Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 15

     Đô Thiên Thanh Duệ tìm đến Mạc Tuyết ngay sau đó. Nhưng lần này lại đồng hành cùng một người.
"Mạc Tuyết, ta là Giang Khanh"
      Mạc Tuyết cười nhẹ gật đầu. "Ta biết"
      Mạc Tuyết vẫn biết nàng công chúa có đôi mắt trong veo như sao trời, có tiếng cười vừa thoải mái vừa hào sảng, không giống như hoàng huynh của nàng, vừa thâm trầm vừa khó đoán.
      Giang Khanh cười đến sáng lạn. Lập tức xà vào bên cạnh Mạc Tuyết luyến thoắng.
"Tiểu Tuyết, thời gian ngươi rời khỏi, ta ngày nào cũng lo lắng cho ngươi, chỉ là nam nhân đáng hận này luôn ngăn cản ta tìm ngươi, xem xem, mắt ta muốn thâm đen"
        Mạc Tuyết cười yếu ớt. "Ta rất tốt, chẳng phải lúc này không có chuyện gì sao?"
        Giang Khanh lập tức bất bình nói.
"Hoàng huynh ta thật quá đáng, hại ngươi và Thanh Du không thể ở bên cạnh  nhau"
       Mạc Tuyết vẫn giữ nụ cười nhợt nhạt, hé mắt nhìn Đô Thiên Thanh Duệ một cái mới nói.
"Hiện tại ta đã trở về, không ai có thể ngăn cách ta và hắn"
       Đô Thiên Thanh Duệ hơi giật mình nhưng vẫn bình tĩnh chống lại ánh mắt của nàng. Giang Khanh thấy vậy lòng chợt xót xa. Người nam nhân kia vì Mạc Tuyết mà nuôi tham vọng trả thù quốc gia của nàng, biết bao đêm nàng nhìn lén hắn phê duyệt tấu chương đến sáng, trước mặt Thanh Du thì phải cố ứng phó tốt sắc mặt, không để đệ đệ của mình phát hiện ra điều gì.
      Hắn trái lo phải nghĩ, nàng sao lại không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Miệng nói đàn áp thế lực Long Phổ không cho lớn mạnh nhưng nàng biết, trong tiềm thức của hắn vẫn nuôi hy vọng cứu trở về Mạc Tuyết. Cứ nhìn thời thế là biết, vì sao Long Phổ sắp lụn bại thì Đô Thiên Thanh Duệ lại rút quân, chẳng phải là vì, mục tiêu của hắn đã sớm trở lại dưới mắt hắn sao.
      Mạc Tuyết cùng Giang Khanh trò truyện một lúc, Giang Khanh có việc rời đi, thấy Đô Thiên Thanh Duệ vẫn không có ý đứng dậy nàng liền dứt khoát bước ra khỏi đình.
       Chỉ còn lại Đô Thiên Thanh Duệ và Mạc Tuyết.
"Có lẽ ta đã sai rồi, Mạc Tuyết, nàng thấy sao?"
        Mạc Tuyết đạm cười, vẻ mặt thản nhiên như không.
"Hoàng thượng, ta không quan tâm, ta muốn ở cạnh chàng, chàng cũng vậy, ta nghĩ, ta không thể buông tay nữa rồi"
"Ta hiểu rồi". Đô Thiên Thanh Duệ đè nén cảm giác xót xa đang cuộn trào.
"Mong rằng nàng sẽ không hối hận".
"Sẽ không, hoàng thượng, xin ngài lần sau gặp ta đừng nhìn ta như vậy nữa, Giang Khanh là nữ tử mà ta vô cùng ngưỡng mộ, mong ngài hãy trân trọng nàng"
      Đô Thiên Thanh Duệ thật sâu nhìn nàng rồi kéo vạt áo rời đi. Mạc Tuyết hớp một ngụm trà, dõi mắt nhìn hàng liễu ngoài bờ ao xa xa. Bất giác nàng lại nhớ đến Tích Nhược, không biết hiện tại nàng ấy ra sao? Giang Tử Quân đã biết chưa, có đối xử cay nghiệt với nàng hay không?
"Mạc Tuyết..."
       Mạc Tuyết đang xuất thần nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp. Nàng giật mình quay lại, là Giang Tử Liên. Nở nụ cười thật xinh đẹp, nàng vươn tay ý mời hắn ngồi. Giang Tử Liên chỉ chăm chú nhìn nàng, chân cũng bước đến bất thình lình ôm lấy nàng.
      Mạc Tuyết hơi lạnh mặt đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói.
"Đừng như vậy...."
"Đô Thiên Thanh Duệ có gì hơn ta, đáng để nàng bất chấp như vậy?"
       Mạc Tuyết nghe giọng điệu này, cảm thấy như đang nhìn thấy Giang Tử Quân thứ hai. Nàng chán ghét cầm một chén trà ném vào một huyệt đạo trên người Giang Tử Liên. Bình thản nói.  
"Chúng ta vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, ta không lưu luyến, ngươi cũng đừng đa tâm mà thêm bệnh"
        Giang Tử Liên không nói, ánh mắt như sao, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú trầm tĩnh như một dòng nước. Lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng.
"Mạc Tuyết, nếu hắn không đưa nàng đi, Giang Tử Quân sẽ không buông tha nàng, hắn không có tài năng chống lại Giang Tử Quân, nàng ở bên hắn, sẽ chỉ hại hắn". Đây mới là điều mấu chốt Giang Tử Liên muốn nói với nàng, Mạc Tuyết có chút kinh hoàng hỏi:
"Tích Nhược làm sao rồi?"
      Giang Tử Liên nghiêng đầu nhìn cành liễu đu đưa trước gió nhẹ giọng nói:
"Nàng bị Giang Tử Quân hưu rồi, đã bị trả về Mộ gia, hắn đang sửa soạn đến đây tìm nàng"
       Tay Mạc Tuyết run run, nàng biết, nàng nên biết sớm. Nữ tử như Tích Nhược tốt bụng nhưng cố chấp, lại vô cùng kiên cường. Nàng ta sao có thể chịu sống dưới thân phận của nàng ngày ngày đối mặt với Giang Tử Quân mà ân ân ái ái.
       Giang Tử Liên tiến lên một bước, nhẹ cầm tay Mạc Tuyết.
"Đi cùng ta, ta không cần ngôi cao, không màng quyền thế nhưng ta có thế lực của mình đảm bảo an toàn của nàng, không để bất cứ ai cướp nàng đi..."
      Mạc Tuyết giơ tay lên, khôi phục sự lạnh lùng trên mặt.
"Ta muốn quyền lực, Giang Tử Liên, một khi ta giãy giụa trong quyền lực của người khác, ta muốn nắm trong tay quyền lực quyết định sống chết của hắn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro