Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TƯƠNG TƯ CỤC

THU QUÂN
Dương Hồ năm ấy gặp lại quân sư. Hắn không ngờ gặp được người ngay tại Bắc quốc. Hắn bước lên một bước, toan nắm lấy người. Người trước mặt quay lại, vẫn như lần đầu nhìn thấy quân sư. Trên người vận một bồ đồ trắng, tóc trong phát sức, trên tay cầm một quạt hình lá liễu. Quân sư nhìn thấy hắn, không nói gì chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Dương Hồ nằm giữa trấn Lạc Dương. Giữa hồ có một đình cao, hắn đi theo quân sư, vô tình lạc vào nơi này.

Kể từ khi gặp lại, đã qua một năm. Vậy mà ngỡ như đã ngàn năm. Năm qua xuân đến, lần này gặp lại vật đổi sao rời. Quân sư ngồi đối diện, cầm một quân cờ.

"Nếu ta thắng, thỉnh cầu một chuyện"

Hắn nhìn sâu vào tử ngươi, ánh tím rõ ràng mà xa cách. Hắn gật đầu.

"Nếu ta thắng, ngươi đáp ứng một điều kiện của ta"

Quân sư không nói gì xem như đáp ứng. Cờ năm ấy không như trận gặp gỡ, riêng mỗi thế trận ngàn năm không thay đổi.. Hơi ấm mờ nhạt theo hương huân hương thoảng qua, vỗ về trái tim hắn.

"Năm nay thiên hạ đại loạn, quân sư cũng di tản sao?"

Hạ một quân cờ, quân sư không chú ý đến việc hắn cợt nhã, lẳng lặng phe phẩy quạt.

"Thiên hạ đại loạn, chỉ sợ ngài càng vui mừng"

Hắn không nói, lại hạ một quân cờ. Lần này diễn ra rất chậm, hắn chú ý thấy người kia hơi cúi đầu, trong ánh mắt có phần suy tư. Biểu cảm này lần đầu tiên hắn nhìn thấy, không rõ đối diện đang phân vân điều gì.

Quân sư là người đạm bạc, ngàn năm biểu cảm trên gương mặt không thay đổi. Không rõ lần này vì ai mà cau mày. Hắn lại nhìn ván cờ, không hẳn là khó xoay chuyển. Không hiểu sao, hắn lại hơi thất vọng.

Cờ năm nay khác xưa, không sắc bén như lần đầu tương ngộ. Nhưng ngay lúc đó, quân sư lại hạ cờ. Một lần hạ, dồn hắn vào hiểm cảnh. Hắn kinh ngạc, hưng phấn từ đâu trở nên khó hiểu.

"Xem ra khó mà thắng được ngươi"

Quân sư hạ cờ, thở dài.

"Cũng khó lòng mà thắng được ngài"

Hắn nhìn thế cờ, là hòa.

Hắn không nói, buông cờ nhìn người đối diện.

"Ngươi không đưa ra điều kiện hòa"

Quân sư cười nhạt.

"Ta không nghĩ sẽ thua"

"Vậy quân sư có muốn về làm khách của ta?"

Trái với tiên đoán của hắn, lần này quân sư mỉm cười, gật đầu.

"Ta cầu còn không được, đa tạ thái tử"

Quân sư ở trong phủ không khó nuôi, hằng ngày chỉ cần ba bữa cơm, cửa cũng không ra nửa bước. Có khi hắn ngồi trong thư phòng đọc sách, quân sư sẽ ngẫu nhiên mượn vài binh thư. Ngồi luận đàm với hắn về chiến lược, quân sư sẽ cùng phân tích trận đối địch của cả hai. Khi tìm ra vấn đề của thế trận, cả hai sẽ cũng đàm đạo đến nửa đêm.

Quân sư là người tài trí, nói năng giữ lễ, mỗi khi đưa ý kiến đều khiêm nhường giải thích. Mỗi khi làm một bài thơ, luận một đoạn kinh thư, sẽ có thói quen để lại bình luận của mình dưới trang sách.

Quân sư không thích trăng hoa, không thích ra ngoài, quanh quanh chỉ hậu viện và thư phòng. Hàng ngày cứ lặp lại như vậy.

Quân sư cầm kì thi họa đều thông, nét vẽ mượt mà uyển chuyển. Chữ viết khí khái mà ẩn chứa sắc bén. Riêng mỗi cờ của quân sư, hắn chưa bao giờ phải thất vọng. Quân sư và hắn rất ít hạ cờ, đã hạ là từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.

Có khi mệt mỏi, đi về trời đã tối. Đèn phòng quân sư còn chưa tắt, người bên trong hằn trên vách cái bóng cầm sách đọc, không nhòa không đi.

Quân sư là người đạm bạc, xung quanh chưa bao giờ cần tì nữ hay gia đinh hầu hạ. Luôn luôn ở vậy không cần thê thiếp. Có lần một nữ tì lẻn vào phòng quân sư, hắn nghe tin xong xuống giường thay dép vội vã chạy sang. Đến nơi chỉ thấy quân sư đang ngủ, ngoài cửa nữ tì kia đang quỳ rạp. Hắn không rõ vì sao mà tức giận, chỉ thấy lòng ai nhéo nhéo đau lòng.

Đến cạnh giường thấy người kia đang nằm đó, hắn đến bên giường, không rõ sao hoảng hốt. Đoạn đưa tay về phía người, lại rụt tay về.

Hắn chạy ra ngoài vội vã, về đến phòng vội vã dội nước lạnh. Thê thiếp hắn không thiếu, lại không ai khiến hắn muốn đến gần như quân sư...

Quân sư không nhiễm bụi trần, người đọc sách há có thể để tình cảm kinh hãi thế tục này trong lòng.

Chỉ là ở gần quân sư, hương huân hương kia khiến hắn ngừng thở. Hắn muốn rời đi, muốn tránh xa người kia. Trận cờ lạc nửa quân, chỉ vì cái chạm nhẹ của quân sư.

Hắn biết ái tình này sai trái, vẫn không thể không tự chìm đắm.

Nếu tiếp tục là sai trái, hãy để hắn vạn kiếp trầm luân đi.

Quân sư đứng đó, nghiêng đầu thở dài. Nét mặt trầm tĩnh, lạnh cả lòng hắn.

Đêm ấy về trễ, hắn không gặp người. Chỉ thấy đèn bên kia vẫn sáng, kiềm lòng không được đẩy cửa bước vào.

Quân sư đứng dậy chào, hắn đến gần, ôm lấy người kia.

Cái ôm này đổi lại sự cứng đờ của người trong lòng, quân sư đẩy hắn. Trong con ngươi vẫn là tử sắc hờ hững.

"Thái tử, xin tự trọng"

Hắn không trả lời, đột ngột đến gần hơn. Quản chi thiên hạ, quản chi thế tục... hắn âu yếm nhìn người trước mặt, đột nhiên rất muốn biết cảm giác hôn lên tóc người thương. Hắn đến gần, môi chạm môi.

Sự đụng chạm này khiến người trong lòng run khe khẽ, hàng mi chớp động, say lòng hắn. Quân sư không đẩy, nhưng cũng không có biểu cảm gì, dường như không xem hắn tồn tại. Người hiểu hắn, hắn thưởng thức người cuồng vọng, hắn nuối tiếc tháng năm bên người. Thế tục không đổi được nụ cười của người, nhưng hắn không vượt qua nỗi sự lạnh nhạt của người.

"Thái tử, người nên thu quân rồi"

Quân sư nói, đẩy hắn. Hôm sau, quân sư đã rời đi. Không để lại cho hắn dù một phong thư.

Năm ấy, tuyết vẫn rơi. Nhưng hắn không còn nhớ quân sư nữa.

Mãi đến khi Nam quốc truyền tin, quân sư truyền kì kia, đã tử bệnh qua đời. Hắn mới đột ngột nhớ về người ấy.

Lục lại ván cờ còn dang dở, không ai tiếp diễn. Là hòa hay thắng?

Vào thư phòng, nơi này quân sư ngày ngày cùng hắn bầu bạn. Nhớ khi luận đàm kinh sử, nhớ lời người khắc sâu vào tâm khảm, quân sư tài hoa hơn người. Kiến giải cũng hơn người.

Vào phòng quân sư, hai năm chưa vào lại vẫn không một hạt bụi. Trên bàn một quyển sách đọc dang dở, bên dưới chi chít chú giải của quân sư. Thùng tắm riêng, một bộ bạch sam lẳng lặng ở đó. Nhớ hương huân hương ngày ôm người trong tay, quân sư ở đây chưa từng rời đi.
Vậy mà Nam quốc đã hỏa táng...

Hắn kinh ngạc, nếu hôm ấy không kiềm lòng bước tới gần quân sư. Bây giờ có phải người vẫn ở đây? Hắn vẫn sẽ cùng quân sư ngày ngày hạ cờ đối thơ... không rời không xa?

Shinichi kinh ngạc, trong lòng có gì dần mục ruỗng.

Rượu Thanh Tân quân sư thích vẫn còn đang ủ, hắn không lấy ra, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh án thư.

Có những khi trong mộng gặp lại được người, người đứng đấy, áo choàng đạm bạc.

Ánh mắt không chớp, nhu hòa mà xa lạ. Người bắt đầu ván cờ, từng nước một trên bàn cờ dần hiện ra.

Hơi ấm trên cờ vẫn như còn đó, cứ thế mà đối cờ.

Tiến lùi đang xen, mông lung.

Đến khi giật mình tỉnh giấc, nhận ra tất cả chỉ là mơ huyễn.

Nam quốc vừa hỏa táng quân sư, hắn biết điều đó mà vẫn ngóng tìm. Từng nơi một trong nơi này đều in đậm bóng hình của người kia, hạ một quân cờ, lòng không hiểu sao lại ủ rũ.

Có rất nhiều giá như, không gặp nữa, vẫn ngóng tìm. Nay người đã nằm sâu dưới mộ kia, đột nhiên có cảm giác rã rời.

Ai vì ai hạ một nước cờ, gặp ai cũng không làm cho thế gian trở nên tươi đẹp.

Gặp người đã khó, bên người còn khó hơn.

Lòng đã tương tư, vẫn không thể đến cạnh người.

Hơi ấm trên bàn tay, chợt lạnh lẽo. Hắn cầm cờ trong tay, hạ cờ.

Cờ kết,

Lá rơi.

Tương tư...
( còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shinran