Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh, Mạc Chi Dương ngơ ngẩn: Mẹ nó, sao lại tìm được sớm thế, lão tử còn muốn ăn gà rán nữa.

"Mạc Chi Dương, em còn muốn chạy đến nơi nào?"

Nghe thế, đầu tiên Mạc Chi Dương như bị dẫm đến cái đuôi, dẫm mạnh lên tuyết muốn chạy, "A!"

"Em còn muốn chạy?"

Nhìn thấy cậu muốn chạy, Bắc Túc Cảnh bước chân đuổi theo.

Gió tuyết rất lớn.

Mạc Chi Dương chạy vội, làm bộ chân bị trượt, người này đều ngã tiến tuyết, trên tay màu lam nhạt ô che mưa, cũng chui vào trên nền tuyết, cả người chật vật bất kham.

"Em không sao chứ." Bắc Túc Cảnh chạy qua đó, dù màu lam nhạt trên tay cũng ném vào tuyết, duỗi tay muốn đi dìu cậu.

"Anh đây là tính sổ đi." Mạc Chi Dương lúc này còn ngồi ở trên nền tuyết, trên người dính đầy lông ngỗng bông tuyết, nghiêng người tránh thoát khỏi tay hắn, "Được rồi, anh giết em đi."

Như là nhận mệnh, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh làm cái gì, em đều sẽ không phản kháng, đều là em sai."

Cậu liền cứ như vậy ngồi ở tuyết, xung quanh đều là một mảnh trắng xoá, thoạt nhìn chật vật, lại đáng yêu.

"Em thật sự sẽ không phản kháng?" Bắc Túc Cảnh như đang xác định, mang theo khẩu trang nói chuyện, thanh âm cũng rầu rĩ.

Đờ mờ, thật sự tức giận sao? Hơi suy tư, làm không tốt lắm.

Mạc Chi Dương nghe không ra cảm xúc trong âm thanh, chỉ có thể tận lực khiến bản thân đáng thương một chút, từng hạt nước mắt rơi xuống, "Là, em sẽ không phản kháng."

Như là thỏa hiệp, Bắc Túc Cảnh thở dài.

Lại ngồi ở tuyết, chỉ sợ muốn đông lạnh.

"Vậy em không được phản kháng."

Đi qua đi ngồi xổm trước mặt cậu, tuyết rơi thật sự lớn, người đi đường rất ít, nhưng phòng ngừa theo dõi, Bắc Túc Cảnh thò người ra nhặt lên dù màu lam nhạt, ngăn trở đầu hai người, kéo khẩu trang xuống.

"Không được phản kháng."

"Ưm~"

Bị hôn, đôi mắt Mạc Chi Dương trừng lớn, như là dường như không phản ứng lại, chờ môi bị liếm ướt, mới hơi hơi hé miệng, cho hắn cơ hội, sấn hư mà nhập.

"Anh thích trà xanh hoa nhài, cũng thích em." Lại ngồi ở trên nền tuyết, sợ là muốn bị đông lạnh, Bắc Túc Cảnh đem khẩu trang kéo vào, khom lưng đem người bế lên, "Trở về, chúng ta nói chuyện."

"Em!" Mạc Chi Dương chờ bị bế lên, mới phản ứng lại đây, theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

"Lại đợi muốn bị đông lạnh." Bắc Túc Cảnh ôm cậu, tuyết đọng thật dày, dẫm ra vài vết dấu chân.

Mặt đỏ bừng, Mạc Chi Dương đem mặt vùi vào ngực hắn, nhướng mày: Ái chà chà~ lão sắc phê trúng kế, đêm nay ăn gà với ăn gà rán, giống như không có gì khác nhau.

Bị ôm đến khách sạn, Mạc Chi Dương bị ném tới trên giường, một thân đều bị tuyết hòa tan tẩm ướt, "Bắc tiên sinh." Nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Hả?" Bắc Túc Cảnh nhìn thấy cậu trong nháy mắt, tâm liền định rồi, có kiên nhẫn bồi cậu chơi.

"Em..." Ngẩng đầu mắt đối mắt với hắn, Mạc Chi Dương hơi ngơ ngẩn, đỏ mặt, quay đầu đi, lại vừa lúc lộ ra đôi tai ửng đỏ.

Không cố tình câu dẫn, chính là lơ đãng, mới gọi người muốn ngừng mà không được.

Áo khoác trên người cũng ướt, Bắc Túc Cảnh đem áo khoác cởi ra, tùy tay ném vào nơi nào, "Muốn đi tắm rửa một cái hay không?"

Nghe được tắm rửa, Mạc Chi Dương theo bản năng nắm chặt áo khoác, "Em, em tự mình đi." Nói, vội vàng chui vào phòng tắm.

Làm như dường như Bắc Túc Cảnh muốn ăn cậu, nhưng xác thật là muốn ăn cậu.

Mạc Chi Dương chui vào phòng tắm, đồ dùng tắm rửa đều bị hủy đi, chỉ có một kiện sơ mi màu đen, hắn hẳn sẽ trụ qua một đêm, "Ai nha ~"

Dùng nước ấm khiến da thịt nổi lên một tầng phấn hồng, Mạc Chi Dương không chê, cầm áo sơ mi hắn lên mặc trên người.

"Hình như hắn mua." Mạc Chi Dương sửa sang lại cảm xúc, bưng kỹ thuật diễn lên mở cửa đi ra ngoài.

Bắc Túc Cảnh bên này một thân ướt cũng khó chịu, vốn dĩ tưởng chờ cậu ra ngoài, cũng đi tắm rửa một cái, nghe được cửa phòng tắm mở, ngẩng đầu vừa thấy, quyết định bị lật đổ.

Tắm rửa? Vẫn là phạt cậu trước đi.

"Quần áo đều ướt, sau đó... Sau đó không tìm được áo tắm dài, liền..." Mạc Chi Dương có điểm không được tự nhiên, liều mạng muốn đem vạt áo sơmi kéo xuống, địa phương che khuất che không được.

Bắc Túc Cảnh không nghe cậu nói cái gì, cởi bỏ nút tay áo áo sơmi, "Anh có cái vấn đề muốn hỏi em."

"Cái gì?" Từng yêu, không hoài, gả.

Mạc Chi Dương ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn hắn từ xa tới gần, đến trước mặt, "Bắc tiên sinh." Đỏ mặt.

"Em muốn biết, thời điểm anh phát sóng trực tiếp, rốt cuộc nói chính là ai sao?" Bắc Túc Cảnh xoa gương mặt cậu, làn da tinh tế, "Ưm~"

Bá tổng đáng chết, làm đến đùi người mềm.

"Muốn, muốn biết." Mạc Chi Dương giống như bị hắn câu đi hồn phách, ngây ngốc gật đầu.

Bắc Túc Cảnh được cậu bày ra biểu tình lấy lòng, tay từ đùi cậu chậm rãi hướng lên trên, "Anh có thể nói cho em." Xúc cảm thật tốt, lại muốn ăn được cậu.

"Ưm~" tay hắn như có ma lực, Mạc Chi Dương mềm đâm vào trong lòng ngực hắn.

Thuận thế ôm lấy cậu, ôm lấy eo, hai người ôm một đoàn lại không chịu tách ra, lăn đến trên giường khách sạn.

Có lẽ là nghĩ đến khi trước bị trói chặt trải, Bắc Túc Cảnh kéo cà vạt xuống, đem cậu cũng trói lại, đè lại, "Kỳ thật, khi phát sóng trực tiếp nói người kia, không phải Hải Đồng là em."

"Cái gì?" Mạc Chi Dương ngơ ngẩn, tại hạ một giây rồi lại hừ ra tiếng, "Ưm~ tiến... vào được."

Thoải mái đến hít hà một hơi, Bắc Túc Cảnh dừng một chút, cúi người đi nhìn vào đôi mắt tràn đầy nước mắt, "Sao em cảm thấy anh thích Hải Đồng?"

"Bởi vì, bởi vì Hải Đồng nói, bởi vì nàng, Bắc tiên sinh mới đáp ứng đại ngôn, cũng là vì nàng, Bắc tiên sinh mới có thể xuất hiện ở công ty, anh còn nhớ rõ nàng thích uống trà xanh hoa nhài, còn cùng nàng ôm nhau."

Lúc trước vẫn là giải thích, phía sau nói, càng ngày càng thấp còn nhợt nhạt nức nở, nghe được trong lòng đau đớn.

Mẹ nó, khóc cũng khóc mê người đến như vậy.

"Không phải!" Bắc Túc Cảnh đỡ trán, như thế nào sẽ hiểu lầm nhiều như vậy, "Anh đáp ứng đại ngôn là bởi vì em, xuất hiện ở công ty cũng là vì em, đến nỗi trà xanh hoa nhài, là anh thích, ôm càng là lời nói vô căn cứ."

"Chính là ~ a!" Lời nói còn chưa nói xong, đã bị đỉnh tán, Mạc Chi Dương nắm chặt chăn đơn trên giường, kiên trì hỏi ra câu nói kia, "Nhưng mà Bắc tiên sinh trước nay chưa từng nói thích em, em cho rằng, anh chỉ là giận em khi đó cưỡng bách anh."

"Anh thích em, anh thích em." Hung hăng đỉnh vào, Bắc Túc Cảnh tay chống ở bên cạnh người cậu, cúi người ngậm lấy vành tai, "Anh yêu em."

Như là bị đánh thức cái gì, Mạc Chi Dương đột nhiên nổi lên phản ứng, ôm chặt cổ hắn, chân cũng khoanh eo hắn lại, "Vậy thì xin hãy đừng làm em tỉnh lại."

"Vậy thì chuẩn bị tinh thần trước đi."

Hương thơm ôn nhu thần tiên, ai có thể chống đỡ được? Bắc Túc Cảnh bắt lấy eo cậu, không chịu được buông tay.

Mạc Chi Dương ở phía sau lưng hắn cào loạn, "Nhẹ chút, không được ~"

"Mạc tổng thế nào còn có thể nói không được?" Không thèm để ý đau đớn phía sau lưng, Bắc Túc Cảnh trêu đùa, "Mạc tổng hành thực chút, A... Mạc tổng."

Mẹ nó, thật là quá hương thơm quá ngọt, tiểu ngọt tinh, thật là.

Bắc Túc Cảnh mất đi lý trí, đều bởi vì cậu.

Trời tối, Mạc Chi Dương mê hoặc mở to mắt, mới cảm thấy cả người như bị xe nghiền quá, phòng điều hòa bật nhiệt độ đủ, trần trụi thân mình ngủ cũng không lạnh.

"Tỉnh rồi?" Bắc Túc Cảnh mới vừa đi lấy cơm hộp trở về, liền phát hiện cậu mở to đôi mắt lộc nhi, ngốc hề hề nhìn trần nhà, tựa hồ như hồi tưởng dư vị cái gì.

Nghe được tiếng nói chuyện, Mạc Chi Dương ngây ngốc quay đầu nhìn về phía hắn, ngay trước mặt hắn, nhéo nhéo mặt, "Á, đau, không có mơ?"

"Phụt!" Đem cơm hộp ném tới trên bàn, Bắc Túc Cảnh đi đến mép giường, "Kia muốn làm Mạc tổng nhớ một chút, rốt cuộc có phải mơ hay không?"

Nghĩ đến sự tình phát sinh trên giường, Mạc Chi Dương mặt ửng hồng, trốn vào trong chăn không chịu ra ngoài.

"Mau đứng lên ăn cơm, có đói bụng không?" Bắc Túc Cảnh đi đến mép giường ngồi xuống, muốn đi kéo chăn.

"Không đói bụng không đói bụng." Nhưng Mạc Chi Dương túm chết khẩn, sau đó lại lặng lẽ nhô đầu ra, nhìn thấy hắn còn ở, thở phào nhẹ nhõm, "Thật sự không phải mơ."

"Em này tiểu không lương tâm, anh hôm nay nỗ lực như vậy, em còn cảm thấy là mơ?" Thật là người nghe thương tâm người nghe rơi lệ, Bắc Túc Cảnh vận động eo một ngày, cậu cư nhiên còn tưởng rằng là mơ.

Kết quả, tiểu ngọt tinh ngốc hề hề ôm lấy chăn ngồi dậy, nhút nhát sợ sệt, "Kia, em đây cũng rất nỗ lực nha, tuy rằng đến sau hôn mê."

"Ha hả a ~" Bắc Túc Cảnh đỡ trán cười nhẹ ra tiếng, thật là cái tiểu bảo bối, như thế nào sẽ đáng yêu như vậy, "Ăn cơm trước, cơm nước xong lại nói."

Trong hộp cơm là cháo, khả năng hắn hôm nay mệt nhọc.

Lao động chân tay lúc sau, Mạc Chi Dương ăn vài chén, hai người cơm nước xong đã rạng sáng 1 giờ, đại khái ngủ rất lâu, hiện tại đã ngủ không được.

Mạc Chi Dương ăn mặc áo sơmi sạch sẽ, bị hắn ôm vào trong ngực, hai người ngồi ở trên sô pha, Bắc Túc Cảnh tùy tay cầm lấy một quyển tiểu thuyết ngoại quốc, đọc cho cậu nghe.

Tiếng Anh? Ai sẽ đọc thứ đồ kia.

Dù sao Mạc Chi Dương cũng nghe không hiểu, nhưng mà thanh âm Bắc Túc Cảnh rất êm tai, nghe lâu rồi cảm thấy thoải mái, oa ở trong lòng ngực hắn, cuộn chân, lười biếng.

"Em cảm thấy, chúng ta muốn ước pháp tam chương!" Mạc Chi Dương đột nhiên đánh gãy âm thanh hắn.

"Cái gì?" Đem tiểu thuyết trên tay ném ra một bên, Bắc Túc Cảnh tay phải ôm hắn, tay trái nâng cằm cậu lên, "Ước pháp tam chương?"

Mạc Chi Dương thực nghiêm túc gật đầu, "Ừ." Sau đó bắt đầu đếm số trên đầu ngón tay, "Thứ nhất, tuy rằng em không có đồng tiền lớn gì, nhưng em cảm thấy bao anh khẳng định là có thể, tiền tiêu vặt mỗi tháng mười vạn có đủ hay không? Em cảm thấy là đủ rồi."

Cái này đầu nhỏ có phải hay không bị đâm choáng váng? Như thế nào còn nghĩ bao nuôi hắn?

"Mạc tổng cảm thấy, mỗi tháng anh chỉ có giá trị mười vạn?" Bắc Túc Cảnh có chút bất đắc dĩ, tốt xấu gì trướng giới không phải.

"Kia cũng không phải, em cũng trả giá vất vả cần cù lao động." Mơ tưởng cậu nơi này, lại khấu tiền đi ra ngoài, Mạc Chi Dương cắn răng, "Mười lăm vạn, không thể nhiều hơn."

Bị bao dưỡng chuyện này, Bắc Túc Cảnh không nghĩ tới, nhưng cũng rất mới mẻ.

Thấy hắn không phản đối, Mạc Chi Dương bẻ ngón tay thứ hai, "Đó chính là, quan hệ chúng ta, anh muốn công khai cũng được, không công khai cũng có thể, em không bắt buộc, dù sao cũng là em bao anh."

"Thứ ba, cũng là quan trọng nhất." Nói tới đây, Mạc Chi Dương hạ khuôn mặt nhỏ, "Không được qua lại với Hải Đồng, không được cùng nàng chơi, không được uống trà xanh hoa nhài, không được... Dù sao không được có rất nhiều, về sau lại nói."

Nói, túm chặt vạt áo ngủ hắn, đem người túm xuống dưới, "Có nghe thấy không, anh hiện tại là bị em bao, muốn tuân thủ phu đạo, những cái hoa dại đó, là không thể quên."

"Nếu anh nói, không đâu?" Bắc Túc Cảnh đem người hướng trong lòng ngực ước lượng.

"Chát!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro