Chương 45. Hoàng cung có ma!!!!!
***************
Ht kéo Thần Am vào một góc, đỡ nàng ngồi xuống mặt đất sau đó đi xung quanh dập tắt mọi ánh nến, chỉ để lại một ngọn nến nhỏ bé
-"Bệ hạ....người....người định làm gì?". Thấy ht có hành động kì quái Thần Am sợ sết tưởng rằng ngài sẽ làm chuyện đó.
Thần Am sợ sệt nép sát góc tường lại bị ht kéo ra:
-"Thần Am nghĩ gì đó, ta đã nói là kể chuyện mà". Ht gõ trán nàng, giọng nói dịu dàng
-"Vậy...vậy là chuyện gì bệ hạ kể đi, sao lại phải tắt hết nến như vậy?"
Ht bắt đầu vẻ ra nét mặt đáng thương
-"Haizzzz, thật ra ta cũng không muốn kể nhưng tại cái tên LBN đó kêu ta nhất định phải kể cho nàng nghe.
-"Ừm....vậy bệ hạ mau kể đi".
Hai người trong bóng tối ngồi cạnh nhau nhưng cũng không qua gần, giữa họ vẫn có một khoảng cách đủ để cho một người chen vào.
Ht lại bắt đầu thay đổi vẻ mặt, khuôn mặt lúc này trở nên méo mó có phần kinh dị khiến trái tim Thần Am loạn nhịp. Ht bắt đầu mở miệng
-"Nàng biết không, trong hoàng cung này có thứ không sạch sẽ"
-"Ban đầu ta tưởng rằng chỉ mình ta cảm nhận được nhưng không ngờ LBN cũng vậy"
Thần Am đoán được ht sắp kể cái gì liền chặn lại:
-"Bệ hạ...người...người đang kể gì vậy?"
-"Suỵt!". Ht đưa tay lên miệng nàng vẻ mặt nghiêm trọng khiến Thần Am vô cùng sợ hãi, không dám mở miệng cũng không dám thở.
-"Vào mỗi buổi trưa lúc ta xem tấu sớ ở điện Minh Quang, cứ vào đúng chính ngọ, ngoài của lại vang lên những tiếng gõ cửa: cộc...cộc...cộc..."
-"Lúc đó ta tưởng là nô tài bên ngoài gõ, lên tiếng hỏi thì không thấy ai trả lời nên lại tưởng là mình nghe nhầm"
Thần Am nghe mà dựng cả tóc gáy, nàng sợ đến nỗi không mở miệng được. Ht lại tiếp tục
-"Sau đó ta lại tiếp tục giải quyết công việc nhưng một hồi lại cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh"
-"Ta liếc mắt nhìn ra sau thì lại thấy...thấy một bàn tay trắng toát đang từ từ mò mẫm đến cổ mình, một đôi tay xanh xao, lạnh buốt cứ từ từ, từ từ lại gần cổ ta hơn"
-"Khi ấy ta sợ quá hét lớn thì người bên ngoài chạy vào, đôi tay ấy cũng tự nhiên biến mất. Lúc đó ta lại thoang thoáng nghe giọng nói: Ta phải lấy mạng ngươi". Ht kể rất có tâm, còn nhái cả giọng con ma lúc ấy.
Thần Am bên này nước mắt đã rơi la chã, không biết từ khi nào đã nhích lại gần ht không còn một khe hở, tay thì cứ nắm chặt góc áo ngài. Ht giả vờ như không nhận thấy sự sợ sệt của nàng lại tiếp tục kể
-"Con về phần LBN...."
-"Bệ hạ...đừng...đừng kể nữa". Thần Am khóc lóc lấy tay che miệng ht
-"Suỵt! Thần Am nàng nghe kìa, nó lại tới rồi"
Ht vừa dứt lời ba tiếng "cộc...cộc...cộc" lại vang lên. Thần Am không còn biết lễ nghĩa gì nữa, sợ quá hoá liều chồm tay ôm chặt ht, úp sát mặt vào lòng ngài.
Ht ôm nàng nở nụ cười ranh mãnh, rút đôi tay vừa gõ vào tường lại ôm lấy nàng, đang định nhẹ giọng an ủi dỗ dành thì....
Bên ngoài thật sự có những tiếng lộp cộp, không những thế còn có một bóng đen ngoài cửa đang tiến đến gần hai người họ.
Vừa kể chuyện ma xong bây giờ lại thấy cảnh tượng này ht cũng không khỏi sợ hãi
-"Bệ hạ, nó...nó sắp đến rồi hả". Thần Am không dám nhìn lên, nghe thấy tiếng động bên ngoài lòng ngực cũng đập thình thịch
Ht bên này cũng bắt đầu rén, ôm chặt lấy Thần Am mà không trả lời
Bên ngoài tiếng lộp cộp cứ vang lên, bóng đen ngày càng tới gần.
"Xoạc"
-"Aaaaaaaaaa!!!!!"
Cánh cửa được mở bung ra, cả ht và Thần Am đều hết hồn hét toáng lên, hai người ôm lấy nhau nép sát vào góc tường, tay chân run cầm cập.
-"Ht, hh, hai người bị làm sao vậy?". Thì ra con ma đó là Trạch ma ma, bà thấy ở đây tối om định đi đến thắp đèn, ai dè đi vào lại thấy đôi trẻ ôm nhau run cầm cập dưới mặt đất
-"Tr....ạ.....ch m...a ma...l...à... bà sao?". Ht run đến nổi không nói rõ ràng được
Từ hoảng sợ chuyển sang tức giận, ht hét
-"Sao đi vào không biết gõ cửa, đi đi lại lại phát ra tiếng động ồn ào như vậy nữa. Mau, mau thắp đèn lên"
Trạch ma ma mặt ngơ ngác không hiểu gì, làm sao bà có thể biết được hai người này tự nhiên vào nơi tối tăm nay làm gì.
Thần Am sau khi biết con ma là con người cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai con người nghịch ngợm ấy vẫn ôm chặt lấy nhau cho đến khi căn phòng sáng trở lại
Thần Am rút khỏi người ht, nàng vẫn chưa ngừng khóc lại còn xoay sang tránh mắng ht
-"Bệ hạ, loại truyện như vậy mà ngài còn kể cho thiếp nghe sao, thật quá đáng". Thần Am vừa nói vừa đấm nhẹ vào ngực ht.
Ht cười cười, lấy tay xoa đầu vẻ mặt vô tội:
-"Ta đâu có biết gì, tất cả đều tại tên LBN đó kêu ta nhất định phải kể cho nàng nghe"
-"Ngài là thánh thượng, ai kêu gì ngài cũng nghe sao." Thần Am bĩu môi tức giận
Ht thấy vẻ đáng yêu của nàng, khi tức giận khuôn mặt lại hồng hào hơn khiến nàng càng thêm quyến rũ. Ht tiến đến ôm nàng
-"Thần Am đừng giận, cùng lắm sau này ta sẽ không nghe lời bọn họ nữa. Chỉ nghe lời một mình nàng thôi"
Thần Am không biết là còn giận hay do xấu hổ đã đẩy ht ra, một mạch đứng dậy trở lại phòng ngủ. Ht vội vã chạy theo nàng
Thần Am về phòng đắp chăn lên nhắm mắt lại đi ngủ, không để ý đến vị thánh thượng nghịch ngợm nữa. Ht cũng không nói gì, chắc là cũng biết mình có lỗi nên không dám làm phiền nàng nữa, lặng lẽ đến bên chiếc ghế nhỏ của mình nằm xuống.
Nửa đêm trăng lên cao, gió bên ngoài lại không ngừng thổi khiến lá cây rơi kêu xào xạc. Từng lời kể khi nãy của ht cứ văng vẳng bên tai Thần Am khiến nàng sợ hãi không ngủ được.
-"B...ệ hạ~, ngài ngủ chưa". Thần Am trùm mềm kín mít chỉ để lộ đôi mắt to tròn xoay sang gọi ht
-"Bệ hạ, bệ hạ, ngài ngủ rồi sao?". Thần Am không nghe tiếng đáp lại hỏi một lần nữa
Ht giả bộ giọng nói ngáy ngủ, uể oải trở mình
-"Hửm, sao vậy?"
-"Thiếp....thiếp...sợ". Thần Am cúi mặt nói
-"Hay là...bệ hạ lên đây ngủ đi"
Ht nghe thấy liền mở mắt sáng toát ngồi bật dậy khiến Thần Am giật mình. Ngài không nói gì chỉ lật đật ôm gối phóng lên giường
-"Thần Am sợ sao, có phu quân ở đây sẽ không sợ nữa, ta sẽ bảo vệ nàng, không có con ma nào dám tới gần". Ht nằm nghiêng người trên giường, xoay về phía nàng mà nói
Thần Am bật cười, lời nói mang ý trêu chọc:
-"Không phải khi nãy bệ hạ cũng sợ đến nổi hét toáng lên sao?"
Ht bị ăn một cục quê từ thê tử, cơ mặt cứng đờ
-"Vậy ta sẽ chứng minh cho nàng ta không sợ, bay giờ ta sẽ về Minh Quang điện, ngủ với con ma nữ đó"
Ht nói xong thì bật người định bước đi, Thần Am nắm lấy tay ngài kéo xuống
-"Đừng đi đừng đi, thiếp sai rồi, ngài không sợ, là thiếp sợ"
-"Vậy mới ngoan". Ht thấy nàng kéo lại liền nằm xuống ngay lập tức.
Thần Am thấy có người nằm bên cạnh lúc này mới yên tâm nhắm mắt, nàng lấy tay mình nắm chặt góc áo của ht sợ ngài sẽ đi mất
-"Sao lại nắm áo, ôm phu quân sẽ an toàn hơn". Ht vừa nói vừa lấy tay nàng đặt lên cơ thể mình
Thần Am ngượng ngùng định rút tay ra ht liền nói:
-"Ôm chặt ta không thì đêm nay con ma đó bắt nàng đi lúc nào ta không hay được, làm sao có thể cứu nàng"
Thần Am bị ht doạ sợ hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng ôm chặt lấy ht, vùi đầu vào lòng ngài sau đó ngủ thiếp đi.
Ht thấy nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng mình không khỏi tự khen bản thân, kế này của ngài quả thật có hiệu quả, cộng thêm Trạch ma ma kết hợp không còn chê vào đâu được.
-"Chúng ta cứ như vậy cũng tốt đúng không? Nàng có thể nhớ lại mọi chuyện hay không cũng không quan trọng". Ht nói chuyện với người đang say giấc trong lòng mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro