
Chương 105
Nhân vật chính trong chương: Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão
---------------------------------------------------
"Tiểu hài tử không được uống rượu."
Lúc Nguyệt trưởng lão nói ra lời này, thành công nhận được cái trừng mắt của Tuyết Trùng Tử
Thực tế, tuy Tuyết Trùng Tử biến về bộ dạng hài tử, nhưng thể chất mấy ngày nay đã tĩnh dưỡng thỏa đáng, không khác gì với trạng thái bình thường
Uống nhều nhất định là không được, nhưng uống một chút chắc chắn không thành vấn đề
Bằng hữu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vào lúc này luôn có sự ăn ý khó hiểu
Rõ ràng biết tâm tình đối phương không tốt, nhưng cũng không hỏi quá nhiều, chỉ cùng nhau uống rượu, sau đó chờ đối phương nói ra lời trong lòng, phát tiết cảm xúc
Nguyệt trưởng lão từ trước tới nay thoạt nhìn hờ hững, nhưng kỳ thực trong lòng hắn cực kỳ tinh tế
Mấy công tử ở núi sau, cũng chỉ có Nguyệt trưởng lão thuộc loại người hiểu chuyện, nhu thuận, yên lặng tiếp nhận, cũng không gây ra tranh chấp hoặc phản kháng làm gì
Mỗi lần chịu ủy khuất hoặc bị người bắt nạt, cũng tự trốn trong phòng khóc
Tuy Nguyệt trưởng lão được Nguyệt tiên trưởng lão lựa chọn nhận nuôi, nhưng kỳ thực cũng là hậu tự của Nguyệt gia danh chính ngôn thuận
Bất đắc dĩ phụ mẫu mất sớm, cũng vì tài hoa xuất chúng của hắn, sớm thể hiện ra tư chất thiên tài, mới có thể được Nguyệt trưởng lão nhìn trúng, giữ hắn bên cạnh rèn luyện thành truyền nhân
Hắn sinh ra, lớn lên ở núi sau, giống như Tuyết Trùng Tử, cũng từ nhỏ rất nhỏ đã được coi là người nối nghiệp của gia tộc
Hài tử ở núi sau cũng không khác nhiều với núi trước
Không có quyền tư lợi, dường như đều sống vì Cung môn
Bọn họ thực hiện gia quy của gia tộc từ xa xưa, thậm chí lấy sinh mạng ra để trả giá, hiến dâng cả đời mình cho Cung môn và đồng tộc của mình
"Tuyết trưởng lão chỉ nói mà thôi. Nếu huynh không muốn, không ai có thể ép huynh." Tuyết Trùng Tử nói xong, muốn trực tiếp cầm vò rượu uống, lại bị Nguyệt trưởng lão ngăn lại
"Kiềm chế chút. Tửu lượng của huynh thế nào, tự huynh biết. Huống hồ bây giờ đã biến thành tiểu hài tử." Nguyệt trưởng lão cướp vò rượu trong tay Tuyết Trùng Tử, sau đó lại rót ra hai chén
Tuyết Trùng Tử mím môi, cũng lười đáp trả cái gì
Y thuận thế cầm lấy chén rượu Nguyệt trưởng lão rót cho mình, sau đó không nói nhiều lời, cụng chén trong tay Nguyệt trưởng lão
Sau đấy, y mới ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sách rượu trong chén
Đã lâu không uống rượu, khiến trong lòng y hòa hoãn lại, cả người cảm thấy vui vẻ khó có được
Tuyết Trùng Tử cười thỏa mãn, đưa chén không tới trước mặt Nguyệt trưởng lão, nhướn mày ra hiệu
Nguyệt trưởng lão cười theo, hắn cũng uống một hơi rượu trong chén mình, sau đấy cầm vò rượu, rót rượu cho mình và Tuyết Trùng Tử
Chén chỉ nhỏ như vậy, uống cũng không quá sảng khoái
Nhưng, dường như sau khi suy nghĩ, tán đồng với lời nhắc nhở của Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử cũng an phận hơn
Đại khái cũng chỉ có mấy công tử ở núi sau biết, Tuyết Trùng Tử kỳ thực rất thích uống rượu, nhưng đáng tiếc tửu lượng không tốt, sau khi say rượu thì một lời khó nói hết
Trước đây các vị trưởng lão đều cấm các vị công tử ở núi sau tụ tập uống rượu, một mặt nói không muốn bọn họ làm chậm trễ công sự, dù sao say rượu đối với người đứng đầu một cung ở núi sau cũng là điều tối kỵ
Một mặt khác, là hiểu rõ trong lòng rằng tửu lượng của bọn họ và tính nết sau khi say rượu cũng không quá tốt
Tuyết Trùng Tử mới rót một chén, trên mặt đã hơi phiếm đỏ
Gương mặt y không lạnh băng như bình thường, nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt cũng ôn nhu, sâu thẳm không ít, "Ta đột nhiên nhớ tới trước đây. Trước kia lúc Tuyết công tử và Hoa công tử còn đang ở đây, mấy chúng ta có lần tâm huyết dâng trào, còn lén trộm rượu của các trưởng lão giấu trong mật thất của Hoa cung."
Nguyệt trưởng lão, "Ta cũng nhớ lần đấy. Cũng chính là lần này, Hoa công tử không biết trời cao đất dày rót một chén nhỏ cho Hoa Ngữ, mới liên lụy tới chuyện sau đấy của chúng ta."
Tuyết Trùng Tử, "Đúng vậy, ai mà nói không phải chứ, lần đấy mấy người chúng ta thật thảm. Bị các trưởng lão phát hiện chúng ta trộm rượu uống thì thôi, còn vì Hoa Ngữ và ta say rượu, trực tiếp so chiêu ở trong Hoa cung.... Ta nhớ, lúc đấy, tửu lượng của huynh và Hoa công tử cùng Tuyết công tử coi như không tệ, tuy các huynh không say, nhưng vì cũng thích góp vui. Mấy chúng ta chỉ nổi hứng đánh nhau, cuối cùng làm hỏng mấy thanh đao tốt trong Hoa cung."
"Lúc đấy ba vị trưởng lão tức chết. Ai biết huynh và Hoa Ngữ say rượu, ngay cả trưởng lão cũng không sợ, còn dám ầm ĩ muốn đánh nhau với Hoa trưởng lão."
"Ta nhớ, huynh và Hoa công tử cũng ngà ngà say, thậm chí còn cãi nhau ầm ĩ. Cuối cùng, lúc đấy không phải là mọi người cùng nhau làm ầm, sau đấy tất cả bị Hoa trưởng lão giáo huấn một trận." Tuyết Trùng Tử nhớ tới chuyện trước đây, không biết sao cảm thấy buồn cười
Y bật cười, trạng thái khó có khi đặc biệt thả lỏng, "Tuy Hoa trưởng lão bình thường dữ, nhưng chưa bao giờ nặng tay với chúng ta. Nhưng lần đấy, ông ấy thật sự tức điên rồi, phạt rất nặng. Ta thiếu chút nữa bị ông ấy đánh nội thương."
"Đừng nói tính tình Hoa trưởng lão vốn nóng nảy bị chúng ta chọc tức, ta nhớ lúc đấy ngay cả Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão từ xưa tới nay tính tình tốt cũng không chịu được mà chửi ầm chúng ta. Sau đấy, mấy người chúng ta không chỉ bị phạt chép gia quy, còn bị phạt đi từ đường kiểm điểm suốt một tháng."
"Nói tới cùng, bị phạt nặng như vậy, cũng không phải vẫn là do Hoa công tử hãm hại sao. Ai bảo hắn không có chuyện gì, lén cho Hoa Ngữ còn nhỏ như vậy uống rượu, sau khi ta biết, quả thực không còn lời gì để nói." Tuyết Trùng Tử nhớ tới cái này, tức giận khó hiểu, "Huynh nói xem, Hoa Ngữ lúc đấy còn nhỏ như thế, nếu uống rượu xảy ra chuyện gì, còn được sao ?"
Nhưng không nghĩ tới Nguyệt trưởng lão còn tức giận hơn y, "Còn dám nhắc tới chuyện này, ta thấy vấn đề không chỉ ở Hoa công tử, cũng phải tính cả huynh vào ! Ai bảo tửu lượng của huynh kém như vậy, sau khi say rượu thì.... thật sự khiến người sợ hãi ~ Ta nghĩ lại vẫn sợ ~"
"Câm miệng !"
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm." Nguyệt trưởng lão cười dài nói, "Chỉ có huynh và Hoa Ngữ, thật sự danh xứng với thực, tửu lượng kém, nết say rượu càng kém ! Huynh, nhớ kỹ vạn lần đừng uống rượu trước mặt Chủy công tử của huynh, đỡ phải sau này hối hận, làm hỏng hình tượng tốt của huynh ở trong mắt hắn."
"Hừ !" Tuyết Trùng Tử hừ lạnh một tiếng, lười nói tiếp
Nghĩ lại, mình bình thường không hay uống rượu, hơn nữa, nguyên nhân hôm nay uống rượu còn là vì Nguyệt trưởng lão
Tuyết Trùng Tử hơi thở dài một tiếng, đổi chủ đề, lời quan tâm theo đó mà ra, "Kỳ thực.... ta cũng rất lo cho huynh. Nguyệt trưởng lão, huynh nghĩ xem, Vân Tước đã rời đi hai năm rồi. Trong hai năm nay, huynh rốt cuộc trở nên như nào rồi."
Nguyệt trưởng lão không ngờ Tuyết Trùng Tử đột nhiên đổi chủ đề, dường như có chút trở tay không kịp
"Chuyện nên đối mặt, vẫn phải đối mặt. Tuyết trưởng lão giục hôn sự, nếu huynh không muốn, ông ấy cũng không ép được huynh. Nhưng vấn đề là.... Vân Tước cũng không quay về được nữa, huynh luôn phải đối diện với sự thật." Tuyết Trùng Tử chậm rãi nói, "Với sự hiểu của biết của ta về Tuyết trưởng lão, ông ấy cũng không phải thật sự ép huynh làm cái gì. Ông ấy chắc chỉ vì lo cho huynh, hy vọng huynh có thể sớm ngày buông bỏ, đừng nhốt mình trong quá khứ nữa."
Nguyệt trưởng lão, "Ta biết. Nhưng ta không khống chế được bản thân. Ta không bỏ được nàng ấy, cũng không muốn quên nàng ấy. Tuyết Trùng Tử, tâm tình và suy nghĩ của ta, huynh nên hiểu mới đúng. Mạo muội nói, nếu đổi lại là huynh, huynh sẽ buông bỏ Cung Viễn Chủy, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới với người khác sao ?"
Tuyết Trùng Tử nhất thời hiểu suy nghĩ của Nguyệt trưởng lão, thậm chí không biết sao đồng cảm
"Đừng nói ta. Vậy huynh thì sao ? Chắc chắn cũng có một đống chuyện phiền lòng." Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng nói, "Tới bây giờ có thể khôi phục ba phần công lực, ta thật sự cảm thấy không dễ rồi. Tuyết Trùng Tử, không thì đừng tiếp tục làm khó bản thân nữa. Duy trì trạng thái bây giờ, không phải cũng rất tốt sao ?"
Sau đấy là một sự trầm mặc kéo dài
Tuyết Trùng Tử lại rót một chén rượu, một lát sau mới thấp giọng nói, "Để sau đi."
"Còn nữa, huynh rốt cuộc vì sao vẫn không dám đi tìm Cung Viễn Chủy ? Huynh đang sợ, hay đang lo cái gì ?" Nguyệt trưởng lão hỏi
Tuyết Trùng Tử lập tức nói lại, "Ta đâu phải không dám đi tìm hắn ?"
"Có hay không, tự trong lòng huynh hiểu rõ." Nguyệt trưởng lão không muốn giải thích nhiều, chỉ nói, "Nhưng, ta vẫn luôn lấy thân phận người từng trải để nhắc nhở huynh. Cuộc sống nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Ai cũng không biết, duyên phận có thể sâu bao nhiêu, dài bao nhiêu. Có lẽ may mắn thì là mãi mãi, nhưng cũng có khả năng.... giống như ta và Vân Tước, chỉ là tình sâu duyên mỏng."
"Cho nên ?"
Nguyệt trưởng lão, "Cho nên, ta muốn huynh quý trọng hiện tại. Đừng vì lòng tự trọng và cố chấp của huynh mà lãng phí thời gian huynh có thể chung đụng với Cung Viễn Chủy. Ta kỳ thực nhìn ra, huynh rất muốn đi tìm Cung Viễn Chủy. Nhưng huynh vẫn bài xích chuyện tới núi trước tìm Cung Viễn Chủy, cũng chỉ là vì bộ dạng tiểu hài tử bây giờ của huynh, cũng vì võ công của huynh chưa hoàn toàn khôi phục như trước. Nhưng, Tuyết Trùng Tử, huynh phải biết. Sinh mệnh của mỗi người dài ngắn khác nhau. Nếu đã như vậy, cần gì phải lãng phí thời gian vào những điều thừa thãi này ? Nếu muốn đi, thì đi đi ! Đi tìm Cung Viễn Chủy, lấy dũng khí nói tâm sự của huynh với hắn ! Vạn nghìn lần đừng trở nên giống ta bây giờ, cho dù nhớ Vân Tước, cũng không có cơ hội gặp lại được nữa...."
Tuyết Trùng Tử nghe vậy, không khỏi đỏ bừng mắt, y lập tức rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn chén rượu, chậm chạp không nói thành lời
Một lúc lâu sau, y đột nhiên giơ chén rượu lên, một hơi uống hết, sau đó cung kính cảm ơn Nguyệt trưởng lão, "Đa tạ. Vốn ta muốn tới đây khuyên huynh, nhưng không ngờ cư nhiên lại được huynh khuyên."
"Lời cảm ơn cũng không cần nói nhiều nữa. Chỉ là.... nếu Tuyết trưởng lão lén hỏi huynh về chuyện của ta, huynh nên biết giúp ta trả lời thế nào rồi chứ." Nguyệt trưởng lão cầm chén rượu lên, gật đầu với Tuyết Trùng Tử, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén
Hai người uống cạn hai vò rượu, mới chưa hết thèm mà buộc phải ngừng lại
Ý thức của Tuyết Trùng Tử lúc này đã có chút mơ hồ, nhưng miễn cưỡng coi như vẫn còn thần trí
Nguyệt trưởng lão biết tửu lượng của Tuyết Trùng Tử, lúc này đã uống không ít, chắc là đã tới cực hạn, tri kỷ nói, "Ta đưa huynh về Tuyết cung !"
"Không cần.... Ta tự về được."
"Đừng, vạn nghìn lần đừng. Chỉ với bộ dạng này của huynh, mỗi lần uống rượu chắc chắn xảy ra chuyện."
"Đã nói ta tự về được rồi."
"Nếu không muốn ta đưa huynh về, vậy không thì ta tìm một thị vệ đưa huynh về ?"
"Được ! Chỉ cần không phải huynh là được." Tuyết Trùng Tử lảo đảo đứng dậy, cố gắng lắc đầu để tỉnh táo lại
Nguyệt trưởng lão thấy y như vậy, thật sự rất không yên tâm
Nhưng, còn chưa kịp nói gì, Tuyết Trùng Tử đã chủ động tạm biệt trước
Nguyệt trưởng lão vội vàng gọi một thị vệ, phân phó đối phương đưa Tuyết Trùng Tử về Tuyết cung, đặc biệt dặn dò, "Nhất định cẩn thận đưa Tuyết Trùng Tử tới cho Tuyết Lượng công tử mới được rời đi. Còn nữa, nhớ bảo Tuyết Lượng công tử chuẩn bị canh giải rượu cho y."
Dưới sự dặn dò đi dặn dò lại của Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử mới rời khỏi Nguyệt cung
Nhưng, ai mà nghĩ được, Tuyết Trùng Tử được thị vệ Nguyệt trưởng lão cố tình sắp xếp đưa về Tuyết cung
Chỉ là, chờ rốt cuộc tới phạm vi của Tuyết cung, Tuyết Lượng đón Tuyết Trùng Tử, tiễn thị vệ đi
Kết quả, Tuyết Lượng cũng chỉ tạm thời xoay người sang chỗ khác chuẩn bị canh giải rượu, công tử Tuyết Trùng Tử nhà hắn không biết từ lúc nào biến mất không thấy tăm hơi đâu
Dọa sợ Tuyết Lượng vội vàng chạy vào hậu viện, gọi Hoa Ngữ cũng vừa quay về Tuyết cung không lâu, muốn đối phương giúp mình đi tìm Tuyết Trùng Tử
Tuyết Lượng bị dọa tới sắp khóc đến nơi, "Không ổn rồi ! Công tử mất tích rồi ! Hoa Ngữ, chúng ta gặp rắc rối rồi !"
"Sao đấy.... Không phải bảo Tuyết Trùng Tử đi tìm lão Nguyệt sao ?" Hoa Ngữ hỏi
Tuyết Lượng mặt như đưa đám, "Đã quay về rồi. Nhưng công tử hình như lại tự chạy mất rồi !"
"Thì làm sao ? Tuyết Trùng Tử có tay có chân, huynh ấy muốn ra ngoài thì cứ để huynh ấy đi, huynh sợ cái gì ?"
"Nhưng công tử uống rượu. Hình như còn uống không ít, giống như đã say rồi."
"Cái gì ?!" Hoa Ngữ không thể tin được, há hốc miệng, rõ ràng đã bắt đầu có chút khẩn trương
Người nào núi sau cũng biết, tửu lượng của Tuyết gia kém thế nào
Hơn nữa, mỗi lần Tuyết Trùng Tử say rượu xong, hành động đều giống như biến thành người khác, hoàn toàn không thể đoán được hành động tiếp theo
Lúc thì câm như hến, lúc thì hoạt bát như thỏ, một lần khó nói hết
Hoa Ngữ và Tuyết Trùng Tử đều vì tự biết tửu lượng không tốt, cho nên tuyệt đối không đụng vào
Chỉ là, hôm nay cũng không biết vì sao Tuyết Trùng Tử đột nhiên lại uống rượu
"Chúng ta chia nhau ra tìm đi ! Trước tiên tìm trong Tuyết cung, thật sự không tìm được, chúng ta hẵng tìm ra ngoài !" Hoa Ngữ nói
Nửa canh giờ sau, ở núi trước
Lúc xung quanh trở nên yên tĩnh, Giác cung có một Tuyết Trùng Tử lén lút lẻn vào, bóng dáng như quỷ mỵ cứ như vậy yên lặng tiến vào phòng Cung Viễn Chủy
Tuyết Trùng Tử cũng không biết thế nào, dường như đột nhiên hạ quyết tâm, sau đó nổi hứng, trực tiếp đi Giác cung ở núi trước
"Ai ?!"
Cung Viễn Chủy mặc trung y màu đen, đang ngủ đột nhiên nhận thấy có người vào phòng, cậu lập tức bừng tỉnh
Lúc này cậu nghiêng người trốn trong chỗ tối, trong tay còn cầm ám khí quen thuộc, đằng đằng sát khí cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công người không mời mà tới
Bước chân Tuyết Trùng Tử lảo đảo, lúc này dựa vào bàn, dường như đang cố gắng hòa hoãn trạng thái của mình
"Tiểu hài tử ?!" Cung Viễn Chủy mơ hồ nhìn thấy bóng người, không biết sao có cảm giác quen thuộc, "Rốt cuộc là ai vậy....?"
Cung Viễn Chủy đang muốn bước ra giằng co với người tới
Lại không nghĩ, vào lúc này
Đối phương cũng đã nhận ra sự có mặt của Cung Viễn Chủy
"....Cung Viễn Chủy." Tuyết Trùng Tử khàn giọng gọi
Cung Viễn Chủy chấn động, thấy rõ bộ dạng người tới, theo bản năng thăm dò gọi, "Tuyết.... Tuyết Trùng Tử ?! Là huynh sao ? Tuyết Trùng Tử ?!"
-------------------------------------------
Tuyết say rồi, không ở nhà ngủ còn chạy đi đâu đấy =))))
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro