Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MỘNG LẠC HOA

Sương mỏng tan dần, từ từ rơi vào đáy mắt bóng hình quen thuộc, nàng tiều tụy ngã xuống, dáng người mảnh dẻ nằm gọn gàng trong vòng tay hắn, không động đậy

Hắn nghe có tiếng vỡ vụn xung quanh, mọi thứ nhạt nhòa không rõ hình rõ dạng, không khí lạnh thấm dần lục phủ ngũ tạng, buốt giá nghiền nát vào trong tim. Thì ra ngoài trời, tuyết đã dày đặc

Chuôi kiếm rơi xuống, Kogoro bàng hoàng nhìn người nữ tử trước mặt. Giữa bụng, máu đỏ không ngừng vương vãi kéo dài thành từng mảng lớn, ông định nói gì đó, nhưng không hiểu sao lời phát ra chỉ là một tiếng gọi tên khe khẽ, trong đôi mắt già dặn từ lúc nào dòng lệ đã không ngừng tuôn

"Ran nhi..."

Nàng yếu ớt mở mắt, đôi môi tái xanh nhợt nhạt, bàn tay bạch ngọc nắm chặt miệng vết thương, ngăn máu ngừng chảy ra, thanh y vì thế mà nhăn nhúm một khoảng. Nàng muốn nói lời cuối với phụ thân, nói lời từ biệt với hắn

Bàn tay còn lại của nàng hướng về phía Kogoro, nơi đuôi mắt giọt lệ đã chảy dài đến tận cổ. Nàng là đứa con bất hiếu, lại dùng cách này để trả ơn dưỡng dục cho phụ thân.

Nếu cho nàng quyền được lựa chọn, nàng thà chỉ được sinh ra trong một gia đình tầm thường, không giàu sang quyền quý, có phụ mẫu cạnh bên, cả nhà ba người nương tựa nhau mà sống, bình dị mà đi qua một kiếp. Nhưng trời cao đâu phải lúc nào cũng thuận theo ý người, số phận khắc nghiệt định đoạt rằng nàng phải vì thù hận mà sống, vì ái tình mà chết

Giọng nàng vừa trong, vừa nhẹ, hơi thở nặng nề, rơi vào tai lại hóa thành một cơn gió mong manh giữa trận cuồng phong đầy phẫn nộ

"Phụ thân, xin người đừng cố chấp nữa. Oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc, con tin mẫu thân ở trên trời linh thiêng, cũng không muốn cha cứ mãi sống trong thù hận. Buông bỏ tất cả, làm lại từ đầu, cứ coi như là vì con, có được không?"

Thanh âm đứt quãng, khó khăn lắm mới thành được câu nói hoàn chỉnh. Kogoro nắm chặt tay nàng, đôi vai run bần bật, những giọt nước ấm nóng lần lượt rơi xuống tay, vỡ tan. Kogoro nghẹn ngào, chính ông đã giết chết hài nữ của mình, bàn tay này nhuộm đỏ màu máu của Ran, nhuộm đen trái tim dơ bẩn chỉ biết thù và hận của chính ông

Ông cất giọng nỉ non, gió thổi nhẹ qua tay, lạnh lẽo cứa tận vào lòng. Cảm giác này, cảm giác của hai mươi năm về trước, Eri cũng đã rời xa ông, ra đi trong vòng tay ông

Rốt cuộc, ông đã sai ở điểm nào? Trả thù cho người mình yêu, đoạt lại những gì thuộc về mình đều là những điều tội lỗi, sai trái, cần bị trừng phạt hay sao?. Mà cứ từng người, từng người một ở bên cạnh ông, đều nối tiếp nhau rời xa, nối tiếp nhau đi đến một nơi ông không thể nào chạm được

Giọt nước mắt của sự bất lực cùng bi thương đầy tràn nơi đôi mắt. Chợt bên tai vang vọng âm thanh rất đỗi thân thuộc, đang trở về từ vùng kí ức xa xôi

"Thay thiếp chăm sóc thật tốt cho Ran"

Trong khoảnh khắc đó, Kogoro đã hoàn toàn thấu hiểu. Khi xưa ông bị nhấn chìm trong thù hận, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói cuối cùng của Eri trước lúc nhắm mắt

Bà muốn ông vì bà mà sống tiếp, vì Ran mà buông bỏ tất cả oán thù, chăm sóc thật tốt cho con bé, sống một cuộc đời bình an. Thế mà ông lại đối xử với Ran như là một công cụ để giết người, lợi dụng để tước đoạt lại những lợi ích vô nghĩa, hòng phục vụ cho lòng ham muốn ích kỷ của bản thân, ông chưa bao giờ xem Ran như một đứa con gái chân chính cần phụ thân mình chăm sóc, yêu thương. Ông có lỗi với Eri, có lỗi với Ran. Nước mắt rơi ngày một nhiều hơn, ông chợt nghĩ phải làm gì mới có thể bù đắp cho những mất mát mà ông đã gây ra cho Ran đây? Mà dường như mọi chuyện cũng đã quá muộn màng

"Ran nhi, phụ thân xin lỗi"

Ran mỉm cười, như một lời tha thứ trọn vẹn. Phụ thân sau tất cả mọi chuyện vẫn mãi là phụ thân của nàng, nàng không hề chán ghét hay oán trách gì ông. Đi đến bước đường này, đều do tự nàng cam tâm tình nguyện, dù kết cục có thê thảm thế nào vẫn phải chấp nhận

Quân đội của vương gia Hattori Heiji trong thời gian ngắn đã đảo loạn hoàn toàn cục diện, người của nàng đã bị bao vây và bắt giữ. Hattori nhanh chóng cho quân vào chính điện để hộ giá hoàng thượng. Kogoro bị binh lính giải đi, đôi mắt ông luyến tiếc nhìn Ran, đầy xót xa, có lẽ đây đã là lần cuối cùng

Hattori nhìn khung cảnh trước mặt khẽ lắc đầu, trong thâm tâm thầm nghĩ "Ái tình rốt cuộc là vì đâu mà tồn tại, để cho thế nhân phải chịu cảnh tang thương thế này?"

Y ra lệnh cho quần thần trong triều lui xuống, rồi cũng nhanh chóng rút quân rời khỏi, bỏ lại hắn cùng nàng giữa cung điện bao la rộng lớn, chỉ có hai nhân ảnh đáng thương trước nỗi dày vò tột cùng của ái tình và ly biệt

Ánh mắt Ran lo lắng nhìn theo bóng hình phụ thân dần khuất dạng, có thể bảo toàn tính mạng cho cha, chỉ có duy nhất một người

Nàng xoay mắt nhìn lên, thân nam tử cúi đầu, tóc đen rũ rượi che đi màu mắt, hoàng bào lạnh ngắt ôm sát cơ thể, tuy qua một vài lớp vải, nhưng vẫn có thể dễ dàng làm trái tim nàng tê cứng, bất lực mà mềm nhũn

Máu ở giữa thanh y không vì bị tay nàng nắm chặt, mà có dấu hiệu ngừng hẵn. Màu đỏ ngày càng đậm, nàng khó khăn tiếp nhận không khí, một tràn ho khan bất ngờ hòa cùng dòng máu tươi lấp đầy lòng bàn tay trắng bệt. Nàng cười, mệt mỏi tựa vào ngực hắn, nặng nhọc lên tiếng

"Hoàng thượng, thiếp có một thỉnh cầu, mong chàng chấp thuận"

Thanh âm trong trẻo ngày xưa không còn, giờ đây giọng nàng mềm mại, yếu ớt tựa màn sương mỏng, yếu dần, yếu dần theo từng nhịp thở chậm chạp. Nếu nàng không ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay hắn, thì có lẽ hắn đã không thể nghe được nàng nói gì

Nhận thấy cái gật đầu khẽ của hắn, nàng mới yên tâm nói tiếp

"Hãy tha cho phụ thân thiếp một con đường sống, ông ấy chỉ là nhất thời bị thù hận che mờ lý trí, bản chất vốn dĩ rất lương thiện. Với lại người phụ thân đâm trúng là thiếp, không phải hoàng thượng chàng,...cũng may là không phải hoàng thượng chàng"

Hắn im lặng nghe nàng nói, nghe hơi thở nóng hổi, lạnh dần trong từng câu chữ rời rạc. Một tay ôm chặt vai nàng, run rẩy, tay còn lại nắm chặt tay nàng, lạnh như băng

Câu nói cuối cùng "cũng may là không phải hoàng thượng chàng", đều đều phát ra từ cánh môi phủ đầy máu, như lời thều thào với chính mình, giọng nhẹ nhàng, nàng mỉm cười, nhưng vẫn đủ làm trái tim hắn nhói đau từng đợt một. Nàng không hối hận vì đã đỡ nhát kiếm ấy thay hắn, chết vì người mình yêu không phải là ân huệ cuối cùng, mà Trường Sinh Thiên đã dành tặng cho nàng trong kiếp này hay sao?

Hắn lại gật nhẹ đầu, đôi tay đồng thời siết chặt, thành công ôm trọn thân ảnh người thương vào trong lòng. Môi không ngừng phát ra thanh âm nài nỉ, ủ dột, đôi mắt không ngừng giàn giụa ra từng giọt lệ bi thương

"Ran nhi, đừng mà, đừng mà,...nàng muốn gì ta đều có thể cho nàng, muốn gì cũng được, miễn là đừng rời xa ta"

Hắn mất bình tĩnh, gào thét trong vô vọng, chỉ cầu xin người nữ nhân trong lòng sẽ không một bước rời đi, vĩnh viễn rời xa hắn. Khóe mắt từ lâu đã cay cay, rơi đều từng giọt một xuống thanh y thẫm đỏ, nhòe nhoẹt cả một vùng

Trong mắt hắn, nàng là người nữ nhân hắn yêu thương nhất thế gian, chỉ trách không đem cả tâm can ra để trân trọng và bảo hộ. Nhân thế thường nói trái tim đế vương không thể dành riêng cho nhi nữ, trái tim đế vương là dành cho bách tính, vì bách tính mà tồn tại

Cớ sao hắn phải là đế vương, trên cả vạn người, thân phận cao cao tại thượng muốn gì được nấy, để rồi đến người nữ nhân của mình cũng không thể chu toàn bảo vệ

Một kiếp người vốn dĩ rất bình an, trong mắt hắn có nàng, trong mắt nàng có hắn. Đao gươm loạn lạc cầu không dính líu, trần ải sân si cốt chẳng bận lòng, gấm vóc lụa là hắn không cần, giang sơn địa vị hắn không quan tâm, chỉ mong có thể buông bỏ trách nhiệm cùng nàng sống yên bình nơi thế tục, làm một đôi phu thê tầm thường.

Nhưng lời thề với tiên hoàng trước khi người tạ thế, một câu nhất nhất tin tưởng, hai câu cơ đồ đế nghiệp ta rất an tâm giao lại cho con, ba câu con là niềm hi vọng sau cùng của bách tính. Những lời nói đó, có chết hắn cũng không thể quên

Hắn vì giang sơn của tiên đế, mà không ngừng phấn đấu, chỉ mong một ngày nào đó quốc gia phồn vinh không còn bất kì mối nguy nào đe dọa, bách tính an cư lạc nghiệp, thần dân an hưởng thái bình. Khi đó hắn sẽ cùng nàng bỏ trốn, đi đến một nơi không ai quen biết, bình dị mà trải qua phần còn lại của đời người.

Cuối cùng, mọi chuyện lại thành ra như thế này đây. Người nữ nhân hắn yêu nhất, lại nằm hấp hối trong vòng tay hắn, vì hắn mà chết

Rốt cuộc ngày xưa hắn cố gắng nhiều như thế là vì điều gì? Không phải chỉ vì muốn cùng nàng sống yên bình bên nhau hay sao?

Là tại vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với hắn đến thế. Lấy của hắn thứ gì cũng được, kể cả mạng sống nhỏ bé này cũng được, duy nhất một điều, đừng mang nàng đi, vậy mà...

Tay nàng sờ nhẹ lên má hắn, lau đi giọt nước âm ấm đang chảy dài. Nàng ủy khuất nhìn hắn, đôi môi đang cười, ấy thế mà mi mắt đã ngấn lệ. Giọng nàng khô khốc, vang lên âm thanh trầm trầm pha chút đau thương, thật sự không thể cầm lòng nổi

"Đừng khóc...Kudou Shinichi, tình yêu của chàng ở kiếp này, nhất định kiếp sau Ran nhi sẽ báo đáp. Còn bây giờ, thiếp muốn ngắm hoa anh đào, chàng có thể đưa thiếp trở về Nhất Nguyệt Cung được không?"

Đôi mắt hắn vô hồn nhìn nàng, sau đó dịu dàng tựa đầu nàng vào vòm ngực, bế nàng đứng dậy. Chân đi loạng choạng, định hướng Nhất Nguyệt Cung mà bước từng bước nặng nề. Tuyết phủ kín bầu trời một màu trắng xóa, ôm ấp nàng cùng hắn trong sự lạnh lẽo mơ hồ

Hắn ân cần hỏi người trong lồng ngực

"Nàng có lạnh không?"

Không nghe tiếng trả lời, thân hình mỏng manh yên vị trong vòng tay hắn, không nhúc nhích. Trong thâm tâm bỗng ngập tràn nỗi sợ, cúi đầu nhìn nàng, chỉ mong người trong lòng vẫn thường trực ánh mắt nhìn hắn, như những ngày xa xưa còn nàng bên cạnh

Đôi mắt Ran nhắm nghiền, huyết sắc trên mặt sớm đã không còn, duy nụ cười là vẫn được nàng giữ trọn cho đến phút cuối cùng

Shinichi ngã quỵ, đổ rạp dưới nền tuyết lạnh. Hắn vòng tay ôm chặt lấy nàng, tiếng khóc đầy thương tâm vang vọng giữa trời, cầu xin nàng hãy mở mắt

"Ran nhi, nàng mở mắt ra nhìn ta đi. Ran nhi, Ran nhi, đừng mà, đừng mà..."

Tiếng hắn thất thanh giữa không trung bao la, từng bông tuyết nhỏ lặng rơi, chẳng biết vì điều gì mà tan thành nước?

Nhân thế trần gian, bất kể một người nào cũng sẽ vì ái tình mà mê muội, khờ dại vì tình, đau khổ cũng vì tình, cho đến lúc chết đi cũng vì một chữ tình

Hai năm sau...

Hoàng thái hậu Kudou Yukiko, tuyên bố với thần dân hoàng thượng băng hà. Lập tứ hoàng tử Kudou Sachi mười tuổi lên ngôi, lệnh cho Hattori Heiji, Kaito Kuroba làm phụ chính đại thần. Bản thân mình làm thái hoàng thái hậu trợ giúp tân đế vương, xây dựng vương triều Kudou ngày càng trở nên hùng mạnh

.

.

Một mùa đông nữa lại đến, từng bông tuyết nhỏ rơi rụng nằm im lìm dưới nền đất. Thân nam tử vận sa y màu khói, tóc đen hờ hững trong gió, từ Am Tịnh Từ, vương mắt nhìn một mảng trắng ngần phủ lên từng tán cây, ngọn cỏ dưới chân đỉnh Phong Sơn

Trên bàn thạch, bức tranh phác họa một người thiếu nữ vận thanh y, mái tóc đen tuyền, chu sa đỏ thẵm, dung nhan mĩ miều, nụ cười khuynh thành khuynh quốc, và cuối cùng là đôi mắt màu thạch anh nổi bật hơn tất thảy.

Thân ảnh nam tử cầm bức tranh trên tay, ngắm nghía hồi lâu, sau đó chàng mỉm cười.

.
.
.
Một đoạn tưởng niệm
Hồng trần giai nhân
( nguồn: kênh sinh viên )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shinran