Chương 91.2
Tuyết Trùng Tử lúc này thực sự đặc biệt cảm thấy may mắn y không nói mớ gì
Tuyết Lượng thực sự cho rằng Tuyết Trùng Tử lúc mê man căn bản không nằm mơ, nhưng chỉ có Tuyết Trùng Tử tự biết, lần bất tỉnh kéo dài nhiều ngày này, kỳ thực y cũng mơ thấy Cung Viễn Chủy
Hơn nữa, cảnh trong mơ kéo dài này, cảm giác cũng càng thêm chân thực
Y mơ thấy mình lại tới núi trước tìm Cung Viễn Chủy, bọn họ ngày đêm bầu bạn, chung đụng tự nhiên tới giống như bằng hữu nhiều năm, cũng càng ăn ý thập phần như lão phu lão thê
Bọn họ cùng ngắm bình minh, cùng dùng bữa, cùng nghiên cứu dược lý và cách trồng tuyết liên và Xuất Vân Trùng Liên, bọn họ cùng lên núi hứng sương, cũng sẽ cùng tản bộ ngắm phong cảnh lúc rảnh rỗi, hoặc cùng uống trà tâm sự....
Nhưng Tuyết Trùng Tử thích nhất là, ở trong đêm dài thanh tĩnh, nghe nhịp tim an ổn của Cung Viễn Chủy, ôm cậu cùng đi vào giấc ngủ
Ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, bọn họ cũng sẽ cùng múa kiếm luyện công, cùng tưởng tượng, cố gắng phá vỡ giới hạn của gia quy Cung môn, như vậy sau này bọn họ cũng có lẽ có được tự do ra ngoài, cầm tay nhau cùng bước vào giang hồ, xem thế giới rộng lớn bên ngoài
"Tuyết Trùng Tử !" Cung Viễn Chủy trong giấc mơ luôn cười tới đáng yêu, trên mặt luôn tràn đầy hạnh phúc
Tuyết Trùng Tử cũng thích thân thiết với Cung Viễn Chủy, thậm chí vài ngày sau, bầu không khí trong mơ còn mang theo chút ngọt ngào và mập mờ trong ấm áp
Cung Viễn Chủy luôn ấm áp hơn nhiều, không giống như thân thể lành lạnh của Tuyết Trùng Tử
Ngón tay Cung Viễn Chủy rất đẹp, lúc mười ngón giao nhau còn có thể cảm nhận được cảm giác hữu lực và an toàn của đối phương
Cung Viễn Chủy kỳ thực là một người thích làm nũng, một chút cũng không giống như cảm giác cao ngạo bình thường người khác nhìn thấy
Lúc cậu làm nũng, giọng nói mềm mại, cho dù chỉ là một tiếng "Tuyết Trùng Tử" cũng đủ khiến trái tim luôn bình tĩnh, kiềm chế của Tuyết Trùng Tử tan chảy
Cung Viễn Chủy là một người rất thích tiếp xúc tay chân. Cậu sẽ lơ đãng đụng vào Tuyết Trùng Tử, mà xúc cảm này khiến Tuyết Trùng Tử rơi vào mê luyến khó rời
Cung Viễn Chủy kỳ thực là một người rất thích lải nhải, rõ ràng còn trẻ tuổi, chưa thành niên như vậy, nhưng không biết vì sao Tuyết Trùng Tử luôn cảm thấy Tuyết Trùng Tử còn thích cằn nhằn hơn y
Cung Viễn Chủy rất thông minh, cũng rất thích tìm hiểu thứ mới
Cậu nhìn thấy cái gì cũng tò mò, nhất là thứ liên quan tới dược lý và độc dược, hứng thú của cậu rất lớn
Lúc cậu vui vẻ, trên người luôn tản ra một ánh hào quang tự tin chói mắt, mỗi lần đều khiến Tuyết Trùng Tử khó có thể kiềm chế mà si mê
Bỏ qua một mặt khí phách của người đứng đầu một cung và thiên tài, Cung Viễn Chủy kỳ thực cũng rất ấu trĩ. Cậu rất thích ầm ĩ
Mỗi lần cậu chơi xấu, Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, luôn thích tiếp tục trêu chọc đối phương không thôi
Tuyết Trùng Tử thích cảm giác đấu võ mồm với Cung Viễn Chủy, sau đó lúc Cung Viễn Chủy không có cách nào với y, lại hào phóng thỏa mãn tất cả mong muốn của đối phương
Bất luận Cung Viễn Chủy muốn cái gì, Tuyết Trùng Tử cảm thấy mình sẽ thỏa mãn cậu vô điều kiện, chỉ cần khiến Cung Viễn Chủy vui là được
Cảnh trong mơ cho dù là hư ảo, nhưng thể hiện tất cả khát vọng chân chính nhất trong lòng Tuyết Trùng Tử
Nếu có tương lai, nếu y có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này, khôi phục sức khỏe, vậy y chắc chắn cố gắng giành lấy hạnh phúc của mình
Cung Viễn Chủy rất tốt, cậu là một sự tồn tại rất đặc biệt
Đối với Tuyết Trùng Tử mà nói, Cung Viễn Chủy là một tri kỷ gặp nhau hận muộn, cũng là mối tình cả đời này của Tuyết Trùng Tử. Tuyết Trùng Tử muốn bầu bạn cả đời với Cung Viễn Chủy
Chỉ cầu có thể trở thành người yêu duy nhất trong lòng đối phương, cùng nắm tay tới đầu bạc răng long không tách rời
Thời gian dần trôi, tình yêu sẽ không kết thúc
Tình yêu không tận, nhịp loạn như tơ, kéo dài không dứt, mãi mãi không hết
------------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro