NHỮNG ĐỨA NHÓC NHÀ KUDO
Chap 2: Cặp song sinh: Kaoru và Kaori
Biệt thự nhà Kudo, vào một ngày cuối tuần, cơn mưa buổi sáng gõ liên tục vào ô cửa kính như muốn đánh thức cặp vợ chồng trẻ đang cuộn mình, ôm ấp nhau ngủ ngon lành trong chăn bông. Mưa cứ gõ cửa mãi khiến cô vợ nhà Kudo tỉnh giấc. Mỉm cười nhìn người chồng "yêu quái" đang ngủ say như chết của mình, cô véo yêu lên má của anh. Mới kết hôn được nửa năm mà má của anh đã phúng phính lên hẳn. Cũng đúng, từ lúc cưới nhau xong, cô có nhiều thời gian nghiên cứu và nấu cho anh nhiều món cầu kì, nhiều dinh dưỡng hơn, anh cũng ngồi một chỗ làm việc nhiều hơn nên tăng lên vài cân là phải. Nhiều khi cô thấy anh trông anh như đang mang thai ấy. Nhưng khoan đã, cô thấy khó chịu quá. Vội đẩy anh ra, cô chạy nhanh vào nhà tắm và nôn thốc, nôn tháo. Mãi một lúc sau, cô mới thôi được cảm giác khó chịu. Bắt đầu vệ sinh cá nhân, cô bắt đầu lo lắng. Lạ thật, bình thường cô có thế đâu. Khoan đã, cô đã trễ "ngày ấy" được mấy ngày rồi, không lẽ... Vội xúc miệng cho xong, cô lục ngăn tủ, lấy ra một cái hộp nhỏ mà cô đã mua mấy ngày trước. Rút cái que trong hộp ra, cô đọc kỹ hướng dẫn sử dụng rồi thực hiện theo trình tự.
Một lát sau, Ran nhìn chằm chằm vào cái que rồi nhìn vào bụng mình. Có rồi, cô có thai rồi! Mở tung cánh cửa ra, cô đánh thức "con gấu bố", kiêm "tác giả" của cái "tuyệt phẩm" trong bụng cô.
-Shinichi! Dậy mau! Có chuyện lớn rồi!
-Ưm... Có chuyện gì vậy Ran?-Shinichi ngái ngủ nói
-Em có thai rồi!-Ran háo hức, lay cánh tay của chồng mà nói
-Ừ.-Shinichi trả lời lãnh đạm rồi nằm phịch xuống giường, và kéo chăn lên
Ran tròn mắt nhìn anh. Thái độ gì thế này? Chẳng lẽ anh không vui sao? Cảm xúc của cô tụt xuống tận đáy.
Cuộn mình trong chăn, Shinichi tiếp tục ngủ. Ran đùa nhạt quá, ai mà chả có tai. Mà khoan, hình như rõ ràng Ran định nói chuyện một cách nghiêm túc mà, làm sau có thể đùa nhạt kiểu đó được? Vội bung chăn ra, anh nhìn vợ. Trông cô buồn quá. Anh liền hỏi:
-Ran à, hồi nãy em định nói gì vậy?
Ran không trả lời anh, mà chỉ quay mặt đi. Shinichi thấy thế liền hoảng cả lên, anh vội nắm lấy cánh tay của vợ, và kéo cô vào lòng. Khi cô nằm gọn trong tay anh, anh liền giở tuyệt chiêu mà anh đã học từ Doyle ra: dụi dụi vào cô và nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi.
-Anh xin lỗi mà, anh nghe không rõ với buồn ngủ quá nên mới làm vậy với em. Đừng giận anh mà! Anh xin lỗi! Anh biết lỗi rồi mà!-Shinichi nói với một tông giọng cực kỳ trẻ con.
-Thôi được rồi!
Ran lấy lại tinh thần trước lời xin lỗi đáng yêu của anh. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, anh muốn ngủ cũng phải. Cô bắt đầu hít thở một hơi thật sâu rồi nói:
-Em có thai rồi!
-Thật sao? Vậy là...-Shinichi bắt đầu thể hiện đủ cung bậc cảm xúc
-Anh làm bố rồi đấy, ngốc ạ!-Ran cười vui vẻ
Đột nhiên, Shinichi cười phá lên:
-Xem này, em hay bảo là anh trông như mang thai giờ em là người mang thai rồi đấy!
Ran nghe câu nói của chồng thì cưới méo xẹo. Đúng nhỉ, ít nhiều gì thì cô cũng sẽ béo lên. Đúng là "Cười người hôm trước, hôm sau người cười" mà. Nhưng chung sống với một ông chồng cáo già, ranh mãnh thì Ran cũng học được cách để đấu khẩu với anh, cô dội thẳng vào mặt anh một gáo nước lạnh:
-Nhưng anh phải bắt đầu tập thể dục đi. Phải làm gương cho con chứ!
-Không sao đâu!-Shinichi nhăn răng cười-Sau này chỉ cần chăm em và hai đứa nhóc này là anh tự động giảm cân ngay ấy mà.
Ran vừa nghe chồng nói, bĩu môi đáp lại:
-Vâng. Biết rồi! Nhưng chắc gì là song sinh đâu?
-Anh khỏe mạnh cường tráng thế này mà em không mang thai song sinh thì hơi lạ đấy nhé!-Shinichi vỗ ngực tự đắc
Ran không còn lời nào để nói với anh nữa. Cô không thể tin được rằng anh lại tự tin thái quá như vậy. Được rồi, để chờ xem. Chắc chắn anh sẽ không thể dưng dưng tự đắc như vậy nữa.
Thế nhưng, hơn chín tháng sau, Ran lại sinh ra một cặp song sinh: một trai, Kaoru, và một gái, Kaori. Khi y tá mang hai đứa nhóc vào, Ran không khỏi thở dài nhìn ông chồng của mình, anh ấy lại có cơ hội tự đắc nữa rồi. Cũng phải nói thêm là đúng như Shinichi nói, anh đã giảm cân thành công trong suốt thời gian chăm sóc cho Ran.
......
Sáu năm sau, tại biệt thự nhà Kudo, cũng vào một sáng cuối tuần, Shinichi và Ran đang ôm nhau ngủ say. Ngoài cửa thập thò hai cái bóng chỉ cao được có một mẩu. Kaoru nhìn vào cửa phòng bố mẹ rồi nhìn sang Kaori đang khệ nệ bưng một cái khay lớn.
-Anh Kaoru, bố mẹ đã đóng cửa phòng lại như vậy thì em nghĩ là ta không nên vào đâu? Vả lại nãy giờ Doyle kêu nhiều quá, như muốn ngăn không cho ta vào vậy.-Kaori vừa chật vật với cái khay, vừa nói với ông anh song sinh của mình
-Vớ vẩn! Bố mẹ đóng cửa là để không cho Doyle vào thôi. Em không muốn kế hoạch của chúng ta đổ bể đúng không?-Kaoru phản bác, rồi nói với giọng quan tâm-Em có chắc là không cần anh bưng giúp cái khay đó không?
-Không, anh sẽ làm hỏng mất! Anh vụng về giống bố vậy đó!-Kaori cãi lại
Quay lại phòng ngủ của hai vợ chồng nhà Kudo, Shinichi đột nhiên hắt hơi một cái rõ to. Ran nhìn anh và mắng:
-Em đã bảo rồi, đáng lẽ anh phải mặc áo vào chứ!
-Thôi nào Ran. Chắc ai đó nhắc anh thôi.-Shinichi nói và tiếp tục ôm vợ, rồi nói nhẹ nhàng-Chúc mừng kỷ niệm ngày cưới! Cảm ơn em đã ở bên anh và cùng anh trải qua mọi chuyện! Cảm ơn em vì đã luôn tha thứ cho mọi lỗi lầm của anh và chấp nhận anh. Thật sự mà nói, quyết định đứng đắn nhất mà anh đã từng có là kết hôn với em, cùng em có một gia đình hạnh phúc như thế này.
Ran mỉm cười nhìn anh, tựa đầu vào anh, cô nói nhẹ nhàng:
-Cảm ơn anh! Chúc mừng kỷ niệm ngày cưới!
-Chỉ vậy thôi sao?-Shinichi phụng phịu
Ran đỏ mặt, cười và nhẹ nhàng chồm lên, quàng tay qua cổ anh. Cô từ từ cúi xuống gần anh hơn. Shinichi cũng từ từ nhắm mắt hưởng thụ. Môi cả hai chỉ cách nhau chính xác là 1 cm nữa thôi thì bỗng...
"Rầm"
-CHÚC MỪNG KỶ NIỆM NGÀY CƯỚI CỦA BỐ MẸ!!!-Kaoru và Kaori mở cửa chạy vào, la lớn
Vừa nghe thấy tiếng của hai đứa nhóc nhà mình, Ran liền bất giác đẩy Shinichi xuống giường, dừng ngay việc mình đang làm lại mà ngồi phịch xuống giường, để lại Shinichi ngơ ngác, tiếc nuối.
-Hai... Hai đứa...-Ran lắp bắp, ngượng nghịu về hành động ban nãy của mình
-Bọn con đã làm bữa sáng mang đến tận giường cho bố mẹ rồi này!-Kaoru hí hửng khoe
-Chính xác hơn là EM làm chứ!-Kaori bức xúc cãi lại
-Nhưng đây là ý tưởng của anh mà!
Thế là cặp song sinh nhà Kudo bắt đầu tranh công, hoàn toàn không để ý đến bố, người có quyền lực thứ hai trong nhà, đang cảm thấy thế nào. Shinichi đứng dậy, và nói với hai đứa con của mình bằng giọng nghiêm túc đến đáng sợ:
-Này! Sau này khi vào phòng ai thì cũng phải gõ cửa nhớ chưa? Các con xem lại việc mình đã làm đi!
Lũ nhóc nhìn Shinichi bằng hai đôi mắt màu xanh dương thừa hưởng từ anh rồi cúi gầm mặt xuống, nói với giọng đáng thương:
-Nhưng... nhưng... đây là bất ngờ của bọn con dành cho bố mẹ mà...
Trong lời nói có pha chút sụt sịt của bọn nhóc, Ran liền lại gần hai đứa con của mình, nói nhẹ nhàng:
-Mẹ cảm ơn các con vì đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho bố mẹ nhé! Nhưng dù sao thì các con không được tự ý vào phòng người khác như vậy nữa nhé!
-Vâng!-Hai đứa nhóc cười tươi rói
Ran liền kéo nhẹ tay Shinichi nhắc khéo, anh khó chịu nhìn lũ nhóc rồi nhìn sang cái khay được bày sẵn hai phần ăn thịnh soạn, đẹp mắt đến đáng kinh ngạc. Anh thở dài, có lẽ anh đã quá khắc khe với chúng, đưa tay xoa đầu hai đứa con đáng yêu của mình, anh nói:
-Cảm ơn hai đứa nhé! Mà lần sau không được tự tiện vào phòng người khác nữa nghe chưa!
-Vâng, bố mẹ ăn thử đi ạ.-Kaoru nói
Shinichi và Ran cùng thưởng thức bữa ăn. Phải nói là hơi bất ngờ khi hai đứa nhóc nói chung và Kaori nói riêng có thể nấu ăn xuất sắc như thế. Đột nhiên, Ran nhớ ra điều gì đó, cô quay sang hỏi hai đứa con của mình:
-Các con cho Doyle ăn chưa?
Kaoru và Kaori cười, và nói hết sức tự tin:
-Mẹ yên tâm, bọn con cho Doyle ăn đầy đủ rồi ạ!
Khi đó, tại phòng bếp, Doyle cay cú nhìn đĩa thức ăn đầy ụ của mình. Trong đĩa không phải cá mòi đóng hộp, không phải xúc xích thơm ngon, cũng chẳng phải là thức ăn cho mèo hảo hạng mà là hỗn hợp của trứng rán quá chín, xúc xích bị cắt vụn đến mức trông chẳng khác nào thịt xay. Chẳng lẽ trong nhà chỉ mình "mẹ" là thương nó thôi sao? Rốt cuộc lũ nhóc kia đã làm hỏng bữa sáng bao nhiêu lần rồi vậy?
( nguồn kênh sinh viên)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro