Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế

"Tháng này, không được đi ra ngoài tùy tiện." Tô Cẩn Mộc ném xuống những lời này, cũng không quay đầu lại rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn đào tẩu, Mạc Chi Dương cười lạnh một tiếng, "Đoán đúng rồi."

Vốn dĩ muốn hút một điếu thuốc, nhìn đến nôi xe em bé, vẫn là dừng lại, "Nếu mà ở bãi rác, nhất định phải nói cho Đường Minh Nhiên, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, mới không khiến hắn nghi ngờ đây."

Dựa theo lời Tô Cẩn Mộc, tháng này là tháng kỳ hạn cuối cùng, mà Đường Minh Nhiên cũng nói qua, tháng này huyết thanh sẽ hoàn thành, tất cả đều là tháng này.

"Thật nên phải lập kế hoạch đói phó kịp thời." Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Những tia nắng chiếu rọi xuống những chồi non mới mộc, ánh mặt trời loang lổ đầy đất.

"Oa oa oa ~"

Lúc này, trẻ con khóc nỉ non, cảnh tượng càng thêm tỏa sáng, nhiều thêm một phân dạt dào.

"Văn Văn đói bụng à? Chúng ta trở về thôi." Mạc Chi Dương muốn đến thư viện một lúc, khóe miệng tươi cười, cũng không quá xa.

Một đoạn thời gian qua đi, thời gian Mạc Chi Dương nhìn thấy Tô Cẩn Mộc cũng càng ngày càng ít đi, Đường Minh Nhiên cũng như vậy, mọi người đều bắt đầu vội vã.

Thời gian xảy ra nhật thực, tính đại khái khoảng hai mươi ngày nữa. Mạc Chi Dương cũng tính toán thời gian không sai biệt lắm, có thể nói.

Hôm nay buổi tối, sau khi dỗ Văn Văn đi ngủ, Mạc Chi Dương liền ở trong phòng khách chờ hắn trở về, bạn sói con tuy rằng mỗi ngày trở về trời đã khuya, có khi rạng sáng mới trở về, nhưng mỗi ngày hắn vẫn sẽ về nhà.

Đường Minh Nhiên hôm nay thời điểm trở về nhà, đã rạng sáng, vừa vào cửa đã nhìn thấy đèn phòng khách còn sáng, buông ba lô đi qua, "Dương Dương?"

"Anh đã trở lại." Mạc Chi Dương khoác áo khoác, nghe được âm thanh ngồi dậy, dụi dụi mắt, "Đã khuya vậy rồi sao."

Vội vàng đi qua, Đường Minh Nhiên ngồi vào bên cạnh cậu, "Sao em còn chưa ngủ vậy." Sờ vào trán cậu, "Có phải không thoải mái không?"

"Không phải." Mạc Chi Dương kéo tay hắn xuống, nắm lấy tay hắn, "Mấy ngày nay, em cảm thấy trong lòng bất an, vẫn luôn suy nghĩ ngày đó khi ở dưới lầu, những lời Tô Cẩn Mộc nói với em."

Tô Cẩn Mộc?

Đường Minh Nhiên rũ con ngươi xuống, thưởng thức ngón tay cậu, "Hắn nói cái gì."

"Hắn kêu em tháng này đều không được tùy tiện đi loạn, còn nói, đặc biệt là bãi rác bên kia, tốt nhất không nên lại gần, em cũng không rõ là có ý gì." Thở dài, Mạc Chi Dương nắm lấy một cái tay khác của hắn, "Có phải, nới đó phát sinh chuyện gì không?"

Cố ý kéo dài thời gian không đến hai mươi ngày nữa mới nói với hắn, sợ rút dây động rừng, nếu là Tô Cẩn Mộc kia biết cái gì, sau đó đem tang thi dời đi, hắn khẳng định sẽ cảnh giác, khả năng Mạc Chi Dương sẽ không đoán ra nơi hắn giấu tang thi.

Hai mươi ngày cũng đủ cho Tô Cẩn Mộc thả lỏng cảnh giác, còn mười ngày, cũng đủ cho Đường Minh Nhiên phản ứng, thời gian này vừa là tốt nhất.

"Bãi rác?" Đúng vậy, Đường Minh Nhiên sao lại không nghĩ tới, cư nhiên còn có bãi rác.

Chính là tùy tiện đi tra, khả năng sẽ khiến cho người khác chú ý, hiện tại nghiên cứu của tiến sĩ đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, là không thể bị gián đoạn, nếu hiện tại đi điều tra xưởng rác, nói không chừng sẽ bức Tô Cẩn Mộc động thủ.

Đến lúc đó, khả năng phiền toái còn lớn hơn nữa.

"Như thế nào? Bãi rác làm sao vậy?" Nhìn phản ứng hắn. Mạc Chi Dương đoán được, hắn khả năng cũng chưa phát hiện nơi đó có manh mối.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên lại nổi gió, gió rất lớn, đập vào cửa kính.

"Gần đây ngày nào cũng nỏi gió lớn như vậy, Văn Văn đều bị dọa khóc rất nhiều lần." Mạc Chi Dương khoác áo đứng lên, đi kéo bức màn lại.

"Dương Dương em đi ngủ trước đi, lòng anh hiểu rõ." Đường Minh Nhiên lúc này cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định, vẫn là chờ ngày mai, cùng Dương tiên sinh thương lượng một chút.

Tô Cẩn Mộc sẽ không lừa Dương Dương, bãi rác kia khẳng định có dị thường, chỉ là nên đi khi nào, dùng cách gì đi xem xét, đều yêu cầu vận dụng cẩn thận.

Mấy ngày này, toàn thể thành viên bởi vì tiến độ nghiên cứu, thần kinh của mọi người bây giờ rất căng thẳng, không khí toàn bộ Hạnh Tồn Địa đều khẩn trương dị thường.

"Vậy anh đi tắm rửa trước, em đi ngủ." Mạc Chi Dương kéo bức màn lại, thả cái ly lại trong phòng bếp, rồi đi vào phòng, "Hệ thống, dị năng của Tô Cẩn Mộc là gì?"

Mạc Chi Dương thấy gió đập bôm bôm vào cửa sổ, đột nhiên tò mò, dị năng chủ yếu của Đường Minh Nhiên là khống chế tang thi, còn dị năng khác chỉ là hỗ trợ, cho nên, Tô Cẩn Mộc là gì?

"Là phong." Hệ thống lặng lẽ nói.

Phong

Như là nghĩ đến cái gì, Mạc Chi Dương đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, "Cho nên, Tô Cẩn Mộc sử dụng gió, đem tang thi từ bên ngoài bay vào?"

Thường xuyên có gió lốc có thể thổi bay người, sau đó lại thổi đến địa phương khác, nếu sức gió đủ lớn, là có thể đem tang thi thổi vào đây!

Mẹ nó, nếu là cái dạng này, bên trong Hạnh Tồn Địa số lượng tang thi, vậy không thể xác định

Tắm rửa xong ra ngoài, Đường Minh Nhiên nhìn Dương Dương còn đứng trước cửa sổ phát ngốc, "Làm sao vậy? Có phải cửa sổ không chặt không, hay ngày mai anh gọi người tới sửa?"

"Tiểu Nhiên, mỗi ngày chúng ta vào phòng có nhìn ra ngoài cửa sổ, sẽ chú ý bầu trời sao?" Mạc Chi Dương đột nhiên hỏi cái vấn đề này.

Nói đến Đường Minh Nhiên cũng không thể hiểu được, "Tang thi cũng sẽ không thể bay được, cho nên chú ý bầu trời làm gì."

Chủ yếu là công tác phòng thủ mặt đất, hầu như không chú ý đến bầu trời.

Nói như vậy, Tô Cẩn Mộc tuyệt đối có khả năng, dùng sức gió đưa tang thi, từ giữa không trung sau đó tiến vào, làm sao để nhắc nhở sói con đây.

"Được, đừng nghĩ nữa, sớm nghỉ ngơi chút đi." Tiếp đón cậu nghỉ ngơi, Đường Minh Nhiên cũng mệt mỏi.

Mạc Chi Dương cuối cùng không nói gì, cởi áo khoác lên giường nghỉ ngơi, thời tiết cuối mùa thu này, gió đêm lớn cũng bình thường, sẽ không khiến cho người hoài nghi.

Cho nên, làm cách nào để nhắc nhở bọn họ?

Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Nhiên liền cùng Dương Vụ thương lượng chuyện này, còn để lộ ra sự tình bãi rác, Dương Vụ vốn là không tin, nhưng vẫn là phòng hơn chống.

Liền phái vài vị dị năng giả có thể cảm nhận tang thi, làm bộ đi thu rác, sau đó dạo quanh một vòng, trở về xác thật nói bên kia có tang thi, hơn nữa số lượng không ít.

Hai người mồ hôi lạnh đều rơi xuống.

Đường Minh Nhiên làm chủ, nói muốn tiêu hủy rác, trực tiếp châm lửa, tạo ra một tình huống không thể giả trân hơn cháy không thể dập lửa được, gài bẫy Tô Cẩn Mộc.

"Xem ra, lời hắn nói Dương Dương là sự thật." Nhưng chuyện này không thể chứng minh, Tô Cẩn Mộc không giấu tang thi ở nơi khác, Đường Minh Nhiên yêu cầu điều tra lại toàn bộ Hạnh Tồn Địa.

Muốn bắt đầu từ tòa nhà thực nghiệm, vô luận như thế nào, trước bảo đảm an toàn cho tiến sĩ, còn để thuận lợi tiến hành nghiên cứu huyết thanh.

Bãi rác cháy, tất cả thành quả mấy ngày này của Tô Cẩn Mộc đều uổng phí, thiêu chết hơn phân nửa tang thi, vốn dĩ đã bố trí tốt kế hoạch, lại muốn một lần nữa bắt đầu bố trí.

Chẳng qua, đột nhiên châm lửa, Đường Minh Nhiên nói là thời tiết mùa thu khô nóng, cũng từng thử hắn, rốt cuộc có biết bên trong có gì hay không, kết quả hắn phản ứng rất bình thường.

Đại khái lúc xảy ra vụ cháy.

Nghe nói bãi rác cháy, Mạc Chi Dương cảm thấy sói làm con chuyện này không tồi, ngẫu nhiên đốt cháy, trời hanh vật khô, loại chuyện này rất bình thường.

Ngày thứ ba vụ cháy đã bị dập tắt, Tô Cẩn Mộc đột nhiên lại tới bái phỏng.

"Dạo này không thấy anh đến đây nữa." Mạc Chi Dương mời hắn vào nhà, đi đến phòng bếp châm trà cho hắn, hắn gần đây không có tới, cũng chưa cơ hội nói lời khách sáo.

"Em thích bé trai hay bé gái?" Tô Cẩn Mộc đôi tay vói qua, tiếp nhận chén trà trên tay cậu, hỏi với vẻ mặt phi thường nghiêm túc.

Giống như, một người chồng, đang hỏi giới tính của em bé.

Thằng điên này, này Tô Cẩn Mộc là muốn cậu sinh tang thi cho hắn sao? Ta khi nào, có loại kịch bản Long Ngạo Thiên này.

Cố tình hỏi hắn, Mạc Chi Dương cười cười, "Sao đột nhiên hỏi cái này, chẳng lẽ là anh muốn cho em một bất ngờ?"

Cái này xác thật, bởi vì Tô Cẩn Mộc tính toán giết sạch toàn bộ người ở Hạnh Tồn Địa, cướp một em bé, cho Mạc Chi Dương nuôi dưỡng, Đường Minh Nhiên có, hắn cũng muốn có.

"Em thích nam hay nữ?" Uống một miệng trà, Tô Cẩn Mộc tiếp tục hỏi.

"Văn Văn là nam, chắc là em vẫn thích bé gái hơn một chút." Mạc Chi Dương ngồi vào bên sô pha khác, "Làm sao vậy? Đột nhiên hỏi cái dạng vấn đề này."

Thích bé gái sao, cũng tốt.

Tô Cẩn Mộc gần đây đang tìm kiếm vài hộ gia đình, đều có bé gái đáng yêu, đoạt một đứa bé dễ thương một chút, cho Mạc Chi Dương nuôi dưỡng, vừa vặn tốt.

Nghĩ đến sinh hoạt tốt đẹp ngày sau, Tô Cẩn Mộc trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.

"Anh đến đây không chỉ để uống trà thôi đúng không, là có chuyện gì sao?" Mạc Chi Dương duỗi tay với lấy áo lông màu lam đã dệt một nửa bên người, một bên hỏi hắn.

Tò mò nhìn sợi len nhảy lên trong tay cậu, Tô Cẩn Mộc rất nghiêm túc, "Em dệt áo lông sao?"

"Đúng vậy, dệt cho Văn Văn." Mạc Chi Dương cũng là do gần đây nhàm chán tài nên học thử, "Gần đây trời chuyển lạnh, nháy mắt đã bắt đầu vào mùa đông, Văn Văn quần áo không đủ, em dệt áo lông cho bé."

Tô Cẩn Mộc đột nhiên nhớ tới cái gì, phịch một tiếng buông chén trà xuống, lá trà dính ở mép ly, bởi vì động tác của hắn nên bị rơi xuống, "Hôm nay buổi tối và ngày mai, không được tùy tiện ra ngoài, cùng em bé ngoan ngoãn đợi ở nhà."

"Vì cái gì?" Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, Mạc Chi Dương dựng động tác đan áo long lại, "Nói mất lời lảm nhảm này làm gì, rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Nhưng Tô Cẩn Mộc không muốn nói thêm nữa, đứng lên xoay người rời đi, mặc kệ người phía sau hỏi cái gì, cũng không lại trả lời.

"Nhìn dáng vẻ này là muốn buổi tối hôm nay động thủ." Mạc Chi Dương lấy di động ra, báo tin tức cho sói con, ít nhất nhắc nhở hắn một chút.

Sau đó, quyết định đi tìm Dương Vụ, cùng hắn thương lượng làm sao bây giờ.

Đường Minh Nhiên di động nhận được tin tức, mở ra vừa thấy là Dương Dương thông báo, nội dung: Tô Cẩn Mộc tới vừa mới tìm em, hắn đột nhiên kêu em buổi tối hôm nay và ngày mai không được đi ra ngoài, sao lại thế này?

"Sao lại thế này, hắn muốn động thủ." Đường Minh Nhiên vẻ mặt nghiêm lại, "Lập tức bắt đầu an bài công tác bảo vệ an toàn, cần phải bảo vệ tiến sĩ và bọn họ an toàn."

Lần này tử, toàn bộ căn cứ đều khẩn trương lên, tất cả mọi người cảm nhận được một loại áp lực không rõ tên.

Sau khi gửi tin tức cho Đường Minh Nhiên, Mạc Chi Dương vẫn luôn ghé sát vào trên mặt cửa nghe âm thanh, nghe được có động tĩnh trong thang máy, lập tức mở cửa đi ra ngoài, vừa lúc thấy muốn ra cửa gặp được Dương Vụ, "Dương tiên sinh."

"Mạc Chi Dương, làm sao vậy?" Dương Vụ đã thật lâu không thấy cậu, chủ yếu cũng là sợ Đường Minh Nhiên hiểu lầm, ấn thang máy, "Có chuyện gì sao?"

"Tô Cẩn Mộc vừa mới nhắc nhở em, nói hai ngày này không cần ra cửa, ngài còn đi ra ngoài sao?" Dựa theo đạo lý, Mạc Chi Dương cảm thấy Tô Cẩn Mộc không có khả năng sẽ bỏ qua cho Dương tiên sinh.

Dương Vụ gật đầu, "Ừ, nghe tiến sĩ nói, huyết thanh đã hoàn thành."

"Đinh ~"

Thang máy tới, cửa mở ra.

"Cẩn thận!"

Cửa thang máy mở ra, bên trong là ba con tang thi liền lao ra ngoài.

Dương Vụ vừa rồi đang cùng Mạc Chi Dương nói chuyện, trong lúc nhất thời quên mất phòng bị, thấy tang thi lao lại đây thì đã chậm, theo bản năng lấy súng từ bên hông ra, mới vừa giơ lên, đã bị tang thi lao lên người đụng vào trên tường.

Súng trên tay cũng bị rớt xuống.

"Dương tiên sinh!"

Dị năng thổ hệ, ở nơi này rất khó triển khai, đều là phạm vi lớn công kích.

Mạc Chi Dương tiến lên hai bước, nhặt súng trên mặt đất, thuần thục lên đạn, đối với ba con tang thi, thuần thục xử gọn ba con tang thi

Trọng lượng trên người giảm đi, Dương Vụ đem thi thể bao trùm ở trên người đẩy ra, "Sao đột nhiên lại có tang thi."

"Em tìm ngài, cũng là muốn thương lượng chuyện này." Mạc Chi Dương nghĩ tới đi đến xem xét thương thế của hắn, nhưng tay phải hắn đã bị tang thi cắn để lại một vết thương ghê rợn, "Anh!"

Không chút do dự giơ súng lên nhắm ngay đầu hắn, "Ngài bị thương."

"Đúng vậy." Dương Vụ đã nhận thấy được không thích hợp, toàn thân bắt đầu run rẩy, "Đã, bắt đầu dị biến."

Bị tang thi bắt được, nửa phút sau sẽ biến thành tang thi.

"Đáng chết, giết tôi ~" Dương Vụ ngã ngồi trên mặt đất, dựa vào tường, đôi mắt đã dần dần trở nên trắng, đồng tử dần dần biến bạch, "Nhanh lên!"

Chỉ nói một chữ, Mạc Chi Dương thuần thục giơ súng đối mặt với hắn một phát đạn bắn vỡ đầu.

Nếu hắn biến thành tang thi, cửu cấp dị năng giả biến thành tang thi, kia khẳng định là áp lực lên toàn bộ Hạnh Tồn Địa, Mạc Chi Dương không thể không giết.

"Trở về, bên ngoài ta tin tưởng sói con sẽ xử lý tốt, ta cần phải bảo vệ tốt cho bản thân còn có Văn Văn." Nếu không, nếu là sói con bảo vệ tốt toàn thế giới lúc sau nghe tin cậu đã chết, hắn vẫn sẽ diệt thế.

Mạc Chi Dương quá hiểu bạn sói con, trước mắt là thi thể Dương Vụ, cầm súng xoay người trốn về phòng, chuẩn bị một chút đồ ăn, trốn vào phòng Văn Văn.

Thời điểm thu được tin tức, Đường Minh Nhiên biết Tô Cẩn Mộc muốn động thủ, ở tòa nhà thực nghiệm bên ngoài, đã dựng nên tường đồng vách sắt, dự đoán sẽ có rất nhiều tang thi ở đây, ít nhất có thể phòng ngự một tuần.

Nhưng hiện tại, Đường Minh Nhiên muốn tìm được Tô Cẩn Mộc, giết hắn mới có thể tuyệt được hậu hoạn.

Hai người có tâm linh cảm ứng, Đường Minh Nhiên an bài tốt nơi này hết thảy, liền đi tìm hắn, theo trong lòng chỉ dẫn đi lên tầng thượng một tòa cao ốc.

"Sao ngươi cứ muốn lặp đi lặp lại nhiều lần phá hư kế hoạch của ta?" Tô Cẩn Mộc được gió bao phủ lấy từ không trung hạ xuống, đứng yên ở trước mặt hắn.

"Ngươi cũng là tang thi, thế giới này đều là tang thi, không mỹ diệu sao?" Tô Cẩn Mộc âm thanh đường như rất máy móc, lại có chút khó hiểu.

Đường Minh Nhiên thở dài một hơi, "Ta đã từng cũng nghĩ như vậy, nhưng Dương Dương không muốn, ta không có hy vọng, hy vọng của em ấy chính là hy vọng của ta."

"Cho Mạc Chi Dương biến thành tang thi là được rồi không phải sao." Đơn giản như vậy, thằng ngu lại lại chưa từng nghĩ tới, Tô Cẩn Mộc lắc đầu, hơi nâng tay lên, lưỡi dao gió hướng hắn cắt qua.

Lắc mình né tránh, Đường Minh Nhiên chống mặt đất đứng lên,

"Nếu ngươi không muốn, ta đây sẽ giết ngươi, độc chiếm Mạc Chi Dương cho riêng mình." Tô Cẩn Mộc nhẹ nhàng từ cơn gió nhảy xuống, đứng yên lúc sau, tay phải nâng lên, lại thêm mấy lưỡi cắt hướng hắn bay qua.

Mạc Chi Dương ở nhà ôm Văn Văn, Văn Văn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng là ba ba cùng chơi với hắn, vui tươi hớn hở vẫn luôn cười ngây ngô.

"Hệ thống, ngươi nói tiểu sói con sẽ không có việc gì đúng không?" Mạc Chi Dương có chút lo lắng, tên Tô Cẩn Mộc thoạt nhìn cũng không phải thánh thiện gì cho cam, không dễ chọc.

"Ngươi biết đấy, loại này mã văn nam chủ, chẳng sợ ngay từ đầu sẽ rơi xuống gió, cuối cùng vẫn là sẽ phiên bàn phản sát, cho nên ngươi không cần lo lắng cho sói con nhà ngươi." Đường Minh Nhiên chính là vai chính, vị diện cốt truyện bảo hộ hắn sẽ không chết, nhưng khả năng sẽ bị thương.

Tô Cẩn Mộc tồn tại, kỳ thật chính là không cho Đường Minh Nhiên quá cô đơn, diệt thế lúc sau, là cục diện song hoàng .

Chỉ là hiện tại thiên hạ thái bình, cho nên Tô Cẩn Mộc cũng không phải là tồn tại tất yếu.

Nghe thấy câu giải thích, Mạc Chi Dương tâm tình cũng buông xuống được phần nào, nhưng vẫn là thấp thỏm.

Vẫn luôn ở nhà từ tối đền buổi sáng, cũng không biết bên ngoài thế nào, đến buổi chiều ngày hôm nay, cũng không dám ra cửa.

Tránh ở trong phòng, Mạc Chi Dương nghe được bên ngoài ở ngoài có âm thanh, lập tức đem Văn Văn bảo hộ ở trong ngực, "Đừng, Văn Văn đừng lên tiếng."

Cửa đang bị đập phá.

Mạc Chi Dương hô hấp cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, súng trên tay đã siết chặt.

"Dương Dương!"

Âm thanh quen thuộc, làm Mạc Chi Dương thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, thiếu chút nữa đem nhãi con ném đi, lao ra ngoài.

"Đợi em."

Mạc Chi Dương chạy nhanh ra mở cửa, lúc sau mở cửa, một trận máu tươi ập vào trước mặt, "Anh, anh làm sao vậy?" Nhìn hắn một thân huyết nhục, sợ tới mức chân tay mềm cả ra.

"Không có việc gì không có việc gì, đây không phải máu của anh, là Tô Cẩn Mộc." Đường Minh Nhiên nhanh tay đỡ cậu dậy, nhưng lại sợ mùi hương trên người dọa lấy cậu.

Tốn rất nhiều công sức, mới có thể giết hắn, hắn vừa chết, những con tang thi cũng như rắn mất đầu, mọi ngươi cùng nhau hợp sức nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng, mới có thể trở về.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Quả nhiên, vẫn là quang hoàn nhân vật chính đáng tin cậy, Mạc Chi Dương nhanh nhẹn quệt giọt nước mắt trên khóe mắt, "Vậy anh mau đi tắm rửa đi, không có việc gì thì tốt."

Mạc Chi Dương không xin hỏi hắn rốt cuộc đã làm cái gì, bế Văn Văn vào phòng, liền đi nấu mì cho hắn ăn.

Chướng ngại lớn nhất đã không có, quyền sở hữu tang thi, một lần nữa trở về dưới tay Đường Minh Nhiên.

Huyết thanh được tạo ra thành công, mọi người đều một lần nữa thấy được hy vọng, nhân loại tiếp tục phát triển, số lượng tang thi chậm rãi giảm bớt, cuối cùng cho đến tiêu vong.

Mạc Văn cũng dần dần lớn lên, nếu nói hắn đời này trong hoạ có phúc, thì hắn là phúc như Đông Hải.

Mà hết thảy kẻ đầu sỏ gây tội, chính là người cha trà xanh của hắn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta làm bất cứ chuyện gì xấu, có thể nói chắc chắn hắn sẽ đổ ngay lên đầu cậu.

Khi còn nhỏ, Mạc Văn 4 tuổi, ở trong phòng khách chơi đùa, kết quả bị cha thần bí hề hề kêu vào phòng, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, đều là mảnh Lego rơi tán loạn.

"Dương Dương, Văn Văn phá vỡ bộ Lego của em rồi ~" Đường Minh Nhiên xoay người chạy ra khỏi phòng, hét lên một tiếng lớn.

Trong lúc nấu cơm Mạc Chi Dương nghe vậy, dao phay cũng chưa kịp thả xuống, "Ai? Làm Lego của em bị phá hư rồi?"

"Dương Dương, là do anh không quản kĩ con, là anh sai không trách Văn Văn." Đường Minh Nhiên một bên cố làm ra vẻ, một bên ngăn cậu đánh con, "Tuy rằng anh biết, đó là em liều mạng làm mấy tháng, nhưng Văn Văn còn nhỏ, hắn thật sự không phải cố ý."

Mạc Văn khi đó tuổi còn nhỏ, ăn một trận đòn, chỉ có thể thảm hề hề ghé vào trên giường, oa oa khóc.

"Văn Văn, con xem cha mang cái gì cho con nè?" Đường Minh Nhiên xuất hiện ở cửa phòng, đôi tay giấu ở phía sau.

Nhưng Mạc Văn vẫn là có thể ngửi được thơm ngào ngạt gà rán, "Cha, là gà rán, gà rán!"

"Văn Văn thật là lợi hại, có thể đoán được." Đường Minh Nhiên đem gà rán phóng lại tủ đầu giường, cho hắn kéo xuống một cái đùi gà, "Văn Văn, đem cái này ăn, sau đó không được nói cho ba ba, là cha phá hư Lego, biết không?"

Kỳ thật, là Đường Minh Nhiên muốn đi chỗ cao lấy đồ vật, không cẩn thận vơ phải Lego làm nó rơi ra đất, nhưng đây là, nếu mà Dương Dương biết còn bị đánh lợi hại.

"Đã biết." Dù sao đánh đã bị đánh, Văn Văn liền cảm thấy, có thể ăn ăn ngon chút, cũng coi như là bồi thường, vô cùng cao hứng tiếp nhận đùi gà.

Kết quả không gặm được mấy miếng, Mạc Chi Dương liền theo hương vị tìm tới.

"Ăn cái gì đó?" Mạc Chi Dương dựa vào khung cửa, hừ lạnh một tiếng.

Đường Minh Nhiên đứng lên, giang hai tay liền bảo vệ em bé, "Dương Dương, đều do anh mềm lòng, không liên quan đến chuyện Văn Văn, nếu không phải anhnhất thời mềm lòng, thấy con bị đánh đến thảm như vậy, nhịn không được đáp ứng yêu cầu mua gà rán của con, cũng sẽ không chọc em giận, Dương Dương đều do anh!"

Văn Văn trong miệng toàn đùi gà, muốn khóc lóc: Huhuhu, cha đối với tui thật tốt, nhưng mà tui không có muốn hắn mua gà rán a, đột nhiên ý thức được cái gì đó không ổn.

"Con không hiểu chuyện, anh cũng đi theo không hiểu chuyện?" Mạc Chi Dương tiến lên hai bước, đẩy Đường Minh Nhiên ra đoạt lấy gà rán, ném vào túi giấy, "Nếu để ba biết con còn ăn mấy thứ đồ dầu mỡ như vậy nữa, hai cha con các người đều bị ta trảm!"

Đường Minh Nhiên: "Đã biết."

Văn Văn ủy khuất: "Đã biết."

Mạc Chi Dương nổi giận đùng đùng lấy gà rán ra đi, nổi giận đùng đùng ôm túi giấy đi khỏi nhà, thoạt nhìn là muốn đi vứt bỏ.

Kỳ thật bằng không.

"Há há~ đã lâu không ăn gà rán." Mạc Chi Dương ngồi xổm chỗ rẻ của cầu thang, nhịn không được hít lấy hít để, cầm đùi gà lên, cắn một ngụm, "Thật thơm!"

"Ta muốn nói, đứa nhỏ Văn Văn này rất đáng thương, gặp được một bạch liên một trà xanh các ngươi, thật thảm." Hệ thống đột nhiên nhớ tới vị ký chủ thân sinh nào đó, đãi ngộ và chuyện này không sai biệt lắm.

Cũng là kỳ quái, hai người kia, lại nuôi dưỡng Văn Văn tốt như vậy.

18 tuổi ngày đó, Mạc Văn đã nguyên vẹn cảm nhận được thì gì gọi là tác phong trà xanh của cha hắn, sinh nhật ngày đó, người một nhà cùng nhau chúc mừng, thổi nến xong.

"Văn Văn ước nguyện vọng gì đó?" Mạc Chi Dương cười đến mi mắt cong cong, vẫn là một người ôn nhu như vậy, hà khắc nhưng năm tháng lại không hề lưu lại một dấu vết gì trên người hắn.

Đường Minh Nhiên lại càng thêm trầm ổn lạnh lùng, nhưng lúc này cũng cười.

"Con hy vọng ba ba có thể ly hôn với cha, ngay bây giờ cũng được!" Mạc Văn hưng phấn khát khao.

Giây tiếp theo, cổ áo bị xách lên, trực tiếp ném ra cửa.

"Lăn cho lão tử, nhà này không chấp loại muốn chia rẽ nội bộ gia đình, đừng nói là con của chúng ta." Đường Minh Nhiên nói xong phịch một tiếng đóng cửa lại.

Chỉ để lại Mạc Văn, ngốc hề hề nhìn cánh cửa đóng chặt, muốn khóc lại khóc không được.

Này Mạc Văn cũng rất tranh đua, thành tiến sĩ y học, được nhận phóng vấn.

"Văn Văn trưởng thành rồi." Mạc Chi Dương rúc vào trong lòng ngực sói con, "Có thể cho con trở lại được chưa?"

Trong TV:

Phóng viên: "Xin hỏi Mạc tiến sĩ, bây giờ còn có tâm nguyện gì chưa được hoàn thành không?"

Mạc Văn đẩy đẩy mắt kính, "Cha ly hôn với baba tôi, hiện tại tôi cảm thấy, người cha trà xanh của tôi không xứng đáng với một người baba ôn nhu như vậy!"

.................

Vốn đang muốn cho nhóc con trở về Đường Minh Nhiên mặt tối sầm, "Trong nhà này, có anh không có nó!" Nói xong lại ôm Mạc Chi Dương làm nũng, "Hức hức, mẹ nhỏ ới anh đau~"

"Baba, con của baba cũng đau cha không đau, bằng không con ghen!"

Mạc Chi Dương đến chết cũng không rõ, hai cha con này rốt cuộc sao lại thế này.

-------------
End rùi đó ae ♪⁠~⁠(⁠'⁠ε⁠`⁠ ⁠)
24/1/2023 tức mồng 3 âm lịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro