Chap 1: Truy sát
Trong bầu không khí nặng nề, tỏa ra mùi tanh tưởi của máu và lửa trên chiến trường, những tiếng gầm rú của sắt thép va chạm hòa quyện cùng những tiếng kêu gọi thiết tha giữa sự sống và cái chết vang lên, như một bản giao hưởng bi tráng vừa đau thương vừa hùng vĩ. Cố Bắc Hàn, vị đại tướng quân lừng danh với danh tiếng bất khả chiến bại, đang đứng giũa cuộc chiến khốc liệt, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã phải đối diện với sự phản bội tàn nhẫn của chính người mà hắn hết lòng tín nhiệm.
Lưu Nghĩa, người huynh đệ đã cùng hắn vượt qua bao trận chiến sinh tử, giờ đây lại trở thành kẻ phản bội. Hắn ta đã âm thầm bán đứng Cố Bắc Hàn, đem những thông tin tối mật cho kẻ thù để đổi lấy vinh hoa phú quý và khỏa lấp lòng đố kỵ của chính mình. Cú đâm sau lưng ấy không những làm cho Cố Bắc Hàn triệt để sụp đổ mà còn khiến binh sĩ của Long Quốc tiến thoái lưỡng nan, gần như bị diệt vong trong cơn bão dữ của cuộc chiến.
Ánh sáng mặt trời dần tắt dần khi hoàng hôn buông xuống, xác những binh lính đang ngổn ngang nằm phơi thây nơi biên ảnh. Tiếng bước chân rẻ lá đang chạy như bay giữa những cánh rừng, tiếng truy đuổi của kẻ thù vẫn vang vọng phía sau. Với từng nhịp thở hổn hển, hắn cảm nhận được sức ép nặng nề của cái chết đang bám lấy mình.
Kẻ thù, với quân số đông đảo và vũ khí tối tân, không ngừng truy lùng hắn. Hắn biết rằng nếu không nhanh chóng trốn thoát, số phận của hắn sẽ nằm gọn trong tay những kẻ tàn ác.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, sự mệt mỏi đã ăn sâu vào từng cơ bắp. Đột nhiên, một mũi tên sắc lẹm xé gió bay vụt qua, cắm phập vào gốc cây bên cạnh, khiến hắn giật mình. Cố Bắc Hàn quay lại, nhưng không có thời gian để phản kháng. Hắn lại tiếp tục phải nhận lấy một mũi tên ngay lòng ngực chạy một cảm giác đau đớn như nhói lên từng hồi.
Ngay lập tức cơ thể hắn đổ xuống vách đá trước mặt. Thân hình to lớn của hắn lộn nhào trong không gian, khiến cho mọi thứ xung quanh trở thành một mảng hỗn độn. Hắn nghe thấy tiếng gió rít bên tai và cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết đang chực chờ, một tia sáng mới đã le lói, và hắn biết rằng, không bao giờ còn một mình trong cuộc chiến này nữa.
Nhưng may mắn, tay hắn kịp bám vào một mảnh đá nhô ra, giữ cho bản thân không bị rơi xuống sâu. Sự nỗ lực cuối cùng này giúp hắn thoát khỏi cái chết cận kề, nhưng cũng khiến tay hắn đau nhói và máu rỉ ra từ những vết thương. Hắn đã cố gắng bám víu vào những mỏm đá sắc nhọn, nhưng lực ép quá mạnh khiến hắn không thể giữ vững.
Cuối cùng, tay hắn buông thỏng, cơ thể nặng nề rơi xuống, và mọi thứ xoay tròn trong bóng tối. Ý thức hắn dần trở nên mơ hồ, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm, và Cố Bắc Hàn dường buông bỏ mọi thứ và chấp nhận với trò đùa của vận mệnh.
Đúng lúc ấy, một bóng người lao đến từ khu rừng.
“Hãy cầm lấy ta!” Lục Tử Nguyên hô lớn, đưa tay về phía Cố Bắc Hàn. Giữa bầu trời u ám, ánh mắt của cả hai chợt giao nhau. Từ ánh mắt tinh anh ấy, Cố Bắc Hàn thấy được sự kiên định và một niềm mong mỏi mãnh liệt.
Không một giây chần chừ, Cố Bắc Hàn dồn tất cả sức lực để bám lấy bàn tay Lục Tử Nguyên, người đang cố sức kéo kéo hắn lên. Sức mạnh và quyết tâm của chàng trai như một sức mạnh vượt qua mọi rào cản, và cuối cùng, hắn cũng được đưa lên khỏi miệng vực thẳm.
Bước trên nền đất vững chãi, Cố Bắc Hàn cảm nhận được giao cảm kỳ diệu, một mối dây liên kết đã hình thành giữa họ. Hơi thở nặng nhọc và mồ hôi nhễ nhại, nhưng lòng họ tràn đầy hy vọng.
“Ngươi không sao chứ?” Lục Tử Nguyên lo lắng, đôi mắt sáng như ánh sao giữa đêm đen. Khiến hắn không thể nào quên được, giờ đây cả người hắn đau đớn một màu đen dần nuốt trọn ý thức của hắn.
"Này, Ngươi ... Ngươi đừng có chết" giọng nói khẩn trương của thiếu niên lại lần nữa vang lên trong sự lạnh lẽo của khu rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro