Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Two Shots ][ JunSeob ] Cơn mưa của tôi mang màu tùng lam!

Author: Su Su

Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tác giả, còn lại thì của tác giả tất.

Rating: PG-15. [đủ tuổi làm CMND rồi thì ok :))]

Pairing: Junseob + nhân vật phụ hư cấu.

Category: General.

Warning: Shounen ai.

[!!] Đây là fan fiction, nếu có điều chi vô lý xin bỏ qua cho!! 

Đây là oneshot, nếu có diễn biến nhanh cũng thông cảm giúp!!

Note: Cảm xúc bất chợt và nỗi buồn dồn nén ép nên một oneshot gượng gạo. Đã thôi không còn ngọt ngào, lãng mạn, fic này bình thường và thực tế lắm! :')

Điều au muốn nói qua fic này thì nhiều lắm, mong readers hiểu được. :') 

Hy vọng nhận được những lời góp ý, nhận xét của readers. Au type fic này 100% bằng điện thoại [tranh thủ mọi lúc mọi nơi ToT Khổ thế cơ đấy! Không quen type nên có lỗi chính tả, readers nhắc hộ au nhé! ;)]

Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ em trong thời gian qua! *Cúi người 90 độ*

Gửi tặng Chip của Penguine. :)

Summary: _Hãy để em, một lần nữa, yêu anh!

_Em muốn yêu cả đời cũng được! Chẳng ai thèm cái thây này của anh đâu!

_Haha! Chỉ giỏi nịnh! A, lại mưa rồi!

_Ừ... Lại một cơn mưa...mang màu tùng lam...

CƠN MƯA CỦA TÔI MANG MÀU TÙNG LAM!

Gió tốc ngược vạt áo khoác mỏng tang của cậu về phía sau. Mưa đến.

Một cách khoan thai, mưa rơi rất chậm, từng giọt từng giọt nặng trĩu.

Ngao ngán nán lại cổng ra vào bệnh viện, cậu thở dài.

_Mưa thế này thì đống áo blouse trắng đang phơi ở nhà tính làm sao đây? Không lẽ mai đi mượn nữa?

Hôm nay, cậu lại phải tăng ca, xong việc khi trời nhá nhem tối. Mặt bơ phờ vì mệt, cậu quay trở vào trong. Dọc theo lối hành lang dài, cậu lặng lẽ nhìn từng phòng bệnh.

Mỗi khi mưa cậu đều làm vậy với suy nghĩ rất ngây ngô: "Thay vì gắng lao về trong mưa để rồi một mình xem ti vi, ăn cơm, đi ngủ, mình có thể ở lại đây, biết đâu có người cần giúp đỡ."

Cậu là vậy, nhiệt thành và đơn giản, dẫu cho cái đầu óc thiên tài chứa một mớ kiến thức cao sâu, phức tạp. Sống xa gia đình, cậu coi bệnh viện như mái nhà thật sự, đồng nghiệp là anh chị em và bệnh nhân là con cháu để chăm lo hay mẹ cha cần phụng dưỡng.

Nói ai cũng yêu quý cậu thì thật không dám nhưng một khi đã hiểu con người cậu sẽ không thể ghét bỏ mãi được. Vì cậu là Yang Yoseob!

Dừng chân nơi cửa phòng 103, cậu mỉm cười. Căn phòng nhỏ xíu này dành cho bệnh nhân ngắn hạn, thường trống về đêm. Khung cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn tùng lam trong khuôn viên trồng dược liệu của bệnh viện, tường được sơn màu kem nhạt khác biệt với mọi phòng còn lại bởi sự cố hết sơn của nhà cung cấp vật liệu xây dựng. Một cách hiển nhiên, nó trở thành nơi yêu thích của cậu.

Bất chợt khựng chân, cậu chăm chú nhìn người con trai đang nằm trên giường bệnh cạnh cửa sổ.

/Hôm nay có bệnh nhân tạm lưu ở đây sao? Phòng khác còn trống nhiều mà!/

Anh ta đang ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền, đầu quay qua lại liên tục, người co giật nhẹ, mồ hôi lấm tấm làm ẩm ướt mái tóc tím trông như kem khoai môn của anh.

Rút khăn tay từ trong túi quần ra, cậu lướt nhẹ trên gương mặt điển trai không tì vết của anh, trong đầu mải miết băn khoăn liệu đôi mắt đang nhắm ấy khi nhìn cậu trông như thế nào. Đút lại mảnh khăn vào túi quần, cậu tiến về phía cuối giường.

_Yong JunHyung... Chưa có chẩn đoán sao? Bác sĩ trực ca này đi đâu cả rồi, y tá nữa?

Vội vàng trở lại đầu giường, cậu đưa tay chạm vào huyệt thái dương rồi quệt dòng nước chảy dài từ khóe mắt anh. Cậu nhẹ nhàng kéo mi mắt lên rồi xem cả cổ họng của anh nữa.

_Sốt cao, co giật nhẹ, kết mạc mắt đỏ, mắt sưng và chảy nước, thái dương đập mạnh. Anh ta bị sốt siêu vi! - Ghi vội vào bảng theo dõi tình trạng sức khỏe rồi cậu treo lại cuối giường.

Sau đó, cậu chạy đi lấy thau nước cùng khăn và thuốc. Cậu chỉnh nâng đầu giường anh lên cao một chút, nhét viên thuốc hạ sốt qua đôi môi trái tim đang run rẩy rồi tiếp thêm chút nước, vuốt cổ họng anh để viên thuốc dễ dàng trôi xuống. Hạ giường anh lại như cũ, cậu đắp khăn lên trán, cặp nhiệt kế dưới cánh tay anh rồi gắn kim truyền nước biển.

Ngồi bên anh một lát, trong cái đầu óc suy nghĩ đơn giản của cậu lại nẩy lên chục trăm câu hỏi về anh. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người con trai đẹp đến vậy. Từng đường nét hoàn mỹ, đẹp một cách tự nhiên.

_Ây da, mình đang làm gì vậy? Khi không ngồi ngắm con trai là sao chứ? Mình điên rồi! - Vò tung mái đầu bù xù, cậu tự nhắc mình tập trung vào chuyên môn.

Thấy anh đã ngừng co giật, nhiệt kế chỉ vạch 38,5 độ C, cậu thay khăn cho anh rồi tiến về phía cửa sổ như thường lệ. Ngắm nhìn những cây tùng lam kia, cậu lại thấy lòng mình sao khác lạ. Cảm xúc bình thản mọi khi nay lại bị rúng động bởi người con trai đang nằm đó.

Cậu muốn hiểu hơn về anh ta, về mái tóc nổi bật, về hoàn cảnh khác thường: nhập viện do sốt siêu vi, chứng tỏ mới vào, nhưng lại không ai kề cạnh, bác sĩ cả y tá cũng chẳng thấy đâu. Anh ta là người như thế nào mà xui quẩy, đơn độc vậy?

Suy tư mãi bên tấm kính đọng đầy nước mưa đánh mờ màu xanh tùng lam, cậu không muốn về nhà đêm nay.

Mưa vẫn rơi, rơi vào đáy lòng vốn dĩ lặng như tờ, khuấy lên một chút dư vị lạ lẫm.

Đặt một chiếc ghế dựa bên cạnh giường anh, cậu ngồi ngân nga khúc tình ca buồn tha thiết rồi chợt tự hỏi sao một con người lạc quan như mình lại có thể có tâm trạng như thế này.

Biga oneun naren nareun chajabwa

Bameul saewo goerop hita

Biga geucheo gameul neoteottaraseo

seoseohi cheogeumsik geucheo gagetchi...

_Tùng lam ơi, mưa rơi có lạnh?

Cậu thay khăn, lau mặt và tay cho anh cả đêm. Cậu lắng nghe từng tiếng rên hư hử, giọng trầm ấm, bật lên giữa khuôn phòng yên tĩnh. Cậu nắm chặt lấy tay anh mỗi lúc anh có dấu hiệu co giật trở lại.

Cậu thức trắng một đêm, chỉ chăm chú săn sóc anh và tự đánh rối lòng bằng mớ câu hỏi ngổn ngang.

.

Cậu rời đi khi ánh dương le lói hắt qua tấm kính đã khô. Cơn mưa tạnh lâu rồi, tùng lam lại đung đưa theo gió, buông rũ làn nước còn đọng trên cây. Anh tỉnh dậy sau đêm mê man, tìm kiếm bàn tay êm ái trong cơn mộng mị.

Một cô y tá trẻ tiến về phía anh, gót giầy trên sàn đánh tiếng 'cộp cộp' đều đặn.

_Chào anh. Anh đã thấy khỏe hơn chưa? - Môi cô nở một nụ cười sắc sảo đầy ẩn ý.

_Ai... Ai đã đưa tôi vào đây vậy? - Anh mấp máy đôi môi khô cằn, đánh tiếng hỏi.

_Trợ lý của anh đêm qua đã đưa anh đến đây nhưng do có việc bận nên đã phải về trước.

_Cô...chăm sóc...cho tôi? - Ánh mắt anh ánh lên tia nhìn hy vọng, song con tim lại thắt từng cơn như thể oán trách chủ nhân nó vậy.

_Tôi... À à phải, là tôi!

/Mình mà bảo không phải, đến tai y tá trưởng thì tháng này cầm chắc hụt tiền thưởng!/

_Cô tên gì?

_Tôi tên Mira. - Cô giương nụ cười trơ cằn trên gương mặt dậm đầy phấn, mắt tít lại như đắc chí lắm thay.

_Tôi có thể mời cô bữa tối để cảm ơn?...

Cậu không có ca trực nên đến thăm một vị giáo sư dạy mình năm cuối Đại học. Tối đó, anh xuất viện.

Anh và cô cùng nhau đi ăn tối rồi cả hai quyết định tiếp tục tìm hiểu nhau. Còn cậu không được tái ngộ, trong lòng chẳng thôi nghĩ về anh.

.

.

_Mira này!

_Sao thế YoSeob oppa?

_Um... Ba tuần trước ấy... - Vừa rót cà phê, cậu vừa hỏi cô gái đứng ỏng ẹo gần mình.

_Vâng?

_Phòng 103, hôm thứ bảy em trực mà phải không? Anh vừa xem bảng tổng kết lịch làm việc tháng qua...

_À, là em! Có sao không anh?

_Bệnh nhân Yong JunHyung chẳng hay đã xuất viện hay trở nặng hơn rồi chuyển bệnh viện?

_Anh đang hỏi người yêu em đấy hở? Anh ấy vẫn bình thường! - Cô ả cười tít mắt, tay vơ lấy đống hồ sơ trên bàn toan bước về phía bàn tiếp tân. - A! Anh ấy đến đón em kìa!

_À... Ừ. - Cốc cà phê giấy trơn tuột, rơi hẫng xuống sàn nhà nồng mùi thuốc tẩy rửa. Cậu đứng bất động, nhìn trân trối về phía anh.

Trong bộ vest lịch lãm, anh tiến về phía cô và cậu.

/Là anh ta! Đôi mắt ấy...thật đẹp.../

Chìm ngập với mớ cảm xúc hỗn độn khó hiểu, cậu đờ đẫn nhìn anh như người mất hồn. Anh chậm rãi bước đến trước mặt cậu.

_Cậu làm đổ cà phê kìa. - Anh khúc khích cười rồi quay người về phía Mira. - Em sửa soạn đi, anh chở em đi ăn tối.

_Vâng! - Giọng nhão nhoẹt, cô chạy vội vào phòng để đồ dành cho y tá.

_Anh... Anh là Yong Junhyung? - Cậu bật lên từng tiếng như đứa trẻ tập nói.

_Cậu biết tôi? - Anh nheo mắt hỏi, cười dí dỏm rồi cúi xuống nhặt cốc cà phê đã đổ gần hết đi bỏ vào thùng rác gần đấy.

_À à không... Mira vừa kể tôi nghe... Cảm ơn anh, anh thật...lịch sự. - Cậu quay vội mặt đi hướng khác nhằm che khuôn mặt đỏ lự, lẩn tránh ánh nhìn ngờ ngợ của anh.

_Mong cậu sau này giúp đỡ cho Mira. - Anh cười. Tim cậu nhói lên một nhịp bất thường.

_Vâng vâng... Chúc anh bữa tối vui vẻ! - Cậu cúi đầu rồi lủi thủi đi, khuất bóng nơi góc cuối hành lang, tìm về căn phòng 103 thân thương.

Đêm lại mưa. Căn phòng trống rỗng. Tấm kính lạnh căm. Cậu không bật đèn phòng, đứng lặng bên cửa sổ. Ánh đèn từ lầu dưới hắt ra vườn tùng lam hoa vàng nhạt nhòa.

_Chỉ một cái tên! Mình chỉ biết mỗi tên anh ta... Thứ cảm giác khó chịu này là gì chứ? Tình yêu sét đánh ư? Ôi... - Cậu ụp mặt xuống hai lòng bàn tay, thở dài.

Cậu vốn yêu thương mọi người mọi vật, thế nên chọn ngành bác sĩ. Xưa nay cậu chưa hề ganh ghét, tị nạnh ai điều gì dù lớn hay nhỏ. Vậy mà hôm nay, trong lòng cậu lại khó chịu với Mira đến lạ lùng.

Tâm chẳng thể bình yên, mưa giờ đây như xoáy xuyên qua lớp kính mỏng, đánh rối lòng người. Trong tim dâng tràn lên nỗi thất vọng to lớn đè ngộp trái tim bé nhỏ. Bóng tối bao vây, che lấp đi mọi niềm hy vọng. Siết chặt chiếc khăn tay, cậu buông chạy ra ngoài vườn dược liệu. Mưa tuôn xối xả, trút ào ạt tất thảy nỗi niềm lên đầu cậu trai trong chiếc áo blouse trắng ướt nhèm như đôi cánh thiên thần ủ rũ.

Lại một đêm thức trắng.

Ở một nhà hàng sang trọng gần đấy.

_Em có thích cây tùng lam không? - Anh cười dịu dàng, hỏi cô về tên loài cây mà trong cơn mê loạn anh loáng thoáng nghe được.

_Cây tùng lam? - Cô nhíu mày hỏi ngược.

_Phải. Cây tùng lam!

_À em thích lắm! Anh thích chúng sao? Chúng có ĐỘC một màu lam mượt thật đẹp! - Cố gắng nắm bắt sở thích của anh, cô vô tình để lộ sự thiếu hiểu biết của mình và cả lời nói dối ngày nào.

_Chỉ màu lam? Ừ... Anh thích chúng. - Nụ cười vụt tắt.

Đêm ấy, không chỉ một người mất ngủ.

.

.

.

Chừng vài tháng sau.

Thân ảnh nhỏ thó trong tà áo blouse rộng thùng thình đang lúi húi xới đất nơi vườn cây tùng lam, miệng ngân nga bản tình ca buồn.

Phía xa kia, mặt trời lặng lẽ khuất sau tầng tầng nhà dày ngạt. Từng dòng xe cộ hối hả băng qua thật nhanh bên ngoài kia như chẳng thể tác động đến bức tranh yên tĩnh trong vườn.

Chiếc A8 chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe bệnh viện. Chàng thanh niên bước xuống xe, tự nhiên chào các y bác sĩ đi ngang qua như thể đã quen thân.

Đâu đó có tiếng xầm xì: "Ôi, cô Mira sướng thật, có người yêu như thế này thì nhất xứ rồi!"

Cậu chẳng nghe, cũng chẳng bao giờ có thói quen hay ý định muốn nghe miệng đời. Tay cần mẫn xới đất, miệng không thôi trầm bổng khúc ca da diết.

Biga oneun naren nareun chajabwa

Bameul saewo goerop hita

Biga geucheo gameul neoteottaraseo

seoseohi cheogeumsik geucheo gagetchi...

_Xin lỗi... Bài cậu vừa hát... - Anh đứng chôn chân cách cậu khoảng hai mét, mặt bàng hoàng, sửng sốt.

_Ơ, anh đến tìm Mira? - Tiếng hát ngưng bặt, giọng nói trong trẻo đánh động cả không gian im ắng.

_Bài hát... - Miệng anh chỉ lặp lại bấy nhiêu, tai quyết không để lọt bất cứ gì trừ tên bản nhạc.

_On Rainy Days. - Cậu cười gượng. Mảnh hồi ức chóng vánh lại đánh động từng xúc cảm trong lòng. - Tôi hát không hay đâu, anh hãy về nghe thử BEAST đi! Họ hát hay lắm!

Cậu gắng híp mắt cười thật tươi. Trong anh lúc này, cảnh hoàng hôn bừng sáng!

_Oppa! Chúng ta đi! - Mira chạy đến choàng lấy tay anh kéo vội. - Em đi nhé Yoseob oppa!

_Yoseob... Yo... - Anh như người mất hồn, vừa đi vừa lẩm bẩm tên cậu, rất khẽ thôi...

Tách tách...

Mưa rơi...?

Vẫn nơi nhà hàng sang trọng nào đó.

Em có thể hát cho anh nghe được không? - Đan hai bàn tay vào nhau, anh siết chặt nỗi sợ. Anh sợ hạnh phúc vụt trôi trong ngỡ ngàng, đem anh trở về với ẩn số ban đầu.

_Hát ạ? Em hát không hay đâu... - Cô vờ e thẹn trả lời. - Nhưng anh muốn em hát bài gì?

_On Rainy Days! - Anh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.

_On Rainy Days? Thôi bài ấy buồn lắm! Để em hát oppa nghe bài The Boys của SNSD nha! Hay lắm đó!

_... - Anh bất động nhìn mưa hắt phũ phàng lên dàn cửa kính. - Chúng ta về đi, anh có việc!

_Ơ anh lại thế rồi. Chút thời gian cho em cũng không có sao? - Cô nũng nịu siết chặt lấy tay anh. Đôi tay cô gân guốc bởi chế độ ăn kiêng thiếu hợp lý, dặm phấn suốt ngày chỉ biết cố cải thiện gương mặt thô kệch thôi.

_Em! - Anh trừng mắt nhìn cô, tay buông vội. - Anh hỏi em một lần nữa, hôm anh nhập viện, là ai chăm sóc anh?

_Em...em... - Nước mắt lưng tròng, cô mếu máo run rẩy. Trông anh lúc này thật đáng sợ. Một con người dịu dàng, ấm áp, mỗi lần gặp cô thì ân cần chăm sóc, giờ đây lại dám gằn cô như vậy? - Là em mà...

_Đừng để anh phải nổi giận... Trong lúc anh còn bình tĩnh, em hãy nói đi... - Anh kềm cơn nóng nảy, hạ giọng trầm đến ớn lạnh.

_Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không biết! Hôm ấy em có việc nên trốn trực! - Cô thút thít, chất giọng chua hơn giấm như đấm thẳng từng từ vào tai anh.

_Vậy...là ai...? Không lẽ là... - Anh bần thần, ngã hẳn người thụp xuống chiếc ghế bọc da trơn bóng, sang trọng.

_Oppa... Oppa à... - Giọng cô run rẩy, tay lay lay bàn tay anh.

_Về! - Anh hững hờ đẩy lùi ghế, đứng dậy bước thẳng ra cửa, không buồn kéo ghế cho cô như mọi khi.

Cô ngồi đó, ấm ức cắn môi đến bật máu, tay nắm siết chặt in hằn dấu ngón tay nhọn hoắt.

Lại một đêm mất ngủ...

.

Ngày hôm sau.

_Yang Yoseob!

_Tôi đây.

_Viện trưởng cho gọi cậu!

_Cảm ơn anh... - Cậu lo lắng nhờ đồng nghiệp xử nốt phần ăn còn lại để chạy vội lên phòng viện trưởng, tay vơ đại miếng khăn giấy chùi lấy chùi để đôi môi hồng hào đang chu chu.

Cộc cộc.

_Vào đi!

_Viện trưởng cho gọi cháu ạ? - Cậu rụt rè mở cửa.

_Cậu ngồi đi. - Ông nhìn cậu, chậm rãi hạ cặp kính dày cộp xuống, cười trìu mến giúp cậu đỡ lo lắng phần nào.

_Viện trưởng có việc chi chỉ bảo? - Cậu chăm chú nhìn sắc mặt của ông.

_Viện chúng ta có một suất học bổng bổ trợ tu nghiệp tại Ý. Ta muốn cậu đi. - Ánh mắt tràn đầy tin yêu và dứt khoát của ông khiến cậu trơ phỗng trong giây lát.

_Oaoa... Viện trưởng không chọc cháu chứ? - Cậu bật khóc như đứa trẻ lên ba vậy, thật đáng yêu!

Không phải cậu mít ướt. Cậu cũng chẳng nghi ngờ thực lực vốn có của mình. Chỉ là khoản tài trợ này khó khăn lắm mới có được, bệnh viện lại có rất nhiều bác sĩ trẻ, cậu quả thực không khỏi bất ngờ. Tuy nhiên, trên hết cả, cậu vui mừng vì có cơ hội đến với khung trời mới, học hỏi thêm nhiều điều hay để đem về đây những tinh túy của y thuật phương Tây chữa bệnh cho dân mình.

_Ta không phải trẻ con, chẳng bày trò lường gạt. Đây, cậu xem kĩ rồi mai trả lời ta. - Ông nghiêm mặt đưa xấp giấy mỏng chi chít chữ rồi bật cười khanh khách. - Cậu đã tận tâm vì bệnh viện này, cậu xứng đáng được đầu tư đấy chàng trai trẻ!

Cậu cầm mà tay run run, chân vô thức dựng người đứng lên, miệng lắp bắp: "Cháu... Cháu cảm...cảm ơn viện trưởng. Ngày...ngày mai cháu sẽ...sẽ quay lại ạ."

Cạch. Cửa phòng đóng lại.

Cậu nhảy cẫng liên hồi, tim đập nhanh vượt mức cho phép, miệng hô hào "Tuyệt vời! Tuyệt vời!" đầy sảng khoái.

Chạy vội về bàn làm việc, cậu gạt hết đống đồ ngổn ngang qua một bên, đặt xấp giới thiệu lên bàn nghiền ngẫm.

"Dự án tài trợ đào tạo y bác sĩ trẻ tu nghiệp tại Ý trong vòng một năm với điều kiện tối ưu và công trình nghiên cứu hợp tác..."

Đọc được chốc, cậu nằm dài lên bàn cười thầm mãn nguyện. Bất chợt, mảnh giấy khác hơi nhàu, do được đọc quá nhiều lần, nổi bật trên đống đồ ban nãy. Cậu rút ra nhẹ nhàng. Mặt bỗng bần thần, tâm trí lại lạc vào dòng hồi tưởng. Tờ giấy nguệch ngoạc chữ của chính cậu: "Bệnh nhân: Yong JunHyung..."

/Em muốn được nhìn anh khỏe mạnh...chỉ một lần nữa thôi. Đôi mắt, bờ môi, sống mũi, cả hai má phúng phính nữa... Nhưng làm sao giờ, em không thể cho phép mình cướp anh từ Mira. Việc hèn hạ đó, em làm không được!/

Thở dài rồi, cậu mệt mỏi đứng dậy, tiếp tục công việc thường nhật.

Hôm nay trời oi bức, mưa chẳng rơi...

Chiều tàn.

Chạy hộc tốc như muốn lao thẳng vào bàn tiếp tân, anh thở dốc. Công việc ngập đầu chẳng cho anh giây phút ngơi tay, trước đây có thời gian thì dành tất cho cô người tình Mira, giờ vào chỉ mong tìm gặp cậu trai trẻ đáng yêu hôm nào.

_Cho tôi hỏi bác sĩ Yoseob đang ở đâu? - Anh hấp tấp hỏi dồn cô y tá trực ban.

_Ơ... Bác sĩ Yoseob? Anh cần gì sao? Khám bệnh? - Cô ta ngạc nhiên hỏi bởi đã quá quen với việc anh đến đón Mira.

_Không... Tôi...tôi muốn gặp cậu ta có chút chuyện.

_Hôm nay anh ấy không trực ca chiều.

_Còn...ngày mai?

_Anh ấy được mời đi Ý luôn rồi, đâu như chúng tôi ở đây làm mọt thân ra! Anh cần thì liên lạc riêng anh ấy đi! - Giở giọng hậm hực, cô tiếp tục gõ bàn phím máy tính kêu 'lạch cạch' đầy hằn học.

_Cô có thể cho tôi số điện thoại cậu ấy được không?

_Đây! Mà chuyện của anh với Mira sao vậy? - Cô tò mò hỏi dò anh.

_Cảm ơn cô nhiều lắm. - Cầm lấy mảnh giấy số điện thoại trong tay, anh lao thẳng ra khỏi cửa bệnh viện. Ngồi trong xe, anh liền quay số cậu.

Tít...Tít...

_Yeoboseyo?

_YoSeob?

_Ai vậy ạ?

_Cậu...

_Anh là ai vậy? - /Giọng nói này.../

_...

Cậu kiên nhẫn lắng nghe hơi thở người gọi đến qua loa ngoài điện thoại, tim bỗng gióng từng hồi thúc giục lạ thường.

_JunHyung...? - Trong vô thức, cậu gọi tên anh, rất khẽ.

Cúp máy.

Anh cúp máy.

.

Tại sân bay.

Nắng sớm tinh tươm trải dài khắp. Mặt đường trải nhựa khô khốc oằn mình dưới lũ lượt xe hơi đổ về.

Chiếc taxi dừng nơi cổng ga quốc tế. Chàng trai trong bộ quần tây, áo đóng sơ vin chỉnh chu, gọn gàng bước xuống xe cùng một chiếc vali to oạch.

_Một năm... Sẽ nhanh thôi. Cố lên nào, Yang Yoseob! - Tự trấn an mình, cậu kéo vali tiến vào sân bay. Mỗi bước chân đi lòng thêm nặng. Hình ảnh anh hiện rõ theo từng nhịp đồng hồ tích tắc. Cậu vừa làm thủ tục giấy tờ vừa quay nhìn quanh quất, không tự giác mong chờ một người xa lạ...

Bước qua khu hải quan, cậu hít một hơi căng tràn lồng ngực. Khựng lại trong giây lát rồi cậu bước đi thật nhanh, gột sạch tâm trí. Dứt khoát, quyết tâm, cậu bắt đầu hành trình đơn độc của riêng mình.

Chiếc A8 thắng lại, đánh tiếng 'két' chua chát. 

_Yoseob... YOSEOB! -guồng chân anh xoay không ngừng nghỉ song phương hướng lại loạn tung.  

Tìm đến bảng điện tử thông báo lịch trình bay, anh ngồi đổ phục trên hàng ghế chờ.  

Chuyến bay đến Ý duy nhất ngày hôm nay đã rời bánh trước đó nửa tiếng.

Nói là trớ trêu cũng không sai!  

Bánh xe số phận như bỡn cợt, bông đùa với cả hai, quyết chẳng dừng.  

Anh cần một lời khẳng định từ người trong mộng kia. 

Cậu cần một sự chắc chắn về thứ tình cảm lạ lẫm của chính mình. 

Cả hai đều sợ hãi bởi thời gian nhưng dòng đời trôi chẳng chờ chẳng đợi. 

Cơ hội qua đi sẽ không ghé lần hai!

Dù có đau, có tiếc, ngày mai trời vẫn sáng! Cuộc đời vẫn tiếp diễn và thế giới sẽ chẳng khác đi. Ta vẫn phải tiếp tục sống.

.

.

.

.

Một năm trôi qua, thật nhanh mà thật chậm.  

Nó nhanh lắm thay, khi cậu háo hức tiếp nhận một kho tàng tri thức kì diệu, giao lưu với nền văn hóa phát triển, tìm hiểu những niềm tự hào của nó. 

Cũng là khi anh mải miết với công việc chất dồn, vấn đề đổ đống, chật vật giữa thương trường lắm chông gai, dằn vặt bởi kỷ niệm đến quặn lòng. 

Anh và cậu, học và làm thật cần mẫn chuyên tâm, để mỗi khoảng lặng hiếm hoi lại trở nên đáng quý. Có lắm điều cả hai mong gửi đến phía trời xa kia, nhiều lúc bật cười trước mảnh ký ức mơ hồ mà quá đẹp. Đó là những lúc cô đơn kéo trì thời gian chậm lại, cô quạnh trong tận cùng nỗi nhớ nhung...  

Cậu may mắn vì biết 1 năm là xong cả. 

Anh cứ tưởng lời tạm biệt cuối cùng cũng không có. Nuối tiếc, nỗi ân hận đay nghiến, thâu tóm lấy lòng anh.

.

.

.

.

.

Cậu trở về.  

Nơi đầu tiên cậu đến không phải nhà cũng chẳng quê. Cậu về bệnh viện nhỏ thân thương, dự định chào hỏi tất thảy y bác sĩ, đặc biệt là ân nhân - viện trưởng già.  

Chỉ mới một năm mà bệnh viện như thay da đổi thịt, khang trang sáng sủa hẳn lên. Cậu rất háo hức khám phá lại mọi ngóc ngách bệnh viện như ngày đầu thực tập tại đây. 

Chạy vội đến suýt té vài lần, cậu như lao mình vào căn phòng 103.  

Không bệnh nhân, chẳng thay đổi. Giường bệnh trắng toát, cửa sổ, gam tường màu kem, chiếc ghế xếp đặt cạnh giường...tất cả đều nguyên trạng như ngày cậu đi!  

Cậu tiến về cửa sổ nhìn ra mảnh vườn tùng lam tươi tốt. Trầm ngâm hồi lâu, tiếng gõ cửa khẽ kéo cậu về thực tế.  

_Ơ viện trưởng! - cậu bật cười chạy đến ôm chầm ông.  

_Khà Khà... Cậu nhóc này, đi một năm rồi mà vẫn con nít thế sao? - Ông vỗ vỗ nhẹ lên lưng cậu theo một tiết tấu chậm rãi. 

_Cháu nhớ ông quá... - Cậu hít hà, thỏ thẻ bên tai ông. 

_Cháu học được nhiều thứ không?  

_Vâng! Rất nhiều ạ! 

_Thế thì tốt... Chuẩn bị thay ta nữa chứ! 

_Ơ sao viện trưởng... - Cậu giật mình đẩy ông ra. 

_Ta sắp nghỉ hưu rồi, còn trẻ khoẻ đâu mà... - Ông bật cười sảng khoái. 

_Ông cứ thế! - Cậu bật cười theo. - Cảm ơn ông đã tin tưởng cháu, lại luôn hỏi thăm chỉ bảo qua thư từ. Cháu quyết góp sức giúp bệnh viện này ngày một phát triển, tân tiến hơn! 

_Thế thì tốt! Haha! Có chí khí! Có chí khí! Ta tin cháu! - Ông vỗ vai cậu theo từng nhịp nhấn nhá giọng.  

_À ông ơi... Bệnh viện mình được nhà nước trợ cấp tu sửa ạ? 

_Làm gì có! Được tài trợ đấy!  

_Tài trợ? - Cậu sửng sốt nhìn ông. 

_Giám đốc của một công ty lớn đã tài trợ sửa chữa cơ sở vật chất và cả hỗ trợ viện phí cho bệnh nhân nghèo nữa! Anh ta thật đức độ... - Ông gật gù, nhoẻn miệng cười khi nhắc đến vị 'mạnh thường quân' ấy. 

_Chà... Khi nào gặp lại cháu sẽ cảm ơn anh ta thật nhiều! - Cậu cười tít mắt. - À sao lại không sửa phòng này vậy ông? 

_Ta không biết nữa. Anh ta xin giữ nguyên căn phòng này. Thôi cháu nghỉ ngơi đi, tan ca rồi, ta phải về nhà họp gia đình. Vợ ta lại muốn mở tiệc hay sao đó haha... - Ông vừa nói vừa rảo bước ra khỏi phòng, để lại cậu ngập chìm trong đống câu hỏi khó chịu.

Dạo bước qua tầng khám trẻ em, cậu ngạc nhiên khi đèn phòng sinh hoạt còn sáng tầm giờ tan ca như thế này. 

Đứng mấp mé ở cửa phòng, cậu nhìn vào chàng trai trong bộ vest màu chàm, cà vạt kéo trễ xuống hơn hai nút.

Anh ôm hai đứa trẻ đội nón len che mái đầu không tóc do hóa trị, xung quanh anh còn rất nhiều trẻ bị các thương tật, chứng bệnh khác nhau. Anh đang trò chuyện với chúng. Tất cả đều cười ồ lên khi anh bất chợt tự kí nhẹ vào đầu mình rồi làm mặt hề.

Anh như vị thiên sứ giữa bầy con chiên ngoan đạo của Chúa Trời vậy, đẹp thuần khiết, vẻ đẹp ma mị của một vị thần. 

Là anh, Yong JunHyung!  

/Tại sao anh lại ở đây làm công việc này? Có phải là...?/ 

Và kia rồi, trong góc phòng, Mira đang lau chùi những món đồ chơi cho bọn trẻ một cách không mấy vui vẻ. 

Cậu vội bỏ đi, tuyệt không ngoảnh mặt lấy một lần.  

/Tại sao...anh không để tôi quên anh? Đôi mắt đó có thể ngừng ám ảnh tôi được không, làm ơn.../ 

Trở về như trước kia, cậu tận tuỵ làm việc không ngơi tay. Mỗi tối đổi ca, cậu đều đến phòng 103, một thói quen khó đổi. 

Hôm nay có một vị khách không mời.  

JunHyung ngồi thừ người trên giường bệnh. Tay anh cầm nhánh hoa tùng lam còn vương đất, vấy bẩn chiếc áo sơ mi màu sáng.  

_Họ nói em chỉ đi một năm, không phải sao? Tôi đếm đủ 365 ngày thừa rồi... Em giận tôi không nhận ra em sao?... Xin lỗi... Thật lòng xin lỗi...  

Cậu núp ở cửa phòng, hành lang tối không để anh thấy cậu. Nén tiếng lòng thổn thức, cậu đứng đó nhìn anh rất lâu. 

_Anh không nợ em đâu JunHyung, kể cả một lời xin lỗi...  

Cậu bước vào phòng kéo chăn lên cẩn thận khi anh đã ngủ say. Nhánh tùng lam anh siết quá chặt, cậu chẳng thể tách ra. Tay cầm tách cà phê nóng hổi, cậu trầm ngâm.  

_Trăng đêm nay đẹp thật... Để em canh giấc cho anh. Đồ ngốc anh, có nhà sao không về... Thực muốn bệnh nữa? 

_Tôi cần gặp người có chuyên môn cao mà ông nói... Tôi hy vọng phát triển thành công loại thuốc chữa ung thư từ Isatis Tinctoria [cây tùng lam] bởi khi tiến hành thử nghiệm, chúng hoàn toàn không rẻ... - Anh từ tốn giải bày trước bàn làm việc của viện trưởng. 

_Anh đợi một chút, cậu ta sẽ đến ngay!  

_Liệu cậu ta có đáng tin cậy? - Ánh mắt anh đầy lo ngại vì nghe ông bảo đó là một bác sĩ trẻ. 

_Anh đừng lo, cậu ta là người yêu nghề và chân thành nhất mà tôi từng biết. Còn về chuyên môn, cậu ta vừa có một cơ hội tham gia đồng nghiên cứu glucobrassicin trong tùng lam tại Bologna - Ý... 

_Ý? Cậu ta...vừa từ Ý về? Là bác sĩ bệnh viện này? - Anh cảm thấy ngờ ngợ. 

'Cộc cộc' 

_Viện trưởng tìm cháu? - Cậu bước vào phòng, tay lật lật xấp giấy nghiên cứu đặc tính cây họ Brassicaceae.  

_Yoseob... - Anh đứng chết trân, mắt không dời cậu nửa giây. 

_Yong...- Ngước mặt lên, ánh nhìn cậu và anh giao nhau chỉ với tích tắc, tên anh bật lên qua khóe môi cong trong vô thức. - JunHyung... 

Mặc kệ mọi thứ xung quanh, anh chạy đến nắm lấy tay cậu lôi ra khỏi phòng viện trưởng trong sự ngỡ ngàng của ông.  

_Buông tôi ra! Anh làm gì vậy? - Một tay cậu siết chặt xấp giấy, tay còn lại bị nắm chặt kéo đi.  

Anh đưa cậu đến căn phòng 103. Lần này, không ai bất tỉnh. 

_Tôi hỏi cậu, có phải cậu từng khám bệnh cho tôi? - Anh khẩn khoản nhìn sâu vào đôi mắt cậu.  

_Anh...anh nhầm rồi. Là Mira chăm sóc cho anh! - Môi cậu chu chu lên, trả lời anh kiểu hờn mát.  

_Tôi chỉ hỏi liệu cậu từng khám cho tôi, sao cậu lại lôi Mira vào đây? Chứng tỏ cậu biết tôi đang muốn nói gì! Nói! Là cậu phải không? - Anh gằn. 

_Tôi không biết anh đang nói gì cả! - Cậu quay mặt đi, tránh ánh nhìn dò xét xuyên tận tâm can từ anh. 

_Hơn một năm trước đây, vào một ngày mưa rả rích, tôi nhập viện. Trợ lý đưa tôi vào rồi bỏ về, mặc tôi sống chết thế nào. Y bác sĩ hôm ấy rủ nhau đi nhậu cả. Tôi nằm trên chiếc giường này - anh chỉ tay vào chiếc giường như kể chuyện mới ngày hôm qua - và mê man bất tỉnh.

_...

_Rồi tôi nghe, nghe rất rõ, tiếng mưa làm nền cho bản On rainy days êm mượt, da diết... Tôi không biết người chăm sóc tôi, chỉ biết cậu ta yêu cây tùng lam, là một người rất tốt bụng với trái tim thực ấm áp, mang một bàn tay thần thánh êm mịn hơn lụa Hàng Châu. - Anh nhẹ giọng khẩn khoản. 

_... 

_Tôi chỉ mong được gặp cậu ta, được nói rằng tôi đã sai lầm và nhớ đến điên cuồng đôi bàn tay, giọng nói ấy. Nếu cậu có gặp cậu ta, xin hãy nhắn dùm...  

Anh quay người rất chậm, toan bước đi. Cậu bần thần một lúc rồi níu chặt khuỷu tay anh.  

_Cậu ta không phải loại người dễ dãi, thích thì cướp người yêu của kẻ khác. - Cậu nghiêm giọng. 

_Cậu ấy thật nhân từ nếu tha thứ cho tên ngốc nghếch với nhầm lẫn tai hại và mọi chuyện đã kết thúc một năm về trước!  

_Cậu ta...đã quên anh rồi... 

_Tôi sẽ làm cho cậu ta nhớ lại, từng chút từng chút một, cho đến khi cậu ta hiểu tình cảm của tôi chẳng phải đùa chơi! 

Anh nắm chặt lấy bàn tay đang run nhẹ của cậu. Đan lồng từng ngón tay vào nhau, anh kéo cậu đến sát mình.  

_Anh tên Yong JunHyung. Hơn một năm trước anh nhiễm sốt siêu vi, nằm trị qua đêm tại phòng 103, được bác sĩ đáng yêu chăm sóc. Anh có thể có vinh dự được viện trưởng tương lai Yang YoSeob chăm sóc lần thứ hai? - Anh thỏ thẻ bằng chất giọng trầm ấm đầy quyến rũ, từng từ rót tai vào cậu ngọt lịm.  

_Bây giờ anh không có bệnh, đừng hòng! - Cậu bĩu môi ra chiều nhõng nhẽo.  

_Thế anh chạy ra đường nhé! Giờ này đường vắng, xe chạy nhanh lắm! - Anh nháy mắt, định vùng chạy. 

_Thôi đừng gán cho em tội xúi giục người tự sát! - Cậu ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh, mặt đỏ rần ngượng ngùng.  

_Haha... Thật đáng yêu! - Anh xoay người ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn vào lòng, vùi mặt vào mái tóc thơm mùi bạc hà nồng nàn.  

Trời nắng gắt. Mưa phùn bướng bỉnh rơi, sơn phủ đều khắp mặt kính cửa sổ.

Tùng lam nghiêng mình hứng cơn mưa nắng nồng nàn hương đất ẩm. Gió thổi bạt quá khứ về phía sau, ngả mũ chào ngày mới với hạnh phúc đầy hứa hẹn.  

Hành trình đôi khởi sắc... 

... 

_Tại sao em không ở đó lúc anh tỉnh vậy? Định làm Lọ Lem sao?  

_Em phải về nhà coi đống áo blouse phơi đêm trước. Trời mưa, em lại ở viện qua đêm... Chung quy tại anh cả! - Cậu vờ nạt yêu, cái miệng cứ chu chu lên khiến anh cười sặc sụa, tay cầm muỗng xới lấy xới để thố Patbingsu mát lạnh làm đống đậu đỏ nát tươm. 

_Em không đi nhậu với mọi người mà ở lại chăm sóc anh, thiệt thòi cho em quá. Đã vậy còn bị cướp công... Bù em này!- Anh đút một muỗng kem khoai môn tím hệt màu tóc mình vào cái miệng nhỏ xinh của cậu. 

_Em thường ở viện làm việc hơn là đi chơi hay về nhà... Tại sao anh lại muốn gặp người chăm sóc cho anh đêm đó? - Cậu vừa nuốt vội kem vừa nói. Nói rồi cậu lại ho sặc bởi cuống họng lạnh buốt.  

_Anh nói rồi mà, anh nhớ bàn tay này, giọng nói nữa... Em ăn từ từ thôi nào, bác sĩ mà bệnh không buồn cười sao? 

_Kem thì bệnh cũng được tuốt! - Cậu trề môi. - Chỉ vậy thôi sao? 

_Chưa có ai tự nguyện tốt với anh đến vậy... 

_Đó là nhiệm vụ của em. - Cậu cãi bướng, tay huơ huơ cây muỗng khiến kem văng tứ tung.  

_Em nghĩ anh chưa từng đến bệnh viện bao giờ à? Bác sĩ giờ chỉ giỏi vòi tiền thuốc bệnh nhân, y tá thì dúi túi tiền điều dưỡng thôi.

_Ai cũng có thể tốt với anh, không chỉ em.

_Chỉ khi anh là giám đốc, không phải Yong JunHyung! 

_...

_Anh là con nuôi của một nhân viên công ty anh đang làm, từ năm 13 tuổi. Anh cố tỏ ra ngoan ngoãn, kiệm lời nhưng dường như không đủ...  

_Tại sao? - Cậu ngây ngô hỏi, miệng ngậm luôn cây muỗng sau khi nói.  

Tay anh đang múc kem chợt bất động. Mắt đờ đẫn, miệng như gắng gượng đánh bật tiếng vang từ cổ họng rát cháy.

_Ông luôn về nhà rất trễ trong tình trạng say khướt rồi bắt anh chọn: mỏ lết, dây nịt, roi mây chập 3 hay búa, kềm... Những trận đòn nhừ tử nhiều hơn cơm bữa anh ăn. Mỗi lần vậy, ông đều quát: "Đồ hư đốn!! Đồ ăn vạ!! Đồ con hoang!!" Anh không còn tha thiết với bất cứ gì trừ việc tồn tại, học và tránh xa rắc rối. Không ai tốt với anh cho đến ngày anh đạt được chiếc ghế giám đốc mơ ước... 

_Em...rất tiếc... 

_Không sao... Hì! - Anh cười mà đau xót. 

_Anh, nhìn em này... - Cậu áp nhẹ hai tay lên hai má anh và kéo xoay nhìn thẳng vào mắt cậu. - Anh không có lỗi!  

_Anh biết. - Anh quay mặt đi... 

_Anh không có lỗi. - Ngoan cố níu lấy mặt anh, cậu thì thầm ngọt ngào. 

_Anh biết! - Anh lại xoay mặt đi, cười hắt xót xa. 

_Anh không có lỗi... Anh không có lỗi! Anh không hư... Anh không sai... - Cậu chạy qua trường kỉ ngồi cạnh anh. Cậu ôm chặt lấy anh, một tay vuốt nhẹ mái tóc tím loà xoà trên trán. 

_Anh... - Anh cười hắt, định trốn tránh bàn tay cậu nhưng đôi mắt cậu không để anh bỏ qua. Anh nhìn cậu, miệng gắng cười nhưng rồi nước mắt chảy. - Ôi Chúa ơi! Anh đã mong chỉ một mái nhà... - Anh vỡ òa!

Mọi uất ức dồn nén trong suốt bao năm chợt bộc phát. Anh nức nở, nước đẫm vai cậu bỏng rát. Cậu vỗ về anh mà lòng xót cay. 

_Hãy khóc đi anh... Tin em, chúng ta...sẽ là một gia đình!  

Một nụ cười sáng bật đêm trăng. Tiếng thút thít nhỏ dần rồi tắt hẳn. 

Hai thiên thần dần chìm vào giấc ngủ say.  

Bác sĩ Yang đột nhiên dọn nhà, lại không thường ở bệnh viện như trước, đăng kí học thêm khoa tâm lý học bởi: "Anh ấy bảo tôi có khiếu!".  

Giám đốc Yong rước thêm một miệng ăn. Thân là quản lý cấp cao lại quyết chẳng thèm tăng giờ làm, họp khuya, trừ những ngày: ''Vợ tôi trực ca đêm". 

Chiều lộng gió.

Đồng hoa màu ngả rạp theo một phía, xát cạ nhau kêu lạt xạt. Mặt trời như bánh mật ong ngào đường bị cạp hơn nửa dưới. Nắng hoàng hôn ngoi ngóp chen chút chắn ngang đường chân trời.

Chim đua nhau bay về tổ. Khúc đồng dao văng vẳng theo chân mục đồng cưỡi trâu. Tiếng bọn trẻ con chơi trận giả khuấy động cả vùng quê vốn cô quạnh... 

Bức tranh quê đẫm vàng nắng cùng rơm rạ, hòa với xanh vụ mùa cùng rực rỡ hoa màu. Còn gì bình yên hơn thế? 

Anh đứng từ sau ôm ngang eo cậu, đặt cằm lên vai cậu. Cậu nhắm mắt dang hai tay đón làn gió ngàn.  

_Em không biết anh là ai mà vẫn đối tốt, sao em hiền vậy? 

_Anh hay ai cũng là bệnh nhân, đều cần được chăm sóc... 

_Vậy em đối với anh chẳng có gì...? - Anh xụ mặt, nhấn cằm mình xuống khiến vai cậu nặng trịch.  

_Ai bảo anh ngốc đến tai hại thế, em chẳng thể ngừng trông chừng... - Cậu nguýt dài. 

_A ha! Em thật giỏi! Dám nói anh ngốc! - Anh vừa cười lớn vừa thọc lét eo cậu.  

_Hahaha em đùa mà! YONG JUNHYUNG DỪNG NGAY HAHAHA! - Cậu thét lớn rồi ngã lăn quay ra đất, anh theo đà ngã đè lên cậu. 

_Em đã nhớ ra anh chưa? - Mục quang anh ngập chìm gương mặt cậu, say đắm, nồng nàn.  

_Hãy để em, một lần nữa, yêu anh... - Cậu ép môi mình lên đôi môi ngọt ngào của anh.  

Mặt trời e thẹn ẩn mình. Thần Cupid cất chiếc cung đuôi tim vào ống sau lưng, mỉm cười tinh nghịch.  

_Seobbie, mẹ gọi em và em rể vào dùng bữa tối! - Tiếng chị cậu khúc khích vọng từ nhà ra khiến cậu giật bắn, vô thức đẩy ngã anh sang một bên. Môi rời môi đầy đột ngột, tiếc nuối.  

_Ay nha, ăn...ăn cơm kìa. - Cậu đứng phắt dậy, gương mặt trắng ửng hồng. Anh nắm vội lấy tay cậu, cười khẽ. 

_Thật đáng yêu!  

Gió gửi khúc tình ca ngọt ngào đến mảnh vườn tùng lam nơi thành thị. Hoa ngại ngùng ép mình vào nhau. Lá cọ lá như vỗ tay tự thưởng.

Mưa bất chợt rơi... 

Có một cơn mưa mang màu tùng lam...

...

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro