Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43. Nhường phu quân

***************

    Vĩnh Lạc cung

   Việt phi đang ngồi phổ nhạc thấy ht bước vào vội đứng dậy hành lễ:

   -"Tham kiến bệ hạ"

  -"A Hằng không cần đa lễ". Ht chạy đến đỡ tay Vp.

    Hai người cùng vào trong ngồi, ht ấp úng muốn nói gì nhưng lại khó mở lời

    -"Bệ hạ hôm nay ghé Vĩnh Lạc cung chắc có chuyện quan trọng muốn nói với thiếp".

   -"Ta...."

    Ht khó khăn mở miệng, dù gì trong lòng ngài vẫn cảm thấy có lỗi với Việt Hằng, dù cưới nàng về nhưng lại không thể cho nàng tình yêu trọn vẹn nên ngài vô cùng áy náy và những lời nói của hth ban nãy cũng như một đòn đánh chí mạng vào nội tâm của ht

   -"A Hằng...nàng có bảo giờ oán trách ta không?"

   Vp khó hiểu, trìu mến nhìn ht cười nói:

   -"Hôm nay bệ hạ làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"

    Ht tiến lên, ôm lấy Vp vào lòng, giọng nói ôn nhu:

    -"Nàng gả cho ta...thiệt thòi cho nàng rồi. Đều tại ta vô dụng, không biết cách để chia sớt tình cảm dành cho hai nàng. Khiến nành phải chịu uất ức rồi."

   -"Khi ấy ta đã đồng ý lấy nàng làm thê tử thì lẽ ra ta phải có trách nhiệm yêu thương, quan tâm nàng, nhưng ta lại...."

   Ht đang nói thì Vp lấy tay che miệng ngài lại, sau đó nép đầu vào ngực ht, giọng nói mềm mại nhưng lại có phần chua xót:

   -"Năm ấy thiếp biết bệ hạ đã có người trong lòng nhưng vẫn nằng nặc đòi gả cho ngài, điều này là do thiếp tự nguyện. Thiếp chưa từng oán trách hay hờn dỗi bệ hạ, những gì đang có được thiếp đã vô cùng mãn nguyện"

  -"Bệ hạ nói rằng người không quan tâm thiếp, nhưng thiếp lại không thấy vậy. Ngài vẫn luôn hỏi han, chăm sóc ta đấy thôi. Mỗi khi thiếp bệnh, không phải ngài vẫn luôn tới đó sao?"

    Tuy những lời nói của Vp là để an ủi ht nhưng không hiểu sao lòng ngài lại thấy đau vô cùng:

   -"Nhưng mà A Hằng, ta...."

   Ht vừa định nói Vp đã nhóm người dậy, đặt lên dùng đôi môi mỏng manh của mình để ngăn lại tiếng nói. Nàng hôn thật sâu, đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy và cũng có thể là lần cuối cùng.

   Ht bất ngờ trước hành động này, trước giờ dù là phu thê nhưng hai người họ chưa bao giờ có nhưng hành động thân mật. Điều này cũng là điều mà ht cảm thấy có lỗi nhất đối với nàng.

   Đợi khi sắp hết hơi Vp mới từ từ thả lỏng, buông tha bờ môi run rẩy của ht. Giọng nói nàng có chút nghẹn, như cố kìm nước mắt mà thốt lên

   -"Bệ hạ, người không cần cảm thấy áy náy đối với thiếp. Điều quan trọng bây giờ là ngài hãy chăm sóc thật tốt cho Thần Am a tỷ, để tỷ ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này"

   -"Thiếp....kiếp trước thiếp đã nhận đủ sự yêu thương của bệ hạ rồi, là hai ta đã có lỗi với tỷ ấy. Nên kiếp này bệ hạ nhất định phải bù đắp cho tỷ tỷ, không cần bận tâm đến A Hằng nữa".  Vp nói với ánh mắt long lanh

   -"A Hằng...nàng cũng...có kí ức về kiếp trước sao?". Ht hoảng hốt hỏi

   -"Đúng vậy, từ khi còn bé ta đã nhớ được toàn bộ những chuyện xảy ra ở quá khứ. Và thật không ngờ ở kiếp này, mọi việc lại xảy ra giống như vậy. Có lẽ nhưng khuất mắt giữa ba chúng ta còn quá lớn nên bây giờ ông trời mới cho chúng ta cơ hội để cùng gỡ nút thắt ấy". A Hằng bình tĩnh đáp.

  -"Hôm ấy trời mưa to gió lớn, bệ hạ gào khóc chạy đến Trường Thu cung, lúc đó ta đã vô tình chứng kiến được và đoán rằng ngài cũng đã nhớ ra mọi chuyện"

   Ht đơ người vì kinh ngạc, trên đời này quả thật có những chuyện kì ảo này, không chỉ một mình ngài mà cả A Hằng cũng vậy. Ht chợt nghĩ đến Thần Am, liệu rằng nàng có nhớ nhũng chuyện ở kiếp trước hay không.

   Vp thấy ht vẫn còn sửng sốt, cứ đờ người không nói gì nên nàng đã lay ht, lấy tay mình xoa xoa mặt người:

   -"Vì vậy bệ hạ, ngài không cần cảm thấy có lỗi với A Hằng mà hãy chăm sóc cho a tỷ thật tốt."

  -"Kiếp này lại có duyên làm thê tử của người đã là phần phước lớn nhất của A Hằng, thiếp không dám đòi hỏi gì thêm nữa"

   Ht nghe Vp nói mà không biết nước mắt rơi tự bao giờ. Ngài lấy tay lau đi những giọt nước nóng hổi lăn trên má sau đó ôm lấy Vp, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng

   -"A Hằng, ta xin lỗi. Nàng vẫn luôn như vậy, hào phóng và độ lượng"

  Vp bật cười:

   -"Bệ hạ không cần khen thiếp, thiếp tự biết bản thân mình như vậy"

  -"Bệ hạ còn nhớ võ công của thiếp cũng rất cao cường, nếu ngài dám làm cho tỷ tỷ của thiếp khóc, thiếp nhất định không tha cho ngài". Vp đùa giỡn.

   -"Được, ta đương nhiên sẽ chăm sóc tỷ tỷ của nàng thật tốt". Ht xoa đầu Vp nói

   Chiều hôm ấy ht ở lại Vĩnh Lạc cung dùng bữa cùng nàng.

  **************

    Cung Trường Thu

   -"Mẫu hậu dậy đi, dậy đi". Tử Khôn lay Thần Am đang ngủ say trên giường.

      Thần Am ngủ say không nghe thấy, chỉ cựa mình chuyển động sau đó lại tiếp tục ngủ
  
     Cậu bé trèo lên giường chui vào trong chăn ôm lấy Thần Am, hít hà hương thơm của mẫu thân đã lâu rồi không nghe thấy. Có vẻ ở bên mẫu thân cho Tử Khôn cảm giác yên tâm và ấm áp nên cậu cũng từ từ chìm vào giấc ngủ
 
    Hai mẹ con cứ thế ôm nhau say giấc.

   Một lát sau Thần Am tỉnh dậy, nàng mở đôi mắt còn ngáy ngủ ra thì thấy cục bột đáng yêu đang nằm gọn trong lòng nàng. Khuôn mặt đáng yêu của cậu bé khiến nàng không chịu nổi đưa tay nựng nựng cái má bánh bao đỏ hỏn đó.

  Tử Khôn bị chạm nên cũng tỉnh giấc

   -"'Mẫu hậu~". Cậu bé mới dậy mít ướt ôm lấy mẫu hậu.

   Thần Am đã không còn nhớ những chuyện trước đây nên bây giờ nàng cũng không biết cách con như thế nào. Nàng ôm lại cậu bé, vỗ vỗ lưng, giọng nói mềm mại thánh thót:

   -"Mẫu hậu đây, Tử Khôn đừng khóc".

   Tử Khôn là một cậu bé ngoan ngoãn, thông minh nên được mẫu hậu dỗ dành một hồi cũng liền trở nên hoạt bát. Cậu nắm lấy tay Thần Am:

   -"Mẫu hậu ra ngoài chơi với nhi thần được không, được không, được không?"

   Cậu bé đáng yêu vừa nói vừa chu ra cái miệng nhỏ khiến trái tim Thần Am tan chảy. Thế rồi hai mẹ con nắm tay ra ngoài chơi

   Ở Trường Thu cung có một hồ nước nhỏ, hai mẹ con hớn hở ra đấy chơi đùa. Tử Khôn chạy đến gần bên hồ, lấy tay vẩy vẩy nước văng tung toé

   -"Tử Khôn cẩn thận, không khéo sẽ ngã xuống đó". Thần Am đứng ở phía trên nói.

   -"Mẫu hậu lại gần đây nè". Tử Khôn vừa nói vừa kéo nàng lại gần hồ

   Ht từ xa đi tới thấy hai mẹ con Thần Am đang tạt nước vui vẻ, khung cảnh yên bình mà đã lâu rồi ngài không thấy được

   -"Tử Khôn! Sao lại vẫy nước ướt hết người mẫu hậu rồi". Ht bước đến khiến cả hai giận mình

    Thần Am khom người hành lễ ht đã vội vươn tay ra đỡ

   -"Thần Am không cần đa lễ"

  -"Thân thể nàng yếu ớt, ướt sũng như vậy lỡ cảm lạnh thì sao". Ht vừa nói vừa lấy khăn tay ra định lau những vệt nước trên khuôn mặt nàng.

   Thần Am ngăn hành động của ht lại cầm lấy khăn tay tự mình lau

   -"Thiếp không yếu ớt như vậy, bệ hạ không cần lo lắng. Hai mẹ con thiếp đang chơi rất vui". Thần Am vừa nói vừa nhìn cậu bé nghịch ngợm

   Lúc này ht mới để ý đến Tử Khôn, đi tới bế cậu bé lên

   -"Ướt như thế này, mau đi vào để ma ma thay đồ cho con đi thằng bé nghịch ngợm". Ht vừa nói vừa lấy tay nhéo mũi cậu bé sau đó ẵm cậu đưa cho ma ma.

   Sau khi sắp xếp Tử Khôn ổn thoả ht trở lại dìu Thần Am vào trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro