Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13: Ngày đông đầu tiên

Tiết trời chuyển lạnh, lá phong đỏ nhuộm rực con đường nhỏ trong khuôn viên trường. Bạch Tịch Lộ mặc một chiếc áo khoác len màu trắng, cổ quấn khăn, dáng vẻ thanh tao như một bức tranh thủy mặc giữa mùa đông. Cô lặng lẽ bước qua hành lang dài, ánh mắt trầm lặng như không để ý đến bất kỳ ai xung quanh.

Ở phía xa, nhóm bạn của cô đang tụ tập trước cổng trường, rôm rả nói cười. Lục Yên – cô bạn thân nhất của Bạch Tịch Lộ, vừa thấy cô liền chạy tới, kéo tay cô, giọng đầy hứng thú:

"Tịch Lộ, tối nay đi ăn lẩu không? Đông thế này mà không ăn lẩu thì phí lắm!"

Bạch Tịch Lộ khẽ nhếch môi cười nhạt, chưa kịp trả lời thì một giọng nói vang lên sau lưng.

"Đi ăn lẩu mà không rủ tớ à?"

Hạ Trạch khoanh tay đứng đó, khóe môi cong lên đầy tự tin.

Tịch Lộ nhíu mày, không đáp. Cô không ghét Hạ Trạch, nhưng cũng chẳng thân thiết đến mức cùng nhau đi ăn lẩu. Trái lại, Lục Yên thì cực kỳ vui vẻ, vội vã kéo Hạ Trạch nhập hội.

"Nam nữ có đủ, đi thôi!"

Bỗng nhiên, một giọng trầm thấp xen vào cuộc trò chuyện:

"Đi lẩu à?"

Mọi người quay đầu lại, bắt gặp Tống Dạ Hành đang đứng dựa lưng vào bức tường gần đó, ánh mắt hờ hững nhìn về phía họ.

Ánh chiều tà phản chiếu lên khuôn mặt cậu, từng đường nét lạnh lùng mà hoàn hảo. Đôi mắt sắc bén kia dường như chẳng đặt ai vào trong tầm mắt, nhưng khi nhìn về phía Bạch Tịch Lộ, lại thoáng qua một tia sáng khó phát hiện.

"Muốn đi cùng?" Hạ Trạch khoanh tay hỏi, giọng điệu có phần khiêu khích.

"Không có hứng." Tống Dạ Hành trả lời ngắn gọn, nhưng ngay sau đó lại nhìn thẳng vào Bạch Tịch Lộ, nhàn nhạt nói: "Nhưng nếu cô ấy đi, tôi cũng đi."

Bạch Tịch Lộ ngẩn ra, hàng mi hơi run lên. Cô không biết cậu có ý gì, nhưng cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Cô hờ hững đáp:

"Vậy thì tùy cậu."

Hạ Trạch siết chặt nắm tay, ánh mắt tối đi một chút.

Buổi tối hôm đó, nhóm bạn tụ tập trong một quán lẩu đông khách. Không khí ấm áp trái ngược hoàn toàn với cái lạnh ngoài trời.

Giữa những tiếng cười nói xôn xao, Bạch Tịch Lộ lặng lẽ gắp rau bỏ vào nồi, không tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi của mọi người. Nhưng mỗi lần cô đứng dậy lấy đồ ăn hay rót nước, ánh mắt của hai người con trai đối diện đều vô thức dõi theo.

Một người như ánh mặt trời rực rỡ, mang theo hơi ấm và sự kiên trì.

Một người lại như ngọn gió mùa đông, bề ngoài lạnh lùng nhưng sâu bên trong lại có gì đó khó đoán.

Mối quan hệ giữa ba người, dường như đã bắt đầu có một sự thay đổi nhỏ mà không ai nhận ra.

Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, hơi cay nồng của ớt đỏ phủ đầy không gian. Tiếng xì xụp, tiếng cười đùa của những bàn xung quanh khiến quán ăn càng trở nên náo nhiệt hơn.

Lục Yên hí hửng gắp một đống đồ ăn vào nồi, vừa thổi vừa nói:

"Trời lạnh ăn cay mới ngon, đúng không?"

"Bình thường cậu ăn cay kém lắm mà?" Một nam sinh trong nhóm bật cười, giọng đầy nghi ngờ.

Lục Yên hắng giọng, liếc nhìn Bạch Tịch Lộ rồi nháy mắt. "Bởi vì tâm trạng hôm nay vui!"

Bạch Tịch Lộ mỉm cười nhẹ, nhưng chẳng đáp gì. Cô cúi đầu, chậm rãi gắp một miếng nấm cho vào bát.

Bỗng nhiên, một miếng thịt bò non nhúng vừa tới được thả vào bát của cô. Cô hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hạ Trạch.

"Ăn đi, cậu gầy quá rồi."

Giọng Hạ Trạch trầm thấp, có chút dịu dàng hiếm thấy.

Bạch Tịch Lộ ngừng lại một chút, định từ chối nhưng lại thấy ánh mắt chờ đợi của cậu ta, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói:

"Ừ, cảm ơn."

Ngay khoảnh khắc cô vừa cầm đũa lên, một đôi đũa khác cũng hạ xuống bát cô.

Một miếng cá thái mỏng, trắng nõn, được đặt ngay ngắn bên cạnh miếng thịt bò.

Lần này, cô quay sang, đối diện với Tống Dạ Hành.

Cậu không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô, như thể hành động này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.

Nhưng chỉ có những người tinh ý mới nhận ra, không khí giữa hai chàng trai ngồi đối diện nhau đã có chút thay đổi.

Lục Yên nhìn cảnh này, suýt chút nữa phun cả miếng nước lẩu trong miệng.

Tống Dạ Hành trước giờ không phải kiểu người chu đáo hay săn sóc người khác. Vậy mà hôm nay lại...

Hạ Trạch siết chặt đũa, nụ cười vẫn còn trên môi nhưng ánh mắt đã tối đi mấy phần.

Bạch Tịch Lộ không thích bị chú ý quá nhiều. Cô thản nhiên cầm đũa gắp miếng cá trước, chậm rãi đưa vào miệng, rồi mới đến miếng thịt bò.

Hạ Trạch nhìn hành động này, có chút thả lỏng, khóe môi cong lên như thể hài lòng.

Nhưng Tống Dạ Hành chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm không đoán ra được suy nghĩ.

Bữa ăn lẩu cứ thế tiếp tục, nhưng bầu không khí giữa ba người dường như đã có chút gì đó khác biệt.

Tối muộn, khi cả nhóm chia tay nhau trước cổng quán lẩu, Bạch Tịch Lộ lấy cớ đi bộ về để không ai đưa mình.

Nhưng chỉ mới đi được một đoạn, một giọng nói lười nhác vang lên sau lưng.

"Tôi cũng đi đường này."

Bạch Tịch Lộ quay lại, thấy Tống Dạ Hành bước chậm rãi bên cạnh, tay đút túi áo khoác, dáng vẻ nhàn nhã như thể chỉ tình cờ trùng hợp.

Cô không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi.

Lại một lát sau, một bóng dáng khác xuất hiện từ ngõ rẽ bên đường.

"Lộ Lộ, để tôi đưa cậu về."

Lần này là Hạ Trạch.

Bạch Tịch Lộ thoáng nhắm mắt, cảm thấy hôm nay đúng là không bình yên.

Hai người con trai, một người lạnh lùng, một người dịu dàng.

Hai thái cực trái ngược, nhưng cả hai đều đang hướng về phía cô.

Cô chỉ muốn một mình, nhưng dường như, chẳng ai chịu để cô yên cả.

Bạn đã nói:2/24o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro