Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1345 - 1349

CHƯƠNG 1345: RỪNG MA GIỚI (5)
Editor: Tường An

“Ngươi muốn làm gì?” Hải Vân tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không muốn làm gì.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, “Ta chỉ cần các ngươi dẫn ta đi tìm Tiêu Uyển.”

“Không có khả năng!” Hải Vân hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Ta tuyệt đối sẽ không dẫn ngươi đi!”

“Phải không?”

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nụ cười kia trong bóng tối làm người ra sợ hãi.

“Ngươi biết đây là cái gì không?”

Hải Vân sửng sốt nhìn thứ trong lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt, vừa thấy bột phấn màu trắng kia, hắn lập tức biến sắc.

“Phấn dẫn thú! Ngươi… sao ngươi lại có phấn dẫn thú?”
Mộ Như Nguyệt nhếch môi: “Vừa rồi ta nhặt được, hơn nữa ở bên kia còn có không ít bột phấn giống vậy… xem ra trong các ngươi có người rất thích phấn dẫn thú, một khi đã như vậy, ta không ngại đưa số phấn còn lại cho các ngươi!”

Nghe vậy, Hồ Điệp biến sắc.

“Hồ Điệp, chuyện này là thế nào?” Hải Vân thấy biểu tình của Hồ Điệp, ánh mắt liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

“Hải… Hải Vân sư huynh, ta không cố ý”, Hồ Điệp cắn chặt môi, “Nhiệm vụ của chúng ta lần này là bắt một loài ma thú có sừng, cho nên, cho nên ta mới hỏi xin một ít phấn dẫn thú từ chỗ trưởng lão, ai biết vừa rồi gói bột phấn vô ý bị rách mới hấp dẫn đàn thôn thiên báo đến, ta… ta sợ thôn thiên báo sẽ đả thương ta nên mới ném qua chỗ nàng.”

Lúc đầu, Hải Vân cho rằng thôn thiên báo là do Mộ Như Nguyệt dẫn tới, không ngờ cuối cùng lại là do phấn dẫn thú…

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trở nên khó coi.

“Sư huynh, ta thật sự không cố ý, huống chi, chúng ta cần gì phải đồng hành với một nhân loại chứ.” Hồ Điệp ủy khuất nhìn Hải Vân, nói.

Hải Vân hít sâu một hơi, trừng mắt Hồ Điệp.

Nhưng dù sao Hồ Điệp vẫn là sư muội hắn, thời khắc mấu chốt, hắn khẳng định sẽ che chở người một nhà…

“Cô nương, chuyện này quả thật là Ám Nguyệt các chúng ta sai, nhưng nàng cũng đã biết lỗi của mình rồi, mong cô nương xem nàng trẻ người non dạ mà tha thứ cho nàng.”

“Biết sai rồi?” Mộ Như Nguyệt nhìn Hồ Điệp, “Sao ta không thấy nàng có vẻ biết sai rồi? Huống chi, nàng cũng đã mấy trăm tuổi, không biết còn trẻ chỗ nào, quan trọng hơn là, nàng có tư cách gì để ta tha thứ?”

Đời này, Mộ Như Nguyệt hận nhất là người khác đâm sau lưng mình.

Nếu không phải thực lực nàng đủ mạnh, nếu đổi thành Tiêu Uyển rơi vào tình huống này, vậy hậu quả căn bản không dám tưởng tượng…

Cho nên, nữ nhân này căn bản không có tư cách để nàng tha thứ.

Khuôn mặt Hồ Điệp đỏ bừng, phẫn nộ nói: “Ta thật sự biết sai rồi, ta không nên mang phấn dẫn thú đến nơi này, nhưng mà ta cũng không cố ý muốn hại ngươi, ta chỉ vì sự an toàn của mình thôi, sao ngươi cứ phải bức người quá đáng? Ngươi chỉ là một nhân loại đê tiện mà thôi, giống như Tiêu Uyển kia! Đừng tưởng rằng ngươi có lệnh bài hoàng tộc là giỏi, nói không chừng là ngươi bán đứng thân thể mới có được…”

Oanh!

Trên người Mộ Như Nguyệt đột nhiên phát ra sát khí lạnh lẽo, khuếch tán khắp không trung…

Ngay sau đó, dưới ánh trăng, trên người nàng bắn ra một tia sáng tím, xuất hiện bên cạnh nàng…

Đó là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, khiến vạn vật ảm đạm thất sắc.

Một thân áo bào tím bay múa, đôi mắt tím âm hàn như tu la địa ngục, toàn thân bao phủ hơi thở lạnh lẽo…
_______________________________

CHƯƠNG 1346: RỪNG MA GIỚI (6)
Editor: Tường An

Hồ Điệp kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, thật lâu không thể hồi phục tinh thần…

Trên đời thế nhưng có nam nhân đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy…

“Vô Trần, sao chàng lại ra đây?” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, nhíu mày nói: “Thân thể chàng…”

“Yên tâm, ta đã không sao rồi.”

Dạ Vô Trần cười khẽ nhưng khi nhìn qua phía đám người Hồ Điệp thì tràn ngập sát khí, như một trường kiếm băng hàn đâm vào lòng bọn họ.

Sau khoảnh khắc kinh diễm, Hồ Điệp hồi phục tinh thần, trong lòng dâng lên sợ hãi.

Nam nhân này thật đáng sợ…

Cỗ khí thế kia làm nàng nhịn không được run lên, bất giác cắn chặt môi.

Lúc này, nam nhân tà mị kia nở nụ cười.

Nụ cười khiến thiên địa vạn vật thất sắc, cả thế giới chỉ còn lại một nụ cười kia…

“Ngươi vừa nói cái gì?”

Nam nhân cất bước đi về phía Hồ Điệp.

Thân thể nàng run lên, nhịn không được lui lại vài bước: “Ta… ta…”

Thời điểm nàng vừa mở miệng, một tia sáng đen xẹt qua, đầu lưỡi rớt xuống, nỗi đau đớn kịch liệt làm sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở.

“Ngươi mở miệng vũ nhục thê tử ta, vậy… ta sẽ khiến ngươi không mở miệng được nữa!”

Ánh trăng bao phủ dung nhan tuấn mỹ tà mị của nam nhân, hắn cao cao tại thượng nhìn xuống mấy người phía dưới.

Máu tươi trong miệng Hồ Điệp chảy ra, nàng hoảng sợ trợn to mắt.

Không ngờ một nam nhân tuấn mỹ lại có thủ đoạn tàn nhẫn đến mức này, lại nhẫn tâm ra tay ngoan độc với nàng như thế…

Hắn chỉ liếc mắt một cái, mọi người đều ngậm miệng, không dám nói một lời…

“Dẫn chúng ta đi tìm Tiêu Uyển.”

Hải Vân biến sắc: “Nếu ta không đáp ứng?”

Ánh mắt Dạ Vô Trần đảo qua đám người, thanh âm lạnh lẽo mang theo hàn khí nồng đậm: “Như vậy, nàng chính là kết cục của các ngươi!”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hồ Điệp, mọi người đều trầm mặc.

Hải Vân hít sâu một hơi.

Hắn hiểu rõ, nếu mình không đáp ứng, có lẽ hiện tại sẽ lập tức mất mạng trong tay nam nhân này…

Yên lặng nửa ngày, hắn ngẩng đầu lên, nói: “Được, ta dẫn ngươi đi.”

-----------------

Trong rừng rậm âm u, lá rụng bị dẫm lên phát ra tiếng xào xạc.

Dẫn đầu đám người là một nữ tử dáng vẻ cao ngạo, mỹ nhân chí* ở chân mày càng làm dung nhan kia thêm mỹ diễm, bờ môi đỏ mọng quyến rũ.

*Mỹ nhân chí: nốt ruồi mỹ nhân, nằm ở một số vị trí trên khuôn mặt. Chế Ngọc Nhã này có nốt ruồi son ở giữa ấn đường, giống người Ấn Độ á.

Lúc này, bị vây giữa đám người là một cô nương trẻ tuổi, dung nhan thanh tú, trong trẻo thoát tục, so với nữ tử mỹ diễm kia càng nhiều hơn một phần khí chất làm người ta thưởng thức…

Tiếu Ngọc Nhã mắt lạnh nhìn dung nhan trẻ tuổi thanh tú của Tiêu Uyển, nở nụ cười khinh miệt.

“Tiêu Uyển, ở đây không ai có thể bảo hộ ngươi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn vào Ám Nguyệt phái chúng ta? Nhân loại vô cùng âm hiểm, xấu xí không chịu nổi, ta không tin ngươi chỉ vì tìm phương pháp rời khỏi Ma giới, khẳng định là muốn đánh cắp bảo vật và đan dược của Ám Nguyệt phái!”

Tiêu Uyển lui về phía sau hai bước, khẽ nhíu mày.

Nàng biết, mình tuyệt đối không phải đối thủ của những người này, cho nên nàng cần phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
______________________________

CHƯƠNG 1347: RỪNG MA GIỚI (7)
Editor: Tường An

“Tiêu Uyển, ta không biết ngươi làm cách nào mà được Bình Yên trưởng lão nhìn trúng, làm nàng bảo hộ ngươi, nhưng trong rừng ma giới không có Bình Yên trưởng lão, cũng không ai có thể giúp ngươi! Ngươi cho rằng lần này có thể chạy thoát sao? Nói! Ngươi rốt cuộc có bí mật gì? Một nhân loại nhỏ bé ti tiện, tuyệt đối không có tư cách trở thành đệ tử Ám Nguyệt phái chúng ta!”

Ngọc Nhã hất cằm, cao ngạo nhìn Tiêu Uyển, ngữ khí khinh miệt.

“Ngọc Nhã nói không sai, ngươi căn bản không có tư cách ở lại đây!”

“Chúng ta khuyên ngươi nên cút khỏi Ám Nguyệt phái đi, nơi này không có chỗ cho một nhân loại như ngươi…”

Mọi người vừa nói vừa tiến lại gần Tiêu Uyển.

Tiêu Uyển nhịn không được lui ra sau mấy bước, vài cục đá từ trên núi lăn xuống, phía sau nàng là vách núi đen vạn trượng, không còn đường lui…

Nàng quay đầu nhìn vách núi sâu không thấy đáy, mím môi, lần nữa nhìn về phía đám người…

“Ta nói, ta vào Ám Nguyệt phái chỉ vì muốn rời khỏi Ma giới mà thôi, ta biết Ám Nguyệt phái các ngươi có biện pháp rời khỏi Ma giới.”

“Ha ha!”

Ngọc Nhã cười trào phúng, tiếng cười phiêu đãng khắp không trung…

“Ngươi cho rằng ta sẽ ngu ngốc tin lời ngươi nói? Ngươi vào Ám Nguyệt phái rõ ràng là vì lấy cắp đan dược, Ám Nguyệt phái tuyệt đối không thể lưu lại người như ngươi, nếu ngươi đã không muốn rời đi, vậy ta cũng chỉ có thể làm ngươi vĩnh viễn biến mất tại nơi này…”

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Ngọc Nhã, mũi kiếm chĩa về phía Tiêu Uyển, mặt không biểu tình nói: “Nếu ngươi chết ở đây, cũng sẽ không có bất cứ ai biết!”

Tiêu Uyển siết chặt nắm đấm, lại nhìn vách núi sâu vạn trượng phía sau, bỗng nhiên cắn chặt răng, thả người nhảy xuống…

“Ngọc Nhã sư tỷ!”

Mọi người biến sắc, vội vàng kinh hô.

Ngọc Nhã cũng bị hành động của Tiêu Uyển làm ngây ngẩn.

Nàng biết rõ Tiêu Uyển được Bình Yên trưởng lão nhìn trúng, trong phái, ngay cả phụ thân cũng phải nể mặt Bình Yên trưởng lão vài phần.

Nhưng mà, nàng lại bức tử đệ tử của Bình Yên trưởng lão…

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngọc Nhã tái nhợt, nàng chỉ muốn hù dọa Tiêu Uyển một chút thôi, ai ngờ nàng ta lại trực tiếp nhảy xuống vách núi…

“Vừa rồi các ngươi không nhìn thấy gì cả, có nghe chưa?” Ngọc Nhã trừng mắt mấy người phía sau, “Là Tiêu Uyển tự gặp nguy hiểm trong rừng ma giới, táng thân dưới móng vuốt ma thú, không hề liên quan gì đến chúng ta.”

Giờ khắc này, mọi người hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói: “Không sai, là thực lực Tiêu Uyển quá kém, chết dưới tay ma thú, không liên quan gì đến chúng ta, đặc biệt là Ngọc Nhã sư tỷ, vốn muốn cứu Tiêu Uyển nhưng nàng lại không biết cảm kích, tự tìm đường chết.”

Nghe vậy, tâm tình Ngọc Nhã bình tĩnh lại, không hề nhìn vách núi nữa, xoay người rời đi.

Bộ dáng thản nhiên kia tựa như Tiêu Uyển thật sự chết dưới tay ma thú vậy…

------------------

“Ngọc Nhã sư tỷ!”

Trong sơn cốc, đám người Hải Vân vừa vén nhánh cây lên liền nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc.

“Hải Vân, sao các ngươi cũng đến chỗ này?”

Ngọc Nhã khẽ cau mày, nhàn nhạt nhìn đám người Hải Vân, đáy mắt xẹt qua tia sáng không dễ phát hiện.

“Là thế này…” Hải Vân nhìn Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần phía sau, rồi quay đầu nói với Ngọc Nhã, “Không biết Tiêu Uyển đang ở đâu?”
______________________________

CHƯƠNG 1348: RỪNG MA GIỚI (8)
Editor: Tường An

Ánh mắt Ngọc Nhã lập tức trở nên sắc bén quét về phía Hải Vân.

“Ngươi tìm Tiêu Uyển làm gì?”
Hải Vân sửng sốt, nhíu mày nói: “Ta chỉ hỏi một câu mà thôi.”

“Nga.” Ngọc Nhã không để ý, lạnh lùng nói: “Nàng đã chết!”
Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Bọn họ biết vì sao Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đến đây, nếu biết Tiêu Uyển đã chết, vậy…

Oanh!

Một cỗ khí thế cường đại khuếch tán, bao phủ khắp không trung.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng nhìn Ngọc Nhã, gằn từng chữ một: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Ngọc Nhã khẽ nhíu mày, liếc Mộ Như Nguyệt một cái, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngọc Nhã sư tỷ, bọn họ tới tìm Tiêu Uyển, không biết Tiêu Uyển nàng…”

“Hừ!” Ngọc Nhã hừ lạnh, “Ngươi là bằng hữu của Tiêu Uyển? Nàng ta ngu ngốc chọc phải một đám ma thú, bỏ mạng dưới móng vuốt ma thú rồi, ta vốn nể tình đồng môn muốn cứu nàng, đáng tiếc, nàng thà chết trong tay ma thú cũng không muốn ta cứu…”

Tĩnh…

Toàn bộ sơn cốc cực kì tĩnh lặng.

Bầu không khí có chút quỷ dị…

“Thật sao?” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Ngọc Nhã, khuôn mặt tràn ngập lãnh ý, “Nói! Tiêu Uyển rốt cuộc ở đâu!”

Sắc mặt Ngọc Nhã khẽ biến, phẫn nộ nói: “Ta nói nàng chết rồi, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, chúng ta đi, đừng nói nhiều với loại bệnh tâm thần này làm gì!”

Bất luận thế nào nàng cũng sẽ không nói sự thật Tiêu Uyển bị nàng bức tử.

Tất cả đều là tự nàng ta tìm đường chết…

Đột nhiên, một ngọn lửa bắn về phía Ngọc Nhã, bức nàng lui lại vài bước…

Trước mắt nàng là một nữ tử yêu mị tận xương, toàn thân bao phủ trong ánh lửa đỏ rực, dáng người tuyệt mỹ quyến rũ.
Giờ khắc này, ngọn lửa quanh người nữ tử bắt đầu khởi động, khí thế kinh đào lãng hải…

“Muốn chạy?” Hỏa phượng nhìn Ngọc Nhã, lạnh giọng nói, “Chủ nhân ta chưa cho ngươi đi, như vậy… ngươi chỉ có thể lưu lại.”

“Các ngươi thật to gan!” sắc mặt Ngọc Nhã vặn vẹo, “Ta là nữ nhi của môn chủ Ám Nguyệt phái, nếu các ngươi dám tổn thương ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi biết tay!”

Hỏa phượng cười lạnh: “Ngươi biết không, đã từng có rất nhiều ngươi kêu gào uy hiếp chủ nhân của ta, kết quả… đám người kia đều đã chết, ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn sao? Một môn phái nhỏ mà thôi, có tư cách gì so sánh với chủ nhân ta! Lập tức nói Tiêu Uyển tiểu thư đang ở đâu, nếu không, ta sẽ khiến các ngươi bò lê lết mà về!”

Ngọc Nhã tức run người, bàn tay nhanh như gió nhằm về phía Hỏa phượng.

Trên người Hỏa phượng hội tụ thành một vòng xoáy lửa, đánh vào ngực Ngọc Nhã…

Thân thể nàng ta văng ra xa như diều đứt dây, phun một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ tử yêu mị trước mắt…

“Tiêu Uyển tiểu thư rốt cuộc ở đâu!”

Sắc mặt Hỏa phượng âm trầm.

Kiếp trước nàng đi theo Vô Vong chinh chiến sa trường, kiếp này lại đi theo Mộ Như Nguyệt, chiến đấu với vô số kẻ địch, làm sao có thể sợ một Ám Nguyệt phái nho nhỏ?
_______________________________

CHƯƠNG 1349: RỪNG MA GIỚI (9)
Editor: Tường An

“Ngọc Nhã sư tỷ!”

Mọi người biến sắc, vội vàng kinh hô, ánh mắt hung ác trừng Hỏa phượng, nhưng chẳng ai dám tiến lên…

“Các ngươi thật to gan, ngay cả Ám Nguyệt phái cũng dám đắc tội, ta nhất quyết không bỏ qua cho các ngươi!”

Hỏa phượng lạnh lùng nhìn người trước mặt, dung nhan yêu mị tràn đầy lãnh ý, hoàn toàn không để những người này vào mắt…

Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt cảm nhận được động tĩnh khác thường của Tiểu Bạch trong đan thư, hơi sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mẫu thân, ta muốn ra ngoài…”

Vừa dứt lời, một tia sáng trắng từ thân thể Mộ Như Nguyệt bắn ra, xuất hiện trên không trung…

Đó là một con bạch long thật lớn, thân thể khổng lồ che cả bầu trời, nó lẩm bẩm: “Ta cảm nhận được hơi thở của bọn họ…”

“Ai?”

“Ngoài hai gia hỏa vô trách nhiệm kia, còn ai vào đây?”

Đột nhiên, Tiểu Bạch rống một tiếng kinh thiên, chấn động cả không trung, mặt đất cũng rung lên hai cái.

Mọi người đều ngây ngẩn, không rõ con cự long này đang phát điên cái gì…

Cùng lúc đó, sâu trong rừng ma giới, bạch y nam nhân khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn khoảng trời phía xa…

“Tức phụ, vừa rồi hình như ta nghe thấy thanh âm của nhi tử.”

Đứng bên cạnh hắn là một bạch y nữ tử thanh nhã như tiên, dung nhan tuyệt mỹ…

“Ta cũng nghe thấy, tướng công, chúng ta tới gặp nhi tử đi.”

Bá bá!

Hai thân ảnh xẹt qua không trung, nhanh chóng biến mất…

Cách đó không xa, Hải Vân cảm nhận được hơi thở cường đại ập tới, sắc mặt đại biến: “Không tốt! Chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn, hấp dẫn tồn tại cường đại nhất rừng ma giới tới!”

Xong rồi, lần này xong đời rồi.

Rất nhiều năm trước, có một đôi phu thê cự long cư trú ở sâu trong rừng ma giới, nghe nói đôi phu thê kia không thích bất kì kẻ nào quấy rầy sự thanh tịnh của bọn họ, nếu ai quấy rầy đều sẽ có kết cục vô cùng thê thảm.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại quấy rầy đôi phu thê cự long kia…

“Mau! Mau rời khỏi nơi này!”
Hải Vân rốt cuộc không quản nhiều nữa, đôi phu thê kia mà tới, bọn họ chỉ còn con đường chết…

Cho nên, nghĩ đến đây, hắn xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng Hỏa phượng lại nhanh chóng chặn đường hắn, mặt không biểu tình nói: “Không có mệnh lệnh của chủ nhân ta, không ai được rời đi!”

“Các ngươi ngốc sao?” Hải Vân run giọng gào lên, “Ngươi biết mình đang làm gì không? Người sắp xuất hiện chính là hai cường giả mạnh nhất rừng ma giới! Nếu trêu chọc bọn họ, các ngươi chết thế nào cũng không biết, bây giờ còn ngu ngốc cản đường ta! Các ngươi muốn chết nhưng ta còn chưa muốn chết!”

Bọn người này đúng là ngu ngốc, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cả cái Ma giới này cũng chỉ có Ma hoàng thực lực cường hãn mới có thể liều mạng với đôi phu thê cự long kia…

Chẳng qua, đây cũng chỉ là khả năng mà thôi, dù sao hai bên chưa từng giao thủ, bọn họ cũng không biết nếu đánh thì ai thắng ai thua…

Trong lúc mọi người đang kinh hoảng, cuồng phong chợt hiện ra, hai thân ảnh lẳng lặng đứng giữa không trung…

Đó là một đôi thần tiên quyến lữ, bạch y như tuyết bay múa trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro