NỢ NHAU MỘT HẠNH PHÚC
Cô là một sinh viên trẻ đang tận hưởng cái mớm tuổi xuân nở rộ giữa 20. Cô không có khát vọng to lớn hay ước mơ vĩ đại như bao người khác, có lẽ chỉ cần nằm dài với cuốn Eat, Pray and Love trong tay là đủ. À, và được sống hạnh phúc bên người mình yêu nữa, sẽ là con số hoàn hảo cho 20 năm nếu cô kiếm được một anh chàng vào lúc này.
Ran đam mê nhiều thứ, cô thích tìm tòi và chạy lăng xăng khắp nơi cho đến khi đam mê ấy "cạn xăng" mới thôi. Ừm, cô không có khiếu ăn nói, đúng hơn là chỉ xã giao vài câu bâng quơ với bạn bè quen biết, tính tình thì đúng chất cô nàng đang vào tuổi xuân girly. Vẻ ngoài không thể nói là tệ, thậm chí là ưa nhìn. Chỉ là ưa nhìn thôi, nếu vậy thì mọi cô gái có đủ tai mắt mũi như cô đều đạt tiêu chuẩn cả. Thế đấy, Ran là một cô gái hiền lành với cá tính riêng. Có những mơ ước hoài bão về tình yêu và tình bạn. Dù chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong thế giới rộng lớn, Ran luôn tin trong cả tỉ người ngoài kia, còn có một chàng hoàng tử thuộc về thế giới của riêng cô nữa.
Căn nhà trái bé nằm sâu hun hút trong góc hẻm tối mịt. Mỗi khi lê cái thân tàn tạ sau mỗi buổi làm thêm về nhà, Ran đều quẹo sang con đường trồng đầy cây rẻ quạt. Đi thêm một khúc, rồi một đoạn, vượt qua bãi đất hoang là đã về tới đất mẹ thiêng liêng.
Nhưng hôm nay lại có gì đó khang khác. Vừa nghĩ, cô nhích chân giật lùi lại vài bước. Khuôn mặt tỉnh như sáo răng rắc quay đầu. Bãi đất trống mọi ngày đã có chủ, và đó còn là một tiệm áo cưới đầy màu sắc nữa chứ. Ran hơi chu môi, tự ú òa với chính mình, cặp mắt long lanh vẻ tinh nghịch thoáng chút bất ngờ. Không còn cỏ rậm xanh ùm, chuột nhắt chí chóe với mèo mướp, cũng không còn lũ trẻ "chuột nhũi" hay la ó ầm ĩ, vạ lây cho cô mắc án oan đầu têu. Mặt đất um tùm, đầy rêu xanh đá ốc nay đặt ở đó là khu nhà nhỏ được trang trí đẹp mắt. Những chùm đèn sáng trưng bắc xung quanh hệt như vòng hào quang của thiên thần. Màu trắng tinh tươm như dải lụa ngọc ếm lên từng khúc cạnh của cửa tiệm áo cưới. Lẻn qua khe cửa là tiếng rè rè của quạt trần cùng âm nhạc muôn vị nhẹ nhàng.
Ran như đắm chìm trong mộng hồng của mình. Đôi mắt tím sáng rực như đèn pha ô tô dán chặt vào thứ đồ lộng lẫy ở phía sau tấm kính. Những bộ váy cưới thướt tha, kiều diễm điểm xuyết những hạt đính kim, họa tiết vô cùng đẹp mắt. Ran ngẩn ngơ tưởng tưởng chính mình đang lộng vào bộ váy trắng cô dâu với điểm nhấn là dải lụa thon quấn quanh chiếc eo ngà. Tà váy lả lơi rợp cả một khoảng như tuyết phủ. Xoay vòng, xoay vòng rồi lại... Ran đứng tần ngần giữa đường, tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi bờ môi chúm chím khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn.
Từ đó, list đam mê của cô lại được chêm vào cụm "ngắm cửa tiệm váy cưới". Và cũng từ đó cô đã quen anh - chủ cửa tiệm váy cưới, Shinichi. Anh đã tốt nghiệp đại học nhưng vì sở thích mà quay ra mua lại mảnh đất và mở một cửa tiệm nho nhỏ. Anh 23 tuổi, còn trẻ mà lại tài nữa. Điển trai thì thôi rồi, cô nào xin vào làm cũng chỉ để ngắm anh. Không biết do định xui mệnh khiến gì mà mẫu chàng hoàng tử trong mơ của cô lại giống anh y đúc. Anh còn trẻ, lại nhiều cô theo, còn Ran thì trẻ con cực. Dần dà, thay vì đi ngang cửa tiệm ngắm váy thì cô lại ngắm anh.
Cho đến một ngày, vì chỗ làm thêm của cô bỗng dưng dẹp cửa nên Ran mạo muội chạy đến cửa tiệm váy cưới xin Shinichi cho một chân làm việc ở đây.
"Nhưng sẽ rất mệt đấy. Em làm nổi chứ?" Shinichi nhoẻn miệng, nụ cười dịu dàng nhẹ như suối thanh hiền
"Em kẹt tiền học lắm. Anh kêu em làm gì em cũng làm!" Ran đấm ngực nói chắc nịch như dũng sĩ giác đấu cất lời tuyên thệ.
"Vậy em đến làm ngay ngày mai nhé. Sẽ giúp anh làm người mẫu trang điểm. Sáng tầm 7 giờ, phải chăm sóc da mặt thật tốt trước khi đến và tối khoảng 7 giờ kém là em có thể về." anh khoanh tay, cẩn thận căn dặn Ran như một ông chủ tận tình
Ran cười roi rói rồi quắp chân chạy biến. Cô đâu biết rằng cửa tiệm không cần thêm người phụ việc, nhìn ánh mắt cùng nụ cười mê hoặc đang đắm mình sau thân ảnh dần khuất của Ran. Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.
Sáng hôm sau, Ran tung chăn bật dậy trước cả tiếng reo của đồng hồ báo thức. Cô ăn mặc chuẩn bị tươm tất, luôn tự nhủ phải luôn mỉm cười, đến nỗi cơ miệng Ran mỏi đến gần xái. Cô đã bắt đầu ngày làm việc vào những buổi như thế. Đến sớm có khi lại cùng anh sẻ đôi chiếc sandwich lót bụng, ngồi tán gẫu đến khi trời chợt nắng. Lại muộn thì cùng anh dọn dẹp cửa tiệm, nói đùa vài ba câu rồi kể chuyện đời, chuyện trời, chuyện đất.
Anh thích trêu cô lắm. Khi làm mẫu trang điểm, có khi vờ đánh sai, cho cô một phen ngố tàu trước mặt mọi người. Có lúc lại trang điểm nửa mặt rồi bỏ đi đâu đó, lúc ấy Ran chỉ biết bó gối chữa thẹn. Những lúc như vậy, cứu tinh của cô - Jin luôn xuất hiện kịp thời. Jin là một cô gái tốt, hiền lành và khá nhút nhát, đã xin vào làm được vài tháng. Jin hay giúp Ran sửa lỗi trang điểm mỗi khi anh cố tình chơi xấu cô, và còn giúp cô hoàn thiện nửa gương mặt khi Shinichi "vô tình" bỏ sót để rồi khi anh quay lại, chỉ biết ngớ người ngắm khuôn mặt xinh xắn đang lè lưỡi với mình "Anh không bêu xấu em được đâu."
Hôm ấy, ánh trăng tà phủ màn sanh tanh mỏng lên con đường rẻ quạt. Không gian như ngưng đọng trong từng cơn gió, hạt sương, chỉ duy cửa tiệm áo cưới vẫn sáng trưng ánh đèn. Những bộ váy cưới lộng lẫy nổi bật lên cả thảy như được choàng lên lớp sương mù mờ ảo. Nhân viên lẫn khách khứa đều đã về. Ran thơ thẩn dọn dẹp cửa tiệm, chốc lại tựa cằm ngắm bộ váy trắng xoan đào. Một ý nghĩ chợt lóe lên khiến Ran đỏ bừng mặt.
Cô ướm thử bộ váy lên người, ngẩn ngơ ngắm nhìn chính mình trong gương, những điệu vũ xoay tròn như đang khiêu vũ, cả nụ cười tỏa nắng lấp lánh. Đang mải mẩn mê tà váy uốn lượn, Ran giật mình khi nhìn qua tấm gương to. Shinichi bỗng xuất hiện phía sau lưng cô, miệng nở nụ cười thoảng mê hoặc. Hai ánh mắt chạm vào nhau, dường như khoảnh khắc ấy khiến cô lạc vào chốn xa xăm nào đó. Ran đứng đơ như pho tượng thạch, mắt mở to. Không chỉ thế, dù vô tình hay cố ý, Shinichi đang đứng sau lưng cô, bộ vest lịch lãm của chú rể càng khiến anh long lanh như chiếu đèn. Anh bất ngờ tiến lại, đặt hai tay lên vai cô, cất giọng khe khẽ nhưng lại ngọt đằm
"Em mặc bộ váy đẹp lắm. Chúng ta lại xứng đôi thế này. Với, em cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi..."
Chưa kịp dứt lời, Ran bỗng quay lưng vụt chạy đi. Cô tung cửa chạy khỏi cửa tiệm, tà váy trắng phất phơ theo từng nhịp chân hối hả. Shinichi đứng thất thần, anh chùn lại đôi chân định đuổi theo cô. Đôi mắt xanh ả chùng xuống như rơi vào đáy sâu tuyệt vọng. Anh bần thần khẽ liếc ra cửa, nơi mà cô vừa chạy ra, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ hôm đó, Ran xin nghỉ làm ở cửa tiệm áo cưới. Cô không còn thơ thẩn rảo bước trên con đường rẻ quạt nữa, sáng dậy lại hòa mình vào dòng người đông đúc của đường cái, để bộn bề của cuộc đời vùi đi những kí ức vừa qua. Chẳng còn ánh mắt tím long lanh cùng nụ cười rạng rỡ bên những tấm váy ren hồng, viền xanh. Anh lẳng lặng bước khỏi cuộc đời cô như niềm vui chợt nở rồi lại chợt tàn.
Thấm thoắt 3 năm trôi qua, cô chuyển nhà và đã rời trường. Ran trưởng thành và thêm một chút chín chắn nhưng cũng chẳng bớt trẻ con là bao. Cô định sẽ quay lại con phố năm ấy, dù chẳng biết điều đầu tiên mình sẽ làm là gì, mình sẽ thấy gì từ những đổi thay.
Cô đã gặp lại Jin, cô gái hiền lành và nhút nhát lúc trước. Ran bất ngờ khi Jin đưa cô tấm thiệp cưới, nụ cười tỏa nắng của cô gái trẻ khiến Ran cảm thấy ấm lòng. Dù thay đổi nhưng hạnh phúc vẫn đến, Jin hẳn là đang rất hạnh phúc cùng người chồng sắp cưới này.
Cô vẫn chưa gặp lại anh, chỉ lặng người đứng thinh trong tán rẻ quạt nhìn cửa tiệm váy cưới đóng kín mít. Không biết anh dạo này ra sao, cũng chẳng rõ nụ cười nhẹ thênh thang còn đó. Ran đi dự đám cưới của Jin, dù rất muốn cô làm phù dâu nhưng Ran lại e dè từ chối. Cô vẫn chưa đủ chín chắn, cái bồng bột của cô nhóc 20 vẫn còn đọng lại trong từng ánh mắt nụ cười.
Đám cưới diễn ra tưng bừng, Ran vẫn thế. Đưa mắt nhìn theo tà váy trắng của Jin, cô lại nhớ đến anh. Bất ngờ thay, chú rể của buổi cưới hôm ấy lại chính là anh. Ran ngỡ ngàng, xúc động cảm giác hụt hẫng như vuột mất điều quan trọng nhất đời mình, xúc cảm thoáng chốc lại bốc hơi mất tăm. Shinichi nhìn cô, hai ánh mắt chợt chạm nhau. Một chút bối rối thoáng qua, anh khẽ cúi đầu mỉm cười với cô. Dường như mọi khắc khoải trong cô đều tan như bọt biển, Ran kéo nhẹ khóe môi.
Thì ra, sau khi cô nghỉ việc ở tiệm áo cưới, nửa năm sau anh bắt đầu hẹn hò với Jin. Cả hai quen nhau, rồi tiến tới hôn nhân.
Nhớ lại đêm hôm ấy, nếu như cô chịu nghe anh nói. Chịu dừng lại bên đôi tay ân cần ấy, thì có lẽ người đang đứng cạnh anh lúc này là cô.
Dõi theo đôi vợ chồng dưới ánh đèn tỏa quang rực rỡ, trao nhau nhẫn đôi, ánh mắt bồng bềnh theo những phút giây định mệnh, cùng nụ hôn của tình yêu trường tồn vĩnh cửu. Ran mỉm cười nhạt nhòa.
Sau này, vì cả Jin và Shinichi quá bận bịu việc gia đình nên đã sang cửa tiệm áo cưới cho cô. Giờ Ran đã là một cô chủ trẻ bận rộn với công việc, chỉ dẫn cho các học viên trong tiệm.
Quá khứ lúc trước, chỉ vì sự nông nổi của tuổi trẻ mà cô đã vô tình đẩy anh ra xa. Để rồi khi nhận ra, anh đã rời xa cô vĩnh viễn. Ran tựa cằm, ngắm nhìn những tấm váy cưới kiêu sa lộng lẫy, rồi lại đưa mắt ra góc phố rẻ quạt năm nào. Có lẽ cô sẽ lại khoác chiếc váy cưới ấy một lần nữa, chỉ là người đứng cạnh cô lúc ấy không phải anh mà thôi.
Sinh ra một lần trong đời
Vẫn mãi nợ nhau một hạnh phúc tàn khó phai...
( nguồn: kênh sinh viên )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro