Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NHỊP CẦU HỶ TƯỚC

Cướp! Bớ người ta ăn cướp!...

"Tên bần hàn siêu cấp kia! Dám ngang nhiên lộng hành, để tiểu thư đây cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"

Yahhhhh!....

Cốp!...

Với cú bật người hết sức điêu luyện, Ran chợt tỉnh mộng. Tay ôm chặt lấy cái trán đỏ au, lăn lộn mếu máo.

"Quỷ thần thiên địa ơi, sắp sáng rồi mà trăng sao vẫn rực rỡ thế..." đầu Shinichi quay mòng với hàng loạt cảnh sao tuyệt đẹp, cậu ôm chặt lấy cái trán sưng vù giãy đành đạch.

Chiếc xe đụng phải ổ gà, tờ báo trên tay Shiho chợt xóc nhẹ. Cô đưa ánh mắt chán nản nhìn hai con người đảng hậu và tai vạ kia. Chưa gì đã gây rối trên xe!

"Đồ ngốc! Có mơ bắt cướp thì cũng đừng dùng chiêu bổ đầu ấy chứ!" Shinichi cau có nạt lại Ran, miệng xuýt xoa không ngơi. Ran vẫn còn trên cõi mộng, tay xoa xoa cái trán đau, mắt mơ màng chơm chớp vài cái.

"Đau quá..." không đếm xỉa đến lời nạt nộ của cậu, Ran bây giờ chỉ lo cho cái trán đang bị tổn thương của mình thôi.

"Thưa tiểu thư, bắt cướp xong rồi thì phiền cô quay lại với chuyến xe buýt số 9 từ Tokyo đến Teimuzu." nhìn khuôn mặt ngu ngơ của cô, Shinichi bật cười. Nhìn nụ cười gian xảo của Shinichi, lửa nộ trong Ran cứ bừng bừng.

Tự nhiên tờ mờ sáng giao thừa, đồng ý tới biển Teimuzu với mấy ông bà đó làm gì, chưa sáng bảnh mắt mà phải lết thây đến đó. Ran trề môi rồi quay ngoắt đi.

"Kudo, đừng nói cậu lôi tôi tới biển để nghịch cát thôi đấy?" Shiho cúi gằm vào mặt báo trên tay, cất lời tà tà

"Thôi nào, là 1 triệu yên đấy." Shinichi nhún vai cười khì, chắc rằng món quà hời đó đã đánh động được cô. Sau tờ báo lá cải, Shiho dẩu môi nguýt một hơi dài.

"Dù sao tớ cũng là người đồng ý trước, phải chia đều đấy." Ran đánh bộp hai tay vào nhau, khóe mắt nhếch lên như ám chỉ một chân lí của sự thật

"Đồ ngốc, cậu đừng hòng mà đi đường tắt. Đó là cuộc thi cá nhân, tượng cát của ai đẹp hơn thì đoạt giải thôi. Lần này, 1 triệu yên là của tớ." Shinichi cười tươi rói, giơ hai tay hình chữ V, biểu tượng cho chiến thắng huy hoàng.

"Miệng lưỡi lắm! Vậy thế này, nếu 1 người trong nhóm thắng giải thì sẽ được 1 điều ước?" Shiho bỗng biến hóa 180°, nụ cười nửa miệng kia sao ẩn chứa nhiều bí hiểm. Ran rùng mình khi thấy nhiệt độ xung của cô tăng vọt.

"Được thôi! Cuộc chiến càng thêm sôi máu rồi đây! Hì hì, nếu như có được điều ước đó thì..." Shinichi vung tay thật mạnh như nồi lửa đang sôi khí thế, cậu lại liếc sang Ran cười nhăn nhở như ma làm. Nếu có được điều ước đó thì mình sẽ...

Ran nuốt khan ngụm nước bọt khi thấy tia lửa trong ánh mắt Shinichi đang bắn tới tấp vào mình. Rất nhanh sau đó mặt cô đỏ lựng như cà chua chín khi phát hiện ra tia lửa còn đính thêm bông trái tim màu hồng nữa. Nhiệt độ trong xe bỗng đạt ngưỡng max khiến Ran cứ phập phồng quạt tay hạ nhiệt

Gì thế này!... Shinichi định làm gì mình? Mình có nên thua? Aaa, đồ ngốc! Thua là thua thế nào, mình phải thắng chứ! Uwaaa!... Ran như bị rơi vào trạng thái rối loạn thần kinh lưỡng cực, cô cứ ôm mặt mà sục xịu trong khi tinh thần đang đấu tranh kịch liệt.

"Mori, cậu đang suy nghĩ đến những điều đen tối à?" lời nói của Shiho như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Ran, cô lặng người một lúc rồi quay lại nhìn Shiho, gãi đầu cười cười.

"Lau nước dãi đi kìa." trước khi quay lại với khuôn mặt 1 nhãn hiệu "không cảm xúc", Shiho bồi thêm cú thẹn cho Ran rồi lại dửng dưng đọc báo. Ran giật mình, vội lấy vạt áo lau khóe miệng. Khỏi phải nói, Shinichi - cái tên vô tâm thưởng thức màn tạt nước một cách khoái trí đang ôm bụng cười đau cười đớn. Thật chỉ muốn xẻo ngay cái miệng của hắn! Ran giận run người, tưởng tượng cậu là con bọ chét dưới mũi giày. Dí cho chết! Dí cho chết nè!

Đã đến trạm dừng ở Teimuzu, xin quý khách xuống xe. Nhắc lại, đã đến trạm dừng ở Teimuzu, xin quý khách xuống xe và đừng quên mang theo hành lí.

Chiếc xe buýt số 9 đỗ xịch lại bên trạm dừng. Shiho than thản gấp lại tờ báo, cầm lấy chiếc túi bên cạnh rồi một nước đi thẳng không ngoái đầu. Nghe tiếng thông báo, Ran cũng thôi trò đạp gián, gương mặt bao phủ bởi mây đen lại nghếch lên giời.

"Đi nào, món hành lí quý giá của tớ."

Sau khi dỡ hành lí của cả hai xuống, Shinichi lại gần dí nhẹ tay vào trán Ran. Cất lời ngọt ngào như mật đường. Ran khựng lại trong giây lát, gương mặt phụng phịu dần dãn ra rồi đỏ lựng như lạc rang. Khác với vẻ tinh nghịch khi nãy, ánh mắt màu trời ấy nhìn cô, trong xanh dịu dàng và quá đỗi trìu mến. Hai má Ran ửng hồng.

Ngoài cửa xe, đại dương mênh mông hiện ra rợp cả một khung trời...

Chỉ mới 4 giờ sáng, không hiểu cuộc thi quái gở nào lại tổ chức giờ này. Ran vừa nghĩ vừa đá lớp cát vàng ươm dưới đất khiến nó bung khói lơ lửng trên mũi cô. Gian trời nhàn nhạt như sương mờ ẩn sau khóe mắt, chân trời lấp lửng vài gợn sóng lăn tăn màu tro sẫm. Gió nhè nhẹ thổi, dường như muốn cuốn tất cả đi mất, những khoảnh khắc, những kỉ niệm...

"Ran! Cậu đến rồi!" giọng í ới quen thuộc của cô bạn tri kỉ Kazuha khiến Ran sực tỉnh. Có cả Heiji, Kaito, Aoko và Hakuba nữa.

"Này, mấy người tin nổi suýt chút là tụi này về chầu trời rồi không? Nam nhi tận 3 trượng thế này mà không gông nổi 2 bà tướng kia." Heiji ngay khi thấy bóng của tên thám tử phương Đông kia liền liến thoắng trút oan.

"Hờ hờ, đã không biết nhục còn độn đất lên mà nói nữa." Shinichi khệ nệ lôi đám hành lí của 2 cô nàng thướt tha phía trước. Đôi khi ước rằng mình không chuẩn men, chuẩn rồi cứ phải lên cơn ga lăng mệt thật!

"Tại chán quá thôi, không bày trò chọc 2 bả thì chẳng nhẽ lặn xuống biển tìm Atlantic." Kaito khoanh tay, chun mũi chêm vào

"Nói cho mà biết. Em là gái nhà tông, bỏ nhà đi biển, oánh ngông có thừa. Tôi cho các bậc trượng mấy người đi tham quan kì thú với cá mập chứ không phải tìm Atlantic nữa đâu nhé!" Aoko vênh mũi, chỉ tay từng ông tướng, nguýt một hơi chua như dấm.

"Này, ở đây tôi mới là người oan mà! Kazuha, cô nghĩ sao mà rủ tụi này đến đây chỉ để đắp tượng cát vậy? Tôi là Hakuba Saguru, đầu đội trời chân đạp đất, ít nhất phải kêu vài mĩ nữ chân dài miên man tới để phục nước cho tôi chứ!" tên thám tử nước Anh vốn điềm đạm mà toàn những phát ngôn gây sốc. Tình hình là cả lũ đang trố mắt nhìn cậu với dòng chữ OMG vẽ chi chít trên mặt.

"Sao vậ... Shiho!... Cậu cũng tới, lâu rồi mới gặp nhỉ?" bắt gặp mái tóc màu nâu đỏ trang nhã kia, mắt Hakuba sáng quắc lên như cú đêm. Đáp lại cơn tí tửng của chàng ta, Shiho gườm nguýt một phát rồi quay phắt đi. Cảm thấy một sự cô đơn lẻ loi bơ vơ trống vắng không hề nhẹ ở đây.

"Nói thế nào thì cậu cũng chỉ là tên hám gái không hơn không kém thôi, Hakuba à." Kazuha chun mũi hừ lạnh, vẻ coi thường không thể không nói tới.

Mọi người xin hãy cho một tràng pháo tay nào!

Bỗng từ xa vọng lại tiếng mic váng cả trời, bóng anh MC nhấp nhô trên cái bục ghỗ khiến cả đám giật mình.

"Mau nhanh lên! Cuộc thi bắt đầu rồi đấy!" Aoko hét toáng rồi vụt chạy đi, cả bọn đang ngây người cũng lột dép chạy như bay.

Cuộc thi đắp tượng cát tạm bợ lác đác vài người, mà sân khấu cũng khá là chỉn chu đấy chứ. Chiếc bục gỗ hình chữ nhật được treo băng rôn cùng chùm bóng bảy màu hình trái tim rực rỡ.

HAPPY NEW YEAR AND HAPPY VALENTINE SPECIAL

"Mọi người xin chú ý! Cuộc thi đắp tượng cát năm nay được tài trợ bởi chủ hãng bánh trà xanh, ông Kanto Matsuo. Với chủ đề tự do trước khi bước vào năm mới và chúc mừng cho ngày lễ Valentine sắp tới, mọi người hãy nhiệt tình cùng đắp lại kí ức của năm cũ cùng tình yêu của mình trên bãi biển này nhé! Hãy nhớ, giải thưởng 1 triệu yên đang chờ các bạn!"

Câu tuyên bố hùng hồn của MC khiến mọi người đang gật gù vì men ngủ chợt bật dậy, mắt sáng quắc như sao. Trong khi đó, những luồng điện não xẹt xẹt chạm vào nhau như mắc dây, chúng toát ra lượng hắc khí khá lớn.

"Mấy boy à~ có gì trăn trối luôn đi, để anh đây ra tay mấy chú chỉ có nước cong đuôi." Shinichi nhảy tửng lên rồi bá vai tên cột nhà cháy bên cạnh, đá lông nheo tách tách. Heiji hừ lạnh, thuận tay thụi vào bụng cậu phát đau điếng.

"Chú có mà mơ giữa ban ngày!" dứt lời, 4 cặp mắt đánh lửa chí chóe, cuộc đọ mắt vẫn chưa đến hồi tuýt còi thì đã có hiệu lệnh start cuộc thi từ anh MC. Cả bọn cuống cuồng nhận lấy dụng cụ và bắt đầu tìm chỗ xúc cát. Mỗi người được chia một phần trống khoảng 2m bằng gạch đỏ, mọi người nhốn nháo hướng thẳng tới mục tiêu "1 triệu yên" phía trước

Bãi biển khô chỉ mang chút gió lạnh từ sương mai nằm im lìm, sóng vỗ nhè nhẹ như tiếng ru hời đưa người ta vào giấc ngủ. Mà không, bên góc xa xa gần mỏm đá những tiếng hì hục cùng gương mặt đẫm nước không chút xao động, ai nấy đều hăm hở xúc cát đắp nên kỉ niệm của riêng mình. Dường như có dòng dung nham đang sục sôi trên khuôn mặt của từng thí sinh, tiếng gió biển êm ru cũng không thể điểm xuyết cho chúng. Đã hơn 1 giờ đồng hồ trôi qua...

"Đã hơn 1 tiếng trôi qua, các thí sinh của chúng ta vẫn rất năng nổ và nhiệt tình! Chắc có lẽ sẽ có nhiều người đoạt giải lắm đây." anh MC vừa đảo mắt một lượt, đầu gật khí thế vẻ vô cùng hài lòng. Mắt anh chợt sáng lên khi điểm nhìn thu gọn vào đám lòi choi đằng kia, quệt vội giọt mồ hôi bên thái dương anh lạch bạch chạy lại

"Có vẻ các bạn trẻ ở đây rất say mê với việc đắp tượng cát, tôi sẽ bắt đầu đi thăm dò tác phẩm của họ trước!"

"Này, cậu đang đang đắp con tằm nhả lộn tơ hả! Cái gì mà quắn quéo trên cát thế kia!?" Heiji đang đụn thêm cát cho thành phẩm của mình bỗng bắt gặp đứa con gái đẻ ngược đang giổng mông sửa sang lại đống cát bé tí của mình.

"Cái tên đần thối này! Muốn chết hả! Thiên tài nghệ thuật bẩm sinh đây không cần cậu bình phẩm! Hứ!" Kazuha quay ngoắt lại, lườm cậu đến cháy mặt "Mà còn đống hổ lốn của cậu là gì hả? Thêm mấy cây nến nữa là thành chiếc bánh kem phiên bản lỗi đấy!" bồi thêm câu bình có phần chát chúa dù đó là chiếc bánh ngọt, Heiji ngay khắc trừng con mắt như lợn lòi, gân xanh gân đỏ nổi đầy trên mặt. Nhìn hai con người đang "đắm chìm trong tình yêu" kia, Kaito cũng nổi hứng trêu chọc bà chúa chổi Aoko

"Aoko à, của tên cột nhà cháy đó thì khỏi nói, nhưng của cậu thì tớ chắc chắn đây là loại bánh kem hàng hiệu phiên bản model nhất đúng không ~ còn là loại có tầng nữa chứ!" Kaito che miệng cười gian manh, Aoko vừa nghe thủng lỗ tai liền quay lại tung "cát mù" vào mặt tên ngu độn Kaito. Mặt tức đến đỏ tía, giận dữ như bà la sát

"Tên cà chớn này! Cho dù có là bánh kem thì cũng chưa đến lượt cậu thử đâu, bịt răng lại cho tôi!" lướt qua gian hàng của Kaito, mắt cô chợt lấp lánh "Cậu nhìn lại cậu kìa! Đừng nói cậu định làm bia tưởng niệm, lát nữa ụp mặt vào đó làm hóa thạch sống đấy!" nhìn phần tác phẩm của cậu, Aoko móc đến knock out.

"Mấy người đó thật ồn ào, Shiho nhỉ?" Hakuba cắt rẹt tấm màn cho phần trình diễn của cặp đôi đấu khẩu như bò tót kia, cậu quay lại mỉm cười dịu dàng

"Bớt lo chuyện bao đồng đi. Ít nhất bọn họ không rảnh đi xây cái cọc giữa cát như cậu." Shiho không thèm nhìn mà phán như thánh, gương mặt lãng tử kia bỗng chốc sụt sùi như sắp khóc "Tôi có nỗi trăn trở riêng mà. Làm thiên tài nghệ thuật thật khổ!"

"Mori, cậu tính đắp gì vậy? Kim tự tháp Ai Cập cổ đại à? Có vẻ không giống một kỉ niệm cho lắm." sau khi cho tên Hakuba ăn quả bơ giải khát, Shiho vẫn chăm chú vào tác phấm của mình và cất lên câu hỏi vô cùng thân thiện nhưng vô tình lấp đầy "sát khí ẩn" bên trong. Ran đang nằm lê dưới cát tu sửa lại thành quả của mình thì bỗng ngẩn ngơ tò te, trái tim tan nát, thịt bấy xương tan. Đó đích xác là nỗi lòng của cô lúc này. Miệng Ran giật giật vài cái rồi thôi, hạ hỏa là trị liệu tốt nhất.

"Hố hố! Ran, cậu cũng có nỗi trăn trở của thiên tài nghệ thuật như tên tài lanh kia à?" Shinichi đang gặm chân ngó nghiêng tuyệt tác của mình, nghe Shiho nói thế, cậu nhìn Ran nén lại tiếng cười thầm "Cậu muốn nếm cú bổ đầu của tớ phải không!" Ran nổi quạu. Vừa lúc đại chiến gần tới cao trào, anh MC đã kịp thời dập lửa.

"Và đây, xin mời cô gái tóc đuôi gà hãy giới thiệu về tác phẩm của mình." anh tiến tới chỗ của Kazuha, bất ngờ đưa chiếc mic trên tay về phía cô.

"Hở? À, tôi..." Kazuha giật thọt, cô ấp úng nhìn mọi ánh mắt đổ dồn về mình, cả ánh mắt của Heiji nữa "Tác phẩm của tôi...là một chiếc mũi tên. Đối với tôi, đây là kỉ vật quý giá nhất dù thực tế rằng trước đây nó là vật đe dọa tới tính mạng của mình. Vì nó mà tôi đã làm tổn thương đến người ấy, nhưng dù có đau đớn hay máu chảy rát tay thế nào thì người ấy vẫn mãi nắm chặt lấy tay tôi. Dù thế nào...đi nữa. Bây giờ, tôi đắp lại kỉ niệm này với ý nghĩa là mũi tên của thần Cupid. Có lẽ tên đó sẽ chẳng thích mấy thứ sến rện này, nhưng điều tôi muốn nói là, vết thương sắp tới mà tôi sẽ gây ra không phải là tổn thương nữa, sẽ là hạnh phúc, sẽ là...tình yêu." Kazuha im bặt để lại không khí vương lại chút mùi mẫn từ lời nói của cô. Chẳng nói chẳng rằng, mặt của Kazuha và Heiji cùng đỏ lựng như say rượu.

"Thật là một lời tỏ tình độc đáo, dù có phần hơi kinh dị nhưng mong lời tỏ tình của cô sẽ đến được với người ấy!" anh MC thở phù như vừa trút khỏi gánh nặng, miệng cười roi rói chuyển mic cho Heiji "Thế cậu trai có làn da ngăm, tác phẩm của cậu là gì?"

"Tác phẩm của tôi là mối tình đầu. Đây là nơi mà tôi đã gặp mối tình đầu của mình, và cả cuộc hành trình dở khóc dở cười để tìm lại cô ấy nữa." Heiji liếc nhìn Kazuha rồi bật cười "Thế cậu tìm được cô ấy chứ?" anh MC hăm hở bắt đầu moi đời tư

"Nếu như không có cô ấy, tôi đã không biết kẻ ngốc nhất thế giới này là mình rồi. Cô nhóc ấy, cứ hát cái bài ngớ ngẩn đó mỗi khi lạc đường. Cô ấy đã luôn ở bên tôi, ngốc nghếch và hay càm ràm nữa. Dù thế, sự tồn tại của cô ấy là điều đã giúp tôi vượt qua mọi thứ. Tác phẩm này cũng không có ý nghĩa nhiều nhặn gì nhưng, mối tình mãn kiếp của tôi sẽ mãi là cô ấy, dù có lạc đường thì tôi nhất định sẽ tìm ra." lại một lần nữa, không gian chìm vào lặng câm.

"Tuyệt! Thật là một tác phẩm đặc sắc, câu chuyện đầy xúc động của cậu về mối tình đầu. Năm mới này, hãy giữ cô ấy thêm chặt nhé!" anh MC đá lông nheo với cậu rồi quay đi. Có một chút sởn da gà ở đây, nhưng có vẻ không khí ngày càng nóng thì phải

"Rồi, cô gái tóc bù này thì sao nào?" anh MC lượn lờ rồi ngáng chiếc mic dưới cằm Aoko khiến cô suýt bật ngửa. Hắng giọng, Aoko ngập ngừng trả lời

"Đây là ngôi trường của tôi, Ekoda. Nơi này, tôi đã gặp được tên đáng ghét đó. Hắn ta là oan gia của tôi, biến thái mà còn bị tự kỉ nữa. Đặc biệt, hắn là tên khốn đã lừa dối tôi." âm vực sắc cạnh như cắt ngang vào không khí, giọng Aoko hơi run lên. Ánh mắt tinh nghịch của Kaito bỗng chùng xuống, thôi nhìn chằm chằm vào người con gái ấy. Cảm giác tội lỗi như lần nữa đục khoét tâm hồn cậu, cái gồng xích vô hình đè nặng lên vai kéo lấy mi mắt cậu.

"Nhưng mà..." tiếng sụt sịt khe khẽ phát ra "Đây là nơi đã lưu giữ nhiều kỉ niệm giữa tôi và tên đáng ghét đó. Dù thế nào, tôi cũng mong những niềm vui đó sẽ lưu lại bên tôi mãi mãi. Dù cho là, đằng sau chiếc mặt nạ ấy là bao nhiêu khuôn mặt đi nữa, tôi...vẫn mãi thích tên biến thái đó." Aoko nhìn chằm chằm tấm lưng dài đang tự giam mình khỏi ánh mắt của cô. Hình bán nguyệt nhỏ xíu kéo nhẹ trên khóe môi Kaito, trông như cậu đang cười.

"Ôi, thật là một tâm hồn đa cảm xúc. Tôi đang rất muốn xem tên biến thái của cô là chàng nào đây." anh MC quệt ngang mắt, miệng vẫn cười tí tởn sau câu đùa ngang như cua ấy "Ô, chàng trai tóc tổ quạ! Nào, tác phẩm của cậu là gì? Trông có vẻ nó chưa hoàn thành thì phải." khi nhìn thấy đống cát thẳng băng của Kaito, anh MC nhíu mày thắc mắc. Không lâu sau, lấy lại vẻ kiêu căng của mình, cậu đứng dậy, tay chống ngang hông chắc nịch

"Tác phẩm của tôi là bầu trời và biển cả..."

"Vậy cũng được sao? Tôi thấy đó chỉ là cái mặt đường được quét láng thôi mà." anh MC vẫn vô tư ngắm nghía tác phẩm của Kaito mặc cho cậu đang nghiến răng cay cú

"Anh cứ nghe đi đã, tôi đã nói xong đâu. Bầu trời chính là thế giới của tôi, tôi đã luôn bay lượn và làm những điều điên rồ nhất quả đất này! Đến giờ, dù có nhiều thứ khiến tôi hối tiếc nhưng tôi sẽ không từ bỏ bầu trời của mình, nơi ấy có bạn bè của tôi, những thằng bạn ngớ ngẩn hay mấy cô nàng bà chằn. Bầu trời có xa, nhưng ánh mắt của tôi luôn ở gần bên họ. À, và biển cả này tôi dành tặng riêng cho cô gái của mình, nghe nói nếu ai đó viết tên người mình yêu lên cát và để thủy triều cuốn trôi thì họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Tôi muốn thể hiện tình yêu của mình với cô ấy, thời gian sẽ là khoảng thử thách dài, nhưng dấu ấn chúng tôi sẽ để lại là vĩnh hằng." mắt Kaito sáng lấp lánh tựa hạt sao trên trời, cậu bật cười khanh khách trong tràng vỗ tay lốp đốp của đám bạn

"Mất hình tượng rồi, Kuroba." Shiho nhếch môi hời hợt pha lẫn cười đùa rồi quay đi. Cậu ngẩn ngơ liếc mắt về phía Aoko, nụ cười gượng gạo xuất hiện trên hai khuôn mặt.

"Thật là nhiều ý nghĩa sâu sắc! Nhưng tôi vẫn thấy tác phẩm của cậu giống cái tường vừa quét vôi hơn." dứt lời, ngay khi Kaito lột dép định ném vào mặt ông MC thì ông đã lủm mất "Anh chàng lãng tử! Giới thiệu đi nào. Đừng nói với tôi cậu xây cái cọc giữa cát đấy? À, hay cậu trồng một nhành hồng tượng trưng cho tình yêu bất diệt?" Hakuba đang khoe răng cười nhăn nhở chuẩn bị cho bài diễn văn của mình thì sợi nơron thần kinh bỗng đứt phực phực

"Anh kia! Mắt có đui không hả! Thế này mà là cái cọc với bông hồng à!? Tôi đang đắp một cô gái, là một cô gái bằng cát đấy. Hồi trước, tôi đã không tham gia vào những chuyến liều mạng, phiêu du của mấy đứa bạn trời đánh, nhưng tôi biết, cô gái đó vẫn mang nỗi dằn vặt trong lòng." Shiho chợt khựng tay giữa không trung, mắt trân trân nhìn vào vô định "Cô ấy luôn ôm lấy nỗi đau và tội lỗi về mình, luôn nghĩ rằng sự tồn tại của mình là sai lầm của thế giới này. Qua đây, tôi muốn nói, vị trí quan trọng nhất trong tim tôi là dành cho cô ấy, rằng sự tồn tại của cô ấy lớn đến nhường nào, rằng...cô ấy là cả một thế giới của tôi." giọng của Hakuba nhỏ dần, dường như đã rất khó khăn để cậu thốt lên ngần ấy lời

"Một tấm lòng thật xúc động! Cậu khiến tôi ghen tị mất, chàng trai trẻ à. Mà tôi vẫn thấy nó giống cái cọc."

"Cẩn thận không tôi đập cho anh một trận đấy!" chưa kịp giáng tay, anh MC đã lại chuồn mất "Tiểu thư lạnh lùng! Còn cô thì sao?"

"Chẳng có gì đặc biệt. Đây là căn nhà của ông bác Agasa mà tôi sống trước đây. Kỉ niệm thì cũng chỉ là những lần chơi game và nhảy như con lòi choi khi Big Osaka chiến thắng, và cả ông bác già không biết giữ tình đầu kia nữa. Đến giờ tôi vẫn không hiểu sao bác ấy có thể sống đến tận lúc này." vừa nói Shiho vừa vung vẩy tay minh họa, sau cùng là kết câu với khuôn mặt cau có khi tưởng tượng đến gương mặt bác Agasa

"A...ha...ha, có vẻ là một kỉ niệm vui nhỉ. Mà hơi lạc đề xíu... Thôi, bây giờ!..." anh MC quệt giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, miệng cười như mắc cửi. Bỗng Ran nhào đến níu tay anh rồi khó khăn bắn một chút mưa xuân vào chiếc mic "Bây giờ là đến tác phẩm của tôi, Ran Mori! Giải thưởng lần này chắc chắn sẽ thuộc về tôi!" giằng co một hồi, phần thắng đã thuộc về anh MC

"Trả mic cho tôi!... Rồi, cô Mori Ran, phải không? Có vẻ có người rất hào hứng về giải thưởng lần này. Tác phẩm của cô?" anh MC liếc xéo cô, miệng lẩm bẩm suýt thì cắn phải má

"Tác phẩm của tôi là tòa nhà 3 mặt. Mỗi mặt của tòa nhà khắc tên từng ngôi trường mà tôi đã học. Đây là mẫu giáo, tôi và và cái tên ngốc đó đã gặp nhau ở đây. Còn đây là trung học Teitan, cái danh thanh mai trúc mã gán với tụi tôi suốt cả cấp ấy chứ. Và cuối cùng là văn phòng thám tử Mori, dù không phải nơi diễn ra những thời khắc cao trào của chia ly hay sung sướng, nhưng đó là khoảng thời gian tôi ở cùng tên ngốc đó, một cách vô hình... Và hơn cả thảy, đó là, đã có nhiều điều xảy ra trên con đường mà chúng tôi đã đi, tất cả chúng tôi đã trải qua, máu và nước mắt đã đổ xuống. Nhiều điều quý giá đã mất đi, tôi muốn nói, tác phẩm của tôi là con xúc xắc gieo xuống cuộc đời. Dù có lật mặt nào đi nữa, đến cuối con đường chúng tôi sẽ mãi tìm thấy nhau." Ran khẽ đung đưa mắt trìu mến, nhìn những nụ cười tự hào trên mặt mọi người

"Xúc động gì gì thì bỏ qua bên đi. Giờ mời MC chiêm ngưỡng tuyệt tác của tôi nào." Shinichi rón rén lại gần thì thầm vào tai anh MC rồi kéo đi mất, bị hụt mất màn bình luận Ran giơ nắm đấm về phía cậu hăm he

"Xin giới thiệu, đây là Tropicaland phiên bản tượng cát của tôi. Nơi đây đã chứng kiến những khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên, là cái đêm định mệnh ấy. Tôi đã phải lăn lộn, đối mặt với những chuyện dở khóc dở cười nhất quả đất này. Cũng tại nơi đây, tôi cũng đã trải qua nỗi đau mất đi người con gái quan trọng nhất đời mình. Chúng tôi đã khóc và cười rất nhiều, còn vì nhau mà suýt đánh mất tính mạng. Có những hiểu lầm, vết thương sẽ không bao giờ lành, nhưng tôi tin một lần nữa, đứng dưới đài phun nước, đếm từng khắc thời gian trôi qua, cuộc sống của chúng tôi sẽ mãi như vậy. Sau khi nước ngừng phun, cầu vồng lại xuất hiện. Dù sau này, cuộc sống có bấp bênh, tôi vẫn nguyện hi sinh và bảo vệ cô ấy bằng cả tính mạng." dứt lời, cả tràng ồ nháo nhào dưới nền cát, cả đám cùng chu môi ghen tị, hí hửng trêu chọc đôi trẻ đang ngượng chín cả mặt kia.

"Thanh niên ngày nay, thật là!" anh MC tặc lưỡi, vẩy tay một lượt rồi tiếp tục đi thăm dò các thí sinh còn lại

"Kì này mình đoạt giải chắc rồi!" Aoko loi choi, giơ hai tay hiệu victory chiến thắng mĩ mãn.

"Bớt mơ hão đi. Tôi mà không được thì chưa đến lượt mấy người đâu." Hakuba trề môi, điểm mặt từng con người đang ngồi mơ mộng đằng kia.

Yah! Mọi người! Tụi tui đến rồi nè!

Ayumi cũng đến nữa!

Mấy anh chị có đồ ăn không, Genta đói!

Mitsuhiko cũng đói mà.

Đôi trẻ đang nghênh ngang đi phía trước, để lại đám nhóc bù lu bù loa phía sau. Cả đám lại xúm xít cả vào như cái chợ vỡ. Sonoko với Makoto hệt đôi vợ chồng mới cưới, tay níu tay đan, miệng cười toe toe như thế.

"Bớt, bớt ngay. Có đi đâu cũng đừng đem con theo chứ!" Hakuba chẳng thèm nhìn, xua tay như đuổi nhặng "Con cái đầu cậu ấy! Muốn chết hả! Tụi này phải giảm bớt lịch trình lắm mới bay đến đây đấy! Còn đám nhóc này nữa, quản chúng thật là mệt mà." chưa gì phong thái tiểu thư đã bay biến, Sonoko nổi đóa giơ nắm đấm đe dọa. Đang mải chơi đùa với bọn nhóc, cả đám quên béng mất cuộc thi.

"Nee, Ayumi có vẽ một bức tranh tặng cho mọi người, đây là cây cầu Hỷ Tước, Ayumi đã được nghe mẹ đọc cho, nói là chỉ cần nắm tay nhau trên cây cầu đó, thì hai người yêu nhau sẽ không bao giờ rời xa. Ayumi...cũng từng muốn nắm tay Conan-kun trên cây cầu này..." Ran ngẩn ngơ ngắm bức vẽ nhỏ trong tay, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, rồi xoa đầu cô nhóc, Ran thì thầm cảm ơn

"...và các bạn trẻ ở kia! Nói sao nhỉ, dù mỗi tác phẩm đều thể hiện tấm lòng chân thành cùng những kỉ niệm đẹp nhưng chúng vẫn khá sơ xài và non nớt."

"Gì thế? Bộ tụi mình sẽ không được giải sao?"

"Sao thế được! Tụi mình làm đẹp đến nỗi ma chê quỷ hờn cơ mà!"

"Im miệng đi! Đồ ngốc Kaito!"

Trong khi cả bọn nháo nhào vì 1 triệu yên đang treo lủng lẳng trước mặt bỗng tan biến như mây khói. Ran đứng phắt dậy sau khi nghe lời tuyên bố chói tai của MC, lửa hận trong cô bốc lên ngùn ngụt, tỏa lan ra ngoài như con nhím xù lông tự vệ. Vài giây sau, mắt cô sáng quắc lên như sao, đảo mắt lại toàn bộ các tác phẩm của mọi người "Chờ một lát! Thực ra tác phẩm của chúng tôi vẫn chưa hoàn thiện." nói rồi Ran cúi người xuống, đắp thêm một bức tường cát thâm thấp bao quanh tòa nhà 3 mặt của mình. Cả bọn đơ người như pho thạch cao, chẳng hiểu mô tê gì. Thần giao cách cảm của cả bọn được dịp nổi hiệu ứng, ai nấy lại xắn tay sửa sang lại thành phẩm của mình rồi đắp thêm những bức tường cát khác. Chẳng mấy chốc, khu cát biến thành một thành phố thu nhỏ có một không hai. Ran đứng dậy, phủi cát dính trên tay rồi bước ra đường ranh giới ngăn cách các tác phẩm, cô ủi nó đi một mạch, san bằng nó thành con đường cát thẳng băng.

"...!" anh MC định nói gì đó thì bị Ran giơ tay ra hiệu im lặng. Cô chụm tay, nắn con đường thật đẹp rồi cầm lấy bức tranh vẽ cây cầu Hỷ Tước của Ayumi đặt ở đầu con đường cát. Cô xóa đi hàng gạch đỏ biến chúng thành con phố tấp nập quen thuộc.

Nơi này, ngôi đền cổ bên gốc cây anh đào, bầu trời và biển cả, nhà của bác tiến sĩ Agasa, công viên Tropicaland và những ngôi trường đã gắn bó với chúng tôi suốt cả thời ấu thơ. Chúng tôi đã buồn vui cùng nhau, có cả nước mắt lẫn nụ cười. Chúng tôi thậm chí đã suýt mất đi những người bạn của mình, những trận chiến và hiện thực mà chúng tôi phải đối mặt. Chúng tôi sống theo cách riêng và chiến đấu cho những người quan trọng của mình. Chúng tôi đã đi trên con đường đầy gai, đã có rất nhiều máu và nước mắt đã đổ xuống. Có cả những hiểu lầm không đáng có nhưng chúng tôi đã hóa giải nó và lại trở về bên nhau. Đã cùng chờ đợi, đã cùng vững bước, cùng vấp ngã và lại đứng lên. Những bức tượng cát này đúng là non nớt, ấu trĩ, ngây thơ và ngốc xít nhưng đó là thế giới của chúng tôi. Dù cho dòng đời xô đẩy, thủy triều lên xuống. Dù cho thời gian bào mòn, mưa gió cuốn trôi tất cả thì đây vẫn là thế giới của chúng tôi. Những kỉ niệm, khoảnh khắc, những dấu ấn, thời điểm mà chúng tôi để lại sẽ mãi khắc sâu. Chúng nuôi dưỡng mọi tâm hồn, tình yêu và tình bạn, những ước mơ, cùng dũng khí vươn lên. Cho dù có bị vùi dập thì thế giới của chúng tôi vẫn sẽ trường tồn, bây giờ...và mãi mãi.

...

Viu...

Yosh! Nói hay lắm, Ran!

Cậu trông tuyệt lắm, Ran!

Lần đầu mới thấy cậu nói ra những lời sâu sắc như vậy, Mori.

Ran gãi đầu, cười ngượng ngạo trong tràng vỗ tay như pháo nổ trên bãi biển. Cô đưa mắt nhìn đám bạn đang rưng rưng vì cảm động, tên Kaito còn vờ ngất xỉu thái quá rồi kìa.

"Có vẻ giải thưởng lần này của chúng ta đã có chủ rồi..." anh MC nhún vai chậm rãi vẻ thán phục, tay cầm bó bông ý mời đại diện của đám lòi choi kia lên nhận phần thưởng. Ran cười toe toét, chống hông ưỡn ngực bước lên chiếc bục gỗ.

Ran chậm rãi nhận lấy bó hoa với nụ cười tươi rói...

"Phần trao thưởng sẽ diễn ra sau sự kiện bắn pháo hoa mừng năm mới. Cảm ơn các thí sinh đã tham gia cuộc thi này, và cảm ơn ông Matsuo hãng bánh trà xanh đã đại diện! Happy new year and valentine special!"

Cuộc thi kết thúc bằng vài quả pháo nhỏ nổ lác đác trên nền khói nhạt. Trời bắt đầu ngoi ngụm vàng, ngụm trắng khỏi mặt nước. Phía cuối chân khơi, mặt nước tỏa ánh quang rực rỡ, át đi bảy sắc màu của pháo bông. Gió xuân mơn trớn nhẹ nhàng, tựa dải lụa không trải khắp gian trời.

...

Đã có nhiều chuyện xảy ra, chúng tôi đã cùng cười, cùng khóc. Nhưng bây giờ, tôi chỉ biết rằng, tất cả chúng tôi đang đứng ở đây tận hưởng một niềm vui trọn vẹn bên một nửa quan trọng nhất đời mình. Makoto đã lên kế hoạch đính hôn với Sonoko. Kaito và Aoko sẽ cùng nhau học tiếp, cái tên đạo tặc kia cho rằng quậy cả phân nửa cuộc đời rồi, nửa còn lại phải làm thanh niên nghiêm túc chứ sau này tiền đâu mà lo cho bà xã. Heiji và Kazuha định sẽ mở lớp dạy Aikido và kiếm đạo, có lẽ sẽ còn nhiều dự định hơn nữa nhưng hai người đó trông thật mờ ám. Còn Shiho thì tôi không thể chắc chắn được gì nhiều, cô ấy đã thay đổi và sẽ mệt dài dài bởi chàng thám tử nước Anh kia.

Còn tôi và Shinichi? Tôi sẽ rất thích nếu có một chuyến du lịch riêng với cậu ấy. Đi thật nhiều nơi, và sẽ gặp thật nhiều vụ án. Có lẽ tôi sẽ theo nghề luật sư của mẹ và mở một văn phòng thám tử cho Shinichi.

Sắp tới chúng tôi sẽ rẻ theo nhiều ngã đường khác nhau. Chúng tôi sẽ tiếp tục để cho thời gian thử thách, sẽ còn nhiều cung bậc cảm xúc khác đang chờ chúng tôi trên con đường số phận này. Trở lại, chín chắn và chững chạc hơn xưa theo từng bước trưởng thành. Đây là nơi bắt đầu, và đây cũng chưa phải là nơi chúng tôi kết thúc.

"Năm sau, ta lại đến đây đi." Shinichi mỉm cười ngọt ngào, hướng ánh mắt về phía bầu trời đang dần rợp khung, bàn tay cậu len lỏi tia ấm nhẹ nhàng đan lấy tay cô.

Phía chân trời dần rạng dải cầu vồng khuyết màu vàng mật, những tia nắng đua nhau rơi trên nền cát ẩm, hệt như một cây cầu hỷ tước giữa giao thừa vừa đượm...

"Ừ, chúng ta. Sẽ lại đến, nhé mọi người!" Ran cười tít mắt, hướng tay thật cao, phát súng cho cuộc chạy đua với tương lai phía trước

Năm sau nữa!

Năm tới nữa chứ!

Năm mốt luôn!

Và mãi mãi sẽ thế...

Phía mộng trời xa, nhịp cầu hỷ tước lắc lư trong gió...
                                                  ( nguồn: kênh sinh viên )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shinran