Công Lươc Lão Công Hào Môn Bị Bỏ Rơi (7)
Vốn dĩ quần tây lúc ban đầu được mặc vào có chút ôm chật. Mạc Chi Dương mặc một thân váy màu lam nhạt, trên đầu đội tóc giả mang kiểu cách tinh tế, đi giày cao ba phân, được trang điểm tinh xảo càng tăng lên vẻ lãnh đạm.
Thoạt nhìn, cậu đúng là một mỹ nhân.
"Oa, cậu mặc nữ trang thật sự rất đẹp" Trịnh Tư Tư cùng Lưu Minh ở một bên trêu đùa, Trịnh Tư Tư chủ động bước đến điểm lên lông mi của cậu.
" Đây là thật đó, lông mi của cậu thật dài "
Mạc Chi Dương có chút không quen nên xoay đầu đi " Là thật "
Bị cự tuyệt, Trịnh Tư Tư không hề xấu hổ, thậm chí còn cười " Ha ha ha, nhưng cậu mặc nữ trang thật sự rất đẹp, thậm chí còn đẹo hơn không ít nữ minh nổi tiếng "
Mạc Chi Dương không chịu nổi, vội vàng giải thích " Tôi thấy cô đẹp hơn tôi "
Những tương tác của cậu với người khác, tất cả đều rơi vào mắt của Dung Nhất Thần, hắn không nói gì, đứng lên xoay người rời đi, đạo diễn cũng không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Trong cảnh nam8 bị bắt mặc nữ trang, nữ9 vào quán bar tìm nam9, sau khi quay chụp ánh sáng trong quán bar quá mờ, bọn họ rủ nhau ra ngoài hút một điếu giải tỏa đầu óc.
•
•
•
"Haz, bị bắt bán thân thể của mình cho hắn " Mạc Chi Dương đang ở khu vực hút thuốc phía sau đoàn phim, xung quanh là hai phòng trống. Vừa mới thở dài, tay của cậu đột nhiên bị kéo, vừa quay đầu lại liền bị túm đến căn phòng trống kia " Là ai? Cứu mạng! "
Bị ép vào tường cậu vô thức muốn cởi giày cao gót ra đánh vào đầu kẻ này.
" Ai dám cứu em ?" Dung Nhất Thần đem tay cậu ấn lên đỉnh đầu, tay trái đã luồn vào trong làn váy, chậm rãi hướng lên trên " Ưm? "
Phong cách bá đạo tổng tài a~
Mạc Chi Dương sửng sốt một chút, vừa thấy là hắn liền thở phào nhẹ nhõm " Dung tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
Cậu hoàn toàn từ bỏ chống cự, eo sau khi bị trêu chọc có chút mềm nhũn, lưng tựa nhẹ vào tường.
"Không phải là em gọi cho tôi sao ?" Dung Nhất Thần cúi ngưòi, vén tóc giả ra sau lưng, ở nơi lộ ra xương vai xanh chậm rãi hôn.
"Em không nhớ tôi sao?"
Câu này khiến Mạc Chi Dương đỏ mặt, ngại ngùng không dám nhìn hắn.
"Tôi nhớ em! Hửm?" Không cho phép cậu trốn tránh, Dung Nhất Thần buông xương vai xanh vừa bị liếm láp xong, liền ngậm lấy bờ môi cậu, lúc này hắn không còn sự ôn nhu mà chỉ muốn đem người giày vò dưói thân.
Một người như vậy nên bị hắn giày vò, sau đó chỉ phơi bày ra vẻ đẹp ấy cho hắn xem.
"Ưm~~~" Môi cậu bị khóa chặt nên không thể trả lời hắn ta, cậu vụng về dựa vào lòng ngực hắn, chậm rãi lấy lại hô hấp ổn định.
Dung Nhất Thần có điểm không vui, nhíu mày " Tôi và em hôn nhiều như vậy, tại sao em còn chưa quen ?"
"Bởi vì...bởi vì tôi chỉ hôn môi cùng Dung tiên sinh, mỗi lần tôi đều bị động nên là...." Mạc Chi Dương dựa vào lòng ngực hắn oán trách, nghe thật mềm mại, ngọt ngào.
Trong sáng, đơn thuần nhưng lại có hương vị tình dục đến cực điểm.
Dung Nhất Thần nâng eo cậu lên " Vậy thì lần này em chủ động đi ".
"Tôi -tôi không thể !" Đôi mắt đầy hơi nước của cậu mở to, mặt đỏ bừng như trái cà chua " Làm sao tôi có thể làm một việc như vậy ở nơi này ?"
Nhưng nhìn thấy ánh mắt không cho phép cự tuyệt, Mạc Chi Dương làm bộ thẹn thùng, chậm rãi kiễng chân lên, hôn lên khóe môi hắn, cực kỳ đáng yêu.
Dung Nhất Thần bị kích động đến mức muốn vén váy cậu lên, nhưng có người không có mắt dám cắt ngang chuyện tốt này " Mạc Chi Dương đến lượt diễn của cậu "
"Đượ- được!" Mạc Chi Dương đột nhiên đẩy hắn ra, vén váy chạy ra ngoài" Đến đây ".
Không vui, Dung Nhất Thần ý định muốn giết ngưòi đều hiện lên trong đầu.
"Mau lên, mau bắt cậu ta lại: làm cậu ta, làm cậu ta !!!!!!!!!!!" Hệ thống phát điên rồi ( :)) )
Ai cũng phát giác cậu có chút không ổn, nhưng không ai dám hỏi, đạo diễn biết rõ nhất, Dung tiên sinh vừa rời đi không lâu, cậu ta liền có bộ dáng này.
Ngưòi trẻ tuổi hiện tại chơi lớn thật.
Ở địa điểm quay chụp, Cố Thiển Châu cũng có một chút suất diễn, nghe nói Mạc Chi Dương ở cách vách đoàn phim, tuy biết cậu là diễn viên nhưng nghe nói là phế vật.
Kỹ thuật diễn phế như vậy, cư nhiên nhận được vai nam8, quá kỳ lạ cho nên hắn ta quyết định đi qua nhìn xem, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Đi một đoạn ngắn, nhìn thấy nam nhân đang chỉnh chu trang phục tại chỗ, chỉ nhìn đến sườn mặt lại có chút quen mắt. Vì thế hắn bước nhanh qua, muốn nhìn cho rõ.
Đúng lúc này, một nam nhân từ bên đường bước đến bên ngưòi nam nhân mặc tây trang " Dung tiên sinh ".
Nam nhân mặc tây trang màu xám quay đầu, Cố Thiển Châu thấy rõ, ngưòi này không phải lúc trước hắn cứu trong ngõ nhỏ sao? Sao hắn lại ở đây?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, hắn nhìn thấy nam nhân mặc đồ đen bước theo nam nhân áo xám, cung kính gọi gì đó ' Dung tiên sinh ' ?
Họ đi quá nhanh, Cố Thiên Châu đuổi không kịp, đứng ngồi không yên, cau mày hỏi " Sao tên Dung tiên sinh nghe quen như thế? Hình như đã nghe ở đâu rồi ?"
Không còn cách nào khác, mặc kệ Mạc Chi Dương, hắn quay đầu trở về muốn điều tra Dung tiên sinh rốt cục là ai.
•
•
•
Buổi tối thời điểm dùng cơm, Cố Thiển Châu hỏi trợ lý " Cậu có biết Dung tiên sinh là ai không ?"
"Dung tiên sinh? Là boss! " Trợ lý đưa canh cho hắn " Anh không biết sao ? Đây là lão bản của chúng ta, trừ lão bản ra thì ai có thể xứng với danh Dung tiên sinh "
Nghe vậy, hai mắt Cố Thiển Châu sáng lên, ngưòi kia cư nhiên là lão bản, chẳng phải là... khóe miệng không tự chủ được nhếch lên " Thật sự !"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao? Đột nhiên lại hỏi chuyện này? " Trợ lý cảm thấy kỳ quái.
"Không có gì " Nếu hắn có chỗ dựa đó, trong giới không phải là muốn làm gì thì làm đó sao ? Nghĩ đến đây, khó có thể ức chế niềm vui.
Nhưng còn một việc, làm sao có thể khiến hắn nhận ra mình đây ?
Mệt mỏi cả ngày hôm nay, Mạc Chi Dương thay nữ trang ra, thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay trở lại phòng, đẩy cửa ra mới phát hiện, đèn tại sao vẫn còn sáng. Cậu vừa định xoay người chạy, Dung Nhất Thần liền từ bên trong đi ra, trên người chỉ choàng áo tắm.
"Dung tiên sinh". Nhìn bộ ngực bán khỏa thân lộ ra cơ bắp rắn chắc, Mạc Chi Dương vô thức nuốt nước bọt! Không đúng, mình là bạch liên hoa, đành ngượng ngùng nghiêng đầu.
"Lại đây" Nửa vai trên còn quấn khăn tắm, Dung Nhất Thần duỗi tay dắt cậu vào trong. Vì là phòng tổng thống nên bên trong phòng khách có tủ rượu và quầy bar.
Mạc Chi Dương nhìn thấy chiếc váy được đặt trên bàn, có chiếc nơ thắc eo liền biết là đồ cosplay, trên mặt biến sắt : Tên này, thức tỉnh bản tính cuồn dâm nào đó sao ?
"Thử đi" Dung Nhất Thần ngồi xuống ghế, cầm lấy một ly Whisky "Bây giờ"
"Dung tiên sinh, Tôi!" Mạc Chi Dương xấu hổ.
Tại sao, hắn lại muốn thử thứ kỳ kỳ quái quái này, quả nhiên bá tổng đều là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Dưói ánh mắt không thể cự tuyệt, Mạc Chi Dương không còn cách nào khác, chần chờ vươn tay nhận bộ váy "Dung tiên sinh, tôi cảm thấy..."
"Em cảm thấy tôi không muốn nghe " Uống xong một ngụm rượu, hắn lại rót thêm ly khác.
Mẹ nó lão sắc phê.
Xem ra không thể phản kháng, Mạc Chi Dương cầm lấy quần áo vào phòng thay đồ. Dung Nhất Thần một tay cầm rượu, một tay cầm ly bước đến ghế sopha ngồi xuống, theo bản năng xoay chiếc nhẫn nơi áp út, nghe tiếng kéo cửa, liền xoay đầu lại nhìn.
Quả nhiên không làm cho hắn thất vọng.
Trên đầu là băng đô ren, Mạc Chi Dương kéo chiếc váy ngắn khiến cậu có chút không thoải mái, chân đi tất màu trắng và đôi giày búp bê, bả vai có dây buột lại bằng ren, để lộ ngực.
"Dung tiên sinh" Mạc Chi Dương đứng tại chỗ, không chịu tiến lên, xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất, ước gì có thể tìm cái lỗ để chui vào. Yết hầu Dung Nhất Thần dao động, tay phải hắn đặt lên ghế sopha, tay trái cầm ly rượu.
"Lại đây" Có vẻ như không còn kiên nhẫn trêu chọc cậu.
Thoạt nhìn không thể trốn khỏi hắn, Mạc Chi Dương đành phải căng da đầu đi đến, đứng trước mặt hắn "Dung tiên sinh, anh đừng khi dễ tôi "
Thanh âm mềm mại mang theo nghẹn ngào cùng cầu xin.
" Tôi, tôi có thể cởi nó ra hay không ?"
K
hông có câu trả lời, Mạc Chi Dương bị hắn nhìn chằm chằm đến mức không biết làm sao, chủ động vén làn váy ngồi lên đùi hắn.
"Mặc vào, thật sự rất đẹp " Dung Nhất Thần uống một hơi cạn ly rượu, sau đó vung ly rượu, hôn lên mặt cậu một cái, đưa rưọu vào trong miệng cậu.
"Um ~~~" Rượu theo khe hở chảy xuống, Dung Nhất Thần nghĩ không nên lãng phí, từng chút từng chút hôn sạch, hai tay lưu luyến ở sau eo cậu, vô cùng thỏa mãn.
Nói sao nhỉ, phòng tổng thống rất tốt, sopha rất mềm, nằm lâu không đau lưng; bàn hơi cứng, thảm trải sàn mềm mại; giường quỳ, nằm lâu không đau đầu gối, lần này hắn muốn khen ngợi. Chỉ là cửa sổ thủy tinh có chút đáng sợ, nhìn xuống dưới lại rất cao, kẹp hắn đặc biệt sảng.
Hơn bốn giờ sáng mới được nghỉ ngơi, Mạc Chi Dương thật sự không thể dậy nổi, thật sự là đang chơi lớn sao? Lưng cậu vừa đau vừa mệt.
"Ding dong ding dong"
Dung Nhất Thần, hôm nay hiếm khi không có việc gì, liền bồi cậu ngủ, kết quả lại bị tiếng chuông làm phiền, mắt mở to xốc chăn xuống giường.
Tùy tiện nhặt áo tắm rơi dưới đất mặc lên người bước ra mở cửa.
"Cậu bị điên rồi sao? Cả đoàn phim phim đều đang đợi cậu đấy, cậu định chờ đoàn phim giải thể sao? " Phó đạo diễn mắng một tràng.
"Dung...Dung tiên sinh" Kết quả khi thấy rõ người, chân liền nhũn ra, suýt nữa chết đứng tại chỗ .
" Gì? " Dung Nhất Thần nhíu mày.
" Nếu không muốn đợi, để tôi cho đoàn phim này giải thể" Nói xong, hắn tùy tiện đóng cửa lại, vò tò rồi tiếp tục ngủ.
Hảo gia hỏa, phó đạo diễn mềm nhũn chân, lần sao sẽ không gọi nữa....
Mạc Chi Dương vẫn bị đánh thức, ngồi dậy thấy hắn từ ngoài cửa bước vào, khắp bụng và lưng có vết cắn, vết cào, thoạt nhìn thấy ghê ngưòi.
"Dung tiên sinh, làm sao vậy?" Mạc Chi Dương ôm chăn ngồi dậy, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, gần 9 giờ, cậu giật mình !
"Tôi phải đi quay phim" Cậu đỡ eo ngồi dậy khỏi giường.
"Để bọn họ đợi" Nói xong, Dung Nhất Thần vượ tay kéo người lên giường ôm ngủ lần nữa.
"Nhiệm vụ của em không phải là chuyện này".
Hôm nay Cố Thiển Châu trở về, nhưng vẫn nghĩ đến Dung tiên sinh, nhất định phải tìm được hắn, chỉ cần có hắn giúp đỡ, sau này không cần lo không có được tài nguyên tốt.
_____________
Mai tham gia trò chơi truyền thống vs thi múa dân vũ rồi mn ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro