Quyển 1 - Chương 1: Thiếu nữ trong giấc mơ.
" Ánh sáng tồn tại để duy trì sự sống, với quyền năng của nó, nó mang đến cho ta sức mạnh đẩy lùi bóng tối, niềm hy vọng và sự cứu rỗi" _ Laila Evans.
*****
Một đôi chân nhỏ nhắn chạm nhẹ vào mặt nước tĩnh lặng, tạo nên những cơn sóng nhỏ nhẹ nhàng nối tiếp nhau như những nốt nhạc vang lên đều đặn. Một mảnh tĩnh lặng, một mảnh âm u, Laila chỉ nhìn thấy cơ thể mình phát sáng chiếu rọi xuống mặt hồ.
- Tại sao vẫn là giấc mơ này? _ Laila không nhịn được lên tiếng.
Từ ngày sinh nhật lúc năm tuổi thì cứ đúng vào sinh nhật hằng năm Laila đều cùng mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ ngoài cô ra thì không tồn tại thứ gì. Hôm nay đã là buổi sinh nhật thứ 18 của cô và tất nhiên cũng không ngoại lệ, vừa chợp mắt Laila đã rơi vào nơi đây. Như âm thanh của hy vọng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Laila.
- Laila.
- Ai? Ai đang gọi tôi? _ Laila nhìn ngó xung quanh.
- Laila _ Vẫn là giọng nói đó.
Khi giọng nói vừa dứt thì một thiếu nữ xuất hiện trước mặt Laila, khuôn mặt không rõ vì bị che phủ bởi một màn sương trắng, một thân váy vàng óng ánh, toàn thân tỏa ra ánh hào quang dễ chịu soi sáng nơi âm u này. Thiếu nữ vươn tay ra đưa về phía Laila.
- Laila, con gái của ta, đến đây! quay về nào.
Laila cảm thấy được sự ấm áp trước nay chưa từng có phát ra từ đôi bàn tay đẹp như ngọc đó, lý trí mơ hồ, Laila vươn tay cố gắng nắm lấy bàn tay kia.
- Laila... Laila còn không chịu dậy! _ Một giọng nói chanh chua lọt vào tai cô.
Sắp chạm đến bàn tay ấm áp kia thì Laila buộc phải tỉnh giấc, lắc lắc đầu cô cố gắng khiến mình tĩnh táo lại. Nhìn người thiếu nữ bằng tuổi cô, một thân sang trọng, tay chống hông, chân không ngừng đạp vào người cô, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng vì cau mày, tức giận khiến nó méo mó mà trở nên xấu xí. Cô ta lại cất lên cái giọng chua lét hồi hãy:
- Con Osin này, tao bảo mày dọn giường cho tao chứ không phải leo lên giường nằm ngủ.
Laila sợ hãi đứng dậy, cả người run rẩy, cô cúi người.
- Tiểu thư Mayu, tôi xin lỗi.
Mayu không lưu tình đạp Laila ngã xuống nền nhà, miệng la to khiến chim chóc đậu ở cành cây bên ngoài đều sợ hãi bay đi.
- Mày xin lỗi là được à? Mày làm dơ bẩn hết giường của tao.
Tiếng bước chân vội vàng từ dưới nhà nhanh chóng chạy lên lầu, vừa tới cửa phòng, giọng nói của bà Smith – mẹ của Mayu cất lên.
- Mayu, có chuyện gì mà ầm ĩ lên vậy con?
Mayu chạy tới ôm lấy bà Smith rồi chỉ tay về phía Laila – Người đang run rẩy kia.
- Con Laila ngủ trên giường của con.
"Chát" Vừa nghe Mayu kể xong, bà Smith rầm rầm chạy tới cho Laila một cái bạt tai làm má trái của Laila xưng tấy, in cả năm ngón tay bà ta. Đau đớn từ má trái Laila cực kì sợ hãi, một vệt máu chảy từ miệng, nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô cắn răng, cố gắng nhịn nói:
- Xin lỗi bà chủ, lần sau con không dám nữa.
- Hừ! Mày làm bẩn giường của con gái tao còn xin lỗi cái gì? Tý nữa mày đi mua bao nệm với chăn mới cho Mayu, tối nay không được ăn cơm _ Bà Smith độc ác nhìn Laila.
- Vâng.
- Còn đứng đó làm gì, mau đi đi, đừng làm bẩn mắt tao _ Mayu la lớn.
Thấy Laila còn đứng đó bà Smith tát một cái nữa vào má phải của cô, bà cắn răng kẻo kẹt.
- Sao mày còn đứng đó? Không nghe thấy à?
Cảm giác nóng rực hai bên má làm nước mắt của Laila trào ra, cô nức nở nói:
- D... dạ, bà ch... chưa đưa con t... ti... tiền.
"Chát" Lại một cú tát nữa, nhưng lần này mạnh tới mức khiến Laila ngã sang một bên, bà Smith la to như cái còi xe tải:
- Tiền lương tháng trước của mày đâu? Mày tưởng tao sẽ đưa thêm tiền cho mày à? Còn không mau cút.
- Cút mau! _ Mayu phụ họa.
- V... vâng, nhưng có thể cho con cái bao nệm với cái chăn kia không? _ Laila sợ hãi nói.
Mayu liếc mắt qua chiếc giường xa hoa kia hừ lạnh.
- Hừ! Mày mang đi, đưa nó cho con chó Lu nhà tao nó còn không thèm.
- Dạ, cảm ơn tiểu thư.
Laila vội vã lấy bao nệm với chăn gấp gọn gàng rồi ôm lấy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô không muốn nhìn thấy mặt họ nữa _ Laila lấy tay lau nước mắt.
...
cô nhi viện Hoa Hồng.
- Sao con có mấy cái đồ mắc tiền này? _ Sơ già Luie nhìn Laila nói.
Cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, Laila ôm lấy sơ Luie, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hiền từ nhừng đầy nếp nhăn của bà, Laila không muốn bà ấy lo lắng.
- Cái đó là do bà chủ tặng cho cô nhi viện.
- Con nói dối _ Sơ Luie chắc như đinh đóng cột.
Chết, cô quên cái thói quen của mình, mỗi lần nói dối là cô cứ lấy ngón tay xoay xoay lọn tóc của mình a. Cô cố gắng khống chế tay của mình nhìn sơ Luie nói:
- Là con mua.
- Tiền đâu con mua? _ Sơ Luie nhìn chằm chằm Laila.
- Bà chủ thưởng cho con _ Laila vừa khống chế cái tay đang khó chịu kia cười nói.
Sơ Luie gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài: "Con bé không muốn ta lo lắng đây mà, aizz một đứa trẻ đáng yêu". Bỗng nhiên sơ Luie nhớ ra điều gì đó.
- Tiền lương lúc trước con đưa cho ta có nhiều quá không?
Laila liên tục lắc đầu.
- Con đưa cho sơ có một nửa thôi a.
- Con lại nói dối _ Nhìn cái tay của Laila sơ Luie nói.
- Á, thật ra là còn một phần ba _ Laila đưa tay ra sau lưng khuôn mặt nở một nụ cười "Con không có nói dối".
Nhìn sơ luie còn muốn tra hỏi thêm Laila nhanh chóng nói.
- Con còn có việc, sơ chào những sơ khác và đám trẻ giùm con nhé?.
- Ừ _ Sơ Luie vẩy tay tạm biệt Laila.
Aizz, mười lăm năm nuôi dưỡng, sao bà không biết tính cách của Laila chứ? Vừa ngoan ngoãn lại còn kiên cường, Laila luôn suy nghĩ cho người khác mà bỏ quên mình.
...
Nhìn trong tay mình còn vẻn vẹn năm đô, Laila thở dài.
- Aizz, nếu mua cả chăn với bao nệm cao cấp thì không thể đủ.
Tất cả tiền lương cô đều đưa vào cô nhi viện rồi a.
- Laila _ Bỗng nhiên một giọng nói lọt vào tai cô.
Cô nhận ra giọng nói này, đó là giọng nói của thiếu nữ trong giấc mơ. Laila ngó quanh, một thân ảnh lọt vào mắt cô, khuôn mặt không thấy trong mơ thì lúc này nhìn rất rõ, mái tóc dài, trắng không một chút tạp chất, đôi mắt long lanh nhìn kĩ thì sẽ thấy một ti sáng màu vàng lóe lên trong đó, lông mi cao vút, mũi cao, miệng nhỏ nhắn,chân tay như ngọc, vẫn là chiếc váy vàng óng ánh đó. Có thể nói, người này là người đẹp nhất mà cô từng thấy.
Thiếu nữ vươn tay ra giống như trong giấc mơ, cảm giác ấm áp, quen thuộc lại làm lý trí cô lần nữa mơ hồ mà vươn tay bước tới.
Đúng lúc đó một chàng trai đi tới và nhìn thấy Laila nhưng không thấy thân ảnh màu vàng kia, nhìn Laila đang bước đến hẻm núi hắn lập tức vứt cái xe đạp chạy tới, nhưng đã muộn, Laila đã rơi xuống.
Nhưng chàng trai không thấy Laila đang trong lúc rơi xuống thì dưới chân núi có một cánh cổng mở ra và Laila rơi vào đó.
Đến khi hắn chạy tới thì không thấy thân ảnh của Laila đâu.
*****
"Ánh sáng sẽ khiến ngươi phải trả giá vì sự độc ác và xấu xa, nó sẽ thanh tẩy vĩnh viễn linh hồn ngươi" - Laila Evans.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro