Twin - này nhóc, đứng lại (chap 63)
Chap 63
Hai mươi năm và ước muốn chưa thể thực hiện ...
Anh Thư kiên nhẫn đứng trước cửa phòng bệnh. Dù chỉ nhìn thấy bà qua tấm kính nhỏ bé, cô cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Bác sĩ nói rằng ca mổ đã thành công, má cô chỉ cần thời gian hồi phục lại là mọi chuyện đều đâu vào đấy. Cô thấy lòng mình ấm lại khi lo lắng đè nặng trong tim bao năm nay giờ không còn nữa.
Phần còn lại – ít nguy hiểm hơn nhưng khó khăn hơn – cô sẽ phải làm sớm. Sau khi cho Hoài Thư biết tất cả mọi chuyện, ba cô sẽ là người tiếp theo. Có hàn gắn được gia đình của ngày xưa hay không, cô cũng không hề thấy việc làm này của mình là vô ích.
** ** ** ** **
Danh trở về từ phòng vật lí trị liệu. Anh không thể vào được vì bị bác sĩ Phước cản. Ông lấy ba anh làm lí do cho việc không thể hành động tự tiện trong bệnh viện. Chán nản, anh lại trở về phòng.
Hôm nay Nhàn bận việc Đoàn trường nên không thể đến, mặt dù hoa trên bàn đã được thay và trái cây đã để sẵn trong đĩa. Hoài Thư sẽ không xuất hiện cho đến khi tan học, còn Jun thì chẳng thèm “ngó ngàng” gì đến anh trai nó cả. Nghĩa là anh sẽ tiếp tục cô đơn, với chồng sách kiếm hiệp đã đọc xong.
Còn cuốn sách mà Nhàn đưa gần đây nhất, anh vẫn chưa có ý định sẽ đọc. Bởi vì chưa phải lúc.
Cầm điện thoại lên, Danh dò ngay số của đàn em thân cận nhất. Dù nó là con trai cũng không được quên đại ca của mình đang chết dí trong căn phòng “toàn màu trắng” thế này chứ. Đằng này đã gần một tuần mà Thắng chẳng thèm liên lạc gì.
- A…
- Anh! Anh khỏe chứ? – giọng Thắng gấp gáp – lát em gọi lại cho anh được không?
Hầu như không có một khe hở nào cho Danh kịp lên tiếng. Phía bên kia điện thoại im lìm, nhưng anh biết Thắng không đời nào dám cúp máy trước. Nó chỉ đang lấy tay che đi tiếng ồn bên ngoài.
- Em… Chiều em sẽ đến thăm anh.
Giọng Thắng mất hẳn vẻ tự nhiên. Dù muốn biết chuyện gì đang xảy ra, Danh cũng phải kìm nén. Cú điện thoại của anh lúc này không thích hợp.
- Nhớ đấy nhé.
Anh cúp máy nhanh chóng, thảy điện thoại lên bàn với vẻ chán nản.
Đã hơn một lần anh nghĩ đến chuyện “trốn viện” để trở về cuộc sống thường một lát, dù biết chắc sẽ bị bắt vào lại. Nếu chỉ làm trái lời ông Bàng thì đó là một việc dễ dàng. Nhưng anh vẫn còn đắn đo về Hoài Thư, về những điều giả dối mà anh đang làm với cô ấy.
Liệu có nên dừng lại?
Mệt mỏi với phân vân, Danh lại chìm vào giấc ngủ. Ở đó, anh lại gặp thiên thần của mình.
** *** ** ** ** ** **
Tôi đang đạp xe trở về nhà trong một buổi chiều êm ả. Không làm thêm, không rắc rối vơi sát thủ hói đầu. Chỉ đơn giản là về nhà nấu bữa cơm, làm bài tập, và kết thúc một ngày bình thường.
Con đường mùa hè vắng lặng, chỉ có tôi và một cô gái đang đứng chờ ai đó bên đường. Chiếc váy trắng thanh nhã trên người làm cô trông giống một thiên thần, với khuôn miệng mỉm cười dễ chịu và bó hoa sao bạc trên tay. Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, tôi chẳng biết liệu sau lưng cô ấy là đôi cánh trắng hay chỉ là ảo giác.
Thế rồi bản sao của tôi xuất hiện – không, nói đúng hơn thì đó là Anh Thư chứ không phải tôi. Đang tự hỏi chị ta làm gì ở đây với bộ dạng hớt hải như vậy, tôi lại ngạc nhiên hơn khi thấy Phục Hy chạy theo sau Anh Thư, không ngừng nói gì đó. Sau lưng họ là những kẻ lạ mặt đang đuổi theo – với dao và gậy trên tay. Lại một cuộc đụng độ của dân anh chị.
Xe đạp dừng hẳn. Tôi không nên can thiệp, nhưng trong đó là những người thân quen mà tôi yêu quý. Nhưng trước khi tôi kịp hành động, cô gái thiên thần đứng cạnh đó đã kịp nhìn thấy con dao lóe sáng kia nhằm vào ai. Nhanh như cắt, cô lao đến…
…một chiếc xe tải trờ tới….
Mọi thứ chao đảo. Tôi choáng váng trong ánh chói chang của mặt trời, và say sẩm bởi thứ chất lỏng màu đỏ thấm đẫm chiếc váy trắng.
Thoáng chốc, tôi thấy mình ngồi co ro một góc, hay tay ôm lấy đầu trong sợ hãi. Mãi cho tới khi có bước chân lại gần. Tôi ngước nhìn, nhưng khuôn mặt người ấy chìm trong ánh chói chang…
- Re…engg!
Mồ hôi ướt đẫm sau gáy. Những thứ vừa tái hiện trong đầu vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Nó làm cho tôi cảm thấy sợ. Một cảm giác mơ hồ như bàn tay người lạ đang túm chặt lấy tim. Bóp nghẹn.
Nhưng đó chỉ là giấc mơ. Tôi đã trở về với thực tại của mình. Với hơi thở gấp gáp.
Sáng rồi!
Thức dậy trên chiếc giường êm ái. Không phải những tia sáng rọi thẳng vào mặt qua lỗ thủng của trần nhà mà là ánh êm dịu của buổi sáng tinh mơ lách qua khe cửa sổ quên khép. Gió đẫm hơi sương tràn vào khiến tôi sụt sùi muốn hắt hơi.
Đầu đau như búa bổ nhưng ý thức về thực hư đã rõ ràng. Lắc đầu để xua tan những ý nghĩ còn vấn vương, tôi vươn vai cho tỉnh táo.
Một ngày mới của Anh Thư bắt đầu.
Tiếng điện thoại ở nhà dưới vẫn chưa dứt. Tôi lồm cồm chui ra khỏi chăn ấm, chân quờ quạng tìm đôi dép đi trong nhà. Ba đã bắt máy, vậy chắc chắn không phải là điện thoại của tôi rồi.
Bữa sáng với bánh mì và nước sốt hấp dẫn nhưng tôi chẳng ăn nổi một miếng. Quoái lạ, hôm nay tôi bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là do giấc mơ đêm qua?
- Trông con mệt mỏi lắm.
Ba gập tờ báo làm tư và để bên cạnh. Ông bắt đầu nhấm nháp tách cà phê sáng của mình – với một chiếc bánh khoai. Từ hồi “biết” ba đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy ông thay đổi bữa sáng của mình.
- Dạ không có gì ạ.
Tôi cầm li sữa lên, mắt ngó lơ đãng ra ngoài cửa sổ.
- Con chờ ai đến đón à?
- Không – tôi chớp mắt – con sẽ đi xe bus mà.
Ba tôi thoáng cười. Cũng đúng thôi. Tôi còn không tin Anh Thư sẽ dậy sớm tự đi học, chứ đừng nói là di chuyển bằng xe bus. Nhưng tôi thì khác.
- Con xong rồi.
Tôi nói và với tay lấy chiếc cặp bên cạnh. Ba nhướng mày nhìn bữa sáng còn nguyên, nhưng tôi chẳng biết giải thích sao nên đành lờ tịt đi.
- Những gì ba nói hôm qua…
- Con sẽ ghi nhớ - tôi ngắt lời trước khi ông kịp nói thêm câu nào. Dù không thực sự là lỗi của mình, nhưng tôi không muốn làm ông buồn.
- Ý ba là – ông hắng giọng – đây không phải lần đầu ba la con như vậy, nhưng thấy thái độ nghiêm túc không chống đối như mọi lần của con, ba rất vui... Có điều – ông đưa mắt nhìn tôi – cấm túc vẫn là cấm túc.
- Dạ được rồi ạ.
Hóa ra ba tưởng tôi đang giả vờ ngoan ngoãn để giảm nhẹ tội. Giá mà ông biết hôm qua tôi đã gặp ác mộng, và giờ mệt mỏi đến thế nào thì hay biết mấy.
- Còn nữa – ba lên tiếng khi tôi chuẩn bị khép cửa trước lại – không cần nói dối là đi xe bus nữa đâu.
Giờ thì tôi bực mình thật đấy. Anh Thư đã làm gì mà để bất kì lời nói nghiêm túc nào của tôi cung trở nên giả dối thế này? Tôi đâu có nói dối tự đi học để lấy lòng ba cơ chứ? Vì không tự thân vận động thì làm gì có ai chở.
May mà tôi biết kiềm chế, chứ không đã trút giận lên cái cửa sắt kẽo kẹt này rồi. Nhưng cơn tức thì vẫn không giảm. Tiện chân, tôi đá bay cái cốc giấy còn nguyên nước mưa làm nó tung lên cao nửa mét, trước khi đáp xuống… gấu quần kaki của người bên đường. Nước trong cốc lòng ròng chảy trên đôi converse nâu rõ ràng là hàng hiệu.
- Á chết, xin lỗi…
Nếu đó là một người tình cờ đi ngang qua đường hay một cậu học trò dễ thương, chắc chắn lời xin lỗi của tôi đã ngọt ngào hơn rồi. Nhưng ngay khi nhìn thấy cậu ấy, lời nói như tắc nghẹn trong cổ họng tôi.
Trước mặt tôi là chàng trai dễ thương nhất trong chiếc áo khoác da quen thuộc, khăn choàng quấn hờ, kính chống gió treo lủng lẳng ngay cổ áo sơ mi. Cậu ấy mặc trên người đồng phục trường Đồng Khánh cùng màu, cùng kiểu với tôi. Dù cho mái tóc có được cắt gọn gàng, làn da sạm hơn lúc trước, tôi cũng có thể nhận ra ngay đó là ai.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhắm tịt mắt lại để chắc rằng khi mở mắt ra, hình ảnh sống động trước mặt sẽ không biến mất như ảo ảnh. Gió lướt trên thềm vỉa hè làm chiếc lá khô cựa mình khiến tôi nhận ra không gian xung quanh mình thật tĩnh lặng.
Dường như chỉ có mình tôi và cậu ấy – đối diện với nhau.
Trịnh Thanh Phong – sát thủ tay không, “vệ sĩ” của Anh Thư, kẻ đầu tiên mà tôi gây sự, làm tôi đau khổ, người mà tuần trước đã bỏ đi trước khi tôi kịp nói một lời tạm biệt, khiến cho tôi đứng khóc như đứa trẻ giữa sảnh phi trường… Có nhắm mắt tự nhủ chỉ là mơ đi chăng nữa, cậu ấy cũng đang đứng trước mặt tôi. Bằng xương bằng thịt.
Khoan đã. Sao tôi phải giật mình bất ngờ? Cậu ấy trong lòng tôi chỉ là một người bình thường. Hơn nữa, giờ tôi đang là Anh Thư, chắc chắn Phong sẽ không nhận ra. Vậy nên tôi phải tự tin và cư xử một cách bình thường.
Nhưng giữa lời nói và hành động luôn là một bức tường lớn, mà lần này tôi không vượt qua nổi. Sau cái chớp mắt, đôi mắt Phong bắt đầu lộ chút ngạc nhiên. Khuôn miệng hơn mỉm đã trở về bình thường, làm cho ánh mắt càng thêm nghiêm nghị. Chẳng lẽ cậu ấy phân biệt được giữa tôi và Anh Thư?
- Xin lỗi… – tôi lấy tay che miệng, cố cho giọng mình không run nữa – tôi phải vào nhà.
“Hoài Thư, liệu chạy trốn có phải cách hay? Mày có thể trách mặt cậu ấy mãi được sao? Tại sao lại quay đầu lại? Sao không dũng cảm tiến về phía trước…”
Trong đầu tôi bùng nổ cả đám câu hỏi, hỗn độn, không lời giải đáp. Nhưng trước khi suy nghĩ thêm được gì, một luồng điện chạy từ tay lên tim khiến tôi đứng sững lại.
Phong đang nắm lấy tay tôi. Rất chặt. Dù không quay lại, tôi vẫn cảm thấy rõ ràng ánh mắt cậu ấy đang nhìn chằm chằm mình. Đúng hơn là đang tìm ánh mắt tôi.
- Cậu không có gì để nói với mình sao?
1s…….2s……. Dễ phải đến cả phút trước khi tôi tìm lại cảm giác của mình. Bàn tay trái bắt đầu tê cứng, nhưng ấm áp trong tay Phong.
Chẳng phải ước muốn cháy bỏng nhất của kẻ đến chậm giờ cất cánh là được gặp lại người trên chuyến bay ấy sao?
Một cách chậm chạp, tôi quay người lại.
Biết bao cảm xúc ùa về khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu rắn rỏi ấy. Đôi mắt mà tôi đã ích kỉ mong ước rằng chỉ nhìn mỗi mình tôi? Tôi đã khóc bao nhiêu vì nụ cười dễ thương có thể xuất hiện bất chợt? Đã bao lần cánh tay giơ lên rồi hạ xuống, muốn chạm vào gò má kia nhưng không thể?
Chẳng hề có chút dự tính, nước mắt cứ thế mà tuôn. Khỉ thật. Tôi đâu có định khóc? Đâu có định gặp cậu ấy trong hình ảnh yếu đuối thế này.
Phong khẽ đưa tay gạt mấy sợi tóc lem nước. Mắt nhòe khiến tôi chẳng biết cậu ấy có khẽ mỉm cười, hay đó chỉ là hình ảnh tôi tự tưởng tượng ra.
- Cậu… đã… đi đâu thế hả?
*** **** **** **** **
Trán Danh ướt đẫm mồ hôi. Cô chẳng biết có chuyện gì đang diễn ra trong đầu cậu, nhưng có lẽ đau đớn lắm. Cần phải đánh thức Danh dậy, cô không nỡ nhìn cậu như thế này.
Có tiếng bước chân đến, rất gần. Hai người đàn ông đang trao đổi với nhau về bệnh tình của Danh. Nhàn không bỏ sót một chữ nào trong cuộc nói chuyện đó. Bởi vì nội dung của nó làm cho cô ngỡ ngàng, đến nỗi quên mất cả việc đánh thức Danh dậy.
Thoáng chốc cô nhìn người con trai đang nằm trên giường, môi lắp bắp không thành tiếng.
- Cậu… đang đùa giỡn với mọi người sao?
Vầng trán Danh nhăn lại. Cậu nói mớ điều gì đó, nhưng Nhàn chẳng còn tâm trí để nghe. Cô thực sự sốc. Trước giờ cô cứ tưởng rằng bệnh tình của cậu đã hết hi vọng – như lời bác sĩ nói. Ai ngờ…
- Tôi cần nói chuyện với nó một lát.
Cánh cửa bật mở. Ông Bàng bước vào. Thừa lúc ông không để ý, Nhàn từ phía sau cánh cửa lẻn ra ngoài.
****** **** ***
Không thể tin được là kẻ định trốn chạy cách đây mấy phút như tôi lại có đủ dũng cảm để đối mặt với Phong.
Lúc tôi khóc như mưa, cậu ấy chẳng biết làm gì hơn ngoài việc lấy khăn giấy lau nước mắt tèm lem. Mặc cho Phong nói gì, tôi vẫn không sao ngừng được, cho đến khi cậu ấy phải gắt lên:
- Thật hết thuốc chữa.
Và sau đó, tôi nhận ra khuôn mặt mình đã áp sát vào lớp áo sơ mi của cậu ấy bởi cái ôm bất ngờ. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Nhưng đâu đó trong tim, lí trí vẫn lên tiếng. Tôi khẽ đẩy Phong ra – nỗ lực lớn để chiến thắng cảm xúc – nhưng vô ích.
- Một chút thôi. Mình đã chờ giây phút này… lâu lắm rồi.
Tay tôi hoàn toàn mất cảm giác trước lời nói nhẹ nhàng gần như thì thầm của Phong. Nếu cậu ấy không ôm chặt, có lẽ tôi đã chơi vơi ngã như mảnh lụa trước gió.
Giây phút này, giá mà có thể giữ lại mãi mãi thì tốt biết mấy.
Hơi thở ấm nóng của Phong trên vai tôi. Bàn tay cậu ấy ghì chặt như sợ tôi bỏ trốn. Nhưng cậu ấy đâu biết rằng, tôi hoàn toàn không thể làm điều đó khi con tim đã chiến thắng trí óc.
…….
Vội vàng kết thúc cũng như khi bắt đầu, Phong khẽ tách tôi ra. Cậu ấy hơi cúi xuống, hoàn toàn không muốn nhìn thẳng vào tôi.
- Cảm ơn.
Khách sáo như hai người xa lạ.
Đau. Nhưng tôi vẫn cố cười với chính bản thân. Phải cảm ơn Phong mới đúng chứ. Chính nhờ hai chữ ấy mà tôi đã trở về với thực tại, nơi trách nhiệm và sự thật phũ phàng vẫn đang đè nặng trên vai.
Phong quay lưng, cắm chìa khóa vào ổ.
- Vậy giờ cậu là Anh Thư phải không.
Tôi gật đầu một cách yếu ớt.
- Vậy thì đi thôi, trước khi muộn giờ.
Tôi ngồi phía sau, chỉ cách Phong chưa đến một bàn tay, nhưng lại cảm thấy xa vời vợi. Không phải cậu ấy lạnh lùng với tôi, mà đang đối xử y như tôi muốn. Dù vậy, tôi vẫn không thể ngừng day dứt với bản thân. Liệu sâu thẳm trong tim, tôi thực sự có muốn như thế.
Ngẩng đầu nhìn trời, tôi cảm thấy ngao ngán. Hôm nay sẽ là một ngày dài.
….
Quyên ngán ngẩm lắc đầu sau cửa kính. Cô nhóc thả rèm lại y như cũ khi thấy cặp ngốc kia đã phóng xe đi.
Chưa kịp nhắc gì về cú gọi điện hồi sáng của Phong thì Anh Thư đã lao ra khỏi nhà. Mà chẳng hiểu có chuyện gì giữa hai người ấy. Đâu phải dễ gì mà người “chai lì” như Anh Thư lại khóc ngon lành như thế.
Nhưng mà cú ôm kia lãng mạn không thể tả.
- Cái con nhỏ này – Bà An bực mình cốc đầu con gái – không lo phụ má một tay, ngồi đó mơ mộng cái gì thế hả??
…
Bức tường vàng của trường Đồng Khánh hiện ra càng lúc càng rõ. Xe vừa dừng, tôi xuống ngay, có ý nán lại chờ Phong cất xe như những lần trước.
- Cậu vào trước đi – Phong nói mà không kéo kính mũ bảo hiểm lên – hôm nay tôi không đi học đâu.
- Ơ… - tôi lắp bắp – thế… cậu đi đâu?
Giờ tôi mới để ý Phong hoàn toàn không mang cặp. Cậu ấy giật mũ bảo hiểm trên xe tôi và thả vào cốp.
- Tôi có nhiệm vụ đưa cậu đi học, thế thôi. Khi nào tan trường nhớ đứng chờ ở đây.
- Nhưng…
Tôi không kịp nói thêm câu nào thì cậu ấy đã phóng xe mất hút, hệt như những lần trước. Có điều sao lòng tôi cứ quoặn lên một cảm giác khó chịu không tả nổi. Cứ như cậu ấy đang bỏ rơi tôi, không hề muốn quay lại.
…
“Phải đi, phải tránh thật xa!”
Càng nghĩ, Phong càng rịn ga mạnh hơn. Bức tường vàng giờ chỉ còn là một màu nhờ nhờ trên kính chiếu hậu, nhưng cái chấm nhỏ trên nền vàng ấy vẫn nhìn rõ.
Cô ấy vẫn đứng nhìn theo.
Ý nghĩ này như cục đá chèn ngang ngực, khiến cậu cảm thấy khó thở. Rõ ràng giữa cậu và Hoài Thư vẫn còn có tình cảm, vậy mà sao cô ấy vẫn phải né tránh?
Nếu biết trước Anh Thư không có ở nhà, có lẽ Phong đã chẳng gọi điện báo rằng mình sẽ ghé qua. Hoài Thư biết cậu vẫn tới mà vẫn muốn đối diện. Thà đừng gặp, chứ gặp rồi thì cậu không thể nào che giấu lòng mình. Những ngày xa nhà, cậu chẳng hề nhớ gia đình, bạn bè hay người thân. Duy chỉ có hình ảnh Hoài Thư cứ in sâu trong suy nghĩ. Cậu đã muốn được ôm cô ấy trong vòng tay biết bao. Vậy mà chẳng được bao lâu, cậu lại phải nén lòng mình, đẩy cô ấy ra như thể đó chỉ là một hành động “hỏi thăm”. Lòng cậu giờ đây tràn ngập nuối tiếc, muốn nói ra biết bao điều mà không thể.
Đang phiêu lưu cùng những suy nghĩ, Phong chợt nhật ra người quen bên đường – quán cóc nơi Danh và đàn em của mình thường tụ tập. Tuy bọn chúng không đông như thường lệ - chỉ gồm ba đứa và chẳng có Danh – nhưng bộ đồng phục với cánh tay áo đỏ thẫm của Thắng làm cho cậu phải chú ý.
Phong giảm ga rồi cua lại, khẽ khàng để không đứa nào ngồi trong quán phát hiện ra. Cậu tấp vào bên hông quán.
…
- …Nhất định không được nói với Đại ca – giọng Thắng rắn rỏi.
- Anh có nghĩ mình nên đi bệnh viện không?
- Nhiêu đây nhằm nhò gì. Chuyện vẫn còn chưa xong.
- Tụi nó nói sẽ trả thù. Em sợ, nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh Danh thì sao?
Thắng xé nốt tay áo còn lại, quấn quanh bắp tay đẫm máu. Qua lớp vải rách, Phong nhận ra một vết chém khá sâu.
- Tạm thời bệnh viện là nơi an toàn nhất cho Danh Kíp. Hơn nữa, đứa cao tay nhất cũng bị tao xử lí cho te tua rồi.
Hai thằng đàn em nhìn nhau, ngán ngẩm nhưng không dám nói ra. Tuy Thắng coi thường bọn kia như vậy, nhưng bản thân cũng bị đả cho thảm thương. Danh thì nằm viện, giờ mình Thắng cũng không thể đứng ra đánh đấm quyết liệt được.
- Chuyện này… Thực ra anh Danh không hề ra lệnh, chúng ta tự làm liệu có sao không?
- Chẳng lẽ mày không tin tưởng đàn anh?
- Không, ý em là…
- Cấm tiệt không được hó hé với đại ca – Thắng giơ nắm đấm – biết chưa?
Đứa còn lại sau một hồi đăm chiêu, cuối cùng cũng lên tiếng.
- Bọn này không phải loại vừa. Mình truy mãi mới ra mà anh lại để nó chạy thoát, thể nào nó cũng cắn lén. Anh Danh thì em không lo tụi nó dám làm gì, chỉ sợ…
Thắng nhìn nó chằm chằm.
- Anh cũng biết em nói đến ai rồi mà.
Phong hít một hơi dài. Cậu thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.
** *** *** **
- E..hèm!
Danh bừng tỉnh. Đầu hơi choáng váng vì ngủ quá nhiều. Trời đã về chiều. Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng nghiêng lên người đàn ông ngồi bên giường anh.
- Ba đến khi nào vậy? – anh chống tay ngồi dậy.
- Mới thôi.
Ông Bàng thôi chống cằm, ngồi thẳng lưng. Cố không vươn vai trước mặt con trai, ông cựa mình khe khẽ cho cơn mỏi lưng dịu bớt.
- Ba nghe bác sĩ Phước nói con muốn xuất viện?
Danh khẽ gật đầu. Anh ngó lơ ra ngoài cửa sổ, cố tránh cái nhìn của ông.
- Chỉ cần tập luyện và trị liệu mấy tuần là con hoàn toàn có thể đi lại bình thường.
- Thế còn việc mà ta và con đã bàn với nhau? Chẳng lẽ lại dừng lại khi gần tới đích? Ba thấy mọi thứ đều ổn cơ mà?
Không ổn chút nào. Những gì ba anh thấy chỉ là sự ngoan ngoãn của một cô gái không muốn làm ai thất vọng.
- Con không muốn lừa dối cô ấy nữa.
- Chẳng lẽ con vẫn còn vấn vương chuyện quá khứ? Ta tưởng đó là Hoài Thư thì mọi chuyện sẽ khác.
- Không liên quan gì đến quá khứ cả. Chỉ là con muốn dừng lại, muốn hạnh phúc thực sự chứ không phải là gượng ép, thủ đoạn để có thể đạt được tham vọng của mình.
Ông Bàng im lặng. Đã lâu lắm rồi ông mới chứng kiến hình ảnh giống như mình ngày xưa. Ông hiểu cảm giác của con trai, nhưng lại không muốn lặp lại quá khứ. Chỉ mình ông thất bại đã là quá đủ. Giờ đây ông muốn Danh phải giữ lấy cô bé bằng mọi giá, đừng lùi bước như ông đã từng làm.
- Con hiểu ba rất muốn một trong hai người – Anh Thư hoặc Hoài Thư – làm con dâu của mình. Nhưng ba cũng biết là không nên ôm lấy quá khứ nữa cơ mà. Ba hãy quên má Hoài Thư và nghĩ đến má con đi.
- Thôi đủ rồi!
Mất bình tĩnh, ông Bàng gầm lên, đứng phắt dậy. Nhưng điều đó chẳng làm Danh mảy may lo sợ.
- Ba không nghĩ là má đã đau khổ thế nảo sao?
- Con không có quyền phán xét chuyện này.
Danh vẫn chưa dừng lại. Anh cần phải nói những điều giấu kín trong lòng bấy lâu nay, nếu không sẽ chẳng bao giờ nói ra được nữa.
- Má… cô đơn lắm. Má biết ba vẫn không quên người phụ nữ ấy nên đã chọn cách ra đi. Bà ấy đau khổ nhiều rồi. Xin ba hãy vì má một lần đi. Hãy quên bà ấy và từ bỏ việc bắt Hoài Thư làm con dâu của mình.
-…
Gió khe khẽ lùa vào phòng. Lạnh. Ông Bàng nhắm mắt lại, cố không để cho mình bị lung lay, mặc dù những điều Danh nói hoàn toàn đúng. Hóa ra chuyện giữa hai vợ chồng có giấu kĩ thế nào vẫn không qua mắt nổi con cái. Vậy mà tụi nó lại im lặng suốt bao năm qua.
Chẳng lẽ ông phải dừng lại thật?
Danh quyết đinh không để cho ông Bàng vẩn vương với những suy nghĩ thêm nữa. Bấy nhiêu năm để suy nghĩ là quá đủ.
- Con yêu Hoài Thư, không có nghĩa là tìm mọi cách để giữ lấy cô ấy cho riêng mình. Yêu một ai đó là đem đến hạnh phúc cho người ấy. Ba cũng biết thế nên mới từ bỏ bà Thành cơ mà.
Quá khứ được lưu giữ trong lòng gần 20 chục năm đâu phải chỉ một lúc mà có thể thay đổi. Bằng chứng là qua từng ấy năm, hình ảnh người phụ nữ ấy vẫn nguyên vẹn trong tâm trí ông. Duy chỉ có một điều, ông chẳng thể gặp lại người ấy, dù đã cố công tìm kiếm rất nhiều. Lúc đầu ông định chờ đến khi quan hệ giữa ông và Hoài Thư gần hơn một chút, ông sẽ hỏi cô bé và tìm về. Nhưng nếu Danh từ bỏ…
- Khoan hãy nói đến chuyện của ta. Con chấp nhận nói ra sự thật, dù cho sẽ bị Hoài Thư ghét bỏ, xa lánh sao? Con bé sẽ nhìn con như một kẻ nói dối đáng thương.
Danh bật cười, cảm thấy hơi cay đắng.
- Vậy là ba chưa hiểu rõ về Hoài Thư rồi. Nhưng dù cô ấy có đối xử với con như thế thật thì cũng đáng thôi. Tự làm tự chịu mà.
Ngay khi nói câu này, anh đã lường trước cho mình tình huống xấu nhất. Cảm giác thất bại không phải lúc nào cũng tệ. Ít ra thì anh sẽ không cảm thấy dằn vặt, tội lỗi với bản thân.
- Chúng ta hãy dừng lại thôi.
Anh nhìn ông Bàng một cách cương quyết và thẳng thắn.
- Ta cần phải suy nghĩ.
- Ba đã suy nghĩ bao nhiêu năm vẫn chưa đủ sao?
- Chuyện này không dễ như thế.
- Dù quyết định của ba là thế nào, con cũng vẫn sẽ làm theo ý mình.
Ông Bàng nhìn con trai. Nó giống hệt như ông thời còn là thanh niên – cương quyết với lòng mình và sẵn sàng hi sinh tình yêu vì một mục đích cao cả. Vậy mà giờ đây, ông lại chẳng thể làm theo nó – làm theo con người quá khứ của mình.
- Một đêm thôi. Ngày mai ta sẽ có câu trả lời.
Danh gật đầu. Anh cười. Lần đầu tiên anh có thể cười thoải mái với ông như một đứa con trai hãnh diện về ba mình.
- Con rất mong một bữa cơm gia đình đủ bốn người.
Ông Bàng không nói gì, lặng lẽ quay ra khỏi phòng. Chuyện này thực sự ông vẫn chưa nghĩ đến – vì sự chần chừ trong suy nghĩ biết bao nhiêu năm.
- À, khoan đã…
Ngừng xoay nắm cửa, ông khẽ quay lại.
- Ba… đã đặt tay lên trán con lúc nãy à?
- Không, sao con lại hỏi thế?
- À, chỉ là… – Danh đặt tay lên trán, cảm thấy hơi khó hiểu – Mà thôi không có gì đâu. Ba về đi, chỉ có mình Jun ở nhà.
Nếu không phải là ông Bàng, vậy chẳng lẽ anh đang ảo tưởng về bàn tay ấm áp đặt lên trán trong cơn mơ?
Thôi không nghĩ đến chuyện đó nữa. Còn một tiếng nữa là đến giờ cơm, có lẽ anh nên tạt qua chỗ bác sĩ Phước, nói rõ về thay đổi của mình và đề nghị được đến phòng tập để xuất viện sớm.
Mải suy nghĩ, Danh không hề nhận ra hoa trên bàn đã được thay, giỏ trái cây cạnh đó tươi nguyên với những trái táo đỏ ngon mắt – những thứ mà trước khi anh ngủ còn chưa có.
(By: Cherrycold)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro