1360 - 1364
CHƯƠNG 1360: MA LONG HIỆN THÂN (1)
Editor: Tường An
Đỗ Phỉ Phỉ mím môi, lạnh lùng nhìn Lệ phi từ ngoài cửa đi vào, hừ lạnh nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Không có gì, chỉ đến xem chút thôi.”
Lệ phi mỉm cười ngồi xổm xuống, mắt lạnh đánh giá nữ tử chật vật, nhếch nhác trước mắt.
“Đỗ Phỉ Phỉ, ngươi biết không? Phủ tướng quân và phủ thừa tướng có kết cục như hôm nay đều do ngươi hại, ngươi giúp ai không giúp, cố tình muốn giúp nữ nhân kia! Không những làm bản thân ngươi biến thành tù nhân mà còn liên lụy người khác…”
Đỗ Phỉ Phỉ hừ lạnh, quay đầu đi, không thèm nhìn Lệ phi.
Nhưng Lệ phi cũng không bỏ qua, lên tiếng cười nhạo…
“Không biết nữ nhân kia bây giờ trốn đi đâu rồi, ngược lại, ngày mai chính là ngày giỗ của các ngươi! Ha ha ha, ngươi đại khái còn chưa biết bệ hạ đã sửa ý chỉ, trưa mai sẽ thi hành hỏa hình với các ngươi!”
Thân thể Đỗ Phỉ Phỉ hơi chấn động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại…
“Nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể đi được rồi, nhà lao này không nhận nổi Lệ phi đại giá quang lâm.”
Lệ phi hơi rũ mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, hít sâu một hơi.
“Đỗ Phỉ Phỉ, ta vốn dĩ muốn thay ngươi cầu tình với bệ hạ, đáng tiếc, ngươi lại tỏ thái độ với ta, một khi đã như vậy cũng đừng trách ta thấy chết không cứu, ngươi cứ ở đây hảo hảo hưởng thụ một đêm cuối cùng này đi.”
Dứt lời, nàng nhìn Đỗ Phỉ Phỉ lần cuối, xoay người rời đi…
Nhìn thân ảnh vừa biến mất, sắc mặt Đỗ Phỉ Phỉ tái nhợt, cười khổ.
Qua ngày mai, có lẽ nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa…
Đến lúc này rồi mà trong lòng nàng vẫn nhớ đến nam nhân kia…
“Các ngươi muốn làm gì?”
Ngoài phủ Thất hoàng tử, Vưu Hi vừa muốn ra ngoài liền bị một đám người ngăn cản, hắn giận tím mặt nói: “Ai cho phép các ngươi ngăn cản bổn hoàng tử.”
“Thất hoàng tử, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, không cho phép ngài ra khỏi nơi này một bước…” hộ vệ cầm trường thương ngăn trước cửa, mặt không biểu tình nói.
“Các ngươi…”
Vưu Hi tức giận, hung hăng phất vạt áo, xoay người đi vào sân.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính: “Lệ phi nương nương.”
“Bổn cung đến xem Thất hoàng tử, đây là lệnh bài của bệ hạ.”
Lệ phi cười nhạt, đưa lệnh bài thông hành ra.
Hai hộ vệ nhìn nhau, mời nàng đi vào.
“Lệ phi nương nương, mời vào trong.”
“Tốt.” Lệ phi thu hồi lệnh bài, “Các ngươi canh gác ở đây, ta nói với Thất hoàng tử mấy câu rồi ra…”
“Vâng, Lệ phi nương nương.”
---------------
Trong sân, lá phong rụng trên mặt đất thành một tấm thảm đỏ.
Thiếu niên buồn bực ngồi trong đình hóng gió, một thân cẩm y hoa phục, dung nhan tuấn mỹ lộ vẻ phẫn nộ.
Ánh mắt Lệ phi có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng dường như trông thấy thiếu niên nhiều năm trước…
Cảnh còn người mất, hiện giờ nàng là phi tử của Ma hoàng, còn hắn lại là hoàng tử Ma giới…
“Vưu Hi.” Lệ phi khẽ nhấp môi, chậm rãi đi đến chỗ thiếu niên, “Nhiều năm qua ta vẫn chưa có cơ hội trò chuyện với ngươi, hiện tại ngươi có khỏe không?”
Vưu Hi hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ta có khỏe hay không, Lệ phi nương nương không nhìn thấy sao?”
________________________________
CHƯƠNG 1361: MA LONG HIỆN THÂN (2)
Editor: Tường An
Lệ phi nghẹn lời, vẻ mặt ủy khuất: “Ta chỉ muốn đến thăm ngươi một chút thôi, Vưu Hi, ở chỗ này, ta không phải Lệ phi nương nương gì cả, ta chỉ là hồng nhan tri kỷ của ngươi…”
“Nhưng hồng nhan tri kỷ như ngươi, bổn hoàng tử không tiêu thụ nổi!”
Thanh âm của thiếu niên tựa như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng Lệ phi, máu tươi đầm đìa.
Thiếu niên mình yêu nhiều năm qua lại có thể nói lời tàn nhẫn với mình đến thế…
Hắn năm đó tựa như đã tan thành mây khói theo thời gian…
“Vưu Hi, ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Vưu Hi hung hăng trừng mắt Lệ phi, “Đừng cho là ta không biết, Đỗ Phỉ Phỉ xảy ra chuyện đều do ngươi làm hại! Là ngươi đề nghị phụ hoàng điều tra phủ tướng quân, phụ hoàng mắc bệnh đa nghi, sau khi nghe ngươi đề nghị liền phái người âm thầm tra xét, không ngờ thật sự phát hiện mật đạo, nếu không phải tại ngươi, sao Đỗ Phỉ Phỉ lại bị phụ hoàng giam giữ? Phủ tướng quân và phủ thừa tướng sao có thể gặp biến cố? A Lệ, ngươi thay đổi, trở thành một người ta không quen, ngươi cũng không phải A Lệ đã từng đơn thuần thiện lương, ngươi bây giờ tàn nhẫn độc ác, làm ta không dám nhận…”
Sắc mặt Lệ phi tái nhợt, bỗng nhiên cười phá lên.
Tiếng cười trào phúng truyền khắp phủ…
“Phải, là ta thay đổi, tại sao ta trở thành như vậy, ngươi không biết sao? Ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương như hậu cung kia, nếu không có chút thủ đoạn, ta có thể sống đến bây giờ sao? Ngươi có biết mấy năm nay ta sống thế nào không? Gần vua như gần cọp, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, sợ sẽ mất mạng lúc nào không hay… trong hoàn cảnh như vậy, ta có thể không thay đổi sao?”
“Lúc trước, ngươi có thể lựa chọn không vào hậu cung, là chính ngươi muốn thay đổi.”
Lệ phi cười khổ, lui về phía sau vài bước: “Nếu ta cự tuyệt thì sẽ phải rời khỏi Ma thành, cả đời vĩnh viễn không được bước vào nơi này một bước.”
Vưu Hi trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Rời khỏi Ma thành cũng không có gì không tốt, A Lệ, lúc ấy, ngươi cũng đã rời đi, hậu cung đã biến ngươi thành một người ta không quen biết…”
“Không, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ma thành!” Lệ phi thét chói tai.
Rời khỏi Ma thành, cả đời này nàng sẽ không còn được gặp lại hắn…
Cho nên, nàng thà trở thành phi tử của phụ thân hắn, cũng không muốn rời khỏi nơi này.
“Nhưng mà, Vưu Hi, hiện tại ta đến để mang ngươi đi”, thần sắc Lệ phi dần bình tĩnh lại, khẩn cầu nói, “Ngươi cùng ta rời đi được không? Hiện tại chúng ta lập tức rời khỏi Ma thành, không bao giờ trở về nữa…”
Vưu Hi không ngờ Lệ phi lại nói như vậy, nhìn nàng một cái: “Ta sẽ không đi!”
“Tại sao? Tại sao ngươi không cùng ta rời đi?” thanh âm Lệ phi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Ta… Ta không thể bỏ lại Đỗ Phỉ Phỉ! Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ma thành.”
Huống chi, bọn họ cũng không đi được…
“Không được, ngươi nhất định phải đi cùng ta!” Lệ phi cắn chặt môi, “Chẳng lẽ ngươi không biết tại sao bệ hạ cấm túc ngươi? Là bởi vì tư tế nói, nếu muốn ma long trở lại Ma thành thì cần phải dâng tế phẩm, mà tế phẩm chính là ngươi và bọn Đỗ Phỉ Phỉ, nếu ngươi không đi, trưa mai ngươi sẽ phải mất mạng…”
Bàn tay Vưu Hi khẽ run lên, hắn ngửa đầu nhìn Lệ phi, hỏi: “Là nam nhân kia ra quyết định?”
________________________________
CHƯƠNG 1362: MA LONG HIỆN THÂN (3)
Editor: Tường An
Lệ phi hung hăng gật đầu, đau khổ cầu xin: “Vưu Hi, ngươi cùng ta đi thôi.”
Tựa như không nghe thấy lời nàng nói, Vưu Hi cười khổ.
“Ta đã sớm biết nam nhân kia vô tình vô cảm, vì bản thân mà có thể hi sinh thê nhi, nhưng mà…”
Nhưng giờ khắc này, hắn vẫn cảm thấy thất vọng…
Hoàn toàn thất vọng đối với nam nhân kia!
Cuộc đời hắn thật bi ai, vì sao lại sinh ra trong hoàng tộc lãnh huyết vô tình? Dù hắn làm một người bình thường, hoặc một phế vật cũng hạnh phúc hơn làm hoàng tử…
Ít nhất, sẽ có người yêu hắn…
“Lệ phi, ngươi trở về đi, ta sẽ không đi cùng ngươi!” Vưu Hi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nữ tử trước mặt.
“Vưu Hi!”
Lệ phi biến sắc.
Tại sao nàng nói nhiều như vậy mà nam nhân này vẫn không muốn nghe?
“Ngươi đi ngay cho ta! Cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho hành động của ngươi!” Vưu Hi nhìn sắc mặt trắng bệch của Lệ phi, lạnh giọng nói: “Hơn nữa, ta cũng sẽ không vứt bỏ Đỗ Phỉ Phỉ…”
“Vưu Hi, nữ nhân Đỗ Phỉ Phỉ kia có gì tốt đáng để ngươi bất chấp tính mạng vì nàng?”
“Nàng không tốt, lại điêu ngoa tùy hứng, vô cớ gây sự, còn mặt dày mày dạn dây dưa ta, nhưng nàng không tàn nhẫn độc ác như ngươi, mất hết nhân tính! Đỗ Phỉ Phỉ biết ta có hảo cảm với Mộ Như Nguyệt, nàng lựa chọn từ bỏ ta, muốn thành toàn cho ta, bất chấp nguy hiểm cứu Mộ Như Nguyệt, điểm này, ngươi vĩnh viễn kém xa nàng.”
Ngạo khí trên mặt Vưu Hi dần biến mất, tiếp tục nói: “Cho đến thời điểm nàng bị bắt đi, ta mới nhận ra mình bất tri bất giác đã quen bị nàng dây dưa, quen nhìn nàng điêu ngoa, có lẽ từ thời điểm sớm hơn nữa, ta cũng đã đặt nàng trong lòng, chẳng qua ta vẫn luôn không phát hiện ra thôi…”
Đúng là hắn có hảo cảm với Mộ Như Nguyệt, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, tuy hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng nữ nhân kia thật sự rất ưu tú…
Trước nay hắn luôn phiền chán Đỗ Phỉ Phỉ, cho đến bây giờ hắn mới biết, thì ra hắn đã sớm yêu nàng…
Nếu không trải qua chuyện này, có lẽ hắn cũng vĩnh viễn không nhận ra tình cảm của mình.
Cho nên, Vưu Hi tuyệt đối sẽ không bỏ lại Đỗ Phỉ Phỉ mà rời đi…
Sắc mặt Lệ phi trắng như giấy, thân thể mềm mại khụy xuống, tuyệt vọng bi thống nhìn thân ảnh thiếu niên từ từ đi xa, hai hàng nước mắt chảy dài…
Lúc trước, Ma hoàng muốn Vưu Hi cưới Đỗ Phỉ Phỉ, nàng tỏ thái độ tán thành.
Là bởi vì nàng biết Đỗ Phỉ Phỉ quá bình thường, Vưu Hi tuyệt đối sẽ không yêu nàng ta, mặc dù thân thể hắn thuộc về Đỗ Phỉ Phỉ, chỉ cần tâm hắn không thuộc về nàng ta là được…
Nào ngờ Đỗ Phỉ Phỉ lại có bản lĩnh như thế, có thể có được tâm hắn…
“Không cam lòng, ta không cam lòng!”
Lệ phi siết chặt nắm đấm, ngửa đầu cười to: “Đỗ Phỉ Phỉ, ta muốn ngươi chết không tử tế!”
Trong phòng, Vưu Hi nghe tiếng thét bên ngoài, nhịn không được nhíu mày.
Sao hắn lại vì nữ nhân này mà thương tâm áy náy suốt một thời gian dài như vậy?
Nàng… căn bản không xứng!
________________________________
CHƯƠNG 1363: MA LONG HIỆN THÂN (4)
Editor: Tường An
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang, một đám đông tụ tập trên đường.
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ mấy chiếc xe tù chậm rãi đi qua, dường như đang nghị luận điều gì…
Mấy sợi tóc rối tung rũ xuống che đi dung nhan Đỗ Phỉ Phỉ, ánh mắt nàng xuyên qua đám người tìm kiếm ai đó, nhưng vẫn không phát hiện thân ảnh quen thuộc kia…
Chẳng lẽ hôm nay cũng không thể nhìn thấy hắn một lần cuối cùng sao?
Đỗ Phỉ Phỉ cười khổ, bi thống nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là một mảnh kiên quyết…
Nếu nàng đã lựa chọn con đường này, vậy… nàng tuyệt đối sẽ không hối hận!
“Đây chính là những người thả nhân loại kia đi sao?”
“Chậc, bọn họ thật to gan, dám phản bội Ma hoàng bệ hạ, có mấy cái mạng cũng không đủ giết.”
“Nghe nói ma long đại nhân xuất hiện ở Ma giới, Ma hoàng bệ hạ muốn dùng Hỏa tế để kêu gọi ma long trở về, cho nên mới muốn sớm xử quyết bọn họ…”
“Chỉ cần có ma long đại nhân, chúng ta liền có thể rời khỏi cái Ma giới quỷ quái này! Nghe nói đại lục Thần rộng lớn vô cùng, tài nguyên phong phú, nếu có thể đến đó, chúng ta cũng có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng…”
Nhân loại có thể tiến vào Ma giới, nhưng ma nhân lại không cách nào rời khỏi nơi này, mà đây lại là một nơi lạc hậu, khó trách bọn họ lại có dã tâm lớn như vậy…
Trong lúc mọi người sôi nổi nghị luận, xe tù rốt cuộc đã đi tới quảng trường.
Trên quảng trường rộng lớn, Ma hoàng ngồi trên long ỷ màu đen, thần sắc lạnh lùng nhìn tù nhân bị áp giải đến.
“Đỗ Y, Cung Giang Ly, bây giờ các ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Cung Giang Ly hừ lạnh, quay đầu đi, giống như không thèm đặt Ma hoàng vào mắt…
“Tốt, trẫm đã cho ngươi cơ hội cuối cùng nhưng ngươi lại không chịu nói, vậy cũng đừng trách trẫm vô tình, người tới, dẫn Thất hoàng tử lên cho ta!”
Thất hoàng tử?
Toàn thân Đỗ Phỉ Phỉ cứng đờ, máy móc quay đầu lại liền nhìn thấy thiếu niên bị trói chặt lôi đến quảng trường…
Giờ phút này, thần sắc hắn cực kỳ bình tĩnh, lại lộ ra ngạo khí, ánh mắt khinh thường liếc nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ…
“Thất hoàng tử!” Cung Giang Ly biến sắc, lửa giận dâng trào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến Thất hoàng tử, ngươi cũng biết rõ, tại sao bây giờ lại liên lụy đến Thất hoàng tử?”
“Tướng quân, ngươi yên tâm đi, Vưu Hi không phải bị ngươi liên lụy, hắn chết vì toàn bộ Ma tộc chúng ta…”
Ma hoàng cười lạnh, ngữ khi thong thả: “Tư tế, ngươi đi lên tuyên bố quyết định của trẫm.”
“Vâng.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một lão giả tiên phong đạo cốt chậm rãi đi lên đài, thanh âm già nua hữu lực truyền khắp quảng trường…
“Các vị hẳn đã biết tin ma long sắp trở về, đáng tiếc hiện tại ma long còn chưa vào Ma thành, cũng không biết đang ở đâu, cho nên Ma tộc chúng ta mới muốn dùng phương pháp hỏa tế để kêu gọi ma long, Thất hoàng tử là tế phẩm thích hợp nhất, chỉ khi hỏa tế hắn mới có thể kêu gọi ma long trở về, bây giờ tư tế ta sẽ đích thân chủ trì nghi thức này, cùng các vị hoan nghênh ma long trở về…”
Đám người lập tức xao động.
Đối với bọn họ mà nói, không có gì quan trọng hơn chuyện ma long trở về, dù hi sinh nhiều người hơn nữa cũng đáng giá…
“Không!” sắc mặt Đỗ Phỉ Phỉ tái nhợt, quát to, “Không được, các ngươi không thể giết hắn, không thể…”
Toàn thân nàng run rẩy, hai hàng nước mắt bi thống tuyệt vọng rơi xuống.
________________________________
CHƯƠNG 1364: MA LONG HIỆN THÂN (5)
Editor: Tường An
“Người tới, trói Thất hoàng tử vào cọc thiêu sống, vì ma long, cũng vì Ma giới chúng ta!”
Ma hoàng hừ lạnh nhìn về phía Vưu Hi, mặt không biểu tình nói: “Vưu Hi, ta biết ngươi hận phụ hoàng, nhưng ngươi thân là một phần tử của Ma giới thì nên hi sinh vì Ma giới, ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, trẫm sẽ đặt bài vị của ngươi trong từ đường hoàng gia, tiếp nhận ngàn vạn triều thần cúng bái, sẽ để ngươi lưu danh sử sách, hậu nhân Ma giới sẽ nhớ đến sự cống hiến của ngươi, như thế cũng xem như trẫm không làm ngươi thất vọng…”
“Bệ hạ!” Đỗ Y biến sắc, phẫn nộ nói, “Thất hoàng tử là con của ngươi, là huyết mạch của ngươi! Huống chi, đối với hắn mà nói, lưu danh sử sách không quan trọng bằng mạng sống, Thất hoàng tử không phải người coi trọng danh tiếng, không thèm cái gọi là vinh quang kia! Nếu ngươi vì kêu gọi ma long mà hi sinh một người vô tội, ngươi còn xứng là Ma hoàng sao?”
Sắc mặt Ma hoàng âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Y.
“Ngươi đang nghi ngờ quyết định của trẫm? Bất cứ kẻ nào hi sinh tính mạng cho Ma giới đều là đương nhiên, huống chi hắn là hoàng tử Ma giới! Trẫm cho hắn vinh hoa phú quý, cho hắn cẩm y ngọc thực, thân phận tôn quý, bây giờ là lúc hắn trả giá vì Ma giới, hắn không có lý do cự tuyệt!”
Vưu Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, gằn từng chữ một.
“Nếu có thể, ta thà sinh ra trong một gia đình bình thường cũng không muốn làm hoàng tử, cũng bởi vì ta là hoàng tử mà từ nhỏ đến lớn cuộc sống của ta đều phải nghe theo sự an bài của ngươi, ngay cả quyền kết giao bằng hữu cũng không có, cuộc sống bị hạn chế tự do này chưa bao giờ là thứ ta muốn.”
Không biết là vì phẫn nộ hay sợ hãi, thân thể Vưu Hi khẽ run rẩy.
Mấy trăm năm nay, Ma hoàng là nhân vật hắn sợ nhất, chỉ nói với hắn một câu cũng sẽ run rẩy, sự bất mãn và áp lực trong lòng cũng dồn nén mấy trăm năm.
Cho nên, đây là lần đầu tiên hắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình…
“Phụ hoàng, ta hận ngươi! Hận ngươi không cho ta tình thân, hận ngươi không giống một phụ thân, hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng trong lòng ngươi chỉ có quyền lợi và địa vị, ngươi ích kỷ, âm ngoan hiểm độc, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, cường đoạt con dâu, giết hại trung thần, tàn sát con ruột, còn có chuyện gì mà ngươi không làm? Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không muốn làm con của ngươi!”
Lời của Vưu Hi khiến trán Ma hoàng nổi gân xanh, thần sắc phẫn nộ, con ngươi hằn rõ tia máu, dữ tợn trừng mắt Vưu Hi.
Vưu Hi giống như không phát hiện ra, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bị trói, nói: “Đỗ Phỉ Phỉ, đời này, người ta muốn xin lỗi nhất chính là ngươi, nếu có kiếp sau, hi vọng ta sẽ không bỏ lỡ ngươi nữa…”
Trong lòng hắn có kiêu ngạo.
Hắn đã từng cho rằng loại nữ nhân như Đỗ Phỉ Phỉ căn bản không xứng với hắn…
Nhưng trong tình yêu, không có xứng hay không xứng.
Một khi đã yêu thì sẽ không quan tâm đối phương là ai…
“Thất hoàng tử…”
Trong lòng Đỗ Phỉ Phỉ chấn động, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vưu Hi, nở nụ cười khổ.
“Thất hoàng tử, đã quá muộn…”
Đúng vậy, bây giờ thật sự đã quá muộn rồi.
“Nhưng ta chưa bao giờ hối hận vì những chuyện mình đã làm, dù cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi lo lắng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro