Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Twin - này nhóc, đứng lại(chap 15,16,17,18,19,20)

Chap 15

Trái tim lạnh lùng đã biết thích một ai đó khổ như thế nào.

Thắng ngồi nhìn màn trời đêm, cố tìm ngôi sao sáng nhất cạnh mặt trăng. Nó đã lặng yên như thế tư khi trở về.

Danh bước ra, đặt một tay lên vai nó:

- Cái gì không nên nhớ thì quên đi em.

Đôi mắt buồn ngước lên nhìn đôi mắt buồn khác. Đại ca ngồi xuống cạnh nó, anh cũng im lặng nhìn trời.

- Anh đã quên cô ấy rồi.

- Nói dối!

- Có những chuyện khó tin, nhưng là sự thật. Con người không thể sống mãi trong buồn đau và vô vọng, chúng ta phải hướng đến tương lai – Danh chậm rãi.

- Tương lai? Anh nghĩ ai là tương lai của mình? Có phải là…

Thắng im tịt, nó không nói nữa, chỉ đăm đăm nhìn vào đôi mắt Danh, cố hiểu anh đang nghĩ gì. Vết sẹo gần mắt bỗng nhói lên.

*** *** ***

Tôi thức dậy sau giấc ngủ dài, cảm thấy như cả thế kỉ đã trôi qua. Ừ thì suốt cả ngày hôm qua tôi đã đi lang thang dọc bờ hồ, chăm chú nhìn những cặp bồ câu đùa nhau trên mặt đường cho đến khi hai chân mỏi rã rời.

Lúci mặt trời lặn cũng là khi trời trở lạnh mà tôi không có lấy một cái áo khoác, hay có ai mang áo khoác đến cho mình (tự thở dài vậy thôi). Trở về nhà với bộ dạng mệt mỏi và lấm lem bùn đất, tôi lao vào phòng tắm, xả nước nóng và ngâm mình cho đến khi nước lạnh ngắt.

Lúc lên giường đắp chăn, tôi chìm ngay vào giấc ngủ mà chưa kịp ăn gì cả.

- Con hôm nay làm sao vậy?

Bà An hỏi tôi khi đặt dĩa bánh kẹp trước mặt.

- Dạ không sao ạ.

Tôi nói mà thấy cổ họng mình đắng nghét. Nhìn chiếc bánh nhân đỏ au chẳng hề hấp dẫn, nhưng vì là “không sao”, tôi lấy chiếc bánh nhồi hết vào miệng rồi xách cặp.

Hôm nay tôi ra khỏi nhà khi đồng hồ điểm 6h, có nghĩa là lúc này có người vẫn còn đang trong chăn ấm, và con xe màu vàng ngoan ngoãn nằm trong ga ra. Thở dài, tôi bắt đầu cuốc bộ ra Bus Stop, tìm cho mình một chỗ ngồi không phải đầu cũng chẳng ở cuối, bên cửa sổ.

Ước gì trời phủ sương mù để mắt tôi khỏi nhìn thấy gì cả. Xe vắng teo, chỉ có vài người đi làm sớm hoặc mấy cô cậu tranh thủ ngồi ôn bài. Chẳng ai để ý đến mình. Ý nghĩ đó làm tôi bất giác mỉm cười.

Nếu cho em một ngọn gió, liệu nó có mang anh đến bên…?

Thật may vì bác bảo vệ vừa mới mở khóa cửa.

Lần đầu tiên là người đến sớm nhất, tôi chìm trong cái tĩnh lặng của một buổi sáng chưa kịp bắt đầu, nhìn ánh nắng hiếm hoi trải dài trên những tán cây. Trời không lạnh và cũng chẳng có gió.

Bàn ghế khi trống không người đem cho bản thân một cảm giác thật trống trải. Tôi ném cặp về chiếc bàn giữa ở dãy cuối, nhìn đăm đăm vào tấm bảng xanh chống lóa, tưởng tượng ra một kẻ thù vô hình và chiến đấu với nó.

Chiếc đặt tay nhẹ trên vai khiến tôi khẽ mở mắt. Ngân đang cúi xuống nhìn tôi, chăm chú.

- Mày ngủ không đủ giấc à?

Tôi ngồi thẳng dậy. Lớp phó – chủ nhân của cái ghế bàn cuối này hơi nóng nảy và tò mò. Xách cặp về chỗ của mình, tôi lại nằm dài ra bàn, mắt dõi ra cửa sổ nhìn những học sinh đang tiến vào mỗi lúc một đông.

- Đi – Ngân nắm lấy tay tôi – Đi ra đây với tao.

Tầng ba lộng gió. Có lẽ gió mới đến, chứ lúc nãy tôi nào thấy.

Đặt hai tay lên thành lan can, tôi để cho gió ùa vào mặt, hất tung mấy lọn tóc vớ vẩn lòa xòa trước mặt. Ngân thì dựa lưng, nhìn tôi chăm chú.

- Có nghe tao nói không?

- Mày nói gì nhỉ? – tôi nhắm tịt mắt.

- Về chuyện con bạn thân chưa biết buồn là gì của tao giờ đã…

- Đã làm sao? – tôi hỏi ngoan cố, chẳng muốn thừa nhận điều gì.

- Tao không muốn nói thẳng ra đâu… - Ngân ngập ngừng – nhưng mày thì nên nói.

Tôi quay lạ, chẳng biết phải nói sao. Gió lại thổi tóc thành mớ hỗn độn.

- Tao…

Ngân gật đầu, nhìn ra phía sân bóng. Nói vậy chứ nó là đứa quan tâm đến tôi nhất, hiểu tôi nhất. Chỉ nhìn mặt thôi nó cũng biết tôi đang nghĩ gì. Và khi có khó khăn, nó bắt tôi phải giải quyết khó khăn đó, cốt đừng để nó gặm nhấm trong lòng.

Khẽ ôm cổ con bạn, tôi gác cằm lên vai nó, thì thầm.

- Nhưng tao không đủ can đảm.

- Nếu ngày mai mày không còn nữa, liệu có nói được không?

Một thoáng rùng mình. Tôi chẳng bao giờ nghĩ thế cả. Nghĩ đi nghĩ lại thì cuộc sống vốn bất ngờ. Ai biết lúc còn sống này ta làm được những gì để khỏi áy náy khi ra đi?

- Chắc phải thế.

Ngân đẩy tôi ra, cười rồi khoác tay:

- Vậy giờ bỏ cái bộ mặt u ám ấy đi, và vào học nào. Hôm nay có tiết kiểm tra vắn đấy.

Nói mới nhớ, tôi chẳng chuẩn bị bài vở gì sất.

*** **** ***

Hai ngày một đêm dài dằng dẵng, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống. Biết bao nhiêu lần tôi muốn gọi một cú điện thoại chỉ để hỏi “Tại sao?”, nhưng rồi lại bị cảm giác sợ hãi mơ hồ làm cho mất tự tin.

Lần can đảm nhất, máy lại báo bận.

Ném phịch chiếc điện thoại lên giường, tôi nhìn ra cửa sổ.

Tiếng điện thoại kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Uể oải, tôi bấm đại nút rồi áp chiếc điện thoại vào tai.

- A lô?

- Hôm nay tôi sẽ về - Tiếng con gái đầu dây bên kia trả lời.

Thoáng choáng váng kéo tôi ra khỏi giấc ngủ, ngồi bật dậy.

- Chị sẽ về á? Nhưng chưa hết hợp đồng mà?

- Đúng ra là tôi đang trên đường về rồi. Chỉ là tạt qua thôi. Hợp đồng vẫn kết thúc đúng thời hạn.

Chẳng để tôi thắc mắc thêm, Anh Thư cúp máy. Chị ta về, tức là tôi phải mau chóng dọn dẹp đồ đạc trước khi mọi người phát hiện ra, phải làm cho không có bất kì thay đổi nào.

Ở nhà dưới, bà An và Quyên đang chuẩn bị đồ ăn chiều. Con bé lỡ tay làm hỏng món sốt cá khiến má nó bực mình la mắng không ngớt. Thật giống tôi, có điều tôi chẳng có má ở bên để lúc nào cũng nhắc nhở thế này.

- Lại phải đi chợ nữa rồi – Bà An bực dọc – mà ngoài má ra thì chẳng ai đi chợ được. Con cũng phải tập đi chứ.

Quyên đứng im, đầu hơi cúi cam chịu. Thấy vậy, tôi bước xuống:

- Bác và em cứ ra ngoài đi, cháu trông nhà cho.

Kèm một nụ cười để chắc chắn người đối diện khỏi áy náy, tôi rướn người nhìn món ăn còn dang dở trên bếp.

- Ừm, vậy nhé. Thế bác với Quyên chuẩn bị đi đây.

Quyên dành cho tôi một cái nhìn biết ơn. Con bé này đã trở nên tốt tính với tôi hơn rất nhiều, chỉ hi vọng nó đừng thấy “tôi” tối nay có gì đó lạ. Thời gian bà An và Quyên đi chợ là lúc thích hợp nhất để tôi dọn mớ đồ ra khỏi nhà.

Chẳng mong sẽ có ai đến đưa rước mình, tôi quyết định bắt taxi để giải quyết mớ toàn túi cặp lỉnh kỉnh. Nhưn vừa cột lại cái túi cuối cùng, điện thoại lại reo.

Nhìn màn hình sững một giây, tim tôi đập thình thịch liên hồi, tưởng chừng tôi không giữ nó lại thì nó sẽ nhảy ra và bỏ trốn mất.

Trái tim bỏ trốn?

Ôi trời Hoài Thư, mày đang nghĩ gì thế này.

Nhấc điện thoại lên, tôi chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã liến thoắng:

- Tí nữa tôi qua chở cô về nhà, chuẩn bị đi nhé.

- Chuẩn… chuẩn bị rồi.

- Vậy không còn gì nữa thì tôi.

Tên này hôm nay từ tối đến lạ lùng, thậm chí còn không tắt điện thoại đột ngột như mọi hôm.

- Khoan đã – tôi nghe mình nói, mặc dù chẳng có chút ý niệm gì trong đầu.

Vài giây im lặng, rồi Thanh Phong cất tiếng:

- Cô định nói gì?

Tôi định nói gì? Điều mà cái Ngân đã khuyên hay chuyện hôm bữa trước khi cậu ta chẳng hề có ý định xin lỗi hay giải thích? Đáng lẽ tôi phải tức giận, nhưng lại không làm nổi điều đó. Nghe cái giọng nói mệt mỏi kia thì cứ như đó chỉ là một tai nạn mà cậu ấy “tạm thời chưa nhớ ra”.

Cứu tôi mà tạm thời chưa nhớ ra?

- Cậu có thấy cuộc nhỡ… - tôi lại lái sang chủ đề mà bản thân thắc mắc nhất. Đúng rồi, nếu cậu ta có một chút gì đó để ý thì thấy cuộc gọi nhỡ cũng nên gọi lại.

Hoặc là không.

Tôi gõ lên đầu mình một cái. Nếu câu trả lời không như mong đợi thì sao? Tôi sẽ trùm chăn chờ cho hết ngày sao?

- Cả ngày hôm qua tôi tắt máy, tháo sim. Muốn có một ngày bình yên. Xin lỗi.

Hóa ra không phải mình bản thân tôi thấy chán đời. Tôi có lí do riêng, và cậu ấy cũng vậy. Dù sao tôi cũng đã được nghe câu trả lời của mình – một lời xin lỗi, dù nó không dành cho hoàn cảnh mà tôi nghĩ. Nhưng sao cũng được, tôi sẽ là một người rộng rãi.

- Ừm, vậy lát nữa hẹn gặp.

Để một tờ giấy nhắn lại trên bàn rằng tôi ra ngoài mua đồ với Phong, tôi lôi hết đồ đạc của mình ra ngoài cổng chờ. Trong lúc chẳng biết làm gì, tôi đi một vòng ngắm những cây cảnh, nụ hoa, đàn cá bé bằng ngón tay… Bàn chân vụng về dẵm vào ống nước làm nó bật lên, hất vào tôi làm suýt nữa thành con chuột mới trèo khỏi vũng nước ra.

Tôi quay lại, thấy Thanh Phong đang nhìn mình khục khịch cười.

…..

Những giọt nước đọng lại trên áo và trên tóc cô ấy, dưới ánh mặt trời chợt trở nên lung linh. Một cô nhóc nghịch ngợm và ngốc nghếch đang cố tự thoát ra khỏi rắc rối do chính mình gây ra. Và tôi đã mỉm cười.

Thôi nào – tôi tự nhủ mình – cô ấy chỉ có khuôn mặt và ngoại hình là giống.

……..

Cậu ta không bấm còi inh ỏi hối thúc như mọi hôm. Thật đáng kinh ngạc. Điều này không chỉ là một sự tiến bộ mà còn làm cho thiện cảm của tôi tăng lên.

Chết tiệt, sao nụ cười trêu ngươi lại dễ thương đến thế? Hay vì lúc này đây tôi đang là con ngốc thứ thiệt?

Cậu ta nhìn tôi lôi mớ đồ ra mà chẳng đả động đến việc sẽ giúp đỡ. Thật đáng ghét. Đôi mắt kia cứ nhìn đi đâu suy nghĩ miên man. Cái sống mũi cao cao thỉnh thoảng lại nhăn.

Chỉ sau một ngày mà dường như ai cũng trở thành ông già bà già hết rồi.

Đặt hết đồ lên phía trước và ôm chiếc túi đằng sau, tôi hoàn toàn yên vị mặc dù còn đôi chút “ngượng ngùng”. Khỉ thật! Mọi lần có thế đâu.

Con chuồn chồn vàng nhẹ nhàng phóng đi. Tôi ngước nhìn hàng cây bên đường, gió khẽ mơn man trên mặt.

- Cậu cứ đi nhanh nếu thích, tôi không la hét như mọi lần nữa đâu – tôi nói như người đã có “khinh nghiệm”.

- Đi chậm lại, cảm giác chậm lại – Tiếng Phong nhỏ, dường như lẫn trong gió.

- Hở - tôi hơi rướn người lên để nghe cho rõ.

- Tôi nói là đi chậm cho an toàn, dạo này giao thông ghê lắm.

Tôi chu mỏ.

- Cậu cũng nghĩ đến điều đó?

- Sao lại không. Sợ chết thì nghĩ đến thôi….

Suốt quãng đường còn lại chẳng ai nói với ai câu nào. Phong thì không rồi. Còn tôi vì hai lí do: một là không biết nói gì không quá kì cục, hai là chẳng biết mở lời ra sao cho tự nhiên.

Tốt nhất cứ “Im lặng là vàng”, mặc cho trong đầu nó muốn nổ tung.

À mà hôm nay Phong chỉ mặc chiếc áo sơ mi ca rô. Từ khi tôi mượn chiếc áo da, cậu ta cũng bỏ thói quen lúc nào cũng xù xù áo lạnh. Nếu Phong quên, tôi sẽ không trả.

Có phải những quãng thời gian như thế này, con người trở nên ích kỉ và tham lam hơn không?

Xe rẽ vào con hẻm quen thuộc, tôi tự hỏi mình đã không ở đây trong bao lâu mà chẳng hề nhớ đến nó. Quá nhiều rắc rối khiến tôi chỉ lo cho chuyện ngày thường cũng đủ mệt rồi. Một đêm nằm ngắm sao đêm nay sẽ làm tôi tĩnh tâm lại để đưa ra quyết định quan trọng cho bản thân.

Tôi bước xuống xe. Phong dỡ những thứ còn lại. Cảm giác bối rối và lúng túng lại xâm chiếm. Đưa tay lên gãi đầu, tôi ngại ngùng:

- Cảm ơn cậu…!

- Từ khi nào cô bắt đầu trở nên hiền lành biết điều như thế?

Thật chỉ muốn uýnh chết cậu ta, nhưng nụ cười nhếch miệng đáng yêu kia lại làm tôi cứng đơ, nhìn và nhìn.

Phong thôi cười, cậu ấy cúi xuống gạt chân chống lên.

- Vào nhà đi, tôi đi đón chị cô.

- À ừ…

Anh Thư mà có gào lên ở bến xe thì cũng là do tôi gây ra. Nhưng sao chị ta không tự bắt xe về nhà đi, cứ phải nhờ đến Phong?

Một chút bực mình, tôi quay lưng xách đồ vào cửa khi chiếc xe rịn ga phóng đi.

Vẫn kịp ngoái nhìn lại chiếc áo kẻ ca rô.

Cậu ấy đi đâu hướng đấy? Dù có mù đường thì tôi cũng biết là bến xe nằm phía ngược lại.

Đầu óc tôi thoát khỏi cơn mộng mị hoang tưởng và trở nên thông suốt lạ kì. Xem nào, hôm nay là ngày gặp lại Anh Thư sau mấy tuần xa cách…

Bó hoa đặt ở cửa hàng mà cậu ấy hứa tuần này sẽ lấy, hoa Minosa.

Tình yêu thầm kín của Phong!

Tôi lúng túng mở cửa rồi vội vã lao vào nhà, quăng hết mớ đồ lên giường, chẳng thèm quan tâm đến chiếc túi đã bục ra khiến mọi thứ vương vãi khắp sàn.

Mở hộc bàn, tôi tìm số điện thoại mà nghĩ mình chẳng bao giờ cần đến, bấm máy bằng những ngón tay run run.

- Chị… - tôi hổn hển – anh ấy hẹn khi nào lấy hoa?

Liệu Hoài Thư sẽ làm gì để giành lại người cô ấy thích?

Chap 16

Cuộc đời đôi khi thật khó đoán, nuôi hi vọng để rồi lại rơi vào hụt hẫng.

Có thể có chút nhầm lẫn. Phong hẹn tối sẽ lấy hoa, cậu ấy chỉ đến kiểm tra vào lúc chiều. Một người con trai chăm chút đến cả bó hoa như thế, liệu tôi sẽ làm được gì?

Tôi ngồi im trên sàn, lại ngó ra cửa sổ với đôi mắt thờ thẫn vô hồn. Mày định cứ như thế này đến bao giờ, ngoài đó còn cái gì để nhìn nữa đâu.

Suy với chả nghĩ.

Chị em thì sao? Tôi phải nhường ư? Chị ta vốn đâu có xem tôi như một đứa em?

Thầm nhủ nếu không có Anh Thư thì tôi vẫn gặp được Phong. Chúng tôi đã đụng độ nhau cơ mà, đó không hẳn là tình cờ…

Nhưng cũng chỉ là một tình huống bình thường như bao tình huống khác. Nhân vật trong đó đã tự cường điệu hóa nó lên mà thôi.

Cứ thế cho đến khi nắng tắt và màn đêm bắt đầu buông xuống, tôi chẳng tìm thấy được một chút thông thoáng trong đầu óc. Chỉ muốn quên đi tất cả.

Tại sao tôi lại thích cậu ấy? Con người vốn đã lạnh lùng vô tình ngay từ buổi đầu tiên gặp gỡ. Cậu ấy chưa bao giờ tỏ ra tốt với tôi như với Anh Thư, nhưng không hiểu sao tôi vẫn tìm được chút ấm áp ở đâu đó. Từng lời nói, cử chỉ, hành động và cả khi cậu ấy cố tình chọc cho tôi tức điên lên. Tôi đã rất tức, nhưng không phải là không vui.

Dù biết cậu ấy không thèm quan tâm đến mình, tôi vẫn không thể tức giận và từ bỏ. Đúng, không thể bắt một người ngừng thích ai đó.

Tôi sẽ làm gì? Ngồi yên như một con ngốc hay đứng lên đòi lại tình yêu cho bản thân?

Ý nghĩ chếch choáng chưa thành hình trong đầu, nhưng nó cho biết rằng tôi sẽ không bỏ cuộc. Đã là gì đâu cơ chứ, tôi còn chưa nói hết những gì mình suy nghĩ trong đầu.

Lần đầu tiên tôi chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Vẫn là kiểu ăn mặc bình dân, nhưng nếu có người chấp nhận bản thân mình, thì vẻ ngoài đâu phải là vấn đề. Tôi sẽ nuôi hi vọng lần nữa, mặc dù có thể phải chịu một cái kết thật đau.

Lúc đấy tôi sẽ không biết phải làm gì tiếp theo cả.

Trời đã tối. Hôm nay không lạnh, hay tôi chẳng còn thấy lạnh. Cái ý nghĩ cứ thôi thúc trong đầu khiến tôi chỉ biết đi, thậm chí là chạy vội vã, mặc dù hơi thở hổn hển.

Nhưng tôi định đi đâu, đến nhà và gọi cậu ấy ra?

Lắc đầu, tôi lôi chiếc điện thoại trong túi. Sau những hồi dài, cuối cùng cậu ấy cũng nhấc máy.

- Phong… - cố gắng lắm tôi mới lên tiếng được.

Tiếng con trai bên kia chậm rãi, bình thản:

- Anh Thư Tỉ Tỉ! Anh ấy đến nhà chị rồi mà.

Như có sấm nổ bên tai, tôi suýt nữa thì không đứng vững.

- Tùng à..? Sao anh cậu lại để điện thoại ở nhà?

- Anh ấy nói là không muốn ai làm phiền. Gớm! Làm như có chuyện quan trọng lắm.

- Đi lâu chưa em.

- Cũng chưa lâu lắm…

Cậu ấy còn đi lấy hoa. Có lẽ tôi vẫn kịp, trước khi Phong đến. Nghĩ là làm, tôi chạy lại chỗ chờ xe bus.

Đèn đường khu này đã được bật lên, nhưng tôi biết những chiếc bóng cảm ứng này cứ 15ph mới sáng một lần. Tôi đi dọc những bức tường, mò mẫn trong bóng tối. Có tiếng chó sủa đâu đó vẳng lại, chẳng biết là tôi đã đến nhà ba hay chưa.

*** ** ***

Trong bóng tối nhập nhoạng, có hai tên con trai đang đứng sát nhau. Tên to con hơn đẩy tên còn lại dựa sát vào tường.

Dù trời có tối đến mấy, tôi vẫn có thể nhận ra đó là Thanh Phong và Phục Hy. Hai tên con trai đang trong giai đoạn căng thẳng.

Chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nên tính tò mò trong người tôi lại trỗi dậy. Đứng nép vào bức tường thụt vào nhà bên cạnh, tôi cố căng tai nghe cuộc đối thoại.

- …hãy tránh xa Anh Thư ra.

- Nếu được thì tôi đã làm rồi. Anh có giỏi thì nói Anh Thư đừng tìm tôi nữa.

- Cái thằng này…

“Bốp”

Một cú đấm nhanh và gọn. Tôi định kêu lên, nhưng đã kịp kiềm chế lại. Lộ mặt bây giờ chỉ gây thêm rắc rối.

- Anh yêu Tỉ Tỉ đến như vậy, sao không nói cho cô ấy biết? Suốt ngày đi theo làm một thằng vệ sĩ thì người ta cũng chẳng hiểu được lòng mình đâu…

- Mày…

Nắm đấm một lần nữa lại được giơ lên. Cơn giận giữ trong người dồn vào cánh tay đủ để có thể làm cho đối phương bất tỉnh. Nhưng chỉ mới đi được nửa quãng đường, cánh tay đã phải hạ xuống…

Có tiếng ai đó vừa bỏ chạy, rất gần.

Cả Thanh Phong và Phục Hy đều quay lại theo cảm tính. Một cái bóng nghiêng nghiêng đang vội vã bỏ trốn.

**** **** **

Trong công viên vắng vẻ.

Trời đã gần nửa đêm. Trong cái không khí đẫm hơi sương này, chẳng ai thích phơi mình ra để chịu lạnh cả, trừ cô gái kia…

Hoài Thư đã ngồi trong trạng thái cúi gập người như thế không biết đã bao nhiêu lâu, không dám ngẩng mặt lên.

“ Tôi đã thích cậu….”

Lại cảm giác đau nhói trong lồng ngực.

“…nhưng cậu luôn hướng về người khác…”

Nước mắt có chảy thì cũng đâu có ích gì chứ? Tôi chỉ cần khóc là có thể thay đổi được sự việc, thay đổi cảm xúc trong mình, và cả người khác.

“Không thể bắt một người ngừng thích ai đó”

Cậu ấy đã nói rõ ràng như thế rồi còn gì. Rút cục thì cũng chỉ là trò đùa số phận. Giá mình đừng gặp Anh Thư, đừng gặp Thanh Phong trên con đường mùa hè ấy.

….

……..

Hoài Thư chạy khá chậm, hoặc tâm trạng tệ đến nỗi để vấp đến hai lần suốt quãng đường đến cái công viên này. Vì thế chẳng mấy khó khăn để Phục Hy đuổi kịp. Cậu cứ đứng yên như thế sau gốc thông già, không dám ra an ủi cũng chẳng muốn bỏ đi.

- Hoài Thư, chị thật là ngốc.

…….

** ** **

Ngày hôm sau tôi xin nghỉ học về quê. Điện thoại tắt, cửa nhà khóa, không một lời nhắn nhủ với cả đứa bạn thân nhất. Nhét earphone vào tai, tôi bật volume thật to để cuối cùng chỉ có tiếng nhạc dội trong đầu, dội thẳng vào tim…

Got to fly away

Got to fly away

Since I was a little girl I knew what I wanted

One day I would see the world and make my mark on it

Put in time, sacrificed never thought of thinking twice

Since I was a little girl I dreamed

Now I'm standing with you in this terminal

With a ticket so far from your love…

……

My alarm clock in the morning said you got to go now

The breakfast you were calling and my heart just broke down

Cause tomorrow we will be waking up separately

Wish I never heard that clock ring

See I don't want to win if my hearts got to lose

……

How can you messure the promise of love

When it's weighing against a chance that comes once

How can I leave when I know he's the one

When the dust settles he might now be here

And I'm standing with you in this terminal

Crying my eyes out in tears…

What do I do?

Fly away

Got to fly away

I got to fly away…

(Doorway To My Dream – JoJo)

Tôi sẽ đi ra khỏi cuộc đời cậu, nhanh như khi đến.

Một đêm không ngủ được khiến tôi rơi vào trạng thái lơ mơ, nhưng vẫn không thể bắt đầu óc ngưng lại nghỉ ngơi, dù chỉ một giây ngắn ngủi. Vì tôi sợ trong khi mình nhắm mắt vô tình, sẽ bỏ lỡ một điều gì đó.

Tôi đang chờ ai đó đến, nói xin lỗi vì người ấy đã quá vô tâm, quá lạnh lùng. Đó mãi chỉ là ảo tưởng của bản thân.

Tại sao tối qua tôi lại bỏ chạy nhanh như thế? Là vì bó hoa Minosa vàng được gắn cẩn thận bên chiếc xe hay vì Phục Hy đã nói ra điều mà tôi bấy lâu nay luôn cố vùi dập trong đầu mình.

Lắc đầu chậm rãi, nước chảy từ khóe mắt.

Tôi đã bỏ cuộc, ý nghĩ đó làm cho lòng quặn thắt lại. Hoài Thư đã lùi bước lần lớn nhất trong đời.

**** **** ******

Hoài Thư nghỉ học, không liên lạc được. Những gì Ngân biết chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn ngủi của con bạn thân với cô giáo. Điều đó có nghĩa là, lời khuyên của nó lần này đã thất bại.

Không ai biết chuyện gì xảy ra trừ Phục Hy. Cậu trở nên trầm tính ít nói hơn nữa. Chưa bao giờ cậu thích một trong hai - Anh Thư hoặc Hoài Thư – nhưng cậu lại dành lòng tốt của mình cho cả hai người. Chỉ để bù đắp. Cậu nghĩ Hoài Thư thật tội nghiệp với những gì cô ấy giấu trong lòng. Anh Thư cũng có nỗi khổ riêng nhưng cô ấy luôn tìm đường giãi bày và nhất là, cô ấy đã tìm được người sẵn sàng nghe mình nói.

Còn Hoài Thư lại là một cô gái cô độc. Cô ấy luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và là con người không biết buồn, không biết đùa, và không thèm rung động tình cảm với ai. Cứ giấu mình khỏi cái vỏ bọc của một cô bé thiếu tình thương của ba lại không được ở cạnh mẹ nhưng Hoài Thư không hề khô khan với những suy nghĩ, những ước mơ thực tế. Và một ngày nào đó, cô ấy nhất định sẽ thực hiện bằng được ước mơ của mình.

Phục Hy không biết rằng có phải cuộc sống túng thiếu về mặt vật chất sẽ làm con người ta chai lì về tình cảm hay không. Khi kiếm ăn còn chưa đủ thì làm sao dám mơ tưởng tới những tình cảm vẩn vơ. Cậu đã từng như thế. Sau khi gia đình phá sản, cậu lao vào học như con mọt sách, chỉ biết đến khát vọng một ngày nào đó có thể vẫy vùng ở đời gây dựng cho mình cuộc sống sung túc như xưa.

Nhưng rồi cuộc đánh nhau hôm đó đã dẫn tới hậu quả không ai ngờ tới. Cậu đã cố trở thành người tốt khi giúp một cô gái, để rồi trở thành kẻ giết người khi gián tiếp gây ra cái chết cho người con gái khác. Bị giày vò bởi lương tâm, bởi tội lỗi và bởi tình cảm Anh Thư dành cho mình – cái mà cậu nghĩ chỉ là một sự trả ơn – Hy đã trở thành một thằng nhóc bất cần đời, hay dính líu vào những cuộc đánh nhau và những đàn anh đàn chị nổi tiếng trong giới giang hồ.

Khi những cánh hoa trắng ấy nhuốm đầy máu, cậu biết tương lai của mình thế là dừng lại.

Rồi Hoài Thư xuất hiện. Cô gái thiếu thốn về mặt vật chất lẫn tinh thần nhưng lúc nào cũng lạc quan yêu đời đã khiến cậu cảm thấy xấu hổ về bản thân. Và thật buồn cười khi cô ấy có khuôn mặt giống hệt người thích cậu.

Đôi khi cậu tự hỏi mình đã thay đổi suy nghĩ về Anh Thư, hay chính Hoài Thư đã tạo ra điều này.

Trong thâm tâm cậu biết, cậu chưa có tình cảm với bất kì ai, hoặc chưa thể đón nhận tình cảm ấy trước khi tìm lại được cuộc sống xưa kia của mình. Nhưng cậu sẵn sàng giúp đỡ để mọi người có thể thành đôi, như một lời xin lỗi với cô gái đã vì cậu mà ra đi.

- Chị cứ yên tâm đi – Hy nói với Ngân, lúc này đang lo lắng.

- Nghe này – Ngân nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc – tôi không biết nhiều chuyện bằng cậu, đủ để đưa ra lời khuyên sai với Hoài Thư, vì thế tôi muốn cậu thành thật để tôi có thể sửa sai. Chẳng lẽ cậu muốn Hoài Thư như thế?

- Vậy chị định đến nhà Thanh Phong đập cửa và cầu xin anh ta thích Hoài Thư thay vì chị gái cô ấy ư?

Ngân im lặng. Đấy là một trong những điều cô định làm, và nó quá ngu ngốc. Trái với suy nghĩ của Ngân, Phục Hy lại mỉm cười:

- Em cũng có ý định giống chị đấy, nhưng nó khả thi hơn cơ. Đơn giản chỉ là nói chuyện, và thông báo việc Hoài Thư bỏ đi cho người vẫn chưa hay biết. Việc còn lại là chờ đợi.

Trước cái suy nghĩ đơn giản đến hơi bị khùng của cậu nhóc, Ngân chỉ nhíu mày thắc mắc.

- Ở đâu ra mà cậu có cái ý nghĩ là việc đó sẽ có ích?

Đôi mắt Phục Hy ánh lên vẻ tinh nghịch. Cậu biết không nên cười trước nỗi đau của người khác nhưng cậu biết đó là một cơ hội mở.

- Hôm qua em đã chứng kiến một chuyện rất hay, và em chợt nghĩ nếu hai kẻ đơn phương ở cạnh nhau thì sẽ như thế nào.

Ngân lắng nghe. Cô tin vào cậu nhóc này khi chiếc khuyên tai lấp lánh lúc cậu hào hứng đưa ra ý tưởng của mình.

** ***** ****

Tôi đã ở nhà, thanh thản và yên bình. Người ta nói không nơi nào bằng nhà mình thật chẳng sai.

Má không mấy nghi ngờ khi tôi nói về dự đám cưới chị họ. Cách đây hai tuần khi bà thông báo việc này, tôi đã viện cớ học – mà thực chất chỉ vì không muốn bỏ lỡ một ngày làm thêm quý giá – để khỏi về khiến ba khá thất vọng. Nhưng giờ tôi đã ở đây và làm cho má vui, thế là đủ.

- Có chuyện gì hở con? – Má hỏi khi đỡ túi đồ xuống cho tôi.

- Không – tôi cười, và cảm thấy như đã lâu lắm rồi mình mới làm thế - chẳng qua là lịch thi được dời lại và con tranh thủ về dự đám cưới của chị mình. Má biết con quý chị ấy lắm mà.

Đúng, tôi quý chị Yên còn hơn chị ruột của mình. Khi má về đây sống, chị đã chăm sóc bà mỗi khi cơn bệnh đến. Nói về tình thương và lòng tốt, chị ấy đối xử với má tôi còn hơn một đứa con. Tôi không làm được gì cho bà lúc này, và tôi chịu ơn chị ấy nhiều. Còn đứa con đẻ kia của bà, tôi không muốn cay đắng nói ra rằng chị ta chẳng hề quan tâm đến việc bà có sống tốt hay không.

Mẹ tôi cười hạnh phúc. Bà như bừng sáng trong căn nhà nhỏ hơi tồi tàn này. Đó là tất cả những gì ba tôi đã để lại khi ông bỏ đi sao? Trong thời gian ở đây, tôi phải tìm được một phần quá khứ mình bỏ lỡ, và cả lí do tại sao tôi lại không có một người ba theo đúng nghĩa.

Ăn một bữa cơm đạm bạc với má khác hẳn bữa cơm với ba khiến tôi không kìm được mà bật khóc. Nhưng trước khi để bà phát hiện ra, tôi đã nhanh nhẹn tìm cớ ăn xong để bỏ ra ngoài.

Giữa trưa nắng, chẳng có nơi nào trú ẩn tốt hơn nhà nhưng tôi thích tìm một gốc cây gần bờ sông, đặt lưng xuống bãi cỏ mềm mại và nhìn lên bầu trời chói chang. Không muốn suy nghĩ gì, tôi để cho đầu óc tự do trở về thời mình là con nít với những ý tưởng ngây thơ ngốc nghếch.

Tôi sẽ chìm đắm trong tuổi thơ cả chiều một mình nếu không có bàn tay chụp hai mắt lại.

- Ú òa.

- Chị Yên!

Ngồi nhỏm dậy, tôi tròn mắt nhìn người con gái trước mặt mình. So với lần gặp cuối cách đây hai ba năm, chị Yên đã đẹp hơn, trưởng thành hơn rất nhiều. Mái tóc chị cắt gọn gàng ôm sát khuôn mặt, đôi lông mày tỉa thanh mảnh với chiếc mũi thanh và làn da hơi sạm nắng. Chị ra dáng là một bà nội trợ trong nhà nhưng vẫn giữ những nét trẻ con ngày xưa.

Bất giác tôi bật cười, đấm nhẹ vào xương sườn chị ấy:

- Chị sắp lấy chồng rồi cơ đấy.

- Em cũng lớn lên rất nhiều.

Chị Yên cũng cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

- Vậy mà em tưởng chị chờ em cùng lấy chồng – tôi chọc chị. Đấy là một lời thề hồi chúng tôi chỉ là đứa con nít khoái đi chơi hơn đến trường.

- Anh ấy là một người rất tốt.

Yên tránh ánh nhìn của tôi để giấu đi cảm xúc vô bờ bến trong mắt. Thế là cá đã cắn câu – tôi cười thầm trong bụng – con thuyền này đã tìm được bến đỗ rồi.

- Thế còn em thì sao? – Chị cười để lộ chiếc răng khểnh, không quên đấm trả lại tôi một cú. Giờ thì mọi người đã biết những món võ mà tôi học được từ ai rồi đấy – đã có người yêu chưa? Chị lạ gì mấy đứa ở trên đấy.

Tôi không muốn, nhưng lòng lại nhuốm buồn đến nỗi một nụ cười ngượng nghịu cũng trở nên khó khăn.

- Giờ em chỉ muốn học hết cấp ba cho thật tốt thôi.

Đấy là điều tôi muốn, nhưng không phải là điều tôi muốn ngay-lúc-này thật sự, và chị Yên biết điều đó. Nhưng còn biết nói gì nữa đây? Chẳng lẽ thừa nhận tôi vì đơn phương không thành nên mới về đây dự đám cưới chị?

Sẽ là khoảng trống rất khó chịu trong cuộc nói chuyện chỉ mới bắt đầu của chúng tôi nếu như không có thằng Thiên – em trai chị Yên chạy tới và hét toáng lên.

- Chị! Có anh đang chờ ở nhà cô Thành kìa…

Nắm lấy cơ hội, tôi vội vàng đứng dậy nắm tay chị Yên.

- Chỉ cho em xem chú rể đi chị. Nhanh!

Không để cho Yên có thời gian để bối rối, tôi kéo chị chạy nhanh về phía nhà.

Thằng Thiên đứng gãi đầu gãi tai nhìn theo hai bà chị đang chạy. Cái chữ “chị” mà nó nói là Hoài Thư cơ mà.

Chap 17

Tôi và cậu... quên đi.

Tôi chạy như bay, cảm giác mình đang sống lại những ngày còn bé cùng Yên rong ruổi trên con đường từ ngoài bờ sông về sau một ngày la cà. Nắng chiếu lấp lánh lên những tán cây, lên mặt đường và lên cả quần áo của chúng tôi. Yên cười tươi như hoa, hiện lên nét duyên dáng của một người con gái. Còn tôi mãi chỉ là đứa cục mịch, thô lỗ và chẳng có lấy một khắc suy nghĩ giống người lớn.

Trước hàng rào dâm bụt nhà tôi, một anh chàng mặc áo thun xám có sơ mi sọc xanh khoác ngoài với chiếc quần jean bụi đang đứng chờ. Sau lưng anh ta đeo cái ba lô to đùng, đầu đội mũ lưỡi trai. Còn cách khá xa nên tôi không nhìn rõ mặt, chỉ biết anh ta đang bước qua bước lại trước cửa sốt ruột mà không dám vào nhà.

Tôi huých tay Yên:

- Ái chà. Chồng sắp cưới của chị tướng tá được đấy, nhưng anh ấy ngại gì mẹ em mà không vào nhà?

Yên nheo mắt dưới trời nắng, trán hơi nhăn:

- Sao lạ thế nhỉ? Anh ý đâu có cao đến như vậy.

Một cảm giác nghi ngờ xuất hiện trong tôi khi chỉ còn cách nhà hai chục mét. Cái sống mũi thanh thanh và đôi mắt màu nâu sẫm kia gợi lên rất nhiều điều. Cả vành môi đang nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng nhăn nhó…

** ** **

Đơn xin dưỡng bệnh vẫn còn tác dụng nên Anh Thư chẳng thèm tới lớp. Kết thúc ca “lang thang sáng”, cô ăn vội một ổ bánh mì kẹp bên bờ hồ, suýt ói vì nó quá khô.

Vừa ném ổ bánh mì xuống, một con chó to đã nhanh chóng chạy đến, vừa liếc chủ nhân ổ bánh vừa đưa mõn ngoạm rồi bỏ chạy. Thư thở dài, lại tiếp tục cuốc bộ. Cuối cùng vì trời quá nắng, cô tự tìm cho mình một góc kín trong quán cà phê “Rainy”.

Trời ít mây và có gió nhẹ, nhưng chẳng có chút màu xám nào trong khi Anh Thư cảm thấy đang mưa. Đúng rồi, mưa trong lòng. Cái ướt át của những rung động đầu đời đã khiến cô trầm lặng hơn. Phong đã nói, nhưng tai cô ù đi. Trước giờ cô luôn xem cậu ấy là bạn, và sau này cũng vậy. Tình cảm của cô đã giành cho người khác và cô không có ý định thay đổi.

Ôi cái cuộc đời này, không ngờ lại có nhiều người đơn phương nhau thế.

** ** **

- Đại ca có tin nổi không? Em thấy Anh Thư Tỉ Tỉ lang thang cả buổi sáng rồi.

Chàng trai từ trên giường nhảy xuống, vớ đại một chiếc áo thun trên móc.

- Mày đang ở đâu?

- Cà phê cóc bên vỉa hè.

Anh nhanh tay kết thúc cuộc gọi để tìm số khác.

- Có chuyện gì thế anh? – đầu giây bên kia trả lời ngay tức khắc.

- Cậu đến đây nhanh đi.

Nhét điện thoại vào trong túi, anh cầm lược cào vài đường “cơ bản” trên cái tổ quạ của mình.

** ** **

Tôi đứng sững lại như phản xạ khi con thú nhìn thấy kẻ thù của nó. Tay tôi giựt tay Yên khiến chị ấy mất đà cũng đứng lại theo.

- Em làm gì thế? – chị nhíu mày.

- Ơ… - tôi rơi khỏi trạng thái ngỡ ngàng, chuyển ánh mắt sang Yên - Thôi… để khi khác nhé, em sẽ qua tìm chị. Còn bây giờ…

Tôi quay người chuẩn bị co giò chạy khi chàng trai kia đã nhìn thấy mình.

- Em có việc! – Tôi hét lên, chạy thục mạng.

Từ phía nhà, chàng trai ném ba lô của mình xuống trước hàng rào, đuổi theo cái dáng người nhanh nhẹn.

** ** **

Ai mà ngờ được cậu ta lại ở đây. Tôi không muốn, và chưa sẵn sàng để gặp mặt. Khỉ thật, kẻ nào đã cho Phong biết nhà tôi chứ ngoại trừ nhỏ Ngân và thằng Hùng. Hùng không phải là đứa nhiều chuyện đến vậy, nó sợ tôi một phép.

Ngân – tao thề sẽ xử lí mày khi đi học lại. Còn bây giờ phải lo chạy thoát thân cái đã.

Từ nhỏ tôi đã nổi tiếng giống con trai chỉ vì thắng tụi nó trong hầu hết các trò chơi. Đặc biệt là chạy và tìm đường thoát thân thì tôi luôn là nhà vô địch. Cứ lấy những lần ăn trộm mía hay xoài ngày xưa thì biết. Cũng chính vì thế, tôi đối phó trong mọi tình huống nguy hiểm khá nhanh nhẹn và chẳng lo gì ngoài vật thế thân của mình. Nhưng lần này có lẽ là ngoại lệ, chỉ vì cái tên chết tiệt kia cũng nhanh chân không kém.

- Đứng lại đã! – Phong hét lên, cậu ta không có ý định bỏ cuộc.

Chết tiệt. Tôi biết làm gì cơ chứ? Đứng lại và đuổi cậu ta về hay im lặng nghe cậu ta nói. Cách nào thì cũng chạm đến lòng tự ái của tôi rồi. Mím môi chặt hơn, tôi hít một hơi để tăng tốc, chẳng dám quay lại nhìn lấy một lần.

- Cô có nghe tôi nói gì không? Khỉ thật! Đau mà sao chạy nhanh thế?

Tôi đau? Ừ thì đau đấy, cậu đã làm lòng tôi tan nát rồi còn gì. Vậy sao còn chạy theo. Đi về chỗ của cậu đi, nơi nào có Anh Thư ấy.

Nước mắt chỉ chực ào ra, nhưng lần này tôi đủ mạnh mẽ hơn để ngăn nó lại. Cậu ta phát hiện tôi với bộ mặt tèm nhem nước mắt lại được mẻ cười no bụng. Mà tôi thì không muốn thấy kẻ đã làm mình buồn được cười thoải mái.

Vì tôi sẽ lại hết giận mà thích cậu ấy mất.

- Hoài Thư! Nếu cô không đứng lại, coi chừng tôi đấy.

Phong định làm gì? Cậu ta chưa đuổi kịp tôi thì còn lâu. Con đường này còn dài lắm, chí ít là một cây số nữa mới đến bờ sông.

Bước chân phía sau gấp gáp hơn. Tôi nhìn xuống dưới và phát hiện đôi giầy trắng kia chỉ cách mình chưa đầy 2 mét. Bàn tay rắn chắc đưa lên, tôi né sang một bên, xém nữa thì bị chụp lại.

Thật may sau đó Phong có vẻ đuối sức hay sao mà bước chân chậm dần rồi mất hẳn tầm mắt. Tôi cũng mệt lắm chứ, mồ hôi thi nhau rơi xem cái nào thấm vào đất tốt hơn. Nhưng là kẻ bỏ chạy, tôi không thể dừng lại cho đến khi cắt đuôi được.

Cậu bỏ cuộc đi cho tôi nhờ.

….

Phong dừng lại, ngó lên cái cây bên đường.

- Cô nghĩ là có thể trốn được tôi sao?

Cậu lấy đà phóng về phía trước.

…..

Tôi sắp không làm chủ được đôi chân của mình rồi. Nó cứ phóng, còn tôi như bị kéo theo, sợ muốn dừng cũng không dừng được.

- Ya!!!!

Sau tiếng hét của Phong, tôi chưa kịp quay lại xem xét tình thế thì đã bị cái gì đó phang vào lưng, tiếp đó là chân, rồi vai. Một mưa xoài xanh lao tới tấp. Tôi ngó lại, Phong đang ôm một đống xoài phía trước, tay đưa không ngớt và đôi chân không kịp dừng lại.

Ai ngờ là hắn lại nghĩ ra cái trò quoái gở này.

Trong khi chưa kịp tìm ra cách gì, một quả xoài già đạp trúng trán tôi nứt đôi, còn tôi thì loạng choạng, cảm thấy sao mẹ sao con chập chờn quanh mình.

- Này, có làm sao không?

Tôi cố nhìn xuống lựa thế ngồi nhưng chẳng thấy gì, tay khua lung tung trong khi chân lảo đảo chực ngã. May mà có bàn khác tay kéo lại.

Cảm giác cuối cùng là tôi đã đặt mông xuống mặt đường một cách không-hề-nhẹ-nhàng. Có ai đó thở gấp bên cạnh. Đám xoài rơi xuống tứ tung, trúng cả chân tôi. Bàn tay đưa lên trán sờ nhẹ khiến tôi giật mình mở mắt, cố lấy lại thăng bằng.

- Xích ra – tôi hất tay Phong, thuận chân đá cậu ta ra một bên rồi vừa lầm bầm vừa nhặt đám xoài xung quanh ném trả cậu ta.

Phong giơ tay lên né.

- Sao đau mà chạy khỏe như trâu thế hả?

- Đau cái đầu cậu. Định ám sát tôi bằng những thứ này hả?? – tôi hét lại, cố lấy vẻ tự nhiên trong câu nói của mình. Cứ làm con nhóc chẳng ưa gì Phong như ngày xưa cho rồi.

- Không – Thanh Phong ngồi xuống cạnh khi tôi đã thôi ném, đôi mắt cậu ta tinh nghịch – tôi chỉ định cản cô chút thôi, ai ngờ nó lại trúng mặt.

Không nén nổi cười hắn phải quay mặt đi. Tôi nén giận trong lòng, đứng dậy. Tức thì Phong níu lấy tay tôi.

- Cẩn thận! Cô đang đau mà, để tôi đưa về.

- Đau gì, đừng trù ẻo tôi.

Phong đứng thẳng dậy. Cậu ta nắm hai vai tôi mà lắc muốn long xương ra, đôi lông mày nhíu lại còn mắt thì mở to:

- Sao nghe nói cô bị đụng xe rạn xương, lại còn sốt xuất huyết?

Phủi phui mỏ đứa nào đã nói những câu này cho Phong nghe. Tôi bị rạn xương mà còn chạy thục mạng được từng ấy quãng đường à?

- Cậu nghe ai nói? – tôi trợn mắt.

- Ơ.. thế không phải à? Vậy mẹ cô có bị đau phải nằm trên viện không?

Tôi lắc đầu.

- Khỉ thật – Phong thả tôi ra, đứng chống nạnh với khuôn mặt tức tối – tôi thề sẽ giết…

Không chỉ cậu đâu, tôi cũng đang muốn thủ tiêu kẻ lắm mồm đó đây.

Gió thổi làm những cây bạch đàn đung đưa như đang cười giễu cợt. Tôi lau mồ hôi trên trán rồi phủi quần, cứ lúi húi quay xuống mà không dám nhìn thằng vào Phong. Hóa ra hắn đến đây vì nghĩ tôi bị ốm thảm nằm ở nhà mà chẳng có ai chăm sóc cho má hay bản thân. Vậy là chuyện hôm bữa, cậu ta không hề biết tí tí gì. Thế cũng tốt. Mày đã trông chờ gì chứ?

Cuối cùng, tôi quyết định bỏ đi, để mặc hắn cứ đứng mà ngắm sông.

- Ê! Đi đâu đấy?

- Đi về - tôi cộc lốc, cố gắng thô lỗ nhất có thể.

- Chờ tôi về với.

- Cậu bắt xe mà về luôn đi – tôi nói mà không thèm quay lại.

- Nhưng giờ làm gì có xe? – Phong vẫn cái giọng tỉnh bơ thấy ghét.

Grừ! Cái tên ác quỷ này.

- Thì về nhà tôi rồi tính – tôi miễn cưỡng đồng ý.

- Thế thì đợi đã…

Quay lại, tôi cảm thấy đầu mình sắp bốc khói đến nơi. Phong đang hí hửng nhặt mấy quả xoài xanh lên.

- Ngon vầy không ăn thì tiếc cả tuần. Cô xem này – cậu ta giơ quả xoài xanh bị tét làm đôi do “đụng đọ” lúc nãy – nhìn nó ngon chưa. Tui iu trái này nhất.

Hắn áp áp má vào quả xoài, nhắm mắt tỏ vẻ sung xướng.

Á Á Á!!!

** ** **

Anh phục vụ đặt li yaourt lên bàn, gật đầu mỉm cười trước khi bỏ đi. Hoài Thư nhìn với ánh mắt lạ lùng.

- Này anh…, tôi đâu có gọi cái này.

- Có một li yaourt ở bàn này mà chị? – anh chàng phục vụ tỏ vẻ lúng túng.

- Tôi gọi một cocktail cơ mà? Còn cái này – Anh Thư gảy cái thìa, nhăn mặt – tôi chẳng gọi bao giờ.

Trước vẻ bực mình của khách hàng, phục vụ chỉ biết đưa ánh mắt cầu cứu về phía quầy.

- Là anh gọi đấy.

Danh Kíp nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đối diện rồi ngồi xuống một cách thoải mái. Anh Thư nhìn vị khách không mời mà đến trợn trừng, không thốt nên lời.

- Cho anh một cà phê đen – Danh nói với người phục vụ. Anh chàng này như mở cờ trong bụng vì vị cứu tinh đã xuất hiện, ghi ghi chép chép rồi nhanh chóng rời khỏi bàn.

Quay sang Thư, Danh vẫn dùng giọng nhẹ nhàng:

- Em không nên uống cái đó nữa. Không tốt cho sức khỏe đâu.

- Anh… - Anh Thư ngồi thẳng dậy – anh bị làm sao à?

Cô nheo mắt nhìn kẻ thù của mình rồi bực mình đứng dậy.

- Anh không đi thì tôi đi.

- Này khoan…

Cái chạm nhẹ của Danh làm Anh Thư như có điện chích, cô nóng nảy giãy tay trúng chiếc li trên bàn. May mà Danh đã kịp thời chụp lại.

- Chúng ta là kẻ thù còn gì? Còn cái kiểu xưng hô đó là sao?

- Hết rồi mà em? – Danh nhìn cô, không có tí nào muốn gây sự - hồi trước ở ngoài đường anh đã nói hết rồi.

Một thoáng động não, chẳng khó khăn gì khi Anh Thư nhận ra cô đã bỏ lỡ nhiều điều khi đang ở Vũng Tàu. Người mà Danh nói là Hoài Thư, cô nhóc đã tạo ra điều thay đổi ở anh ta.

- Nếu em muốn, anh sẽ nói lại. Anh không muốn tiếp tục quan hệ căng thẳng như trước đây nữa. Giờ chúng ta làm bạn, bắt đầu một quan hệ mới. Xin lỗi về chuyện thứ bảy. Tụi nó không dám làm gì Phục Hy một lần nữa đâu.

Nhắc đến Phục Hy, một cảm giác bồn chồn lại xuất hiện trong lòng. Anh Thư thở dài, trở lại ghế ngồi. Và lần đầu tiên, cô ngoan ngoãn ngồi hút sữa chua trước một người con trai không phải Thanh Phong. Danh nhìn cô không chớp mắt. Anh Thư lại trở về cái vẻ lạnh lùng cố hữu.

- Anh muốn gì? – cô hất hàm khi Danh ngoáy li cà phê của mình.

- Em đi lang thang cả sáng giờ – Danh cố đề cập đến chủ đề chẳng ăn nhập, để làm nền cho ý chính của mình.

“Anh” với “em”. Anh Thư lắc đầu, không hiểu Hoài Thư đã làm gì trong lúc cô vắng mặt. Đành phải dằn lòng chấp nhận cái kiểu xưng hô kiểu “củ chuối chảy nước” này.

- Anh theo dõi tôi à?

- Chỉ tình cờ thôi – Danh nháy mắt, tay không ngừng khoắng cái chất lỏng đen đặc. Mùi cà phê thoang thoảng khiến cô cũng muốn thử.

Có khi nào chỉ hít thôi cũng bị say cà phê không nhỉ?

- Vậy anh muốn gì? Không đơn giản là ngăn tôi uống cocktail và tự tìm cho mình cái gì đó để nhét vào miệng chứ?

Giọng cô cay cú. Ai chứ Anh Thư này thì không thể quên thái độ người ta đã dành cho mình. Nhận sao thì trả vậy.

- Tối nay, hẹn em ở bờ hồ này nhé? Anh có chuyện muốn nói.

- Tôi không đi – Anh Thư thẳng thừng, dõi mắt ra dòng người qua lại. Lòng cô đang bị giày vò, giằng xé khi chiếc xe tải kia cứ đậu mãi không chịu tiến lên.

- Anh sẽ đợi – Danh cũng không kém.

- Tối nay mưa đấy. Hoặc nếu không, tôi sẽ làm hình nộm treo ngược.

Anh Thư đứng dậy, cầm cái thẻ ở bàn tiến về phía quầy bar ném tờ 100k rồi ra cửa.

Danh tự cười một mình. Cười cho cái tính trẻ con cố chấp của Anh Thư, và cả sự ngu ngốc của anh. Cô ấy bỏ đi khi anh còn chưa kịp nhấp tí cà phê đắng nào.

*** ** ***

.....

Hình như tôi đã hết giận? Không! Không thể nhanh như thế. Tôi vẫn còn giận lắm, chỉ là đang tìm cách… trả thù.

Có điều, cái cảm giác buồn hôm qua đâu mất rồi?

.....

- Về nhà và tránh xa tôi ra nhá. Cậu mà không đàng hoàng trước má tôi, tôi thề sẽ đá đít cậu về thẳng, mặc tối hay nửa đêm – tôi dặn Phong.

- Sẵn sàng thôi – cậu ta nói và trút nửa số xoài sang cho tôi – giúp với, tôi mỏi tay quá rồi.

- Sắp về đến nhà rồi còn bày trò – tôi nghiến răng.

- Thì đấy, suốt cả quãng đường về nhà cô không mở miệng giúp tôi lấy một lần, có tự thấy mình ác không? – cậu ta chống chế, mỏ chu lên không khác gì mấy bà bán cá. Tôi cười không ra tiếng.

- Cậu định ở lại đây thế nào? Đồ đâu? – tôi hỏi khi cả hai tiến vào cửa.

- Đồ tôi để - Phong ngó quanh. Cậu ta thất thần tống hết đám xoài còn lại cho tôi, chạy thục mạng vào nhà.

- Này, tôi mới là chủ mà – tôi gọi với theo, nhưng cậu ta chẳng thèm để ý.

- Cái thằng này!

- Á!

Tiếng hai tên con trai lẫn lộn làm tôi chẳng biết sao. Má đang hái bầu ngoài vườn cũng phải nghển cổ vào. Tôi cười trừ:

- Má! Bạn cùng lớp con tới chơi, không có gì đâu. Tí con nói cậu ấy ra chào má.

Má tôi mỉm cười rồi lại tiếp tục cầm kéo cắt cuống bầu. Tôi thở phào, đặt đám xoài xuống cái bàn đá ở sân rồi bước vào.

- Có chuyện gì… - tôi đặt chân lên bậc tam cấp, nói với vào. Tức thì có tiếng hét.

- Không! Đừng vào! Cô mà vào thì chết với tôi.

- Vào đi chị ơi – giọng thằng Thiên xen vào. Nó cười như sắp bể bụng đến nơi – có cái này hay lắm.

Tôi cười gian xảo, cố hét thật to.

- Đã thế thì tôi càng phải vào.

Cảnh tượng trước mắt của tôi thật bừa bãi. Thằng Thiên ngồi trên phản với cái ba lô bị mở tung, đồ bị ném khắp nơi. Nó hất một thứ về phía tôi, và trước khi tôi kịp nhận ra đó là gì – khỉ thật, tôi không muốn mất 16 năm “trong sạch” lại bị rửa mắt bởi cái thứ chết tiệt này – Thanh Phong đã chạy ào ra, bịt mắt tôi lại.

Cả hai đứa mất đà ngã nhào xuống.

Chap 18

Những lời ấy không dành cho tôi…

Vì sức nặng cái đẩy của Thanh Phong tôi mới bị mất đà mà ngã. Đang lo lắng cho cái lưng của mình khi cậu ta lấy tôi làm vật đỡ thì Phong bấu chặt hai vai tôi xoay ngược lại trong thời khắc ngắn ngủi tưởng chừng chẳng làm được gì. Tôi nhìn trăn trối trước khi ngã gục mặt vào ngực cậu ấy.

Một cảm giác ấm ấm cho tôi biết là Phong đang đặt hay tay lên lưng mình để giữ cho tôi khỏi trượt ra nền xi măng nhám. Mắt cậu ấy nhắm tịt lại, môi thì mím chặt.

Má tôi chắc chắn đã nghe thấy tiếng bịch không-hề-nhỏ ấy. Bà vứt cả con dao xuống và chạy lại, tròn mắt kinh ngạc khi tôi đang nghển cổ lên. Vội vàng lăn qua một bên, tôi đẩy Phong ra để đứng thẳng. Cậu ấy hiểu chuyện cũng vội vàng bật dậy, phủi quần áo rồi nhìn má tôi gãi đầu.

- Cháu chào bác ạ - cậu ấy lúng túng không dám nhìn lên còn khuôn mặt tôi thì bắt đầu đỏ bừng. Rõ ràng là “hiệu ứng” lúc nãy giờ mới có tác dụng.

- Ừm, chào cháu – má tôi vui vẻ - lần đầu tiên bác được gặp bạn cùng lớp với Hoài Thư là con trai đấy.

Bà không cố ý nhấn mạnh chữ “con trai” nhưng tôi vẫn cảm thấy sự xấu hổ lan khắp mình, và cả Phong nữa. Nhưng thay vì không nói được câu nào như tôi, Phong lại thả lỏng vai lấy lại vẻ tự nhiên để bắt tay má tôi.

- Cháu rất vui được gặp bác mặc dù đã được nghe Thư kể rất nhiều.

Cái tên láo toét này, tôi chưa bao giờ kể về gia đình mình cho ai ngoài Ngân. Nhưng cũng có thể, “Thư” mà Phong nhắc đến không phải là mình.

Tôi lại thở dài.

Má thấy vậy vỗ vai sai tôi đi nấu cơm để bà tiếp tục việc ngoài vườn. Còn Thanh Phong vặn khớp tay, chuẩn bị xử lí thằng Thiên. Tôi cũng muốn cho nó một bài học nhưng sực nhớ ra cậu ta là “sát thủ tay không”, liền níu áo lại.

- Cậu tha cho nó đi!

- Không! Thù này nhất định phải trả - Phong cương quyết.

- Tôi chưa thấy gì hết mà… - tôi ngắc ngứ - ngoại trừ cái quần…

Chưa kịp nói xong thì Phong đã nóng nảy ngắt lời.

- Quần đùi.

- Không phải! – tôi phản đối.

- Quần đùi.

- Nó ngắn hơn quần đùi – thấy vẻ mặt xấu hổ của Phong, tôi lại càng muốn chọc.

- ĐÓ LÀ QUẦN ĐÙI CỦA TÔI – cậu ta nói như hét.

- Cậu có dám mặc độc cái “quần đùi” đó ra đường không? – tôi trêu, không nén nổi buồn cười.

- Là quần đùi, cô không tin tôi cho cả hai chị em lên thớt.

Phong giơ hai tay lên hăm dọa. Tôi bỏ chạy về phía nhà bếp.

- Ừ thì là “quần đùi”.

** ** **

Chẳng biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thằng Thiên la oai oái rồi sợ chạy mất dép. Tối tôi nghe má gọi nó sang ăn cơm cho vui mà thằng nhóc nhất quyết khồng chịu.

Bữa cơm đạm bạc hầu hết dùng nguyên liệu là trái bầu nhưng được má tôi khéo léo làm thành nhiều món mùi vị khác nhau (giống cái kiểu bạn ăn cơm chay ý).

Không biết có phải lấy lòng hay không mà Thanh Phong – cái tên nhà giàu chỉ ăn toàn cao lương mĩ vị - lại đưa chén cho tôi xới hết lần này đến lần khác và luôn miệng khen ngon. Má tôi rất vui, còn tôi thì phân vân chẳng ăn được gì nhiều. Rút cuộc thì cậu ta cần gì phải lấy lòng tôi.

Rửa chén dọn bếp xong, tôi đưa thuốc cho má rồi để bà đi nghỉ. Cần giữ yên tĩnh nên tôi chẳng dám mở TV hay nói chuyện, đành tắt điện trong phòng ra ngoài ghế đá ngồi nghe nhạc và ngắm trăng.

- Cho tôi nghe với - Phong xuất hiện, giật một bên tai nghe của tôi và tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh – cô nghe gì thế này?

- Kệ tôi.

Tôi giật tai nghe lại, không phải vì ích kỉ mà sợ khi Phong hiểu ý nghĩ bài hát, cậu ta có thể suy đoán ra chuyện gì đó.

Thực tình mà nói, Thanh Phong mà tôi gặp hôm nay khác hẳn với mọi ngày. Cậu ấy thoải mái hơn, đối xử với tôi như một người bạn thân, chấp nhận cuộc sống mà lúc trước luôn miệng kêu là “quê mùa”. Thật chẳng hiểu có gì đã thay đổi.

- Mai cậu về à? – tôi hỏi, trong lòng thầm ước đó là câu phủ định.

- Mai về á?

Tim tôi chùng xuống. Ừ thì cậu ấy phải về chứ, Anh Thư tranh thủ trên đấy mấy ngày rồi lại đi Vũng Tàu mà.

- Không! Ở đây chơi đã, còn nhiều thứ chưa phá mà.

Nói rồi Phong quàng tay lên vai làm như tôi là thằng bạn chí cốt của cậu ấy vậy. Tôi lúng túng hất tay Phong ra, cảm thấy má nóng bừng. May là ban đêm, có thể Phong sẽ chẳng thấy gì đâu nhỉ.

Cảm giác vui mừng lại nhen nhóm trong lòng. Tôi thầm nhủ đó là tính ích kỉ của bản thân và quyết không để nó nhiễm sâu vào mình.

- Này, cậu cứ ngồi đây nhé, tôi đi ngủ.

- Cái gì? – Phong liếc cái điện thoại – Mới có 8h kém! Cô định làm con gà đấy à?

- Gà? – tôi nhíu mày.

- Thì nó vào chuồng lúc 5h tối mà.

Đá cho cậu ta một phát vào chân, tôi nóng nảy bỏ vào nhà.

- Chỗ của cậu trên phản ấy.

Bạn có nghĩ tôi ngu ngốc? Được gần người con trai mà mình thích đến thế, cùng cậu ấy nói chuyện thì còn gì bằng. Có thể tôi và cậu ấy sẽ phát hiện ra nhiều điểm tương đồng. Nhưng tôi nghĩ mình ngu ngốc thế là đủ rồi, không nên lấn sâu vào nó nữa. Phong chỉ có mình Anh Thư, và tôi nhường cậu ấy. Chỉ vì Anh Thư là chị gái tôi thôi đấy.

Nếu ngồi lại nữa, tôi sợ mình sẽ nói hết những điều trong lòng cho Phong nghe.

Mái tóc dựng dựng vẫn in bóng xuống mặt sân. Phong cắm cúi nhìn vào màn hình điện thoại. Cái lưng dài khẽ co lại rồi giãn ra – có lẽ do gió.

Tôi mím môi bước vào giường với má.

** ** **

Ăn xong bữa tối, Anh Thư lên phòng và nằm vật ra giường. Cô suy nghĩ miên man về nhiều điều, trong đó có cả câu đề nghị của Danh hồi chiều. Cô muốn quên, nhưng lại thấy áy náy trong lòng.

Như trêu ngươi, mây bắt đầu che lấp vầng trăng. Liệu đêm nay có mưa thật? Đó là ông trời cố tình làm khó cô hay vì cô đã thực sự từng mong như thế?

Danh mà bỏ qua những chuyện trước đây cho cô là điều không thể tin nổi. Nhưng giờ đây, Anh Thư không muốn chấp nhận nó chỉ vì vết thương lòng anh gây ra cho cô cách đây một năm đã găm sâu vào tim. Mỗi lần cô làm gì, nghĩ gì liên quan đến Danh, hình ảnh cô gái với chiếc váy chấm hoa lại hiện ra trong tâm trí, rực rỡ như một thiên thần. Còn cô mãi mãi chỉ là kẻ ác quỷ đã cướp đi tình yêu và sự sống của cô ấy.

Anh Thư vùi mặt vào gối.

D.K đã tha thứ, nhưng cô thì mãi không quên.

-- ** ** -- ** **--

Trời đêm hôm nay có nhiều đợt gió khá mạnh mà Danh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi. Anh để những cơn gió lướt qua thoải mái trong khi tay che những cánh hoa tulip vàng được xen bởi những bông lay ơn đỏ rực rỡ. Đây là bó hoa mà anh đã mất cả buổi chiều để đặt riêng, tự tay mình sắp xếp các bông hoa lại và nhờ người khác gói.

Hoa lay ơn là biểu tượng của tháng 11 – tháng sinh của Anh Thư. Nó tượng trưng cho cô gái thông minh nhưng không kém phần cần cù, chịu khó; luôn tinh tế trong ứng xử với mọi người.

Còn những bông tulip vàng thật giống anh – tình yêu nhưng không hi vọng. Anh đặt hết niềm tin của mình vào cuộc cá cược tối nay. Dù cô ấy có đến hay không thì anh cũng đã sống hết với cảm xúc của chính mình rồi.

Một cảm giác nhói đau trong lòng khi anh biết Anh Thư có thể sẽ không đến. Cô ấy đã từng trở nên lạc quan, yêu đời và nhí nhảnh. Chính điều đó đã làm anh thay đổi cách suy nghĩ của mình, và mở lòng hơn. Nhưng thật trớ trêu, chỉ vì cuộc đụng độ giữa Phục Hy và đàn em của anh, cô ấy lại trở về cái vẻ lạnh lùng cố hữu, bất cần như ngày xưa.

Vết thương chưa kịp khép trong lòng mỗi người lại rỉ máu.

….

Gió đang gào thét, hay lòng anh đang nổi sóng? Những chiếc lá bên bờ hồ chao đảo trước khi bị trận cuồng phong cuốn đi. Liệu anh có bị cuốn theo nó mà từ bỏ tất cả?

….

** ** **

Trời nổi sấm ầm ầm khiến Anh Thư bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn. Cô nhìn chăm chú chiếc đồng hồ trên tường. Giờ là 9h và ông trời đang giận giữ. Giận vì cô thất hẹn mà không chút áy náy lương tâm sao? Ông lầm rồi, vì áy náy lương tâm, cô không thể nào đi được.

Gió ùa vào phòng làm tung mớ giấy trên bàn. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo rọi vào căn phòng tối khiến người ta cảm thấy một cảm giác bất an. Với chiếc áo lạnh khoác vào người, nghĩ thế nào Anh Thư lại tròng thêm chiếc quần jean. Nhét vội mớ tiền vào túi, cô lén đi xuống dưới nhà.

Chiếc taxi nhanh chóng đến đầu ngõ, Anh Thư bước lên xe, thầm hỏi tại sao mình lại dễ dao động đến vậy.

Không phải, cô chỉ muốn nhìn thấy người mà cô ghét chịu cơn mưa nửa mùa này thôi.

** ** **

Cơn gió làm Phong rùng mình. Cậu tắt cửa sổ web trên điện thoại, nhìn lên trời. Quyết định ở lại đây 3 ngày không phải chóng vánh. Cậu đã muốn như thế từ buổi tối hôm qua, ngay sau khi bó hoa Minosa rơi xuống trong vô vọng và đôi mắt đượm buồn của Anh Thư nhìn cậu. Cậu muốn trốn đến một nơi mà người ta không biết mình đã thất bại như thế nào.

Lúc nghe tin về Hoài Thư từ chính miệng Phục Hy, cậu đã nghĩ đó chỉ là trò trả thù vặt vãnh. Nhưng Phong đã thực sự lo lắng, nhỡ đâu đó là sự thật và cậu sẽ trở thành kẻ lạnh lùng vô tình khi biết mà không giúp. Cơn buồn chưa nguôi khiến cậu muốn bỏ đi khỏi nhà, và đây là cơ hội tốt.

Khi biết Hoài Thư và má cô ấy không sao, cậu không nghĩ là mình bị lừa. Phong có cảm giác, Phục Hy đang tìm một lối thoát cho chính bản thân cậu.

Giấu sau vẻ vui vẻ trẻ con là một trái tim đang đau. Phong cố cười nhiều để xóa đi cái u buồn xung quanh mình. Và nhờ có Hoài Thư, điều đó thật dễ dàng. Nhiều khi cậu cảm giác, cả hai cứ như đứa con nít đã quen nhau từ khi mới sinh ra.

Ngày kia Anh Thư sẽ trở lại Vũng Tàu, cậu sẽ bắt xe về.

** ** **

Hàng quán bên vỉa hè được dọn đi chóng vánh. Chỉ trong giây lát mà mọi thứ lại trở về vẻ hoang sơ. Nhiều người đi qua nhìn chàng trai ngồi bên bờ hồ với ánh mắt tò mò và cả đồng cảm cho nỗi buồn trong đôi mắt.

Một cảm giác rùng mình ở sống lưng. Danh ngẩng đầu lên nhìn. Hạt mưa đầu tiên đã rơi xuống.

Tại sao lúc này anh lại có cảm giác cam chịu? Trời đang thử thách anh hay thật sự đã hết cách?

** *** ***

Ánh sáng vàng vọt của đèn đường hắt lên cửa kính ô tô. Đêm sầm uất vẫn chưa dừng lại, nhưng cơn gió to và vài vệt chớp trên nền trời đen đặc vì thiếu trăng khiến nhiều người phải bỏ cuộc. Những giọt nước đầu tiên dính trên cửa kính cho Anh Thư biết trời đang nổi giận thực sự.

Taxi dừng lại ở một quán cà phê 4 tầng với đèn nhấp nháy lóa cả mắt. Đây là nơi cô thường đến, vì thế chẳng khó khăn gì để kiếm được một phòng VIP ở tầng trên cùng. Đây là lần thứ hai Anh Thư đến căn phòng này. Lần đầu là do Phong dìu vào, khi cô quá say và trúng gió trong một bữa tiệc sinh nhật.

Phong đã luôn tốt với cô, vậy mà cô lại làm cậu ấy đau lòng.

Anh chàng bồi bàn mở khóa, bật đèn rồi ý tứ rút. Căn phòng sáng bừng lên bởi chiếc đèn chùm hình tam giác ở giữa. Tấm thảm nhung đỏ tôn thêm phần quý phái. Phần quay ra mặt đường lắp kính được những mảnh rèm lụa Châu Âu che khuất. Anh Thư tiến lại, mở toang tấm rèm vì cô biết từ đây có thể nhìn xuống cái gì.

Ngón tay cô bất động khi thấy Danh Kíp vẫn ngồi ở bờ hồ. Anh không hề nóng nảy đi qua đi lại, chỉ đơn giản là ngồi khi biết cô sẽ đến.

Hoặc biết chắc cô không bao giờ đến.

Thế nhưng bước chân cô vẫn vô tình dừng lại ở một chỗ. Kim đồng hồ chậm chạp lê bước. 10, 15 rồi 20

…..

Mưa bắt đầu nặng hạt. Những giọt nước vô tình tự do rơi xuống tóc anh, áo anh và cả những cánh hoa bắt đầu gãy trước sức nặng của nó. Anh vẫn đưa tay lên che dù biết đó là hành động vô ích. Cả gió cũng gào thét theo như muốn khuyên anh hãy biến khỏi nơi này. Chẳng ai muốn anh ở đây, kể cả ông trời, mưa, gió và Anh Thư.

Đây là ván cờ mà anh sẽ chơi đến cùng.

….

Ném chiếc thẻ tín dụng lên quầy bar, cô nói nhanh:

- Để phòng đấy cho đến khi tôi quay trở lại.

Cô gái thu ngân ngơ ngác nhìn theo, rồi lại ngơ ngác khi Anh Thư Tỉ Tỉ trở vào.

- Có cái dù nào không?

Một cái lắc đầu chán nản. Ông trời phạt cô đây mà.

Ngập ngừng ở cửa một giây, Anh Thư đặt hai tay lên đầu băng qua con đường vắng không có bóng xe. Gió suýt nữa đã hất gót giày của cô trên mặt đường trơn trượt. Cô đang bực, vì không thể sai bất cứ đứa đàn em nào làm việc này thay mình.

Lúc chạm đến vỉa hè thì bộ đồ trên người của cô cũng ướt nhem. Thế thì người ngồi chờ gần tiếng đồng hồ sẽ như thế nào?

Hít một hơi sâu, Anh Thư chậm rãi bước lại.

….

Danh nhìn thấy mũi đôi giày cao gót màu xanh navy. Cảm giác vui sướng đến trong thoáng chốc nhưng anh vẫn không dám ngẩng lên. Lỡ đâu chỉ là ảo giác.

….

Anh Thư nắm mạnh lấy hai vai Danh, cố hét để đọ lại với tiếng gào của gió:

- Anh làm gì thế này? Đi trú mưa đi.

Danh khẽ ngẩng lên, mỉm cười. Anh đưa bó hoa cho cô:

- Tặng em này.

- Khỉ thật – cô cầm bó hoa lên, định ném xuống hồ nhưng đã kịp dừng lại. Bàn tay hững hờ trong khoảng không. Cô không lạnh lùng đến thế chứ?

- Tôi không muốn nhận nó, cũng không muốn ném nó. Vậy anh bảo tôi phải làm sao? – cô bất lực nhìn Danh. Anh như đứa trẻ mới được nhận quà, điều này làm cô áy náy.

- Em làm gì cũng được – Danh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt người con gái đối diện.

- Chết tiệt! Tìm nơi trú mưa rồi tính tiếp.

Cô chủ động nắm tay Danh nhưng anh không chịu nhúc nhích. Cô quay lại, nhìn anh với vẻ khó hiểu.

- Anh muốn nói một chuyện.

Anh Thư thì không hề muốn.

- Vào trong đã rồi nói tiếp – cô nóng nảy tìm đường tránh, cố dùng sức kéo Danh đi.

- Anh thích em.

Ba từ rơi ra nhẹ nhàng, chậm rãi. Một chàng trai đang tỏ tình với cô gái, dưới mưa. Khung cảnh lãng mạn, nhưng chưa hẳn là tất cả. Còn cảm giác của chàng trai, của cô gái.

Anh Thư sững lại. Cô không biết nói gì, làm gì. Chỉ đứng đấy vì quá bất ngờ.

- Có lẽ trước đây quan hệ chúng ta không được tốt như thế, nhưng sự thay đổi của em gần đây đã làm cho anh suy nghĩ rất nhiều. Càng nghĩ anh lại càng thấy yêu quý em.

Khẽ rùng mình, cô biết Danh đang nói về ai. Anh ấy lầm rồi, cô chưa bao giờ thay đổi. Người mà anh nói là Hoài Thư. Danh thích em gái song sinh của cô. Một sự trớ trêu. Cô nhếch miệng, cố trêu đùa nỗi đau của anh.

- Vậy còn cô ấy thì sao?

Danh khẽ dừng lại, đôi mắt miên man. Rồi anh mỉm cười.

- Cô ấy thuộc về thế giới khác, nơi mà chúng ta không thể chạm tới.

Cô nghe nhầm, hay đây là sự thật? Mọi thứ của một năm trước kết thúc nhanh vậy ư?

Trong một phút nóng lòng, cô đã muốn công khai sự thật rằng mình có đứa em gái, đó mới là người Danh thích. Bất chấp việc anh nghĩ gì, muốn làm gì.

Nhưng lời chưa nói, Danh đã gục xuống vai cô.

Chap 19

Đồ ngốc, tại sao không chịu tập bơi?

Trời bỗng trở nên tối bởi những đám mây che mất mặt trăng. Thanh Phong đứng dậy, thoáng rùng mình vì cơn gió lướt qua. Cậu bước vào nhà, khóa cửa bằng chìa mà Hoài Thư đã để sẵn trên chiếc bàn uống nước.

Không phải chỉ có mình cậu cả đêm không ngủ được.

** ** **

Người thì đã ngất còn mưa mãi không chịu dừng. Anh Thư dùng hết sức bình sinh để đỡ Danh. Cô đập nhẹ vai anh. Một giây, hai giây… cuối cùng anh cũng chịu mở mắt.

- Anh cố được không? Tôi sẽ dìu anh vào, nhưng anh phải đi nữa thì mới được.

Danh khẽ gật đầu với nụ cười vui vẻ trên môi. Anh Thư thầm rủa mình đã không tìm cách để ngăn việc này xảy ra.

Cô dìu Danh băng qua đường. Anh tự đi được nhưng bước đi loạng choạng như người say rượu.

- Con trai gì mà yếu xìu – Anh Thư bực mình.

- Xin lỗi em, tại anh quên uống thuốc.

Trong lòng cô chợt nhộn lên cảm giác áy náy hối lỗi. Biết thế cô đã thẳng thừng từ chối hơn nữa, hoặc đến giải thích sớm hơn.

Vào đến cửa quán cà phê, anh chàng phục vụ ở cửa nhanh chóng chạy lại đỡ giúp Anh Thư một bên. Bắt gặp ánh mắt của vài người nhận ra Tỉ Tỉ và D.K đại ca, cô liền rụt tay lại, để anh chàng kia làm nốt phần.

- Đem anh ấy lên phòng lầu 4 phải không ạ? – Anh phục vụ lịch sự.

- Ừ…ừm – Anh Thư trả lời, cảm thấy hai má nóng bừng. Hy vọng sau chuyện này sẽ chẳng có tin đồn thất thiệt nào.

Cô muốn bỏ về, nhưng trách nhiệm của một con người khiến cô lẽo đẽo theo anh chàng phục vụ lên tận trên lầu bốn. Cô chỉ lên chiếc giường ở chính diện, anh phục vụ đặt Danh xuống cẩn thận.

- Cậu có sẵn bộ đồ khô nào không?

Thư ra ngoài và trở vào khi anh phục vụ thông báo đã thay đồ ướt và lấy chăn cho Danh.

- Chị có cần đồ khô không?

Câu hỏi của anh ta khiến Anh Thư nhận ra mình cũng đang ướt nhem. Cô khẽ lắc đầu rồi khép cửa lại. Chỉ còn hai người, một trai một gái đã từng là kẻ thù trong một căn phòng đi thuê.

Ai có thể nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra? Nếu cô không phát hiện ra mình còn một đứa em sinh đôi, có lẽ mối thù này sẽ không bao giờ được xóa bỏ.

Bó hoa tulip xen lay ơn được đặt ở chiếc bàn tròn bên cạnh như trêu ngươi cô. Cô muốn ném nó đi, nhưng rút cục, bó hoa này đâu phải dành cho cô?

Anh Thư ngồi xuống chiếc ghế bành bên cửa sổ, hai tay ôm đầu. Cô cảm thấy như mình đang làm kẻ nói dối siêu hạng, tự tạo ra một “bản sao” cho mình, rồi lại tự giải quyết lời đề nghị do chính “bản sao” của mình tạo ra. Mọi việc sẽ càng rắc rối nếu cô không nói ra sự thật, nhưng sẽ càng khó xử nếu Danh biết người con gái mà anh ta thích thật sự là ai.

Mưa vẫn rơi đều đều, vô tình.

Cái im lặng đáng sợ trong căn phòng cuối cùng cũng làm Thư bừng tỉnh. Cô tiến lại phía giường và nhận ra Danh đang rên khe khẽ. Anh nói gì đó nhưng cô không thể nghe được. Khẽ đặt tay lên vầng trán cao, cô sửng sốt khi nhận ra cái nóng bất thường.

….

Anh Thư bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng.

** ** **

Một buổi sáng mệt mỏi. Những khi ở nhà tôi thường ngủ rất ngon vì được ở bên má, thế nhưng sự xuất hiện của Thanh Phong đã làm cho con nhỏ ham ngủ như tôi phải thao thức mãi. Chí ít đến khi cậu ta khép cửa vào nhà, phải hai đợt gà gáy nữa tôi mới có cảm giác nặng trĩu của mi mắt.

Má đã dậy từ sớm để đi chợ. Tôi gấp chăn màn rồi bước ra sân, đưa tay làm vài động tác thể dục cơ bản. Chưa kịp rửa mặt nên mắt tôi còn tèm nhèm, hoặc do ngủ không đủ giấc nên mãi mà nó vẫn chưa quen với cái ánh nắng chói chang của một buổi sáng đẹp trời.

- Mắt cô bị tật à?

Thanh Phong tiến lại phía tôi, ngạo nghễ. Cậu ta vừa tắm xong, nước chảy ròng ròng trên tóc tạo ra “vẻ đẹp tự nhiên” với những hạt lung linh dưới ánh mặt trời. Nhưng cái làm tôi chú ý lại chính là việc cậu ta chỉ mặc mỗi cái quần đùi.

- Này, này!! Ăn mặc kiểu gì thế hả?? – tôi ré lên, lùi lại một bước.

Phong nhìn xuống mình rồi lại nhìn lên, mặt ngơ ngác như một con thỏ.

- Thế này thì sao?

- Cậu… - tôi nuốt nước miếng – mặc độc cái quần đùi. Thật là khiếm nhã quá đi.

- Khiếm nhã á? – cái khuôn mặt “hiền từ” của cậu ta làm tôi phát bực – Nếu nói đến khiến nhã thì người đó là cô mới phải. Chẳng phải hôm qua cô còn nhìn thấy cái… “quần đùi” ngắn hơn cái này của tôi sao?

Đến chịu thua với cái tên chết tiệt này. Đúng là tôi có thấy “cái đấy”, nhưng chỉ kịp nhận dạng chứ đã thấy kĩ đâu. Hơn nữa, điều mà tôi nói không phải về cái quần mà về người mặc nó. Tôi là con gái mà sao cậu ta không giữ cho tôi chút thể diện.

- Tại nó đập vào mắt tôi chứ bộ - tôi cãi cố.

Đúng lúc đó thì thằng Thiên hí hửng chạy qua. Nó định nói với tôi cái gì đó, nhưng thấy bộ dạng của Thanh Phong, nó hét lên:

- Á! Sao anh ta vẫn chưa về.

Rồi bỏ chạy mất dép.

Tôi nhìn theo không chớp mắt, cuối cùng hất hàm về phía Phong.

- Cậu làm gì em họ tôi vậy?

- Chẳng có gì – Phong nhún vai, rõ ràng đang cố nín cười.

- Cậu chơi chiêu gì à? Cái thằng bất trị đó đâu phải dễ sợ người khác. Bị tôi đánh cho te tua mà nó còn chẳng đếm xỉa nữa là.

- Hừm, không đôi co với kẻ mê muội còn chưa tỉnh ngủ như cô. Bộ dạng nhìn thấy ớn.

Phong nói rồi bỏ vào nhà, để tôi chết đứng ngoài sân với khuôn mặt đỏ lựng.

Má tôi đi chợ về mới thấy cậu ta ngoan ngoãn được một tí. Đúng là chẳng xem tôi ra gì mà, chỉ được cái giỏi lấy lòng người khác. Phong chăm chú nhìn má làm vườn với vẻ hào hứng của người ham học việc. Tất nhiên là má khen cậu ta hết lời, và chê tôi là đứa chẳng biết gì cả. Đến khi cậu ta xắn tay áo lên để chuẩn bị giúp thì má tôi lại cười.

- Thôi khỏi cháu ơi, để đấy cho bác – đoạn quay sang tôi lúc này đang hì hục nhổ cỏ - Thư, con dẫn cậu ấy đi chơi nhé.

Tôi suýt nữa thì phun ra là ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này thì có gì mà chơi nhưng cơ hội trốn việc hiện ra trước mắt nhất quyết không thể bỏ lỡ. Vội vàng vơ nốt mớ cỏ rồi rửa tay, tôi hí hửng nói với Phong:

- Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là thiên nhiên hoang dã.

Cậu ta nhìn tôi với vẻ không tin nhưng lại che miệng cười. Sau khi Phong đứng dậy chào má lễ phép (bình thường có thế đâu), má gật đầu rồi cảnh cáo tôi:

- Nhớ đừng bày trò chọc cậu ấy nhé.

Tôi á? Tôi bày trò chọc Phong á?

- Con là con gái má mà, sao má nói kì vậy – tôi nũng nịu.

Tức thì Phong quay sang tôi thì thầm vào tai:

- Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu nhé.

Cậu ta khoác vai rồi kéo tôi ra ngoài trước khi tôi kịp nói gì.

** ** **

Những tia nắng đầu ngày hắt qua khe hở giữa hai tấm rèm vào phòng khiến Danh tỉnh giấc. Đầu óc anh hơi quay cuồng và phải mất một lúc sau mới cảm nhận được sức nặng của chiếc chăn bông, của tấm khăn ướt trên trán bị nghiêng sang một bên và hơi nước còn đọng lại đâu đó phía dưới gối.

Danh ngồi thẳng dậy, hất chăn ra. Ai đó đã cẩn thận mặc cho anh chiếc áo sơ mi trắng rộng cổ và quần thun màu đen thoải mái. Vỉ thuốc được đặt trên bàn cùng li nước gừng khiến anh mơ hồ nghĩ đến bàn tay chu đáo của người con gái.

Trên chiếc bàn tròn giữa phòng, bó hoa tuplip xen lay ơn được đặt thẳng trong một li nước. Dù không còn vẻ đẹp như ban đầu với những cánh hoa lả tả, nó vẫn tràn đầy thứ sức sống mãnh liệt dưới ngàn tia sáng li ti.

Người đau nhức nhưng anh vẫn cố đứng dậy, tiến lại phía chiếc bàn và nhẹ nâng cánh hoa sắp rơi xuống.

Cô ấy đã làm những điều này. Anh Thư không thực sự ghét anh. Đâu đó trong tâm hồn lạnh lùng ấy vẫn là người con gái dịu dàng biết quan tâm. Trong lòng anh rộ lên cảm giác vui thích và thầm hỏi, lời nói hôm qua liệu đã có câu trả lời?

- Xin lỗi…

Anh chàng phục vụ xuất hiện ở cửa với chiếc bàn đẩy. Khẽ chào Danh, anh ta kéo chiếc bàn vào và nhẹ nhàng đặt tôi cháo bốc khói nghi ngút lên bàn.

- Tôi không biết là ở đây có phục vụ kiểu này.

- Đây là phục vụ đặc biệt được đặt trước và thanh toán trước – anh ta cẩn thận giải thích rồi rút lui.

Danh muốn hỏi thêm, nhưng anh sợ những điều anh nghĩ không phải là sự thật nên lại thôi. Cứ tự nhủ với bản thân là Anh Thư đã quan tâm đến anh còn hơn.

Có tiếng chuông ở phía cuối phòng. Danh bước lại chỗ mắc đồ, thò tay vào túi quần ẩm của mình lấy ra chiếc điện thoại. Anh nhíu mày.

- A lô?

- Đại ca đang ở đâu thế? Jun gọi điện hỏi em suốt từ hôm qua đến giờ. Tụi em gọi mấy chục cú mà chẳng thấy anh bắt máy - giọng Thắng sẹo lo lắng và có chút bực bội.

Có thể Danh sốt nên giấc ngủ sâu hơn, nhưng sau lần này thì chắc chắn anh sẽ không để chuyện tương tự xảy ra.

- Anh đang ở quán cà phê chiều hôm qua mày chở anh đến đấy. Tí nữa đến đón ở đấy, nhớ ghé qua nhà lấy bộ đồ cho anh.

Phải mấy giây sau Thắng mới lên tiếng:

- Dạ, nhưng anh gặp chuyện gì à? Anh bị đau vẫn chưa khỏe đấy.

- Không. Hôm qua dầm mưa tí nên sốt lại, anh ghé vào đây nghỉ thôi. Nhớ dặn Jun đừng lo lắng.

- Dạ - Thắng trả lời – vậy bao lâu nữa em đến?

- Khoảng một tiếng nhé.

Danh nhìn tôi cháo rồi tắt máy. Anh muốn thưởng thức bữa sáng “được đặt riêng” của mình trước khi rời khỏi.

** ** ***

Trời đẹp thế này mà có người chẳng biết thưởng thức. Ví dụ điển hình là cái tên con trai cao to đang ngồi co rúm một chỗ và hét không ngừng trước mặt tôi đây.

- Gớm quá!!! Cô có thả nó xuống không hả?? – Phong gào lên.

Tôi chép miệng, tiếp tục dứ dứ con tắc kè mới bắt được trên cây trước mặt cậu ta:

- Chậc, con này ngâm rượu là ngon lắm đó.

- Khỉ thật!

Phong né sang một bên rồi ù té chạy, tôi nhanh chân đuổi theo.

- Ơ kìa, tôi cho cậu đấy. Ba cậu thấy con trai mang quà quý thế này về chắc mừng hết lớn.

Mặc dù rất muốn cười nhưng tôi đành phải ngậm miệng lại để dồn hết sức chạy. Con người ta khi sợ cái gì có sức sinh tồn thật là khủng khiếp. Nếu hôm qua cậu ta đuổi kiểu này thì tôi bị tóm sớm rồi.

Trời không thương tôi, hoặc muốn trêu Phong nên mới để cho cái rễ cây trồi lên giữa đường. Không cần báo cáo cũng biết kẻ bị ngã chính là tôi. Bị vấp bất ngờ, con tắc kè rơi khỏi tay tôi, theo đà phóng thẳng vào lưng… Phong.

Trong tích tắc nhận ra vật thể lạ, Phong quay lại nhìn tấm lưng của mình. Khuôn mặt cậu ta thất thần còn hai chân thì nhảy dựng lên.

- 1 mét 2 – tôi nói to, cố đứng dậy và chạy lại chỗ Phong – người lúc này đã hất con tắc kè lên cành cây trước mặt. Chẳng còn gì trên áo mà cậu ta vẫn cố giũ với khuôn mặt kinh khủng.

- Cô chờ đấy – Phong lườm tôi.

- Cậu cẩn thận đấy, ở đây không chỉ có mỗi một con đó đâu – tôi cũng không kém cạnh.

- May mà nó….

- Không ăn thịt cậu hả? – tôi cười – Con trai mà chết nhát.

- Ai nói cô…, ý tôi là may mà nó không mang bệnh truyền nhiễm – Cậu ta lúng túng chữa lại.

- Trời! Bộ cậu chưa uống rượu tắc kè sao? Phí nửa đời giai rồi.

Phong tức tối lắc đầu rồi bỏ đi, đoạn cậu ta sực nhớ ra điều gì đó đành quay lại hỏi tôi.

- Lúc nãy cô nói 1 mét 2 là sao?

- Ờ thì…. – tôi gãi đầu – đó là độ cao lúc cậu sợ quá nhảy dựng lên đấy.

Nói xong tôi bỏ chạy.

- Hừ, được đấy – Phong nói với theo, bắt đầu đuổi.

Được vài bước thì tôi phải dừng lại vì hai đầu gối đau nhức. Được thể, Thanh Phong kẹp hai cổ tôi, dùng sức nặng ép tôi ngồi xuống.

- Cho cô chết này.

- Oái đau!

- Đau cái gì mà đau? – cậu ta không thèm quan tâm, tiếp tục siết tay.

- Chân tôi bị đau thiệt mà.

Tôi nói, dùng sức bình sinh đẩy cậu ta ra. Cái tên ngờ nghệch này mãi mỡi hiểu chuyện, thả tay ra và chạy ra trước để nhìn cho rõ cái đầu gối bắt đầu rỉ máu.

- Ai biểu mặc quần ngắn – cậu ta bĩu môi, lắc đầu.

- Hừ!

- Ai biểu hậu đậu để vấp ngã.

- Hừ!

- Ai biểu chạy theo tôi – Phong vẫn không chịu ngừng lại.

- Hừ! Là do tôi hết đấy, ai cần cậu quan tâm.

Tôi hậm hực bước ra khỏi đường xuống con dốc thoai thoải.

- Này cô định đi đâu? – Cậu ta hỏi, giọng đã có phần nào áy náy.

- Xuống suối rửa vết thương – tôi trả lời với vẻ tức tối.

- Về nhà sát trùng chứ? Ở dưới đấy đâu có sạch.

- Mặc xác tôi – tôi hét.

Chỉ có những cậu ấm như Phong mới nghĩ ra cái trò về nhà sát trùng vết thương. Để cái chân trầy xước đến chảy máu này về “khoe má” thì có khác nào “nộp mình cho giặc đâu”. Thể nào mà tôi lại được nghe má “ca khúc khải hoàn”.

Thanh Phong cũng chạy theo. Cậu ta hấp tấp kéo một tay tôi đặt lên vai.

- Để tôi đỡ cho, đừng có đi khập khiễng như vậy.

Tôi im lặng không nói gì, để cho cậu ấy dìu mình đi đoạn đường còn lại. Bình thường người ta sẽ “miễn cưỡng”, nhưng tôi lại “chấp nhận” để Phong làm thế vì cảm thấy vui vui trong lòng.

- Được rồi - tôi nói với Phong khi đến mép nước.

Tìm một chỗ đá bằng phẳng nhô lên gần giữa suối, tôi ngồi xuống, hất nước lên vết thương. Phong cũng nhảy lên phiến đá cạnh đó. May là ngã không mạnh lắm nên chỉ hơi xót, vả lại sức chịu đựng của tôi đủ để không rên trước mặt Phong.

- Đau lắm hả? – Cậu ta lên tiếng, chắc vì thấy trán tôi đang nhăn lại.

- Không có – tôi chống chế - nhiêu đây ăn thua gì, ngày xưa tôi còn vị vật thảm thương hơn.

- Vật?

Phong tròn mắt, có lẽ cậu ta không quen lắm với từ này.

- Thì hồi tôi học võ, là học viên nhỏ tuổi nhất nên lúc nào cũng bị thua trong các cuộc đấu tay đôi. Nhờ có chị Yên tôi mới tiến bộ lên nhiều.

- Hèn chi lúc trước cô đỡ đòn, đánh đàn em của D.K khá vậy – Phong trêu tôi.

Mặt tôi đỏ bừng. Đây là lời khen hay chê?

- Cậu nghĩ sao về con gái biết đánh nhau?

Tôi có cảm tưởng tim mình đập liên hồi. Câu hỏi này thì có gì đâu, dù câu trả lời có là gì tôi cũng…

- Chẳng sao cả, nhưng sao cô lại học võ?

- Ừm, thì nhà chỉ có hai má con. Tôi phải tự biết bảo vệ bản thân chứ…

Có chút gì đó đồng cảm trong mắt Phong. Tôi thở dài. Thương hại không phải là điều tôi muốn từ cậu ấy.

- Cậu làm tôi thấy cảm phục.

Tôi đã thực sự nhìn thẳng vào cậu ấy, đoán định cảm xúc trong câu nói là gì. Mọi việc đã tốt đẹp hơn nếu không có thằng nhóc đứng đằng sau với thứ trông gớm ghiếc (với một số người).

- Chào anh – thằng Thiên nở một nụ cười gian xảo.

- Này – tôi vội dùng hai tay để giữ mặt Phong. Sự lúng túng hiện rõ trên mặt hai đứa, nhưng tôi thà làm thế con hơn để cậu ấy…

- Cô làm gì thế? – Cậu ta gỡ tay tôi ra, quay lại.

- Đừng.

Tôi đã cảnh báo, nhưng không kịp. Phong đã kịp thấy con tắc kè chỉ cách mũi mình 1 cm. Thằng Thiên còn cố tình làm con vật phùng mang ngoác miệng trông đến là ghê. Và cái mùi tanh của nó thì thật không thể chịu nổi.

- Á! Á! Á!

Giờ tôi đã biết con trai sợ là như thế nào. Sững mất vài giây để nhìn “cho rõ” con tắc kè, sau đó thì Phong nhảy dựng lên. Bị trượt chân, hai tay cậu ấy loạng quạng tìm chỗ tựa. Mất đà, Phong chúi người về trước, đụng trúng tôi.

Chẳng thủ thế gì nên tôi trượt trên phiến đá, ngã ngửa ra đằng sau.

Má ơi con không biết bơi.

Chap 20

Nên hay không nên…?

Danh hít một hơi trước khi mở cánh cửa kính trước mặt. Cũng ở nơi này, chiều hôm qua anh là kẻ ngậm đắng thua cuộc, còn hôm nay anh cảm giác như mình là người chiến thắng.

Cô gái ở quầy bar nhìn theo dáng người con trai bước ra khỏi quán, khẽ quay số điện thoại được để sẵn trên bàn.

- Anh ấy vừa rời khỏi – cô nói vào ống nghe.

- Anh ta tự đi được đấy chứ?

- Dạ, hình như có người đến đón.

- Được rồi, cảm ơn cô – tiếng con gái bên kia trả lời rồi cúp máy.

** ** **

Cảm giác cuối cùng mà tôi nhận biết được là mình sắp hết oxi sau khi bị nhấn chìm dưới nước. Là đoạn gần giữa sông, cho dù là phần nhỏ và hẹp nhất của con sông thì chân tôi cũng không thể chạm được đến đáy. Càng vẫy đạp, tôi càng thấy mình chìm. Mắt nhìn những thứ xung quanh giống như qua một lăng kính nhờ nhờ. Nước tràn vào tai, mắt và nếu tôi ngừng nhịn thở, nó sẽ xộc thẳng vào lồng ngực.

Một là chết vì nhịn thở, hai là chết vì nước. Bạn sẽ chọn cách nào?

** ** **

- Chết tiệt.

Phong lên tiếng. Cậu vừa làm gì thế này? Hất một cô gái xuống nước là lỗi ngu xuẩn nhất mà cậu từng mắc phải.

- Anh! Chị ấy không biết bơi.

Thằng Thiên nhìn xuống mặt nước lúc này chỉ còn mấy cái bong bóng nổi lên. Sợ hãi khiến nó cảm thấy tội lỗi, ném con tắc kè sang một bên. Nó chỉ định trả thù Thanh Phong, ai ngờ lại gây họa cho cả Hoài Thư.

- Đồ ngốc, nhà gần sông sao không chịu tập bơi?

Lúc thằng nhóc quay lại, Phong đã tháo phăng cái áo khoác của mình ra, nhảy xuống.

…..

Tôi nhớ lại thời trẻ con. Cũng khúc sông này, cũng phiến đá ấy, nhưng là cậu con trai khác. Liệu tôi sẽ được cứu, hay lại bị bỏ rơi lần nữa?

….

Hoài Thư rơi vào trạng thái thả lỏng toàn thân. Cô tự phó mặc mình cho người cứu. Nếu đó không phải là người cô mong chờ thì tốt nhất nên bỏ cuộc, còn nếu đúng là cậu ấy, cô sẽ đấu tranh đến cùng.

Chẳng khó để Phong xác định vị trí của Hoài Thư. Nhưng liệu cậu có kịp không khi cô ngốc này đã hết nhịn thở được rồi. Bàn chân đạp mạnh hơn, Phong tiến về phía Hoài Thư, luồn một tay qua cổ cô ấy rồi kéo cả hai lên.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nhận ra có bàn tay vòng qua cổ mình, đôi mắt Hoài Thư khẽ mở.

….

Tôi lờ mờ thấy có nhận ra hơi ấm sát bên mình. Có ai đó khẽ mở miệng định thổi hơi cho tôi.

Ai cơ chứ?

Tôi muốn mở mắt nhưng không thể. Lồng ngực đau tức và mất cảm giác hít thở. Chỉ có cảm giác choáng váng, và… một chút hồi hộp.

…….

Khi trồi lên mặt nước, việc đầu tiên Phong làm không phải là hít thở mà cậu quay lại, kiểm tra xem Hoài Thư còn tỉnh hay không. Cô bạn mắt nhắm tịt còn hơi thở khó nhọc. Phong nhìn lên, chẳng thấy thằng Thiên hay bất cứ ai có thể giúp được mình. Cậu hít một hơi lấy sức lôi Hoài Thư vào bờ, đặt cô ấy nằm ngay ngắn.

Hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, Thanh Phong không biết mình phải làm gì tiếp theo. Cậu bơi thì giỏi đấy, nhưng lại chẳng biết tí gì về việc cứu người chết đuối.

Quỳ xuống bên Hoài Thư, Phong cố áp tai nghe hơi thở khó nhọc. Cậu quyết định nhắm mắt làm động tác ép lồng ngực. Nước trào ra từ khóe miệng nhưng dường như oxi trong phổi còn rất ít.

- Này – Phong tát vào một bên má cô – cô mà không dậy là tôi đánh đấy.

Chỉ có im lặng đáp lại. Người ta sẽ làm gì tiếp theo trong trường hợp này? Câu trả lời đến với cậu ngay tức khắc, nhưng điều quan trọng ở chỗ là nên hay không nên.

- Cô mà không tỉnh… coi chừng tôi… làm hô hấp nhân tạo bây giờ.

Hai má Phong đỏ bừng. Lần đầu tiên cậu nói ra điều này với một cô gái, chỉ tiếc rằng cô ấy không thèm nghe. Cậu không biết phải làm sao, chỉ thầm cầu trời khấn phật cho Hoài Thư tỉnh trước khi cậu phải làm cái điều quoái gở ấy.

Đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng cậu quyết định gạt cảm giác xấu hổ và lòng tự trọng đời trai qua một bên để cứu người. Hai tay khẽ bóp nhẹ má Hoài Thư, Phong cúi xuống, hơi thở cậu trở nên gấp gáp.

Thôi nào, chỉ là hà hơi thổi ngạt.

Nếu người con gái này không phải là Hoài Thư, có lẽ mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Vì cô ấy có khuôn mặt giống Anh Thư, hay là do suy nghĩ của cậu?

Vì quá hồi hộp nên cậu chẳng để ý gì đến xung quanh. Chỉ biết cậu sắp làm điều mà có thể Hoài Thư sẽ không thích, nhưng còn có cách nào khác nữa.

Vào thời khắc phải khó khăn lắm mới quyết định được, Phong khẽ cúi xuống, trong lòng nóng ran như có lửa đốt. Cậu hít một hơi thật sâu, chuẩn bị…

- Ây da!

Cô gái chạy đến từ lúc nào, hất cậu qua một bên suýt ngã. Đôi mắt có vẻ hối lỗi nhìn cậu.

- Để tôi làm cho – cô ấy nháy mắt.

Thằng Thiên cũng chạy đến. Nó chắp hai tay trước ngực lầm bầm gì đó, khuôn mặt tái mét.

Còn Phong thì nằm vật ra cỏ, hai tay dang thẳng, cố lấy lại bình tĩnh. Cậu có cảm giác giống như mình vừa thoát ra khỏi cái tàu lượn của khu vui chơi.

** ** **

Một hơi ấm xộc thẳng vào lồng ngực khiến tôi cảm giác như mình được hồi sinh. Thật sảng khoái khi người ta có thể tự do hít thở. Đầu óc đã thoát khỏi trạng thái mê muội. Có ai đó gọi tên, tôi khẽ mở mắt.

Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Yên. Vậy mà tôi cứ ngỡ.

- Em sao rồi.

- Dạ thở được rồi – câu trả lời ngớ ngẩn nhất xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cố lắc đầu, vừa để hất nước, vừa để xuy đi cảm giác tiếc rẻ quoái gở.

Chị Yên khẽ cười, đặt tay lên trán để vuốt mồ hôi. Có lẽ chị đã chạy quãng đường dài với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tôi muốn ngồi dậy, không phải vì ánh nắng chói chang phía trên đầu mà chỉ muốn kiểm tra xem Phong ở đâu.

Thật may là khi vừa đưa tay lên tìm người giúp, Phong đã lại đỡ lấy lưng tôi.

- Xin lỗi. Là lỗi của tôi – cậu ấy khẽ khàng.

- Cậu cứu tôi à?

-Ừ…

- Thế thì xem như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cậu không cố ý mà.

Tôi mỉm cười vui vẻ để Phong khỏi thấy áy náy mà dằn vặt bản thân. Cuối cùng thì quá khứ cũng không lặp lại. Tôi lại suýt chết lần nữa, nhưng lần này tốt hơn lần trước nhiều.

- Chị…

Thằng Thiên mặt tèm nhem nước, không biết là do nó mới bị chị Yên cốc vào đầu hay vì thấy tôi thế này mà cảm động.

- Hu Hu! Em xin lỗi. Từ nay chị sai gì em cũng nghe hết.

- Ừ - tôi cố gắng “nhân từ” – vậy xin lỗi anh Phong đi.

- Xin lỗi anh ấy á? – Thằng Thiên tròn mắt nhìn tôi rồi chuyển hướng sang Phong - nhưng chị biết anh ấy đã làm gì không? Em chỉ định trả thù thôi.

- Thế em biết chị phải chịu hậu quả như thế nào không? – tôi bặm đôi môi tím tái của mình lại.

Nó nhìn tôi với đôi mắt hối lỗi rồi khẽ cúi đầu:

- Em xin lỗi anh – nó lí nhí trong cổ họng, có lẽ phải căng tai ra mới nghe được.

- Ừ, anh cũng xin lỗi nhóc – Phong cười và xoa đầu nó. Cậu ta cũng có lúc làm đàn anh hiền từ thế à?

Tôi vịn lấy vai Phong, cố đứng dậy nhưng bị choáng. Phong vội đứng lên và tôi bám lấy vai cậu ấy.

- Chị - tôi nói với Yên – xem như không có chuyện gì xảy ra nhé. Người còn ở đây và em thì không muốn má lo. Để em về nhà chị thay đồ ướt rồi về…

- Phải nói ra để tôi còn xin lỗi má cô nữa chứ - Phong ngắt lời tôi – tôi gây ra nên tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Cái cụm từ “chịu trách nhiệm” nghe hay đấy nhỉ. Nhưng liệu cậu ấy sẽ chịu được đến đâu.

- Nhưng tôi thì không muốn – tôi lắc đầu cương quyết.

Cuối cùng mọi người phải đồng ý với quyết định của người-suýt-chết như tôi. Chị Yên dìu tôi về còn Phong và thằng Thiên lẽo đẽo theo sau.

- Tại sao Hoài Thư lại không chịu tập bơi? – Phong thắc mắc.

Thằng Thiên bĩu môi.

- Anh không phải là đối tượng để chị ấy nói ra lí do.

- Hừ, nếu biết trước thì có phải là đỡ rồi không? – Phong cho thằng nhóc một cái cốc.

Thiên cúi đầu, cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cũng tại nó mà Hoài Thư suýt chết rồi còn gì.

- Tại vì ngày xưa, chị ấy cũng suýt chết đuối một lần. Từ đó trở đi Hoài Thư rất sợ bị chìm, thế nên không dám tập. Từ hồi em còn bé, ngày nào cũng rủ chị ấy ra bờ sống nhưng chị ấy chỉ đứng chơi trên bờ và trên mấy phiến đá.

- Sao mà chết đuối? – câu chuyện của thằng nhóc khơi gợi trí tò mò trong cậu.

- Em nghe chị Yên kể hồi đó đi cắm trại cùng với lớp, chị Thư và một anh nữa qua bên kia sông kiếm cành cây về nhóm lửa, chẳng may bị trượt chân ngã. Chị ấy rất thích anh chàng đó, nhưng anh ta lại không dám nhảy xuống cứu mặc dù biết bơi sơ sơ mà lại chạy đi gọi người khác. Muộn chút nữa là chị ấy chết đuối rồi.

Thằng Thiên lắc đầu chán nản còn Phong thì trầm tư, thầm hỏi là do Hoài Thư thật thà đến ngốc nghếch hay do số phận kém may mắn.

….

Tôi thay đồ của Yên xong, bước vào phòng khách thì đã thấy một anh chàng đậm người, tuổi gần 30 với bộ quần tây tối màu và áo sơ mi trắng. Nhìn anh ấy hiền lành với mái tóc cắt gọn gàng, đôi mắt nâu nhẹ và khuôn miệng đang mỉm cười. Chẳng cần ai giới thiệu thì tôi cũng biết đó là chồng chưa cưới của Yên. Có điều anh ấy chắc chẳng biết tôi là ai.

- Chào anh – tôi khẽ khàng, tiếp tục dùng tay chà nhẹ khăn vào tóc cho mau khô.

- Chào em. Hoài Thư phải không?

Anh vui vẻ tiến lại bắt tay tôi. Một giây lúng túng, tôi cũng đưa tay lên. Bàn tay anh ấy thô ráp và hơi chai.

- Sao anh biết là em?

- Anh đoán qua lời Yên kể thôi, hôm nay mới có dịp được gặp mặt. Sau này chúng ta sẽ là anh em tốt.

- Em cũng mong như vậy – tôi trả lời, mỉm cười đáp lễ.

Yên bước vào, thấy chúng tôi đang làm quen chị cũng vui không kém. Tiếp sau chị là hai tên con trai đã gây ra cho tôi một ngày rắc rối.

- Chào anh – thằng Thiên nhanh nhảu rồi tọt vào trong bếp.

- Chào anh – Phong nhẹ nhàng nói và đưa tay bắt.

- Ah cậu nhóc này, bạn trai của Hoài Thư phải không?

Một phút im lặng và tôi thì như kẻ chết đứng. “Nghệ thuật đoán mò” của anh chàng này cũng có hạn. Chị Yên hết nhìn tôi rồi lại quay sang Phong tủm tỉm cười mà chẳng giải thích. Tôi thì có thể há miệng nói gì sao?

Thật may vì Phong là kẻ tự nhiên nhất.

- Bây giờ thì không phải, nhưng sau này em cũng mong chịu đựng được con nhóc… à không “cô bạn” khó tính này – cậu ta cười thoải mái, liếc mắt sang tôi.

Cái tên khủng bố này, đáng lẽ lúc nãy tôi phải bắt lỗi rồi cho cậu ta một trận mới phải.

Vừa mới gặp mà đã trở về ngày thì hơi khiến nhã nên tôi và Phong ở lại nói chuyện với anh Dũng – tức chồng tương lai của Yên. Ai cũng hào hứng với đám cưới ngày mai. Buổi sáng sẽ diễn ra đám hỏi, và tôi ngay lập tức được phân công bưng quả.

- Ok thôi – tôi nói khi nghe Yên đề nghị - Em sẵn sàng thôi nhưng mất duyên là chị phải đền đấy.

- Nếu em cần anh sẽ đền hẳn cho em một cậu – Dũng nháy mắt.

- Hờ hờ - tôi cười nhạt vì chẳng biết câu nói đó có ý nghĩa gì.

- Phong, em ra đây anh nhờ tí chuyện con trai với nhau được không?

Ái chà, tôi cũng tò mò cái “chuyện con trai” đấy lắm, nhưng cố kìm nén không đi theo thăm dò.

- Con trai cũng có nhiều bí mật hén? Mới gặp nhau mà đã… - tôi làu bàu trong miệng. Có lẽ tôi sắp liệt ông Dũng này vào danh sách những tên con trai quoái gở như: D.K, Phục Hy và cả tên đểu Thanh Phong nữa.

** ** **

Bữa cơm trưa lại loanh quanh luẩn quẩn món bầu. Mặc dù má đã thịt hẳn con gà nhưng đạm bạc vẫn hoàn đạm bạc. Việc tôi ăn bình thường thì chẳng sao, còn tên Phong kia, ngoài gặm một cái cánh gà thì cậu ta chỉ chúi mũi vào canh bầu, bầu xào, bầu luộc. Tôi nhìn cậu ta ăn như kiểu “chết đói năm 45” mà suýt lòi mắt.

Tích thêm một ý vào trí nhớ: sở thích của Thanh Phong là tất cả món ăn làm từ bầu.

Ăn xong tôi rửa chén còn Phong ra ngắm cái vườn rau nhà tôi (có phải cậu ta hết cái để xem hay lại thêm một sở thích kì quoặc nữa?)

- Có trái bầu khô này! – cậu ta hí hửng chỉ trái màu nâu duy nhất trên giàn bầu nậm.

- Ờ thì sao? Cái đó tôi thấy hoài. Má để cả đống dưới bếp nè.

- Cho tôi trái này nhé? – Mắt Phong sáng rỡ.

- Được thôi, nhưng vào bếp lấy trái to kìa. Trái đó bé xí à.

- Không, tôi thích trái này cơ – Phong nũng nịu như một đứa trẻ.

Nói rồi cậu ta dùng tay làm đứt cuống bầu. Tôi thật không hiểu nổi Phong.

- Cậu thích bầu lắm à? Lúc nãy tôi thấy ăn toàn bầu. Coi chừng ngày mai nhìn cậu y chang…

- Tôi ghét nhất ăn bầu – Phong ngắt lời tôi.

Tôi ngắc ngứ trong cổ họng không biết nói gì trước câu trả lời trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ này.

- Vậy là cậu cố làm má tôi vui nên mới ăn? – Tôi hỏi với giọng cay cú, cảm thấy cơn tức trong người.

- Vì thấy bữa cơm gia đình đầm ấm nhà cô nên tôi thấy cái gì cũng ngon, đặc biệt là những thứ lâu rồi chưa ăn. Nhà tôi mỗi người một việc nên đi suốt. Bữa cơm chẳng bao giờ đủ bốn người.

- Thì nhà tôi cũng thế thôi. Cậu quên tôi có tới “2 gia đình” à?

- Nhưng có ăn chung thì cũng chẳng ai thấy tự nhiên, chẳng nói được với nhau câu nào. Nói chung là không thoải mái – Phong nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. Vấn đề này tôi có thể hiểu. Nhiều gia đình đầy đủ về mặt vật chất thường rơi vào tình cảnh nhưu vậy. Sống thiếu thốn không phải là không có hạnh phúc riêng.

- Oa! Hôm nay đã thiếu ngủ, ngày mai lại phải dậy sớm sao?

- Ngày mai cậu làm gì mà dậy sớm? – tôi nhướn mày.

Phong nhếch miệng lên thành nụ cười đểu.

- Con nít nhiều chuyện. Ngày mai rồi biết.

Tôi thật muốn ném cái bát trên tay trúng đầu cậu ta.

Phong bước vào nhà. Đứng trên bậc thềm nhìn lên bầu trời xanh, cậu khẽ đưa tay chạm lên môi mình.

Thật ra là đã đụng… hay chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro