Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10-20 (kết)

Lời editor:

Sau khi đọc xong chương 10, nhiều bạn thắc mắc là tại sao Nhị ca bị trọng thương mà còn rời chó con đi được. Sau đó mình đọc kỹ lại bản gốc, thì thấy nên dịch lại là Nhị ca "bèn dựa vào chó con mà đi."

11.

Khi Long Tứ và Tiểu Ngọc thoát khỏi mê trận, đến tới chân núi Côn Luân, thì hết thảy đều đã trần ai lạc định rồi.

Long Tứ nhìn thấy máu và Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trên mặt đất, cảm thấy trong hôm nay phải chảy hết nước mắt cả đời này.

Lúc này, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đột nhiên biến hóa, một con giao long ngẩng ba cái đầu của nó lên. Dù được tự do, nó không nôn nóng bỏ đi, chỉ đứng tại chỗ lẩm bẩm:

"Dương Tiễn?"

"Dương Tiễn?!"

"Dương Tiễn ——!!!"

12.

"Dừng ở đây đi." Trước kết giới của Côn Luân, Dương Tiễn cố lấy đủ sức lực, cười mà thều thào nói với Hao Thiên Khuyển.

"Chủ nhân?"

Dương Tiễn tựa vào kết giới Côn Luân thượng, nhẹ nhàng hít thở.

Hắn thanh danh bên bối như vậy, hắn trọng thương không thể chữa như vậy, làm sao có thể gặp lại sư phụ.

Huống hồ...... Huống hồ...... Dương Tiễn ôm một tia hy vọng không thực tế.

...... Có thể nào, có thể nào làm sư phụ cho rằng hắn vẫn còn sống?

13.

Côn Luân có tuyết, còn có sư phụ.

14.

Khi dự yến tiệc mừng công của Trầm Hương, Long Tứ công chúa mặc một màu trắng toàn thân.

"Ta phải đi dự tang, nên ăn mặc thanh tịnh một chút."

Nàng vốn dĩ không muốn nói gì cả, nhưng khi Dương Liên lên án kịch liệt tội ác của Nhị Lang Thần, cuối cùng không thể nhịn được nữa.

Long Tứ đem những chuyện đã qua từ từ kể ra.

"Dương liên! Muội rốt cuộc đã nói với hắn những gì?!"

Tại sao lúc hắn chịu chết lại như vậy quyết tuyệt như vậy?!

15.

"Đúng vậy, làm sao mà Bảo Liên Đăng lại có vấn đề? Rõ ràng là chỉ có pháp lực nhân từ mới có thể thúc đẩy nó, bằng không nó sẽ phản ngược lại."

"Ta không có ca ca như ngươi!"

16.

"Vậy người đâu rồi?" Lưu Trầm Hương hỏi nàng, trong ánh mắt long lanh ánh lệ.

"Ta đã nói rồi a," Long Tứ nhìn gương mặt bi thương của thiếu niên, một nỗi bi ai không thể tả bao phủ linh hồn nàng.

"Ta phải đi dự tang, nên ăn mặc thanh tịnh một chút."

17.

"Vì sao tất cả nạn tai của tam giới đều là lỗi của hắn, lại không liên quan gì tới một tam giới chi chủ như ông?"

Long Tứ chất vấn thần vương trên ngự tòa, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng điên rồi, chính nàng cũng cảm thấy như vậy, giọng phụ thân cầu khẩn cho nàng hoà cùng giọng đám thần tiên trên điện ồn ào to nhỏ hỗn loạn, giọng hỗn tạp và giọng nghị luận Tư Pháp Thiên Thần không có gì khác biệc.

Long Tứ trước nay chưa từng xem hài kịch nào buồn cười như thế, vì thế nàng thuận theo tim mình mà cất tiếng cười to.

Đây chính là gia quốc của nàng a!

Ngươi xem tam giới lớn như vậy, những việc đó lại khiến Tư Pháp Thiên Thần mệt mỏi đến chết.

Ngươi xem tam giới nhỏ như vậy, đến một Dương Tiễn cũng không dung được.

18.

Thần tiên rất ít khi nằm mơ.

Thế nên khi Ngọc Đỉnh mơ thấy Dương Tiễn, lão còn tưởng rằng đồ đệ vốn đang trăm công ngàn việc đã bớt chút thời gian đến thăm lão.

"Đồ nhi a," Ngọc Đỉnh vui sướng phe phẩy quạt, nhìn trái nhìn phải, "Rốt cuộc con cũng nhớ tới thăm sư phụ."

"Đồ nhi bất hiếu," Dương Tiễn trong mộng giống hệt như Địa tiên Quán Giang Khẩu, thanh niên mỉm cười pha trà cho sư phụ, kể một vài chuyện lý thú mới xảy ra trong tam giới, ánh mắt ôn nhu như ánh nắng đầu xuân.

Hai thầy trò cứ nói chuyện trời đấy ròng rã cả một đêm, Ngọc Đỉnh đã thật lâu rồi không vui vẻ đến thế, nhưng Ngọc Đỉnh lại loáng thoáng sợ hãi, đành phải âm thầm lặng lẽ mong trời đừng sáng.

Nhưng trời cuối cùng cũng sáng.

Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, cáo biệt với sư phụ.

"Sư phụ, con phải đi rồi."

Ngọc Đỉnh nói không cho hắn đi, không hiểu tại lão chỉ cảm thấy không thể để đồ đệ đi. Dương Tiễn bất đắc dĩ dỗ dành lão, sau khi lôi lôi kéo kéo một hồi, Dương Tiễn cũng đi ra khỏi động phủ.

Ngọc Đỉnh đứng trước cửa nhìn bóng lưng Dương Tiễn, tự biết mình đuổi theo không kịp, lão chăm chăm nhìn đồ đệ, rốt cuộc Dương Tiễn nhịn không nổi mà quay đầu lại.

"Sư phụ, đồ nhi đi đây!"

Trong giọng nói vui sướng kia mang theo chút nghẹn ngào, Ngọc Đỉnh nhìn thấy trong ánh mắt Dương Tiễn đã đầy lệ.

Lão chợt như bừng tỉnh, chạy đến kéo góc áo Dương Tiễn, nhưng mảnh áo kia tựa như nước chảy ra khỏi tay lão.

Ngọc Đỉnh từ nền đất ngồi dậy.

Ngọc Đỉnh đã tỉnh.

19.

Lúc Ngọc Đỉnh vội vã tới Ngọc Hư Cung, cả người đều ngây ngốc.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Đồ đệ của lão vừa mới về thăm lão mà? Sao có thể chết được? Sư phụ cùng các sư huynh đệ càng ngày càng không đáng tin cậy rồi, sao có thể vui đùa kiểu này? Thật là quá đáng mà......

Ngọc Đỉnh nhìn đồ đệ đang được Hao Thiên Khuyển ôm trong lòng, rùng mình mở miệng hỏi hắn:

"Đồ nhi a...... Con cuối cùng cũng trở về...... thăm sư phụ...... a......?"

Lão thấy Dương Tiễn không phản ứng gì với lão, liền quay đầu nhìn các sư huynh đệ, các sư huynh đệ ai ai cũng khóc. Lão liền túm lấy tay áo Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ đi vài bước chân ngắn ngủn mà Ngọc Đỉnh đã ngã mấy lần, cơ hồ như bò đến bên Thiên Tôn.

"Sư phụ...... Sư phụ...... Tiễn nhi sao lại...... không để mắt tới con a......"

"Của ta...... của ta...... Đồ đệ của ta......"

Lão có ý đồ nhìn ra một khả năng khác từ nét mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại hoàn toàn sụp đổ trước biểu tình vừa bi thống vừa đau thương của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Khoảnh khắc Ngọc Đỉnh gục nhào trên mặt đất, lớn tiếng gào khóc, rường cột Xiển Giáo rốt cuộc không kiên trì được nữa, lệ nóng cuồn cuộn làm ướt ống tay áo giáo chủ.

20.

Trên Côn Luân quanh năm có tuyết, các tiên nhân ở Côn Luân cũng cao khiết như tuyết.


Lời editor: Nếu bạn đọc tới đây mà tự hỏi, "Ủa, vậy là hết rồi hả?" thì mình xin trân trọng trả lời, "Đúng! Hết truyện rồi!" Cá nhân mình hy vọng đây là kết mở, Nhị ca cuối cùng cũng được cứu, nhưng sau đó bị sư môn bắt nuôi trong Côn Luân, vĩnh viễn không cho ra ngoài thế đạo hiểm ác kia nữa. Cơ mà đây chỉ là do tui suy luận ý của tác giả như vậy thôi. Huhuhu!!! Đau lòng quá a!!! 😥😥😥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro