35-40
Chương 35: Đời này hận nhất là đám cẩu thiên phú!
Người có thể giả trân nhưng không thể sượng trân.
Đã lâu lắm rồi Mộc Trọng Hi mới lại có cảm giác sượng trân này. Hắn cúi gầm mặt xuống, không dám hó hé nửa lời, sợ chọc giận trưởng lão Triệu.
Trưởng lão Triệu nở nụ cười hiền từ thật trân: "Về rồi đấy à?"
Đám nhãi ranh này!
"Dạ, trưởng lão Triệu." Hai người cố tỏ vẻ bình tĩnh đứng dậy, tiện chân đạp một đạp lên con xích điểu ném bọn họ xuống.
Hai đệ tử chân truyền của Bích Thủy Tông đều là nữ, một người tên là Miểu Miểu, một người tên là Tư Diệu Ngôn.
"Sư tỷ." Miểu Miểu chu môi, thì thầm: "Muội thấy đệ tử chân truyền của tông môn này không bình thường lắm."
Tư Diệu Ngôn gật đầu tán đồng.
Tuy rằng nàng từng gặp rất nhiều người nhưng chưa có người nào kỳ quặc như thế. Kiếm tu nhà ai không đi ngự kiếm mà lại đi cưỡi chim bay loạn xạ lên trời?
Mặt trưởng lão Triệu trong nháy mắt trở nên vặn vẹo. Lão nghĩ bằng đầu gối cũng biết ánh mắt kỳ lạ của tông môn khác có ý gì. Lão nén nhịn lửa giận đang hừng hừng trong l*иg ngực, tay chắp sau lưng, kiềm chế cảm xúc muốn mắng chửi, cố gắng nở nụ cười "hiền từ": "Hai trò về đúng lúc lắm. Hai trò này là đệ tử chân truyền của Bích Thủy Tông, hai trò tiếp đãi các trò ấy dạo một vòng Trường Minh Tông chúng ta đi."
Hai đệ tử chân truyền của tông môn khác đến thăm, cách tốt nhất là ném cho đệ tử chân truyền nhà mình tự xử. Trưởng lão Triệu vui vẻ đem con bỏ chợ, phủi tay bỏ đi.
Diệp Kiều cúi gầm mặt, "dạ" một tiếng.
Nàng đang nghĩ xem làm cách nào thoát được màn tụng kinh nhức đầu của trưởng lão Triệu sau khi hai vị đệ tử chân truyền này rời đi.
Sau khi trưởng lão Triệu rời đi, mọi người ai cũng thở phào.
Tư Diệu Ngôn âm thầm đánh giá Diệp Kiều.
Nàng từng nghe về vị sư muội mới được thu làm đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông này. Nghe nói nàng từng là đệ tử ngoại môn, sau đó được thu làm đệ tử chân truyền. Từ xưa đến nay, năm đại tông môn chọn lựa đệ tử chân truyền đều dựa vào tư chất. Nhưng cô gái này... tư chất bình thường, nhìn sơ qua thì không thấy điểm nào đặc biệt cả. Không biết hành động này của Trường Minh Tông là buông xuôi số phận hay là có ý đồ gì khác.
"Hai đứa chịu về rồi à?" Minh Huyền ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, hai tay chắp sau gáy: "Còn không chịu về nữa, sư phụ sẽ đích thân xuống núi bắt hai đứa."
Tiết Dư gật đầu tán đồng: "Năm ngày nay, bộ dạng hai đứa...." Hắn đưa mắt đánh giá sư đệ, sư muội của mình.
Đang mặc thường phục, nhưng không biết là lăn lộn ở xó xỉnh nào, quần áo nhàu nhĩ, bạc màu, nhất là Diệp Kiều, nhìn chẳng khác gì cây cải héo.
Tiết Dư sờ cằm, chậm rãi nói: "Hai đứa đi bụi về?"
"..."
"..."
"Mạnh miệng lên huynh. Tự tin phán đoán bọn muội đi lượm đồng nát ve chai đem về." Diệp Kiều chỉ vào con xích điểu đang bị trói chặt ở gần đó.
Tiết Dư im lặng. Bằng một cách lạ lùng thần kì nào đó, hắn cảm thấy lời Diệp Kiều nói cũng có lý.
"Sư huynh Tiết."
Thấy bọn họ tạm dừng cuộc trò chuyện thản nhiên như chốn không người, Miểu Miểu tranh thủ chen lời hỏi thăm: "Hỏi mọi người một chuyện, gần đây có phải thành Vân Trung đang lưu hành một loại đan."
Nàng lấy ra một viên đan kỳ quái đưa cho Tiết Dư, chu môi hỏi: "Đây, chính là cái này!"
"..." A, cái này!
Tiết Dư lại gần, nhìn viên đan nằm trong lòng bàn tay nàng.
Viên đan màu vàng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. So với những đan dược chuẩn quy cách, tròn trịa, sáng bóng thì nó lại có dáng vẻ phì nhiêu, mỡ màng quá đà.
Nếu không phải ở đây không có thuốc lá, chỉ sợ là Tiết Dư sẽ rít nhẹ một điếu bày tỏ sự ưu thương và chết lặng với thẩm mỹ của thế giới này.
Đan xấu xí như vậy sao lại thành hàng đang được lưu hành trong thành Vân Trung?
Đúng là xấu xí y chang đan dược của sư muội...
Minh Huyền cảm thấy viên đan kia rất quen mắt: "Tôi từng nhìn thấy nó ở đâu rồi ấy nhỉ?"
Viên đan xấu như vậy... chắc chỉ có sư muội mới luyện ra được nhỉ?
"Ở đâu?" Mắt Miểu Miểu sáng lên. Nàng rất tò mò muốn biết, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể luyện ra loại đan xấu xí nhưng vẫn giữ được hiệu quả này. Tầm cỡ này, vị cao nhân ấy có khả năng khống chế thần thức tác động vào linh thực phải cao đến mức độ nào.
Minh Huyền cười gượng: "Sư muội tôi lúc trước từng luyện chơi một đống na ná thứ này."
Diệp Kiều nghe có người nhắc tên mình, quay đầu lại. Nàng chú ý đến viên đan trong tay Miểu Miểu, sờ cằm. Không ngờ đống đan dược này trước khi nàng đi rèn luyện còn bán ế không ai mua vì vẻ ngoài của nó xấu đau xấu đớn. Hiện tại nó lại thành hot trend?
"Muội ấy?" Miểu Miểu ngớ người nhìn Diệp Kiều. Một kiếm tu như nàng ấy sao lại có mộng tưởng trở thành đan tu?
Diệp Kiều hào phóng để Miểu Miểu nhìn thoải mái. Sau đó nàng nói với Tiết Dư: "Tam sư huynh, muội đi tàng thư các trước nhé."
Minh Huyền - thanh niên đã sớm chán nói chuyện tiếp khách cũng nhanh chân xủi theo: "Huynh cũng đi!"
Hai người nắm tay chạy biến.
Tiết Dư bất đắc dĩ cười một cái.
Miểu Miểu nhìn thấy cảnh tượng trên, trong lòng hâm mộ vô cùng: "Mọi người rất thân thiết với nhau."
Không phải đệ tử chân truyền nào cũng thân thiết hòa nhã với nhau. Bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, là tương lai của tông môn, lại đều có tư chất thiên phú hơn người. Thế nên luôn có sự so bì, cạnh tranh ngầm giữa các đệ tử chân truyền. Nói đơn giản thì, người này coi thường kẻ kia, người kia ngứa mắt kẻ nọ. Nàng và sư tỷ là một trong số ít người có thể ở chung hài hòa với nhau. Nhưng điều này cũng thành lập dựa trên tính cách dịu dàng, đằm thắm của Tư Diệu Ngôn, nếu không thì khó mà thân thiết với nhau được.
"Muội quá lời rồi." Mộc Trọng Hi sờ mặt, hơi xấu hổ.
Trước khi Diệp Kiều xuất hiện, bọn họ rất ít khi gặp nhau, ngẫu nhiên đi cùng nhau cũng đều là vì cùng xuống núi rèn luyện.
Có thể nói, sự đoàn kết này hoàn toàn nhờ vào năng lực xã giao xuất sắc của Diệp Kiều.
...
Người xưa có câu cuộc đời buồn vui lẫn lộn. Diệp Kiều vừa bước chân vào tàng thư các, còn chưa kịp ngồi xuống thở vài hơi đã bị trưởng lão Ngọc bắt đi hỗ trợ chép sách.
Vừa trở về đã bị bóc lột, Diệp Kiều chỉ có thể thở dài.
Mục đích nàng đến tàng thư các là muốn cẩn thận nghiên cứu sách bùa chú tâm pháp mà Tống Hàn Thanh đưa, sau đó đối chiếu so sánh với bùa chú của Trường Minh Tông, rồi thử nghiệm xem có thể cải tiến được hay không.
Kết quả, kế hoạch chỉ mới tiến triển đến giai đoạn bước vào tàng thư các đã bị trưởng lão Ngọc bắt lại làm cu li.
So với Diệp Kiều đang bận rộn, Minh Huyền đắc ý tìm đại một quyển sách bùa chú rồi thảnh thơi lật qua lật lại.
"Trưởng lão." Diệp Kiều nhớ đến cảm giác khi thần thức bị cạn kiệt liền hỏi bằng thái độ cầu thị: "Lần đầu tiên phù tu vẽ bùa có bị chảy máu cam không?"
"Có." Trưởng lão Ngọc trả lời dứt khoát. Lão nhấc mí mắt lên, liếc Minh Huyền một cái rồi bổ sung thêm: "Đương nhiên là sẽ có trường hợp cá biệt không chảy máu."
Diệp Kiều là trường hợp vẽ bùa lần đầu đã chảy máu, nàng sờ chóp mũi, nghiêm tốn học hỏi: "Vậy ai không bị chảy máu cam?"
Cảm giác choáng váng lúc đó đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
"Nhị sư huynh của trò không bị. Nó bảy tuổi biết vẽ bùa, mười tuổi đến tông môn chúng ta, mấy chuyện như thần thức cạn kiệt thế này chưa từng xảy ra trên người nó." Trưởng lão Ngọc liếc nàng bằng ánh mắt đầy thâm ý: "Trò có thể hiểu đơn giản là, đây chính là thiên phú của thiên tài."
Thiên phú của nhị sư huynh trên phương diện phù đạo đúng là không có chỗ để chê. Diệp Kiều rũ mắt, nói bằng giọng bi phẫn: "Cuộc đời này hận nhất là đám cẩu thiên phú!"
Sau đó, nàng lại bổ sung thêm: "Càng hận hơn là mị thế mà lại không phải cẩu thiên phú!"
Trưởng lão Ngọc: "..."
Con nhóc này, mi tưởng ta là bạn mi thật à!
Chương 36: Đến lúc đó đừng có làm mấy tò con bò
Nếu là người khác, cho dù người ta có ghen ghét, đố kỵ cũng không thể hiện ra bên ngoài. Con bé này thì hay rồi, không những nói mình ghen tị, mà thái độ còn rất thản nhiên, hợp tình hợp lí.
Bỗng nhiên bị dán mác "cẩu thiên phú", Minh Huyền dở khóc dở cười. Hắn giục: "Mau chép lẹ đi, lát nữa còn phải đi nhà ăn ăn cơm."
Vừa nghe đến ăn cơm, tay cầm bút của Diệp Kiều di chuyển nhanh như gió.
Đã có vài lần kinh nghiệm làm cu li chép sách ở tàng thư các, bây giờ nàng chép rất thành thạo.
Sách cổ ghi lại rất nhiều đan phương kỳ lạ thời thượng cổ. Chép đã lâu, Diệp Kiều đã thuộc đến mức có thể đọc làu làu. Chép xong, nàng tiện tay cầm theo một cuốn sách bùa chú để về phòng nghiên cứu.
Hai người đến khá muộn, nhà ăn đã có rất nhiều người đang ngồi dùng bữa. Minh Huyền đã chết lặng với mấy sọt màn thầu của nhà ăn: "Khi nào thì tông môn chúng ta mới cải thiện thực đơn đây?"
Diệp Kiều ăn màn thầu từ ăn vui thành ăn không cảm xúc. Nàng không kén ăn nhưng xuống núi lâu như vậy, bây giờ ăn lại mấy thứ nhạt thếch này, nàng cũng thấy ngán.
"Không biết." Nàng nói: "Nếu không thì lần sau xuống núi, muội mua gì đó ngon ngon về cho các huynh?"
Minh Huyền lắc đầu: "Bây giờ các muội không ra khỏi cửa tông môn được đâu."
Sắp đến đại hội tông môn, tứ sư đệ và tiểu sư muội thỉnh thoảng lại mất tích khiến cho Tần Phạn Phạn suýt nữa thì lên cơn đau tim. Lần này, sư phụ sẽ làm mọi cách để ngăn bọn họ chuồn ra ngoài.
"Lạc quan mà nói." Minh Huyền hơi ngập ngừng: "Khi tham gia đại hội tông môn, chúng ta có thể cọ cơm của Bích Thủy Tông. Thức ăn của bọn họ ngon nhất, đồ ăn có rất nhiều thịt."
Nhưng mà, Diệp Kiều và Minh Huyền liếc nhìn nhau. Hai người không những không được an ủi tâm hồn, mà còn càng thèm thuồng đói bụng.
Giờ khắc này, hai người không hẹn mà cùng sầu thúi ruột.
...
Sau khi trưởng lão Triệu cắt đuôi đám đệ tử, lão tìm đến chỗ Tần Phạn Phạn đang lười biếng ngủ gật. Lão hừ một tiếng: "Tiểu đồ đồ mới thu nhận của ông và Mộc Trọng Hi đã quay về."
Tần Phạn Phạn: "Có hỏi được ai là kẻ xúi giục bọn chúng xuống núi không?"
Đang êm đẹp chỉ bị nhốt lại một chút, hai đứa kia lại có gan dám chuồn xuống núi. Trưởng lão Triệu không cần nghĩ cũng biết ai là kẻ đầu têu, lão hừ lạnh ba tiếng: "Ngoại trừ con bé Diệp Kiều kia thì còn ai trồng khoai đất này!"
Ngoại trừ con bé lớn gan to mật đó, thì còn ai?
Trước khi Diệp Kiều xuất hiện, Mộc Trọng Hi dù có ngỗ nghịch đến đâu cũng không dám trốn xuống núi như bây giờ.
Tần Phạn Phạn đã chai lì với những chuyện này. Lão phẩy tay, thái độ rộng lượng: "Tuổi nhỏ không cuồng uổng thiếu niên, đám nhỏ đang tuổi nghịch ngợm, ông giận con bé Diệp Kiều làm cái gì?"
Trưởng lão Triệu đỡ trán: "Ý lão là hai đứa nó ngày nào cũng gây chuyện, ông thấy thế là không sao?"
Lần này Tần Phạn Phạn không có ý kiến gì. Lão suy tư gì đó rồi gật đầu: "Ông nói không sai, phải chỉnh đốn lại đám nhỏ này."
Sau khi lên kế hoạch tâm sự với Diệp Kiều, khoảng nửa đêm, Tần Phạn Phạn thò vào tay áo lấy ngọc giản gửi tin cho Diệp Kiều, bảo nàng đến chủ phong một chuyến.
Sau khi nhận được tin, Diệp Kiều tiện tay quăng KFC lên đầu, sau đó ung dung đi đến chủ phong.
"Kiều à..." Tần Phạn Phạn hắng giọng định vờ vịt răn dạy tiểu đệ tử vài câu để con bé yên tĩnh không nghịch ngợm nữa, ai ngờ lúc Diệp Kiều vừa tiến vào, lão đứng hình tại chỗ.
Tiểu đồ đệ của lão mặc quần áo nhạt màu, dáng vẻ cà lơ phất phơ, trên đỉnh đầu còn có... gà tây lông đỏ?
Tần Phạn Phạn ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Kiều à, trên đầu trò... là cái gì vậy?"
Diệp Kiều a một tiếng, rồi chọt chọt KFC trên đầu, giọng điệu chán nản: "À, đây là thú khế ước của trò. Sư phụ, người biết đây là yêu thú gì không?"
"Này..." Tần Phạn Phạn nghe vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó đứng dậy lật tìm trong sách Dị Thú Lục. Kết quả là không tìm thấy yêu thú nào hay con non nào có hình dáng như thế này.
Lão lại lâm vào trầm mặc. Ánh mắt bất giác rơi vào con gà nằm trên đầu Diệp Kiều, ngữ khí phức tạp: "Kiều à, không phải là trò thật sự lập khế ước với một con gà đấy chứ?"
Ai lại đi lập khế ước với một con gà!!!
Nhưng mà, nghĩ lại thì, con bé tiểu đồ đệ của lão hoàn toàn có thể làm ra chuyện kỳ quặc như bắt một con gà làm thú khế ước.
"Gà?" Sau khi nghe Tần Phạn Phạn nói con yêu thú này là gà, Diệp Kiều đã buông xuôi, chấp nhận hiện thực. Thậm chí, nàng còn có tâm trạng cầm KFC lên quơ qua quơ lại: "Sư phụ, nó không phải gà bình thường!"
Tần Phạn Phạn lộ ra dáng vẻ muốn nghe tiếp: "Hừm?" Chẳng lẽ đây là thần thú gì sao?
Diệp Kiều nghiêm trang nói: "Nó chính là KFC."
KFC là loại gà gì?
Tần Phạn Phạn sợ Diệp Kiều phát hiện mình không biết KFC là gì, tuy lòng có nghi hoặc nhưng không có mặt mũi hỏi tiếp.
Dưới ánh mắt nghiêm túc của Diệp Kiều, lão sợ nàng phát hiện vấn đề, vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác: "Kiều à."
Lão nhìn Diệp Kiều: "Sư phụ hỏi trò, trận so tài kiếm tu năm nay, trò có tự tin sẽ lấy được một trong mười vị trí đầu bảng?"
Bảng đấu kiếm tu ngoại trừ đệ tử trong năm đại tông môn, các kiếm tu từ bốn bể cũng được phép tham dự thi đấu. Cho nên trận so tài này không khác gì cùng tất cả kiếm tu có thiên phú cùng tuổi trên khắp giới tu chân tranh giành mười vị trí đầu bảng.
Trước câu hỏi bất thình lình này, vốn tưởng rằng Diệp Kiều lại có dáng vẻ không cầu tiến, nói vài câu linh tinh như "Sư phụ à, giữa người với người phải có sự tin tưởng."
Nào ngờ Diệp Kiều lại đáp một cách tự nhiên: "Dạ có!"
Lần này đến phiên Tần Phạn Phạn cứng họng.
"Bỏ đi." Lão uể oải phẩy tay: "Sư phụ trò là ta đây còn không dám mơ đến chuyện đó." Không ngờ tiểu đồ đệ lại mơ lớn như thế.
Diệp Kiều nhún vai: "Nằm mơ đâu có phạm pháp, ảo tưởng một chút thì làm sao?"
Tần Phạn Phạn: "..." Nghe cũng có lý.
Diệp Kiều chỉ được nghe nói về đại hội tông môn chứ chưa từng tham gia hay nhìn thấy nó như thế nào, ngay cả quy tắc là gì, nàng cũng không biết. Nàng ngẫm nghĩ một lát, hỏi: "Sư phụ, đại hội tông môn chỉ có các đệ tử chân truyền của năm đại tông môn tham gia?"
"Phải." Tần Phạn Phạn từ tốn nói: "Lúc đó, các trò sẽ được đưa vào cùng một đại bí cảnh. Mỗi đội đệ tử chân truyền sẽ có một người giữ Đá Quan Sát để các trưởng lão và tu sĩ có thể nhìn đến cảnh tượng bên trong."
Diệp Kiều tròn mắt ngạc nhiên, hỏi lại: "Là bên ngoài sẽ theo dõi được những chuyện đang xảy ra ở bên trong sao?" Thế chẳng phải giống phát sóng trực tiếp ở thế giới hiện đại?
"Đúng vậy." Tần Phạn Phạn gật đầu, dáng vẻ như đã quen với quy trình này: "Lúc đó toàn bộ tu sĩ ở giới tu chân sẽ nhìn thấy nhất cử nhất động của các trò."
"Kiều à..." Lão dừng lại một lát, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Diệp Kiều, ma xui quỷ khiến thế nào lão lại nói: "Đến lúc đó, trò đừng có làm mấy trò con bò!"
Không biết tại sao, chỉ cần có Diệp Kiều, Tần Phạn Phạn luôn cảm thấy tương lai đám đệ tử
chân truyền sẽ rất đặc sắc. Lão thầm cầu nguyện lúc đó đám đệ tử chân truyền có thể bình yên sống sót trước những thủ đoạn vô biên của Diệp Kiều.
Chương 37: Nhị sư huynh, cùng nằm lười không?
Đối diện với nghi ngờ của lão, Diệp Kiều tỏ vẻ bản thân cực kỳ vô tội. Vẻ mặt đoan chính, giọng nói sáng trong: "Trò là người thật thà, sao có thể làm những chuyện thế được?"
"Cút đi tu luyện đi." Tần Phạn Phạn bật cười, phẩy tay, dáng vẻ không kiên nhẫn đuổi con bé này đi.
Diệp Kiều ngoan ngoãn cút đi.
Trường Minh Tông luôn thực hành chính sách nuôi thả, tu hành tùy ý, khí linh dồi dào, mỗi tội linh thạch thì ít ỏi.
Nhưng không sao! Hiện tại Nguyệt Thanh Tông và Vấn Kiếm Tông là khách hàng lớn của nàng. Chỉ cần chờ đến lúc đại hội tông môn bắt đầu, Diệp Kiều có bảy-bảy-bốn chín cách đòi tiền bọn họ.
...
Cùng lúc đó, Tư Diệu Ngôn sau khi bái phỏng Trường Minh Tông hai ngày cũng đã xuống núi. Nàng hơi do dự, tay nắm chặt viên đan. Cuối cùng cũng không thắng nổi sự tò mò, nàng bỏ lại Miểu Miểu, chạy đến Dược Các.
Nàng thở phì phò vài hơi lấy sức, sau đó đưa viên dược đã mua ở đây cho lão chủ quầy, giọng nói thành khẩn: "Lão tiên sinh, tôi là đệ tử của Bích Thủy Tông."
Vì muốn có được lòng tin từ lão chủ quầy, Tư Diệu Ngôn báo ra thân phận của mình. Nàng hỏi với giọng nghiêm túc: "Tôi có thể gặp tu sĩ luyện đan này một lần không?"
Lão chủ quầy ấp úng hồi lâu nhưng vẫn không mở lời đồng ý.
Đây là đệ tử của Bích Thủy Tông, không thể không đồng ý với nàng ấy. Nhưng vấn đề là không phải lão muốn là được. Hiện tại lão không thể liên hệ được với vị đại sư luyện đan kia.
Mấy ngày trước vị đại sư kia ném mấy bình chứa loại đan dược xấu xí này cho lão xong, sau đó thì mất liên lạc.
Lão đi đâu tìm ra vị đại sư ấy cho cô đệ tử của Bích Thủy Tông này đây?
Tư Diệu Ngôn thu hết vẻ chần chừ của lão chủ quầy vào trong mắt, nàng nghĩ cao nhân thường xuất quỷ nhập thần, việc không liên hệ được là việc bình thường.
Tư Diệu Ngôn không gặng hỏi thêm nữa. Nàng thầm tưởng tượng ra dáng người cao lớn của cao nhân kia, rồi suy đoán có phải vị ấy đã đạt đến cảnh giới đại năng kỳ Hóa Thần.
Lúc này Tư Diệu Ngôn vẫn không hay biết vị đại sư mình một lòng tìm kiếm, người mà lão chủ quầy Dược Các không liên lạc được đang bị trưởng lão Đoạn cho ăn hành ngập mặt.
Không riêng gì Diệp Kiều, cả Mộc Trọng Hi cũng không thoát được kiếp bị bón hành.
Sắp đến đại hội tông môn, bọn họ gần như không có thời gian rảnh rỗi để bước ra ngoài. Diệp Kiều và Mộc Trọng Hi là kiếm tu, đương nhiên sẽ được Đoạn Dự nhiệt tình huấn luyện, đồng thời chỉ dạy thêm các kỹ xảo đánh nhau.
"..."
Lúc Mộc Trọng Hi bị trưởng lão Đoạn nhẹ nhàng bay lên đá vào mông, Diệp Kiều liếʍ môi, tập trung nhìn động tác của lão.
Sự thật chứng minh, thầy của ta vĩnh viễn là thầy của ta.
Nàng còn chưa nhìn rõ động tác của Đoạn Dự đã bị lão khóa tay, sau đó dùng chiêu thức y hệt lúc nãy đạp một phát.
Sau mấy lần bị đánh, tốc độ của Diệp Kiều tăng lên rất nhiều. Nàng nhanh chóng xoay người bay lên ổn định cơ thể. Sau đó ôm tâm lý đánh không lại thì chạy, nàng vận dụng Đạp Thanh Phong chạy biến.
Cú đạp của Đoạn Dự đạp vào khoảng không. Lão tức đến mức bật cười: "Nhóc con. Quay lại!"
Diệp Kiều hét lên: "Không!"
Không quay lại đâu.
Có yêu thương năn nỉ cũng không quay lại đâu!
"Trò qua đó, trưởng lão lại đánh trò." Nàng rất tự lượng sức mình, cảnh giác nhìn trưởng lão Đoạn.
Thứ chào đón nàng khi đi qua chỉ có một trận đòn yêu thương.
Đoạn Dự nhướng mày, hiển nhiên đây là lần đầu tiên lão gặp được đứa đồ đệ đánh không lại thì bỏ chạy như Diệp Kiều.
Nhưng mà...
"Có nhanh cũng vô dụng." Đoạn Dự dịch chuyển đến chặn đứng Diệp Kiều, sau đó giơ chân lên đạp vào bụng nàng.
Diệp Kiều trốn không kịp, trực tiếp hứng trọn cú đá. Sau đó nàng vinh quang bị đạp từ trên trời xuống, ngã phịch xuống đất. Nàng lấy tay ôm phần bụng đang đau. Nắm đấm lạnh thấu xương của Đoạn Dự vung đến. Cơ thể nàng nhanh chóng phản ứng lại, lộn vài vòng sau đó bật dậy, đồng thời di chuyển ra sau nhằm kéo dài khoảng cách.
Nhưng Đoạn Dự không cho nàng cơ hội đó. Diệp Kiều vừa lùi bước, một cơn đau nhói lên từ nơi đầu gối. Đầu gối nàng bị đánh trúng, nàng lảo đảo sau đó ngã sấp xuống đất.
"Đến đây."
Diệp Kiều bị đạp ngã xuống đất, cả người đều đau nhức. Thiếu nữ quỳ rạp trên mặt đất, từ bỏ giãy giụa.
"Mới thế đã từ bỏ rồi? Đây là cực hạn của trò sao?" Lão dự định dùng lời nói để kích Diệp Kiều tăng ý chí chiến đấu.
Diệp Kiều lựa chọn nằm bất động: "Trưởng lão đánh trò đi."
Chạy thì chạy không kịp, đánh lại thì bị trưởng lão bón hành. Nàng còn biết làm sao?
Hơn nữa không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác hôm nay Đoạn Dự đặc biệt yêu thương đút hành cho nàng.
Hai người giằng co vài phút, Mộc Trọng Hi đột nhiên hô lên: "Ăn cơm."
Mắt Diệp Kiều sáng lên. Luyện tập từ nãy đến giờ, nàng đói muốn xỉu.
Không ngờ, giây tiếp theo, âm thanh không chút lưu tình của Đoạn Dự vang lên: "Hai trò dùng vũ khí trong tay mình thành công tấn công được lão thì mới được phép đi ăn cơm."
Diệp Kiều đứng hình n giây: "..."
Nàng là một người có thể chịu đựng việc mình bị đánh nhưng không thể chịu được việc mình bị đói.
Thiếu nữ nhanh nhẹn xoay người, thành khẩn nói: "Trưởng lão, bò một lát thì trò thấy mình khỏe lại rồi. Trưởng lão xem ta còn cơ hội không?"
Lão nhìn xuống con sâu làm rầu nồi canh nào đó, hừ nhẹ: "Muốn đi ăn?"
Diệp Kiều thẹn thùng gật đầu.
Ngay sau đó không đợi Đoạn Dự động thủ, nàng chủ động lùi lại kéo giãn khoảng cách. Sau khi bị đánh hai ba lần, nàng đã rõ trưởng lão Đoạn nhà mình không thích chơi võ đức, nói chuyện không vừa ý là động thủ.
Đoạn Dự tán thưởng: "Phản ứng nhanh đấy."
Còn biết lão chuẩn bị đánh nàng.
Thiếu nữ bước một bước, phối hợp vận dụng Đạp Thanh Phong, tay nắm chặt, lắc mình, thoắt cái xuất hiện phía sau Đoạn Dự, vung quyền đánh vào ót lão.
"Gan cũng to đấy." Đoạn Dự nhàn nhạt bình luận.
Lão quay đầu nắm lấy tay nàng kéo mạnh, tay còn lại đấm mạnh về phía bụng nàng. Không ngờ, con bé này lại linh hoạt như cá chạch, lắc mình một cái, xoay người nhảy khỏi tay lão.
Vận dụng Đạp Thanh Phong kéo dài khoảng cách, nàng thuận tay sờ vào Ố Dề đang giắt bên hông. Nàng cẩn thận nhớ lại thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết, sau đó quyết đoán xuất chiêu. Kiếm khí như gió như đao, vững vàng chém về phía lão.
Kiếm phong màu trắng lướt nhanh đến, Đoạn Dự phản ứng không kịp bị Diệp Kiều chém sượt qua.
"Thanh Phong Quyết!" Đoạn Dự nhận ra kiếm quyết Diệp Kiều sử dụng, ánh mắt lão ngạc nhiên nhìn nàng.
Lão từng dạy Diệp Kiều thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết sao?
Diệp Kiều gấp gáp muốn phi nhanh đến nhà ăn. Nàng vội vàng hỏi: "Trò qua ải rồi phải không, trưởng lão?"
Đoạn Dự thần sắc phức tạp, gật đầu.
Không hề khoa trương khi nói Diệp Kiều là đệ tử có năng lực bắt chước mạnh nhất mà lão từng gặp. Phàm là kiếm thức lão có thể triển khai, con bé này chỉ nhìn một lần là có thể bắt chước làm theo được bảy tám phần.
"Đáng tiếc, thời gian quá ngắn."
Đám thiên kiêu chi tử như Diệp Thanh Hàn đều lớn lên ở đại tông môn. Có các loại thiên linh địa bảo hỗ trợ, lại thêm mười mấy năm tu luyện, kiếm pháp đã sớm khắc sâu vào xương cốt.
Tần Phạn Phạn ở ngoài quan sát, tâm thái bình bình: "Bình an là được."
Trong đại bí cảnh có rất nhiều biến số. Mặc dù các tông môn sẽ huy động người vào cứu giúp khi có nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là an toàn một trăm phần trăm.
Đoạn Dự thở dài: "Con bé... đã học xong thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết." Lúc lão hỏi nàng học được từ khi nào thì câu trả lời của Diệp Kiều làm lão câm nín.
"Thì là... học được lúc tứ sư huynh thi triển chiêu thức."
Đoạn Dự còn có thể nói gì? Lão chỉ có thể tiếp tục nhiệt tình bón hành cho hai đệ tử thân yêu. Cố gắng tranh thủ giúp chúng luyện tập để chúng không bị ngược quá thảm trong đại hội tông môn.
Điều này dẫn đến việc hai người bị huấn luyện tàn nhẫn, cả người đau nhức, mặt mày xám xịt.
Tiết dư nhìn tổ hợp hai người bị bón hành thê thảm, không khỏi đỡ trán. Đồng thời, hắn cảm thấy may mắn vì bản thân chỉ là một đan tu yếu đuối, không thể tự bảo vệ mình.
Nếu không mỗi ngày hắn sẽ bị đuổi đánh như hai người nào đó.
So với cuộc sống đặc sắc, suốt ngày phải luyện tập trong cảnh dầu sôi lửa bỏng của hai người Diệp Kiều, diễn biến luyện tập của Minh Huyền lại bình yên hơn nhiều. Hắn nhốt mình trong viện cả ngày không ra ngoài.
Dựa theo bản tính cà chớn của Minh Huyền, hắn chắc chắn sẽ chạy đến hóng hớt cảnh tượng náo nhiệt hai người bị đuổi đánh. Nhưng mấy hôm nay, người này lại yên tĩnh đến bất ngờ.
Khi Diệp Kiều hỏi đến thì được báo Minh Huyền đang vẽ bùa.
Đã vẽ được ba ngày.
Lúc Diệp Kiều bị đánh, Minh Huyền đang vẽ bùa. Lúc Diệp Kiều ngủ, Minh Huyền đang vẽ bùa. Lúc Diệp Kiều ăn cơm, Minh Huyền vẫn đang vẽ bùa.
Diệp Kiều hô to trâu bò.
Không ngờ con nhà người ta trong truyền thuyết lại ở ngay cạnh mình.
Diệp Kiều do dự đứng trước sân viện của Minh Huyền. Nàng đang suy xét có nên mời Minh Huyền cùng đi ăn cơm hay không. Nhưng mà nếu mời thì có vẻ như hơi không tôn trọng sự tâm huyết nỗ lực tu luyện của con nhà người ta.
Cửa mở ra, Minh Huyền nhìn thấy Diệp Kiều: "Tiểu sư muội?"
"Nhị sư huynh." Nàng nhìn mặt đất chất đầy bùa chú. Di chứng để lại từ lần vẽ bùa đầu tiên khiến nàng mỗi lần nhìn thấy nhiều bùa như vậy là đầu thấy nhức nhức. Số lượng nhiều thế này thì vẽ trong bao lâu đây.
"Làm sao?" Minh Huyền cười: "Muội cũng đến khuyên ta nghỉ ngơi sao?"
Diệp Kiều luôn tôn trọng sự nỗ lực của mỗi người, nàng lắc đầu: "Không có. Nhị sư huynh, hiện tại cách thời gian tổ chức đại hội tông môn còn hơn một tháng, không cần phải phải bán mạng tu luyện vậy chứ?"
Ba ngày ba đêm không ngủ, sao mà chịu nổi?
Minh Huyền trầm mặc một lát, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của sư muội, cuối cùng hắn lựa chọn nói thật: "Huynh muốn đột phá Kim Đan."
"Hả?" Diệp Kiều nghệch mặt: "Gấp rút muốn đột phá vậy sao?"
Minh Huyền ngập ngừng một lát, sau đó xoa đầu nàng thật mạnh, cười nói: "Ầy, muội có thể hiểu là, đây chính là áp lực của thiên tài."
Hắn đang nhại lại lời nói của trưởng lão Ngọc để chọc mình?
Diệp Kiều hất cái tay sơ hở là xoa đầu mình xuống. Nàng không hiểu: "Vì sao?"
Minh Huyền hơi nghiêm mặt: "Cẩu thiên phú đúng là khiến người ta ngưỡng mộ nhưng áp lực phải chịu cũng rất lớn. Nhà huynh là phù tu thuộc dòng chính của một trong tám đại gia tộc. À, chắc muội đã biết, trước khi muội đến, trong bốn đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông, huynh là người tu luyện nhanh nhất."
Hắn cười nói tiếp: "Mười lăm tuổi đạt đến đỉnh Trúc Cơ, sau đó... không còn đột phá nữa."
"Người trong gia tộc chê huynh không biết nỗ lực, ngay cả phụ thân cũng thường gửi tin đến than thở." Hắn ngừng lại một chút. "Còn có các đệ tử của tông môn khác trào phúng."
Điều này khiến Minh Huyền không lúc nào là không cảm thấy bị kí©h thí©ɧ, dày vò.
Diệp Kiều đến đây thăm hắn đã khiến tâm trạng hắn ổn hơn một chút nhưng nghĩ đến cảnh tượng đại hội tông môn sắp tới, lại phải đối mặt với sự trào phúng, chế giễu từ bốn tông môn khác, hắn lại cảm thấy mệt mỏi.
Minh Huyền biết tâm cảnh của mình có vấn đề nhưng lại không biết làm cách nào để giải quyết.
Diệp Kiều hơi bất ngờ. Nàng cười đáp: "Vâng."
Nàng hiểu rồi.
Cho nên sở dĩ Minh Huyền trong cốt truyện lại nhập ma là vì bị mấy lời đồn đãi ác ý, vớ vẩn này kí©h thí©ɧ!
Nếu là như thế thì Diệp Kiều có cách giải quyết.
Đại đạo chí giản, vô dục tắc cương (giải nghĩa: người ở tầng thứ càng cao, càng sống đơn giản; không có du͙© vọиɠ ham muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường). Biết sai thì sửa, không được thì kệ bà nó luôn. Chỉ cần nàng trơ lì ra đấy thì ai dám chỉ trỏ nàng?
"Nhị sư huynh." Nàng tích cực dụ dỗ: "Có suy xét đến chuyện cùng lười với muội không?"
Chương 38: Đêm trước đại hội tông môn
"Hả?" Đầu Diệp Kiều nhảy số quá nhanh khiến Minh Huyền nhất thời không theo kịp mạch não của nàng.
... Lười? Là lười như thế nào cơ?
Diệp Kiều nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Minh Huyền, nở một nụ cười thần bí: "Chờ đến đại hội tông môn thì huynh sẽ hiểu."
Minh Huyền hơi giật mình, nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, một lúc lâu sau hắn bất đắc dĩ cười: "Được. Vậy huynh ngủ một giấc đây. Sau này lại nói tiếp."
Hắn bị kẹt ở đỉnh Trúc Cơ đã nhiều năm, đúng là không thể đột phá nhanh chóng trong một sớm một chiều được.
Sau khi an ủi được Minh Huyền, Diệp Kiều thở phào một hơn. Nàng quay lại sân viện của mình, lấy nồi ra bắt đầu chuẩn bị những đan dược có thể cần đến ở đại hội tông môn.
Quen tay hay việc, đọc nhiều sách cổ như vậy, tuy chưa đủ trình trở thành đan tu chuyên nghiệp nhưng cũng dư sức ở tầm nghiệp dư. Nàng dự tính luyện một ít đan Bổ Linh.
Lúc đầu, Diệp Kiều cũng thất bại vài lần. Sau đó luyện đan ngày càng thành thạo, thần thức ngày càng dễ dàng khống chế tác động vào linh thực, đồng thời dễ dàng đánh ấn tay với số lượng lớn.
Lần trước đánh được chín ấn tay, lần này Diệp Kiều muốn thử xem có thể tạo ra nhiều ấn tay hơn không.
Tay nàng chuyển động nhanh, liên tục tạo ra các ấn tay. Hoa văn vàng kim xoay xung quanh nàng. Chốc sau, nàng thay đổi chuyển động ở tay, ấn tay thứ mười run run hiện ra. So với chín cái trước, cái thứ mười khó tạo hơn rất nhiều. Thần thức Diệp Kiều nhói lên một cái, nhưng nàng không quan tâm, vẫn tiếp tục bình tĩnh thủ thế. Thời gian qua dần, đan ấn dần được thành hình.
Diệp Kiều thở nhẹ một hơi rồi mở nắp nồi.
Mười viên đan với hình thù kỳ quái lẳng lặng nằm bên trong nồi. Màu sắc và hình dáng vẫn xấu xí như cũ.
Nàng không tính bán lô đan đợt này nên cất kỹ vào một cái chai để tương lai dùng đến.
Xong xuôi mọi chuyện, thần thức Diệp Kiều cạn kiệt, mũi lại chảy máu cam. Nàng lau sạch máu, sau đó đầu choáng váng dần chìm vào giấc ngủ.
...
Đại hội tông môn đã cận kề, năm đại tông môn đều gấp rút huấn luyện đệ tử chân truyền, bầu không khí hiếm khi nào yên tĩnh không ai làm phiền như bây giờ. Ngoại trừ Chu Hành Vân, bốn người còn lại không ai may mắn thoát được số phận tu luyện.
"Bên ngoài đang kháo nhau rằng tiểu đệ tử mới thu nhận của Nguyệt Thanh Tông đã đột phá Kim Đan." Đoạn Dự nói.
Tần Phạn Phạn sờ râu. Bản thân lão cũng đã nhận được tin tức này nên chỉ cảm thán nhẹ: "Đúng vậy. Con bé đó mới mười sáu tuổi đã đột phá Kim Đan, thiên phú thế này nếu so với các đệ tử chân truyền khác thì chỉ có hơn chứ không có kém."
Không biết Vân Ngân được ai độ mà tìm được hạt giống có tư chất tốt thế này ở nhân gian.
Đoạn Dự híp mắt, không tỏ ý kiến.
Sau một tháng liên tục ăn hành, trưởng lão Đoạn Dự cuối cùng cũng buông tha cho các đệ tử yêu dấu. Lão từ bi cho các đệ tử được nghỉ xả hơi một ngày, qua hôm sau bọn họ sẽ khởi hành đi đến thành Phù Sinh để tham gia thi đấu.
Hiếm khi được nghỉ học, Diệp Kiều lao nhanh xuống núi gặp lão chủ quầy để lấy súng lục.
Hình dạng đặc biệt, bên trong hình như được dùng thêm vài vật chất đặc biệt, nên nó vẫn có khác biệt đôi chút so với súng lục ở thế giới hiện đại.
Mộc Trọng Hi sốt ruột muốn dùng thử nhưng nhớ đến hành động ném nhầm bom vào người tông chủ lần trước, Diệp Kiều không dám đưa cho hắn thử nữa.
Nàng giải thích: "Thứ này có thể bắn bùa, na ná ám khí."
Ám khí liên tục bắn ra ngân châm của Đường Môn có phần giống với súng lục này. Lúc đưa bản thiết kế, lão chủ quầy liên tục khen ngợi sự xảo diệu của nó.
Diệp Kiều thị phạm cho Mộc Trọng Hi xem. Nàng nạp bùa chú vào trong sau đó bắn một phát. Tốc bộ bắn rất nhanh, hơn nữa còn có thể liên tục bắn ra nhiều phát.
Phù tu ném bùa bằng tay, kẻ thù có thể tránh được nhưng ám khí của Diệp Kiều bắn vài phát, phản ứng chậm một chút là dính chưởng ngay.
Mộc Trọng Hi trầm mặc, than thở từ đáy lòng: "Muội làm kiếm tu đúng là chịu thiệt thòi rồi."
Đầu óc tầm cỡ này không làm khí tu thì thật là uổng.
Diệp Kiều nhún vai: "Muội không biết gì hết." Thứ vũ khí đáng gờm này được tham khảo từ trí tuệ của người đi trước, một kẻ hèn như nàng nào có thể phát minh ra được.
Thử nghiệm ám khí xong xuôi, Diệp Kiều cất súng vào túi không gian.
Các sư huynh khác đang tụ tập trong đại điện ở chủ phong, không biết là đang xem cái gì.
Ngay cả đại sư huynh ngày thường sống nội tâm cũng hiển linh.
"Các huynh đang làm gì vậy?" Diệp Kiều tự nhiên chen vào hóng hớt.
Tiết Dư quơ ngọc giản trên tay: "Hai đứa đến đúng lúc lắm. Bọn huynh đang hóng chuyện thiên hạ."
Hóng chuyện? Ai cơ?
Tiết Dư đưa ngọc giản cho nàng, ý bảo nàng tự xem.
Diệp Kiều cúi đầu nghịch ngọc giản. Thứ này khá giống với điện thoại di động của thế giới hiện đại, có thể giao lưu trò chuyện với những người ở khắp giới tu chân, thậm chí còn có công năng na ná các diễn đàn trực tuyến. Nàng nhấp tay vào là có thể nhìn thấy các dòng tin của các tu sĩ khác.
Quào, thứ này cũng hay ho đấy!
Bình thường chỉ có các tu sĩ có tiền mới có thể mua ngọc giản. Mộc Trọng Hi vừa định tốt bụng chỉ Diệp Kiều cách dùng. Nào ngờ chưa kịp mở miệng đã thấy nàng linh hoạt nhấp mở ngọc giản, dáng vẻ thành thạo đến không thể thành thạo hơn.
Đùa à, chơi điện thoại di động nhiều năm như vậy, nếu không biết dùng thứ này, nàng chỉ có nước dập đầu tạ tội với thế giới hiện đại.
Diễn đàn bàn tán rất nhiều chủ đề, nhưng chủ đề được mọi người bình luận nhiều nhất vẫn là bài về năm đại tông môn.
Lầu một: Loa loa loa loa, đại hội tông môn năm nay, nhà ai sẽ đứng đầu đây?
Lầu hai: Ai da, chỗ tôi có sịp của Tống Hàn Thanh Vấn Kiếm Tông, có ai mua không? Giá khởi điểm một trăm linh thạch thượng phẩm.
Lầu ba: Nghe đồn Trường Minh Tông và Nguyệt Thanh Tông đang nhăm nhe xiên nhau.
Các loại lời đồn trải dài không dứt, Diệp Kiều chấn động: "Sịp của Diệp Thanh Hàn có giá dữ thần?"
Minh Huyền sờ cằm: "Hình như là thế."
"Hay là mình mua nó đi huynh?"
Tiết Dư cạn lời: "Chúng ta mua sịp hắn làm chi?'
"Huynh không hiểu rồi," Diệp Kiều nói bằng giọng hùng hồn, lí lẽ xác đáng: "Mình có thể bán lại hoặc là chờ đến hôm thi đấu, mình lấy sịp của Diệp Thanh Hàn ra để ô uế tinh thần hắn và tông môn hắn."
Một mũi tên trúng ba con nhạn.
"..."
Mộc Trọng Hi yên lặng giơ ngón cái về phía Diệp Kiều.
Tuyệt! Tiểu sư muội cái gì cũng dám nghĩ!
Vốn dĩ Chu Hành Vân không tính tham gia vào câu chuyện của bốn người Diệp Kiều, nhưng vẫn bị ý tưởng điên rồ của nàng làm sặc nước miếng.
Hắn rũ mắt, nhịn không được bật cười.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Mộc Trọng Hi lại bỏ mặc mọi lời nghị luận của người khác, cật lực đề cử kẻ có tư chất bình thường như Diệp Kiều làm đệ tử chân truyền. Đúng là chỉ có người có tính cách thế này mới có thể chơi thân với tiểu sư đệ của hắn.
Năm người tụ lại bên nhau, bầu không khí hết sức hài hòa. Ngày mai cả bọn phải tập trung xuất phát đến thành Phù Sinh cùng các đệ tử chân truyền của bốn tông môn khác, nên trừ Diệp Kiều, không ai cảm thấy buồn ngủ. Diệp Kiều ngáp một cái thật to, sau đó quyết đoán bò lên bàn đánh một giấc.
Minh Huyền suốt đêm không ngủ quầng thâm mắt đen đậm, nhìn thấy nàng thức dậy, vội vàng cầm một bộ tông phục màu đỏ dúi vào lòng nàng.
"Mau mau mau, sư muội, mau thay đồ, chậm nữa là không kịp đâu."
"Thay gì?" Nàng nghệt mặt.
"Tông phục." Minh Huyền ăn nói xúc tích: "Trong khoảng thời gian đại hội tông môn diễn ra, toàn bộ giới tu chân sẽ dõi theo chúng ta, cho nên phải mặc tông phục."
Diệp Kiều vừa mở mắt đã thấy ba sư huynh nhiệt tình vây quanh mình. Nàng khéo léo nghiêng người về sau, chân thành học hỏi:
"Thế nên đây là lý do các huynh mặc sặc sỡ như mấy con tôm hùm đất đỏ?"
"Cái này gọi là anh tuấn, muội ơi." Mộc Trọng Hi vui vẻ kéo tay Diệp Kiều: " Tin huynh đi, so với mấy màu tông phục xui xẻo của các tông môn khác, tông phục chúng ta có thể nói là đẹp trai lênh láng chói sáng mù mắt bọn họ."
Lần này Diệp Kiều không còn gì bàn cãi.
Màu đỏ bắt mắt, giữa một đám tông phục nhạt màu, tông phục bọn họ đúng là hấp dẫn sự chú ý nhất.
"Đại sư huynh không mặc à?" Nàng ôm quần áo, nhìn về phía người duy nhất trong năm người không mặc tông phục.
"Đại sư huynh?" Minh Huyền ngẩn ra, nhìn về phía Chu Hành Vân, vẻ mặt hơi chần chừ.
Đám người bọn họ có mấy ai dám lên tiếng làm Chu Hành Vân mặc tông phục cùng bọn họ.
Bình thường Chu Hành Vân đều vát bản mặt lạnh như tiền ra ngoài, các đệ tử khác nhìn thấy hắn là đi đường vòng. Ngay cả người được xem là tốt tính như Tiết Dư cũng không dám sấn tới làm thân.
"Mặc đi, huynh." Đối với Chu Hành Vân, nàng chẳng có xíu cảm giác kính sợ nào, ngay cả nam chính Diệp Thanh Hàn mà nàng còn dám chơi xỏ nữa là.
Nàng phẩy tay: "Đại sư huynh, mặc tông phục với bọn muội đi."
Chu Hành Vân bị Diệp Kiều cản lại. Hắn nhìn dáng vẻ nóng lòng của tiểu sư muội, lạnh nhạt cự tuyệt: "Không được."
"Đại sư huynh~" Mộc Trọng Hi thò đầu qua: "Thỏa mãn bọn đệ đi mà."
Minh Huyền cũng gật đầu hùa theo: "Chỉ thiếu mỗi huynh thôi."
Bốn người xếp thẳng hàng, ánh mắt cún con, dáng vẻ đáng thương cầu xin. Chu Hành Vân thần sắc phức tạp, bất đắc dĩ cầm tông phục đi thay.
Loại màu sắc có tính phô trương như màu đỏ thường ít có ai lấn áp được nó, nhưng chỉ số nhan sắc của đệ tử Trường Minh Tông đều rất cao, năm người đứng cùng nhau tạo nên một cảnh đẹp bổ mắt.
Chu Hành Vân cúi đầu, tay kéo vạt áo, nói thầm: "Xấu."
Trên tông phục có một hàng hoa văn không cân đối khiến cho người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Chu Hành Vân cảm thấy khó chịu, muốn rút kiếm chém một phát.
Mộc Trọng Hi lập tức nịnh hót: "Không sao, dù xấu nhưng cũng không che được sự đẹp trai vô đối của đại sư huynh."
Diệp Kiều: "Đồng ý kiến."
Tiết Dư: "Bạc ý kiến."
Minh Huyền: "Vàng ý kiến."
"..." Chu Hành Vân suýt nữa là bị lời nịnh nọt của các sư đệ, sư muội chọc cho bật cười.
Thành Phù Sinh là địa bàn dưới chân của Vấn Kiếm Tông. Đại hội tông môn của giới tu chân có một quy tắc ngầm, đó chính là ai đứng đầu bảng thì lần sau sẽ đến tông môn đó tập hợp. Mà một trăm năm trước, người giành vị trí đệ nhất là Vấn Kiếm Tông.
Không riêng đệ tử chân truyền mà cả Đoạn Dự, trưởng lão Triệu cùng với Tần Phạn Phạn đều đồng hành tham gia.
Sáng sớm năm người đã bị gọi đến sau núi. Các đệ tử nội, ngoại môn đều bu lại hóng hớt, ai cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của đệ tử chân truyền.
Từ trong đám đệ tử đang ríu rít bàn tán ai đẹp trai nhất, Diệp Kiều trông thấy một người quen cũ.
Là người mà ngày đầu tiên nhập môn nàng gặp được - Đỗ Thuần.
Hắn thấy Diệp Kiều nhìn mình lập tức nhiệt tình vẫy tay: "Diệp Kiều, lâu rồi không gặp cô."
Diệp Kiều ngáp một cái, miễn cưỡng lên dây cót tinh thần, đáp: "Lâu rồi không gặp."
"Cảm giác làm đệ tử chân truyền thế nào?" Hắn chà tay, bắt đầu hóng hớt: "Phê không?"
Diệp Kiều bình tĩnh đáp: "Cũng được, nhưng mà làm đệ tử ngoại môn phê hơn."
Nàng thật lòng nghĩ vậy, ít nhất thì ở ngoại môn không có ai suốt ngày canh chừng huấn luyện nàng.
Mà hiện tại, nàng không phải đang bị đánh thì là sắp bị đánh.
Các đệ tử nội, ngoại môn: "..." Khoe mẽ! Khoe mẽ trắng trợn!!!
Chương 39: Đã thấm được thú vui buông xuôi
Dưới ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, Diệp Kiều bình tĩnh ung dung đi theo các sư huynh. Các tu sĩ giàu có ở giới tu chân đều đi tàu bay, một chuyến có thể chở được hơn một ngàn người. Còn đỗ khỉ nghèo thì sao? Đỗ khỉ nghèo chỉ có thể vừa ngự kiếm vừa tỏ ra mình ổn nhưng sâu bên trong là nước mắt như biển rộng.
Nàng đến giới tu chân đã lâu nhưng vẫn chưa được chiêm ngưỡng tàu bay ngoài đời trông như thế nào. Minh Huyền cúi đầu, di di mũi chân: "Dựa theo lịch trình, khoảng chiều nay chúng ta sẽ đến Vấn Kiếm Tông."
Minh Huyền là đại gia chính hiệu, hắn đã đi tàu bay đến phát ngán, người duy nhất tò mò chỉ có Diệp Kiều.
Sau khi lên tàu, Diệp Kiều áp sát ở tấm chắn ngắm cảnh sắc bên ngoài, bốn người còn lại lại đang ngồi ngủ gật. Tàu bay ở nơi này, về cơ bản, khá giống với máy bay của thế giới hiện đại.
Tần Phạn Phạn lần lượt phát thẻ ngọc cho các đệ tử, sau đó rót vào đó một ít linh lực. Chờ sau khi thẻ ngọc sáng lên, lão trầm giọng dặn dò: "Thẻ bài giắt hông này đại diện cho thân phận của các trò. Lúc quản sự của Vấn Kiếm Tông đến sắp xếp chỗ ở thì trình ra cho bọn họ xem sơ là được."
Diệp Kiều nhận lấy thẻ ngọc của mình, sau đó tùy tiện giắt bên hông.
Tốc độ bay không sai lệch với suy đoán của Minh Huyền, tầm giữa chiều bọn họ đã đến nơi. So với sự phồn hoa, náo nhiệt của thành Vân Trung, thành Phù Sinh mang lại cho nàng cảm giác lề lối và xa cách. Suốt dọc đường không có bóng dáng của tiểu thương nào, tất cả đều là các cửa hàng có dáng vẻ quy củ. Diệp Kiều không dám bước bừa vào trong.
Sạp hàng ở thành Vân Trung nàng còn mua không nổi, nói gì đến cửa hàng dưới chân núi của tông môn đệ nhất.
"Muốn dạo một vòng không?" Nhìn ra sự tò mò của Diệp Kiều. Minh Huyền tri kỷ mở lời: "Huynh bao!"
Phù tu là kẻ có tiền! Hai mắt Diệp Kiều sáng rực: "Được!"
Thấy thế, Minh Huyền bật cười, dắt theo đám sư đệ, sư muội vào một cửa hàng.
Người chiều nay đặt chân đến thành Phù Sinh không riêng gì Trường Minh Tông mà còn có ba tông môn khác. Tạm thời Minh Huyền chưa có nhã hứng nghe mấy lời trào phúng chế giễu của những người đó nên lôi kéo sư muội đi dạo phố.
Hàng hóa bên trong cửa hàng đều là một vài pháp khí và đan dược phổ thông. Diệp Kiều nhìn một lượt rồi tắt hứng. Chủ yếu là giá quá đắt, khiến nàng đột nhiên trở nên khổ hạnh, không còn chút du͙© vọиɠ thế tục nào.
Cho dù Minh Huyền nói hắn trả tiền nhưng với Diệp Kiều, hàng hóa ở đây không xứng đáng với mức giá cao cắt cổ này. Tuy nàng không biết luyện khí nhưng nàng biết luyện đan, vẫn biết giá cả của đan dược. Ở đây đều là linh đan cấp thấp mà một viên giá bán lên đến năm mươi linh thạch thượng phẩm. Sao bọn họ không đi ăn cướp luôn đi?
Tiết Dư giải thích: "Bởi vì đan tu rất ít nên một viên đan dược có thể bị đôn lên giá rất cao, việc này dẫn đến tình trạng ngoại trừ các đại gia tộc và đại tông môn, các tu sĩ khác rất khó mua được đan."
Diệp Kiều xem như đã hiểu tại sao linh đan xấu xí của mình lại ưa chuộng như thế.
Còn gì ngoài nguyên nhân nó rẻ, số lượng lại nhiều!
Nàng dự tính khi có tiền phải mua ngay một cái đan lô. Tuy dùng nồi cũng luyện đan được nhưng hình dáng đan luyện ra cứ kỳ quái, xấu xí khó đỡ, khiến nàng chỉ có thể bán với giá thấp.
Đoàn người dạo vài vòng quanh thành, sau đó nhân lúc sắc trời còn chưa sẫm tối đi đến Vấn Kiếm Tông để sắp xếp chỗ ở.
Phòng ở là loại sân viện ở tập thể. Có lẽ sợ người của năm đại tông nhìn nhau ngứa mắt rồi nhào vào ẩu đả nên quản sự của Vấn Kiếm Tông rất tri kỷ sắp xếp cho mỗi tông môn ở một chỗ khác nhau. Nói là ở chỗ khác nhưng thật ra chỉ khác sân viện, cách nhau một bức tường.
Nếu muốn đánh nhau thật, chỉ cần tung một quyền đánh sập tường rồi sau đó lao vào đánh lộn cũng không ai cản kịp.
"Nguyệt Thanh Tông được sắp xếp ở cách vách chúng ta." Sau khi nghe ngóng chỗ ở của các tông môn khác, Mộc Trọng Hi tiện tay ném thẻ ngọc sang một bên: "Không biết là tay quản sự kia nghĩ thế nào, nhưng đệ có cảm giác bọn họ vô ý một cách cố ý."
Nếu nói về ân oán cá nhân, Vấn Kiếm Tông cùng Trường Minh Tông cũng ngứa mắt nhau từ lâu, hai bên chỉ chờ đến khi đại hội tông môn bắt đầu là nhào vào cắn đối phương. Diệp Thanh Hàn không thích kiếm chuyện nhưng không có nghĩa là bốn vị còn lại kia là kẻ hiền lành, tốt tính.
Mấy người Diệp Kiều đi dạo phố về thì bị một toán ba người lạ mặt chặn lại.
Tông phục màu trắng thêu hình tường vân, bên hông giắt kiếm, ăn mặc như tang tóc, Tiết Dư thầm đoán: "Vấn Kiếm Tông?"
"Ối chà" Sở Hành Chi cười mỉa: "Đây không phải là đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông sao? Làm sao lại lưu lạc đến mức đi bộ đến Vấn Kiếm Tông bọn ta rồi? Bọn mi nghèo đến nỗi không có tiền đi tàu bay sao?"
Lời nói cực kỳ khıêυ khí©h, mang ác ý nhục nhã, dáng vẻ gợi đòn y hệt Tống Kiến lúc trước.
Mặt Minh Huyền khẽ biến sắc: "Mi..."
Hắn vừa lên tiếng, Sở Hành Chi đã cười mỉm, ác ý nói tiếp: "Chà chà, xem nào, đây chẳng phải là Minh Huyền sao? Đã nhiều năm như vậy...sao lại chưa đột phá Kim Đan vậy ta? Trường Minh Tông có một đệ tử chân truyền như mi thật đúng là nhục nhã. Không biết một tên vô dụng không đột phá được Kim Đan như mi lấy tư cách gì mà tham gia đại hội tông môn đây. Chậc, chậc, chậc."
Diệp Kiều nhìn thấy Minh Huyền dần chìm vào trầm mặc. Nàng đã hiểu tại sao nhị sư huynh lại lo lắng về đại hội tông môn. Cũng vì điều này nên sau đó hắn mới tẩu hỏa nhập ma sao?
Mộc Trọng Hi tức giận đến mức tay muốn rút kiếm nhào lên cho tên kia một trận. Chu Hành Vân bình tĩnh ngăn hắn lại: "Trước khi đại hội tông môn bắt đầu, không được phép đánh nhau."
Hiếm khi Chu Hành Vân nhiều lời như hôm nay: "Đừng vội ra tay, hiện tại còn chưa tiến vào bí cảnh."
Diệp Kiều bất ngờ hiểu được thâm ý của đại sư huynh nhà mình.
Ý là... vào bí cảnh thì mình có thể động thủ?
Đúng là Sở Hành Chi cố ý. Hắn đang cố ý chọc giận nhóm bọn họ, dù sao thì Trường Minh Tông đều nổi tiếng là đám ngốc dễ bắt nạt.
Trước khi đại hội tông môn bắt đầu, chọc tức đám người này, khiến Mộc Trọng Hi động thủ trái quy tắc, làm cho bọn họ bị trừ điểm thi đấu.
Thấy đám người Trường Minh Tông giận mà không làm gì được, Sở Hành Chi cười nhếch môi, toan mở miệng trào phúng thêm vài câu thì khựng lại.
Diệp Kiều đứng sau lưng đại sư huynh nghe được động tĩnh thì ló đầu ra thăm dò. Nhìn thấy Sở Hành Chi và các đệ tử chân truyền khác, nàng lập tức cười tươi chào hỏi: "Hai~"
"..." Thanh niên hiểu rõ cái nết của Diệp Kiều-Mộc Trọng Hi vừa nghe được từ "hai" đã thấy đau dạ dày.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Diệp Kiều, nàng vừa nói "hai", trăm phần trăm sẽ không có chuyện tốt xảy ra.
Sở Hành Chi sửng người một lát, sau đó giở giọng khinh thường: "Mi chính là sư muội mới đến của bọn hắn, người chỉ mới đến sơ kỳ Trúc Cơ?"
Giọng của Sở Hành Chi càng lúc càng không nể nang: "Một đứa sơ kỳ Trúc Cơ, một đứa đỉnh Trúc Cơ, ha ha ha, hai kẻ vô dụng không biết tự lượng sức còn muốn tham gia đại hội tông môn?"
"Đúng, đúng đúng." Diệp Kiều gật đầu phụ họa: "Mi nói rất đúng."
Sở Hành Chi khựng lại: "Mi đang trào phúng ta?"
Diệp Kiều: "Không có mà. Ta đang đồng tình với mi, mi nói gì cũng đúng, có vấn đề gì sao?"
Đúng vậy, đúng là không có vấn đề, Diệp Kiều xác thực là đang đồng tính với hắn.
Nhưng không biết tại sao, Sở Hành Chi cứ có cảm giác lời mình nói như đấm vào bông mềm, đối phương không có phản ứng nào khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Sở Hành Chi nghẹn sự khó chịu đó lại, tiếp tục công kích phòng ngự tâm lý yếu ớt của Minh Huyền: "Biết mình vô dụng là được. Ba năm liền Minh Huyền không đột phá được Kim Đan. Tông môn vạn năm chót bảng cũng có mặt mũi đi tham gia đại hội, ta thấy mất mặt giùm mi đấy."
"À, phải phải phải." Minh Huyền tỏ vẻ mình là một người rất biết lắng nghe: "Ta chính là kẻ vô dụng."
Tiểu sư muội nói đúng, tại sao phải nhường nhịn kẻ khác? Hắn hoàn toàn có thể lấn áp kẻ khác, khiến chúng không có đường để ngoi lên.
"?"
Sở Hành Chi cứng họng. Hắn bị lời nói của Minh Huyền làm cho trở tay không kịp.
Minh Huyền liếc nhẹ hắn một cái, ngữ khí bình thản, lạnh nhạt: "Trường Minh Tông bọn ta là một đám vô dụng đấy, thì sao? Có ngon mi nhốt bọn ta lại đi?"
Diệp Kiều suýt nữa là vỗ tay khen thưởng Minh Huyền.
Câu này cùng một kiểu với câu: Vậy thì sao? Có ngon mi báo cảnh sát đi!
Một điều nhịn chín điều lành sao? Tại sao phải nhường nhịn kẻ khác, nhường nhịn chúng có buông tha ta không? Thế chẳng bằng khiến chúng cứng họng không làm gì được mình!
Mắt Sở Hành Chi trợn to.
Minh Huyền học dáng vẻ xà lơ thường ngày của Diệp Kiều, hất cằm: "Thế thì sao? Bọn ta thích nằm chót bảng đấy thì sao? Chúng ta không thích đấu đấy, thì sao?"
Biết sai thì sửa, không sửa được thì chờ bữa sau.
Mi thích thì cứ trào phúng. Nước đổ lá khoai, ai sợ ai?
Nhìn vẻ mặt cứng họng nói không lại của Sở Hành Chi, Minh Huyền nhếch môi. Hắn hoàn toàn thấm nhuần thú vui khi buông xuôi lười biếng của sư muội.
Chương 40: Thủ thế mới của Trường Minh Tông
Sở Hành Chi tức giận vén tay áo lên muốn sống mái một trận với Minh Huyền. Tay hắn vừa chạm vào kiếm, Diệp Kiều nhếch mày, hô tô: "Mau lại xem, Vấn Kiếm Tông đánh người ta."
Nghe tiếng hô của Diệp Kiều, Sở Hành Chi đứng hình. Bây giờ hắn rút kiếm cũng không phải, không rút kiếm cũng không được. Hắn đứng đực ra đó, xấu hổ không biết nên làm gì.
"Mi..." Hắn tức giận mở miệng toan nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Tiết Dư chen lời: "Không sao, Vấn Kiếm Tông mạnh mà, muốn hà hϊếp đám yếu đuối Trường Minh Tông chúng ta cũng là chuyện thường tình."
Sở Hành Chi suýt nữa là chửi ầm lên.
Là yếu dữ chưa?
Đệ tử chân truyền của năm đại tông môn được tham gia đại hội, về cơ bản, thực lực không chênh nhau là mấy. Nếu không phải Trường Minh Tông luôn an ổn ở vị trí chót bảng thì sẽ không bị chế giễu như vậy. Nếu bọn họ là kẻ yếu thì đệ tử chân truyền của các tông môn khác là cái gì?
Lời nói thơm mùi matcha của Tiết Dư thành công khiến Sở Hành Chi tức bể phổi.
Mộc Trọng Hi chớp mắt, tay lập tức ôm ngực, giọng điệu nhu nhược, yếu đuối: "Đúng vậy, sư muội. Muội mới đến nên không biết, thực lực mạnh như Vấn Kiếm Tông chỉ là một trong những người xem thường chúng ta mà thôi. Không sao, bị khinh khi nhiều năm cũng quen rồi."
"..." Đám Trường Minh Tông mấy người còn học cả diễn kịch?
Sở Hành Chi trợn tròn mắt.
"Mộc Trọng Hi!!!" Hắn nghiến răng: "Có ngon mi đánh với ta một trận!"
Ai xem thường bọn họ?
Còn có Mộc Trọng Hi, trước kia không phải hắn là người nóng tính nhất sao?
Sở Hành Chi không biết nhóm người này tại sao lại biến thành thế này. Hắn tức điên lên, muốn bất chấp mọi thứ mà bùng nổ. Sư đệ, sư muội đứng bên cạnh vội vàng ngăn hắn lại: "Nhị sư huynh, bình tĩnh, bình tĩnh. Trước khi đại hội tông môn bắt đầu, không được phép đánh nhau."
Tiểu sư muội nhắc nhở: "Đến lúc đó sẽ bị cấm túc và trừ điểm thi đấu."
Sở Hành Chi cố gắng bình tĩnh lại.
"Đừng nóng." Tiểu sư đệ cũng vội vàng khuyên nhủ: "Phí lời với đám phế vật bọn họ làm gì? Chờ đến khi vào bí cảnh, chúng ta lại xử chúng cũng không muộn."
Sở Hành Chi được an ủi nên đã nguôi bớt cơn giận. Hắn mím môi, oán hận nhìn bọn Diệp Kiều: "Nhớ đó! Ta chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn mi."
"Ừm, ừm, ừm. Mi nói đúng, mi giỏi nhất." Diệp Kiều cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm gật đầu, rồi nói: "Bọn ta đi ngủ đây."
Lời chế giễu của đám đệ tử Vấn Kiếm Tông bị câu hùa có tâm của Diệp Kiều chặn họng: "..."
Cả đám cứng họng không nói lại được, suýt nữa là chửi đổng tập thể.
Vừa đi xa khỏi đám người kia, Mộc Trọng Hi lập tức tỏ vẻ khoái chí, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên. Hắn hưng phấn hoa tay múa chân: "Ha ha ha, tiếc thật, giá mà lúc đó có người nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Sở Hành Chi."
Sau đó, hắn lại tiếc nuối: "Đáng lẽ, lúc nãy đệ nên lấy Đá Lưu Ảnh để chụp lại."
Mỗi lần xuống núi rèn luyện đều không tránh khỏi việc chạm mặt Vấn Kiếm Tông. Mỗi lần tranh chấp, Mộc Trọng Hi luôn ở thế thất bại. Lần này có sự tham chiến từ chiến thần thủ đoạn Diệp Kiều, lần đầu tiên Sở Hành Chi bị nàng nói đến nghẹn họng.
Hắn còn bị gán thêm cái mác "ngông cuồng, coi thường đệ tử chân truyền tông môn khác".
Còn ai oan uổng hơn hắn?
Đôi khi sức mạnh của quần chúng là vô địch. Một đồn mười, mười đồn một trăm, cứ như thế lời đồn tự nhiên trở thành sự thật.
Chỉ sau một đêm, câu chuyện càng lúc càng đi xa. Tin tức Sở Hành Chi tuyên bố muốn đè bẹp bốn tông môn khác ở đại hội được lan truyền khắp nơi, ai ai cũng biết.
Vốn dĩ chỉ là sự xích mích giữa hông tông môn, kết quả là qua bộ lọc tin đồn, nó biến thành vấn đề của năm tông môn.
"Đệ tử của Vấn Kiếm Tông ai cũng ngông cuồng thế à?" Giọng nói Tư Diệu Ngôn pha lẫn một chút khó hiểu: "Tuy rằng tỉ lệ năm nay bọn họ đứng đầu bảng khá cao nhưng cũng không có nghĩa là bốn tông môn khác sẽ khoanh tay ngồi yên?"
Cũng có gan lắm, đại hội tông môn còn chưa bắt đầu mà bọn họ đã tự cao như vậy.
Vấn Kiếm Tông ăn gì mà gan lớn thế?
Sở Hành Chi sau khi tin tức truyền đến tai: "?"
Ai? Là kẻ nào đang bôi nhọ hắn?
Hắn xem thường bốn tông môn khác khi nào?
Tin tức lan truyền quá nhanh, đến cả trưởng lão của Vấn Kiếm Tông cũng nghe được. Lão lạnh mặt răn dạy Sở Hành Chi một trận: "Còn chưa thi đấu đã xem thường bốn tông môn khác, ai dạy trò làm thế hả?"
Sở Hành Chi mếu máo: "Đây chỉ là trào phúng lẫn nhau trước khi thi đấu thôi ạ."
Trưởng lão nghe thế càng giận hơn: "Thế trò đâu cần phải dẫm đạp lên mặt mũi của bốn tông môn khác. Không bàn đến cái khác, chỉ riêng Chu Hành Vân của Trường Minh Tông cũng đã đánh ngang tay với Diệp Thanh Hàn rồi. Thi đấu còn chưa bắt đầu, trò đã gây thù chuốc oán với các tông môn khác, não trò chỉ để trang trí thôi hả?"
Vẻ mặt Sở Hành Chi đầy oan ức: "Trò không có trào phúng các tông môn khác..." Rốt cuộc kẻ nào đã bôi nhọ hắn?
"Câm mồm, trước khi đại hội tông môn bắt đầu, trò yên phận cho ta. Đừng ra ngoài làm xấu mặt tông môn này!" Trưởng lão giật giật cơ mặt, trầm giọng trách cứ.
Không dưng bị mắng một trận, Sở Hành Chi tức muốn chết. Hắn không hiểu mọi chuyện đang êm đẹp tại sao lại biến thành thế này.
...
Một vài người có chút đầu óc sẽ không vội vã tin ngay mà nhanh chóng đi điều tra kỹ càng. Cuối cùng, đại sư huynh của Thành Phong Tông cũng tra ra nguyên nhân. Hắn ngẫm một lát rồi bật cười: "Ấy chà, đại hội năm nay sẽ rất thú vị đây."
Đại hội tông môn còn chưa bắt đầu đã náo nhiệt như thế, một khi khai mạc chẳng phải sẽ càng đặc sắc?
"Diệp Kiều?" Đoạn Hoành Đao đang vùi đầu nghiên cứu pháp khí trong tay, khi nghe đến cái tên quen thuộc, cánh tay đang vẽ khựng lại, hai mắt sáng rực.
"Đệ biết con bé đó?" Đại sư huynh híp mắt.
"Đương nhiên." Đoạn Hoành Đao ra dấu tay xác nhận đúng thế: "Không chỉ thế, nói thật thì đệ rất mong nàng ấy tham gia đại hội."
"Một con nhóc linh căn trung phẩm, tu vi sơ kỳ Trúc Cơ?" Hắn gõ đầu sư đệ, cười nhạo: "Không bằng đệ đổi sang chờ mong tiểu sư muội mới nhập môn của Nguyệt Thanh Tông đi, cô bé đó còn thú vị hơn nhiều."
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã đột phá Kim Đan, con bé tên Vân Thước kia không hề đơn giản.
Đại sư huynh lại lên tiếng ghét bỏ: "Đi rèn luyện bên ngoài một chuyến đệ làm mất não của mình rồi hả?" Sao lại đâm đầu vào chờ mong một kẻ chỉ mới Trúc Cơ.
Đoạn Hoành Đao bất mãn hất tay đại sư huynh ra: "Huynh nhầm rồi, nàng ấy rất ghê gớm."
Đến bây giờ, Đoạn Hoành Đao vẫn chưa quên được thủ đoạn của Diệp Kiều. Hắn nghiêm túc cảnh tỉnh đại sư huynh nhà mình: "Tóm lại là, khi vào trong bí cảnh, chúng ta phải cẩn thận nàng ấy."
Đại sư huynh lại vỗ đầu hắn, bất đắc dĩ thở dài. Hắn tin chắc rằng tiểu sư đệ nhà mình chập mạch rồi.
...
Một đêm cũng không bình yên lắm trôi qua. Trải qua sự kiện bị đồn đãi ác ý, các đệ tử chân truyền của Vấn Kiếm Tông đã trở nên yên phận hơn rất nhiều. Nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, tập thể đệ tử chân truyền phải tiến vào bí cảnh.
Trong ngày tập hợp này, không thể tránh khỏi màn chạm trán với Nguyệt Thanh Tông.
Tống Hàn Thanh đi ở đằng trước. Còn chưa lên tàu bay, khi đi ngang qua Diệp Kiều, hắn nói bằng giọng ác ý: "Diệp Kiều..."
Diệp Kiều lui về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn: "Sao? Còn chưa bắt đầu thi đấu, thấy sang bắt quàng làm họ à?"
Tống Hàn Thanh: "???" Mẹ nó, ai muốn bắt quàng làm họ với mi?
"Nhị tỷ ơi."
Âm thanh quen thuộc vang lên, lần này đến phiên Diệp Kiều đau dạ dày. Nói thật, khi nàng bật chế độ khẩu nghiệp, không ai có thể khiến nàng câm nín.
Chỉ trừ nữ chính!
Tiếng "nhị sư tỷ" quen thuộc lại vang lên. Vân Thước xuất hiện, lần này bên người nàng ta còn có ba sứ giả hộ hoa đi theo.
Không thể không nói... sức hấp dẫn của nữ chính là vô biên.
Ngoại trừ hai người có một vài khúc mắc sâu xa với nguyên chủ là Tô Trạc và Địch Trầm, còn có một chàng trai khác cũng đi kè kè bên cạnh.
"Sư muội Diệp Kiều." Địch Trầm nhìn thấy nàng. tâm trạng hơi phức tạp.
Tính ra hai người đã hơn nửa năm chưa gặp nhau. Lần cuối gặp mặt cũng là vì một cây cỏ Phù Du, Diệp Kiều tức giận xuống núi.
Chỉ là Địch Trầm không ngờ rằng nàng sẽ lên Trường Minh Tông bái sư, lại còn được làm đệ tử chân truyền. Chuyện này nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi.
"Quào." Minh Huyền cất giọng cao đến quãng tám, tay ôm ngực, ỷ vào dáng người cao lớn, che trước người Diệp Kiều, nhìn thẳng mắt Địch Trầm: "Bọn mi không có sư muội à? Sao cứ nhăm nhe sư muội bọn ta với ánh mắt ghê tởm thế hả?"
Địch Trầm lạnh mặt: "Minh Huyền, đừng tưởng mi là người nhà họ Minh thì ta sợ mi."
Minh Huyền không thèm đếm xỉa: "Vậy cứ chờ ở bí cảnh đi. Hiện tại mi cách sư muội ta xa ra, cảm ơn."
"Diệp Kiều." Tô Trạc đứng một bên lên tiếng. Hắn nhìn Diệp Kiều cả buổi rồi, cuối cùng có lẽ đã tiếp thu được sự thật sư tỷ lớn lên cùng mình đã gia nhập Trường Minh Tông. Hắn lạnh lùng nói: " Hi vọng tương lai tỷ sẽ không hối hận. Sau khi vào bí cảnh tôi sẽ không nương tay đâu."
Diệp Kiều nghe đến đoạn không nương tay thì phụt cười.
Làm như lúc trước hắn quan tâm sư tỷ của hắn lắm ấy.
Phàm là hắn có chút thương xót với nguyên chủ thì đã không cướp lấy thảo dược mà nàng ấy vất vả hái được để lấy lòng Vân Thước.
Nàng bật cười, giơ ngón giữa đáp trả hắn.
Chu Hành Vân chau mày, không hiểu dấu tay kia của nàng có nghĩa gì.
Hắn đứng bên cạnh nhìn cả buổi, cuối cùng cũng hiểu giữa tiểu sư muội và Nguyệt Thanh Tông có ân oán gì đó. Nhưng hắn không xen vào. Dù sao thì chuyện của Diệp Kiều vẫn nên giao cho muội ấy tự xử lý.
Nếu không xử lý được thì hắn lại ra tay cũng không muộn.
Không riêng gì Chu Hành Vân, ba người còn lại cũng không hiểu hành động của Diệp Kiều có nghĩa gì. Bọn họ đồng loạt chìm vào trầm tư.
Cái này... lẽ nào là thi pháp thủ thế đặc biệt nào đó?
Không được!
Thua cái gì cũng không được thua khí thế! Bọn họ là sư huynh phải giúp tăng mặt mũi cho sư muội.
Vì thế, năm người Trường Minh Tông đồng loạt giơ ngón giữa về phía đám người kia.
Người của Nguyệt Thanh Tông: "..."
Không biết tại sao nhưng bỗng nhiên có cảm giác bị chửi thề.
"Bọn mi có ý gì? Làm nhục bọn ta?" Tô Trạc từng nhìn thấy Diệp Kiều giơ ngón giữa với sư phụ. Hắn luôn cảm thấy hành động này không có ý gì tốt.
"À." Diệp Kiều chân thành giải thích: "Đừng nhạy cảm thế, đây chỉ là thủ thế kiểu mới của Trường Minh Tông thôi."
Ê ê, cho hỏi có tông môn nào rỗi hơi lại đi thi pháp thủ thế là giơ ngón giữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro