Part 2.1
Cậu là màu hồng trong bảng hòa trộn màu sắc của tớ...
Trời xanh, trong vắt. Mây trắng đứng lặng, không trôi. Nắng nhưng không gắt, đôi khi thoảng qua một vài cơn gió nhẹ. Thu, đẹp nhưng vẫn man mác. Nỗi buồn kì cục nào đó không tên. Nó cứ trải dài ra, miên man vô tận.
Chiều
Lần đầu tiên sau 1 khoảng thời gian dài tôi ra ngoài.
Con đường lùi dần lại sau những vòng tròn của bánh xe lăn.
Gió từ triền đê mang theo mùi cuộc sống thổi qua tóc tôi.
Chiếc xe cứ lăn từ từ như đang lăn lại những tháng ngày tuổi thơ của tôi vậy.
Nếu tai nạn đó không xảy ra, nếu nhà tôi không quá nghèo để tôi phải đi làm thêm ở đó, có lẽ...
***
Tôi đặt một bàn chân xuống đất và cảm nhận được nền đất mát lạnh dưới chân
Đã bao lâu rồi tôi không được đi trên chính đôi chân của mình nhỉ, tôi cũng không nhớ nữa...
Tôi nhớ cái cảm giác ấy biết bao nhiêu, tôi muốn tìm lại nó
Thu hết can đảm tôi, nắm chặt bàn tay mình vào tay vịn xe lăn, mồ hôi của nỗi sợ hãi làm lưng áo tôi ướt đầm
Nhưng tôi muốn đi, tôi phải đi một lần nữa
Rồi tôi hụt chân
Thay bằng đi, tôi lăn
Tôi cay đắng nuốt những giọt nước mắt vào trong khi hận bản thân mình bất lực đến vậy
Trách ai được khi đó là số phận mà tôi phải chấp nhận
Tôi nằm lại trên nền đất ẩm đang lạnh dần đi vì sương xuống và chẳng muốn đứng dậy nữa
Hãy cứ để tôi như thế này, để tôi tan vào trong hư không đi....
P/S: =.=. thông cảm tớ thích viết ngắn cho nhiều cảm xúc....sẽ gắng viết part mới và up sớm. Xin thứ lỗi vì sự chậm trễ này *cúi đầu*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro