Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

"Làm sao vậy?" Bắc Túc Cảnh tới gần, nhìn thấy người không nhịn được cười nhạo, vì hắn trông cực kỳ thảm hại, cảm thấy vui sướng.

"Cậu!" Nhìn thấy hắn, Kỳ Minh Tri giận sôi máu, vốn dĩ đang lái xe muốn đi ra sân bay về nước, kết quả tên chó này, thế mà lại đặt bom trong xe.

Bất quá cũng không bị nổ chết, chỉ có điều bị thương hơi nặng, hiện giờ nửa mặt bên trái còn đang phải băng bó.

Nhìn thấy hắn, Mạc Chi Dương tự nhiên chờ mong: Biến thái với biến thái chi gian quyết đấu, cậu sẽ cố vũ hết mình.

"Anh, sao anh lại tới đây." Nhưng cũng phải giả vờ sợ hãi, sợ đến mức trốn ra phía sau Bắc Túc Cảnh.

Sao thấy mình cậu lại sợ hãi?

Kỳ Minh Tri trừng liếc mắt Bắc Túc Cảnh một cái, phỏng chừng hắn nói gì đó kỳ quái với nhóc con rồi, "Đang vội sao."

"Đúng vậy."

Hai người ăn ý không nói đến chuyện lúc trước, mà hiện tại vẫn đang được phát sóng trực tiếp.

"Mạc Chi Dương, anh có việc muốn nói với em." Kỳ Minh Tri tự tiện đi vào, ngồi vào sô pha, cũng không hỏi ý kiến chủ nhân.

Phát sóng trực tiếp đột nhiên xuất hiện soái ca, mọi người đều rất tò mò, người này là ai, nhưng hình như hai người quen hắn, hơn nữa Mạc Chi Dương còn rất sợ hắn.

"Bọn tớ đang vội, cậu đi ra ngoài đi." Bắc Túc Cảnh đi đến bên cạnh hắn.

Mạc Chi Dương gắt gao dính ở phía sau hắn, cho Bắc Túc Cảnh bảo vệ cậu.

"Nói xong những lời này, tớ đi ngay, cậu đừng lo lắng." Kỳ Minh Tri hơi hơi nghiêng đầu, tránh hắn bước đến gần Mạc Chi Dương, sao cứ có cảm giác cậu nhìn hắn như nhìn biến thái, vẻ mặt cảnh giác.

Hiểu biết cá tính Kỳ Minh Tri, Bắc Túc Cảnh cũng lười đấu võ miệng với hắn, che chở Dương Dương ngồi vị trí vào cách hắn xa nhất, "Nói nhanh."

"Mạc Chi Dương, anh muốn nói cho em biết." Kỳ Minh Tri kiều chân bắt chéo, không chút để ý, "Đến bây giờ có phải em vẫn cho rằng, một đêm kia chính là em bức bách Bắc Túc Cảnh?"

Bắc Túc Cảnh sắc mặt đột biến, sao đột nhiên hắn lại nhắc sự kiện này.

"Cái gì?" Mạc Chi Dương phối hợp giả bộ kinh ngạc.

"Nói như thế, một đêm kia em cũng vô tình trúng thuốc, không cẩn thận vào nhầm phòng hắn, tên chó này, kỳ thật cũng bị hạ thuốc, bất quá thân thể hắn nhất định có kháng thể, tắm nước lạnh là xử lý được."

Nhìn biểu tình Bắc Túc Cảnh ôn nhuận nho nhã có vết rách, trong lòng Kỳ Minh Tri sung sướng không ít, ai bảo cậu chọc tôi, coi như thay trời hành đạo, tiết lộ bí mật của cậu.

"Kỳ Minh Tri!"

Bắc Túc Cảnh đột nhiên đứng lên, "Mời cậu ra ngoài."

Nóng nảy nóng nảy, hắn nóng nảy.

Kỳ Minh Tri chống tay lên sô pha, một tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn Mạc Chi Dương kinh ngạc, "Hơn nữa, với thân hình của em, mà đòi bức bách hắn? Vui đùa cái gì vậy."

Không phải, hắn khinh thường cậu.

Mạc Chi Dương đột nhiên đứng lên, mặt trầm xuống, "Anh rốt cuộc muốn nói gì."

"Dương Dương, chúng ta không nghe hắn nói bậy được không?" Bắc Túc Cảnh khẩn trương muốn bắt lấy tay cậu, cũng theo đứng lên, ý đồ trấn an.

"Một đêm kia, căn bản không phải em làm Bắc Túc Cảnh, là hắn sấn hư mà nhập, mượn lúc thần trí em mơ màng, gạo nấu thành cơm." Kỳ Minh Tri cười đến tươi đẹp, là trả thù vui sướng.

Hệ thống tỏ vẻ: Ồ? Chuyện này ký chủ cũng biết làm sao vậy?

Mạc Chi Dương không lập tức trả lời, mà suy tư, suy tư chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sau một lúc lâu, mới quay đầu hỏi, "Phải không?"

Thanh âm đã run rẩy.

Bắc Túc Cảnh im miệng không nói, "Anh..."

Ánh mắt sáng nhìn người trầm mặc, đôi mắt Mạc Chi Dương chực trào nước mắt, đột nhiên cười nhạo ra tiếng, "Bắc Túc Cảnh, anh gạt em. Anh vẫn luôn gạt em."

"Không phải, em nghe anh giải thích, Dương Dương!" Bắc Túc Cảnh muốn đi nắm lấy tay cậu, lại bị ném ra, "Không phải như thế, em nghe anh giải thích."

"Cậu dám nói cậu không có lừa nhóc con?" Kỳ Minh Tri đúng lúc quan trọng thêm mắm thêm muối, ngươi tạc ta một lần, ta bóc ngươi gốc gác, có qua có lại không quá phận đi.

"Là tại sao anh cảm thấy anh có thể chà đạp em như vậy, lừa gạt em vui lắm sao?!"

Mạc Chi Dương một tiếng chất vấn, than thở khóc lóc, cảm tình dư thừa.

"Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa." Mạc Chi Dương ném tay hắn ra, đi dép lê tông cửa xông ra, không cho một vạn tệ thời gian giải thích.

Kỳ Minh Tri đè đè gương mặt dán đầy băng gạc, "Như thế nào? Dám làm không dám nhận, cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi có được Mạc Chi Dương, cho rằng thật sự không ai biết?"

"Kỳ Minh Tri!"

Muốn hung hăng đánh hắn một quyền, nhưng cuối cùng Bắc Túc Cảnh vẫn nhịn xuống, xoay người đuổi theo ra ngoài, ý định níu kéo Dương Dương, ít nhất giải thích rõ ràng.

Hai người chạy ra đi không bao lâu, người chủ trì tới rồi, Kỳ Minh Tri nhìn người chủ trì đến trễ, nhún nhún vai, "Dưa ăn xong cả rồi."

Cư dân mạng ăn dưa vẻ mặt mộng bức, nhưng không bao lâu, phòng phát sóng trực tiếp đã có khóa đại biểu tổng kết: Có thể Bắc ảnh đế thừa cơ mà làm loạn, ăn sạch sẽ Mạc Chi Dương, còn lừa cậu nói hắn là bị cưỡng bức, sau đó Bắc ảnh đế bắt đầu theo đuổi Mạc Chi Dương, đem người đuổi tới tay?

Mạc Chi Dương chạy ra ngoài, đi dép lê ở lối đi bộ chạy như điên, không biết còn tưởng rằng có chó dữ đuổi cậu.

"Ký chủ, dựa theo yêu cầu, chỉnh sửa một ít tình tiết đẩy lên rồi, phát lên rồi, hì hì hì, ngồi chờ fans vả mặt." Ngẫm lại đều cảm thấy đã, hệ thống hừ nhẹ.

Nghe nói chuyện này, Mạc Chi Dương không phản ứng, chỉ buồn đầu tiếp tục chạy.

"Không phải, ký chủ cậu chạy cái gì, có chó dữ đuổi?" Hệ thống nghi hoặc.

"Không phải!" Mạc Chi Dương vẫn luôn chạy đến chỗ ngoặt, giấu đi mới có thể thở dốc, "Tao phải chạy, nếu không Bắc Túc Cảnh đuổi theo, tao còn phải cho hắn phí chia tay, tiếc tiền chứ."

phí Chia tay với tiền tiêu vặt, ít nhất cũng 50 vạn, ai cũng không thể từ trong túi bổn bạch liên, đào đi nhiều tiền như vậy.

"Cậu keo kiệt như vậy, chồng cậu biết không?" Hệ thống đột nhiên cảm thấy lão sắc phê, thảm hề hề.

Bắc Túc Cảnh đuổi theo đến nơi, nhưng con đường trống trải không có một bóng người, "Dương Dương, anh sai rồi em đừng rời bỏ anh." Theo lộ đi tìm, "Dương Dương!"

"Dương Dương!"

Nghe được có tiếng kêu mơ hồ, thừa dịp hắn không tìm được, Mạc Chi Dương nhanh chóng chạy về nhà thu dọn đồ đạc.

Lúc trước fans mắng Mạc Chi Dương, bây giờ bắt đầu ở trên mạng xin lỗi, có lẽ bọn họ cũng chưa nghĩ đến, sự tình là cái dạng này, thần tượng của bản thân lừa gạt cậu, mà cậu còn chịu đựng fans quở trách.

Thậm chí có một số người, đã mở siêu thoại, mỗi ngày một câu xin lỗi.

Mạc Chi Dương giống như chưa từng phát sinh cái gì, trở về trạng thái khi trước quen biết Bắc Túc Cảnh, đi làm tan tầm ăn cơm, cũng một người.

"Một vạn tệ không tới tìm cậu, cậu nên làm thế nào mới tốt." Hệ thống sầu lắm rồi.

"Tao làm gì, hắn chắc chắn biết, quá hai ngày sẽ đến." Mạc Chi Dương nhưng thật ra không vội, nằm trên sô pha ở văn phòng, còn có tâm tư chơi di động, "Bọn họ cứ kỳ kỳ sao á mày, sao chưa xin lỗi nhau nữa."

Nhưng bên ngoài văn phòng, lại nháo lên.

"Bắc tiên sinh, ngài không thể đi vào." sau khi biết được chân tướng, Tống Thư hận không thể một đao kết liễu tên hỗn đản này, bất quá cũng tốt, cho Mạc tổng biết gương mặt thật nam nhân này, kế tiếp sẽ toàn tâm công tác.

"Tôi muốn gặp em ấy, tôi biết em ấy ở bên trong." Bắc Túc Cảnh muốn đi vào, lại bị ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa văn phòng đóng chặt, "Tôi muốn gặp."

Hải Đồng biết Bắc Túc Cảnh tới, cũng đi theo xem náo nhiệt, "Sao lại thế này?"

Nhìn đến nàng tới, ánh mắt Tống Thư ý bảo nàng dẫn người đi, cô không phải thích nam nhân này sao? Của cô cô mang đi đi, đừng làm trở ngại sự nghiệp của Mạc tổng chúng tôi.

"Bắc tiên sinh, đã có người không muốn gặp anh, cũng không cần thiết như vậy." Hải Đồng dùng ngữ khí nhẹ nhàng khuyên bảo.

Cửa phòng bị thân hình Mạc Chi Dương che khuất, lặng lẽ mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Hải Đồng như muốn dây dưa với Bắc Túc Cảnh.

"Cậu đang làm gì?" Hệ thống không thể hiểu được.

"Chờ xem kịch hay." Mạc Chi Dương xem đến vui vẻ, "Đáng tiếc, cấm chế đầu uy, nếu không cậu sẽ lăn chuối Hải Đồng."

Hải Đồng này, thế mà cảm thấy, lão tử bất hòa với một vạn tệ, nàng sẽ có cơ hội? Kia cũng quá khinh thường bổn bạch liên hoa rồi.

"Cô buông tôi ra!" Bắc Túc Cảnh đột nhiên đẩy người ra, "Cô lại đụng vào tôi một chút thử xem?"

"Bắc Túc Cảnh, anh đừng cho mặt lại không cần!" Cô chính là nữ chủ, hắn vốn dĩ nên bên nhau với cô, cái kia Mạc Chi Dương, là kẻ thứ ba, là tình địch, hắn vì cái gì muốn cùng tên kia ở bên nhau.

Hải Đồng nhịn không được, giơ tay muốn cho hắn một cái tát, muốn đánh người thanh tỉnh.

"Ô mai gót, nàng muốn đánh nam nhân của tôi?" Mạc Chi Dương vốn đang vui tươi hớn hở xem kịch, kết quả nhìn thấy nam nhân nhà mình bị đánh, vén tay áo phải đi tìm nữ chủ đánh lộn.

Bất quá còn tốt, Bắc Túc Cảnh bắt lấy tay nàng, lại đẩy ra người, "Có mặt không biết xấu hổ?"

Vẫn là lần đầu tiên có người dám nói với hắn như vậy, giết đi.

Hai người lại ầm ĩ, Tống Thư sợ làm phiền Mạc, lại gần tách hai người ra, "Muốn chửi nhau thì tìm chỗ khác, đừng ở chỗ này."

Mạc Chi Dương nổi giận đùng đùng đi đến bàn gọi điện thoại cho ban quản lý nhân sự, "Cho Hải Đồng hôm nay biến đi, nên đến học hỏi công ty khác." Đờ cờ mờ, nam nhân cậu cô cũng dám động?

Hải Đồng biết được tin tức bị đuổi việc, cười lạnh, "Tôi cũng đếch muốn làm từ lâu rồi." Ném tài liệu tiêu soát vứt thẻ nhân viên, dẫm giày cao gót đi.

Mạc Chi Dương tan tầm, vốn dĩ nghĩ lặng lẽ rời đi, kết quả Bắc Túc Cảnh thế mà ở cửa thang máy chỗ chờ.

"Dương Dương." Nhìn thấy cậu trong nháy mắt, Bắc Túc Cảnh cảm thấy Dương Dương gầy đi rất nhiều.

Quầng thâm mắt rõ ràng, còn một bộ tiều tụy, Mạc Chi Dương không đành lòng nhìn, cúi đầu.

"Dương Dương, hai ngày này sống tốt không?" Bên cậu đi một bước, Bắc Túc Cảnh khẩn trương đến phát run, vừa lại gần, đã ngửi thấy mùi hương trên người cậu.

Mạc Chi Dương rũ mắt, không trả lời.

"Anh rất nhớ em, anh chỉ nghĩ nói cho em, anh không chà đạp em, cũng không phải cố ý lừa gạt em, nhưng chuyện này anh không đúng, là anh sai, ta sẵn sàng tiếp thu hết thảy trừng phạt, chỉ cầu em tha thứ cho anh."

Bắc Túc Cảnh nói tình thế cấp bách, nhịn không được nắm lấy cổ tay của cậu, "Dương Dương, em tin anh được không?"

Đột nhiên bị nắm lấy, Mạc Chi Dương ngẩn ra, lại không lập tức rút ra, "Hiện tại nói này còn có ý nghĩa sao?"

"Có, có ý nghĩa." Bắc Túc Cảnh còn muốn nói cái gì.

Mạc Chi Dương đột nhiên bắt đầu giãy giụa, rút tay trở về, "Thôi bỏ đi, không cần dây dưa Bắc Túc à." Nói xong, thang máy vừa lúc mở ra, nhanh chóng bước vào.

Mà Bắc Túc Cảnh thì đứng tại chỗ, đau lòng đến đứng không vững, đỡ cửa thang máy chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.

Tránh ở góc người, chụp ảnh chụp xong đi ra, "Cảnh ca."

"Ừ." Bắc Túc Cảnh thở dài, "Chụp được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro