Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUẤY RỐI

Hai​

- Quấy rối! Hắn là một tên quấy rối! Cứ theo cái cách hắn cười và hành động hắn đã làm với tớ thì biết. Nghĩ đến thôi đã rùng mình.

Tôi đã kết luận như thế sau khi kể cho Shinichi và Sonoko nghe cơn ác mộng đêm qua. Shinichi gật gù ra vẻ đã hiểu, còn Sonoko thì vỗ vai an ủi:

- Thôi nào Ran. Chỉ là một giấc mơ thôi. Cậu không cần hừng hực khí thế muốn giết người như vậy đâu.

Nói như Sonoko kể cũng đúng. Cứ coi như chỉ là một giấc mơ bình thường vậy. Ít nhất thì kể được cho hai người bọn họ nghe, tôi cũng đã giảm bớt bức xúc đi rồi. Ngay khi tôi đã nguôi nguôi, Shinichi chợt hỏi:

- Tớ thắc mắc một điều là sao cậu không dùng karate xử lí hắn ngay từ đầu luôn?

Sonoko cũng nhanh nhảu xen vào:

- Đúng đó. Bình thường cậu phản xạ nhanh và dứt khoát lắm mà Ran.

Phải giải thích như thế nào đây nhỉ? Tôi cũng chẳng biết tại sao mình không làm vậy nữa. Nghĩ một hồi, tôi mới bảo:

- Có lẽ là mơ nên tớ không kiểm soát được chăng? Với lại mọi chuyện cũng có vẻ thuận theo tự nhiên.

Sonoko nghe vậy thì cực lực đồng tình. Tôi biết cô nàng cũng thấu hiểu cảm giác mơ mà không thể điều khiển được mình nó là thế nào.

Như lần Sonoko kể với tôi ấy. Cô nàng mơ thấy mình không có ý định tự tử mà lại nhảy từ tầng 5 của khách sạn xuống dưới. Tuy nhiên, trong mơ cô nàng biết bay nên chẳng hề hấn gì.

"Mơ mà. Tớ biết bay cũng chẳng có gì lạ."

Cô nàng vừa hào hứng bình luận thế xong thì đã vội xụ mặt kể lể về chuyện khi chuẩn bị đáp xuống mặt đất thì thấy con chó rất to đứng ngay ở đó sủa mình.

Ngay tức khắc, cô nàng vận hết công lực, từ ý nghĩ đến hành động với câu thần chú "Bay lên, bay lên!" nhưng rốt cuộc thì: "Tớ không tài nào điều khiển để tớ bay lại được như lúc trước. Và thế là tớ phải đối mặt với con chó đáng ghét ấy."

Quả thật là giấc mơ của mình nhưng chưa chắc đã làm được theo ý mình. Đang miên man nghĩ về vụ mấy giấc mơ thì Shinichi lại hỏi:

- Cậu có còn nhớ mặt cái tên quấy rối trong mơ ấy không?

Tôi cố gắng thử và cảm thấy hình như mình vẫn còn nhớ mang máng. Nếu thật sự có người có khuôn mặt như thế, có khi có thể nhận ra cũng nên. Thoáng thấy điệu bộ vừa xoa cằm vừa gật gật đầu của tôi, Sonoko ngay lập tức túm tay tôi lắc lấy lắc để với vẻ mặt cực kì phấn khích:

- Vậy từ giờ cậu thử để ý xem có ai nhìn giống người đó không đi! Biết đâu chúng ta sẽ tìm được "kẻ quấy rối trong giấc mơ" thì sao.

Shinichi nghe thấy thế cũng bật cười tán thành. Không phải chứ? Tôi cảm giác cứ như mình sắp trở thành trò tiêu khiển cho hai người đó vậy. Nhìn thấy nét ngại ngần trên khuôn mặt tôi, Sonoko đổi giọng năn nỉ:

- Đi mà Ran! Chỉ là trong lúc rảnh rỗi, chúng ta bày trò chơi thôi mà. Hay là một tuần? Chỉ một tuần thôi. Nếu trong một tuần tìm không thấy, tớ sẽ không ép cậu nữa. Nhé?

Sonoko ơi là Sonoko! Ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ làm gì? Ai bảo tớ không thể cương quyết trước vẻ mặt cún con của cậu làm gì? Ai bảo tớ vẫn còn nhớ khuôn mặt hắn làm gì? Ai bảo Shinichi cũng tán thành làm gì?

Và thế là tôi đồng ý làm theo lời đề nghị của Sonoko. Trong một tuần.

ii.

Đúng vào ngày cuối cùng của trò chơi "Tìm kẻ quấy rối trong mơ của Ran" (cái tên này là do Sonoko đặt), khi đang đi ngang qua một công viên, tôi đã nhìn thấy người đó. Cái người có khuôn mặt giống kẻ quấy rối trong giấc mơ của tôi ấy.

Khỏi phải nói Sonoko đã phấn khích như thế nàop khi tôi bí mật gật đầu xác nhận người đó là người mà ai cũng muốn biết là ai đấy. Nếu không có tôi và Shinichi can ngăn, có lẽ cô nàng hẳn đã nhảy tung tăng đến chỗ người đó mà cười lớn: "Hoá ra đây là kẻ quấy rối trong mơ của Ran."

Tôi đã phải gõ đầu cô nàng cho nhớ:

"Kẻ quấy rối mặc áo hoa loè loẹt bên trong áo vét điệu đà, trông rất đồng bóng và hay cười nhăn nhở. Còn người này mặc bộ vét bên ngoài áo sơ mi trắng đúng chuẩn, điệu bộ cũng rất nghiêm chỉnh, tử tế nữa.";

còn Shinichi thì nhắc lại câu Sonoko đã nói với tôi hôm trước:

"Thôi nào Sonoko. Chỉ là một giấc mơ thôi. Cậu không cần phấn khích muốn sập chỗ này như vậy đâu."

thì cô nàng mới chịu thôi.

Nói thế nhưng trên đường về, Sonoko vẫn không thể ngừng cười. Không khéo cô nàng đến đau bụng vì cười quá nhiều mất.

Tôi cũng lấy làm ngạc nhiên khi có người giống y xì người xuất hiện trong giấc mơ của tôi, mà lại còn là người hoàn toàn xa lạ nữa chứ. Thật kì lạ! Nhưng tôi cũng chỉ nghĩ có vậy. Chắc Shinichi cũng thế.

Thì đó, từ khi tôi chỉ cho thấy người đó thì mắt cậu ấy chỉ loé lên tia sáng duy nhất trong khoảnh khắc rồi vụt tắt. Ánh mắt sau đó cũng chỉ hờ hững như chuyện xảy ra quá đỗi bình thường. Cậu ấy chẳng để tâm gì đến chuyện trùng hợp ngẫu nhiên này đâu.

iii.

Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Cậu ấy bằng cách nào đó vẫn thực sự rất để tâm đến nó.

Bằng chứng là chỉ hai ngày sau, Sonoko hớt hơ hớt hải chạy vào trong lớp, trên tay là tờ báo mới ra sáng nay. Tôi thấy nó trên bàn làm việc của bố nhưng vì vội quá nên chưa kịp liếc qua đã chạy ù đi. Lúc này, Sonoko còn chưa nhìn thấy tôi đã hét toáng lên:

- Ran, Ran! Nhìn này! Đây chẳng phải là kẻ quấy rối trong mơ đó sao?

Và cô nàng chìa cho tôi xem bức ảnh trên tờ báo.

Ơ, đúng là người đó rồi. Nhưng người đó lên báo vì lí do gì?

Không kịp nghĩ ra điều gì khác thì dòng tít lớn đầu trang đã đập ngay vào mắt tôi: "Thám tử trung học Kudo Shinichi lại lập công: Tóm gọn kẻ quấy rối nữ sinh ở khu Haido"

Té ra là cậu ấy có để ý à?

iv.

Suốt một thời gian sau, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy mình là nạn nhân trong một vụ quấy rối nào đó.

Địa điểm khác nhau, cách thức gây rối khác nhau, hung thủ khác nhau nhưng chúng có điểm chung là: tất cả đều là người tôi chưa từng gặp qua và tôi chưa kịp xài karate hạ gục thì đã tỉnh giấc.

Và điểm chung đáng nói hay đáng rùng mình nhất là bọn họ sau đó ít lâu đều bị Shinichi tóm cổ vì một tội danh nào đó.

- Cứ như được báo mộng ấy, Ran nhỉ? Shinichi, cậu phải biết ơn Ran vì đã chỉ điểm cho đấy.

Sonoko sau một loạt phi vụ trùng hợp đến không thể tin được đã kết luận như thế. Tôi chưa kịp phản ứng thì Shinichi đã lên tiếng:

- Thà rằng Ran không nằm mơ còn hơn là tớ biết trước dung mạo của hung thủ.

Tôi chưa kịp thẩm thấu lời nói của Shinichi thì đến lượt Sonoko cất tiếng. Cô nàng vừa nói vừa cười khúc khích đầy ám muội:

- Ái chà, Shinichi! Ý cậu là đến cả trong mơ cũng không muốn vợ cậu bị ai khác quấy rối chăng?

Tôi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh cùng nét bối rối của Shinichi sau câu hỏi của Sonoko. Cứ ngỡ cậu ấy sẽ phản đối ầm ầm nhưng không ngờ điều tiếp theo tôi được nghe từ Shinichi lại là:

- Tớ tất nhiên không muốn.

Tôi nên suy nghĩ thế nào về câu nói của cậu ấy đây? Kệ đi, để cắt đứt bất kì hứng thú chọc ghẹo nào của Sonoko, tôi cần phải xen vào. Ngay lập tức.

- Tớ ổn mà. Dù sao đó cũng chỉ là mơ. Hai cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa!

Đi cùng với lời nói là hành động, tôi giang hai tay chắn giữa hai cậu ấy, mắt nhắm lại kiên định, đầu gật gật mấy cái. Đoạn lại nghe tiếng Shinichi rất lạ bên tai:

- Cậu chắc đó chỉ là mơ?
( còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shinran