HOA TRONG MỘNG
Tôi gặp em trong một ngày đông.
Nếu được trở lại, hẳn là nơi ngã tư đường ngập tuyết ấy, tôi vẫn sẽ phân vân liệu mình có nên lại gần và nắm tay em không...
Cô gái nhỏ lẻ loi giữa bức màn trắng. Em đứng lặng lẽ bên cột đèn hiệu, dù chấm xanh, đỏ rồi vàng đã nhấp nháy biết bao lần. Có vẻ, em chẳng có ý định qua bên kia đường hoặc thậm chí là cử động một ngón tay.
Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn em từ xa. Chỉ thấy đôi gò má ửng hồng lấp lánh vài giọt nước. Chiếc khăn len đỏ rực như thắp lên một ngọn nến hửng ấm len lỏi qua tim tôi. Vài sợi tóc đen tuyền trôi bồng bềnh theo bông tuyết. Phủ cả lên đầu em một khoảng trắng rợp, trông như một đứa trẻ đang đội chiếc gối trắng muốt.
Tôi chợt nghiêng đầu, rảo bước đến bên em. Đưa ánh mắt nhìn về khoảng trắng vô định phía trước, tay tôi dúi thật sâu vào túi áo. Bặm môi thật chặt để ngăn tiếng tim đập thình thịch, như thể nó sẽ nhảy ra ngoài khi tôi mở miệng. Tôi chỉ lẳng lặng đứng đấy, thậm chí còn không dám nhìn em.
Tôi sợ.
Cái cảm giác đó, dù mình chưa từng trải qua, dù rằng tôi chỉ là một thằng ngố chẳng biết gì về ba mấy cái thứ cảm giác ấy, dù là đến giờ, đối với tôi và em. Chúng ta chỉ là người dưng.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ bé tự rúc đầu vào hõm cổ, men theo làn hơi ấm nơi chiếc khăn len để tìm sự an ủi. Đôi mắt tím vô hồn như của cõi âm, khóe mắt tèm lem nước, hốc mắt trũng sâu tựa cả gian trời rẽ nát. Nước mắt vẫn tuôn không lơi, đôi môi nhợt nhạt bặm chặt hồi lâu chốc lại khẽ run lên. Dường như để nuốt trọn niềm cay đắng cùng tiếng nức nở nơi cuống họng.
Em đang bị tổn thương phải không?
Đau lắm, đúng không?
Để tôi an ủi em nhé?
Những câu hỏi tu từ mà tôi tự đặt ra cho chính mình, nó mông lung. Hệt như suy nghĩ của tôi vậy. Tôi có nên làm thế?
"Ngoài này lạnh lắm, nếu không có chuyện gì, cô hãy vào kia nhé."
Nói đoạn, tay tôi chợt nhũn ra như nước, mặt cũng không căng cứng như dây thép gai nữa. Nhếch nhẹ khóe môi, tôi quay lưng bước vào cửa tiệm làm thêm.
Có lẽ, người dưng sẽ tốt hơn...
Rào rào rào...
Leng keng!
"Cho tôi một chiếc...Tiramisu..."
Đang cặm cụi, hí hoáy cùng vài tờ Note trên bàn, tôi nghe giọng nói ấm lạ bên tai. Em đang đứng trước mặt tôi, ánh mắt đục ngầu và đỏ hoe vì đã khóc quá nhiều nhìn chằm chằm vào tôi. Vài hạt tuyết khẽ đọng lại bên má. Tôi ngẩn người nhìn em...
"Tiramisu..."
Tôi giật mình, lặp lại lời nói của em thay cho câu trả lời. Lát sau, tay lúi húi với dải ruy băng tím trên tay, tôi khẽ hướng mắt về em. Hốc mắt mệt mỏi, thâm quầng đã ráo nước đang dán chặt vào đôi tay điệu nghệ của tôi. Chẳng hề có dấu hiệu của sự sống chung quanh em, chỉ có đôi mi lay láy nhẹ rung. Dường như em chẳng quan tâm đến mọi thứ cũng như mọi thứ không hề biết đến sự tồn tại của em.
"Nhớ ai sao?"
Tôi thắt nơ cho hộp bánh nhỏ rồi đưa cho em. Có vẻ em chẳng chút biết ơn với ân nhân đã mời mình vào đây là tôi. Mà thôi, lướt qua nhau, như thế cũng đủ cho một con tim lỗi nhịp. Rồi nó sẽ trở lại với những bộn bề của dòng đời, về với nhịp đập của mình.
"Có lẽ..."
Trao hộp bánh cho em, tôi thoáng nở nụ cười. Đến khi em quay lưng cất bước, câu lẩm nhẩm kia mới thoát ra khỏi bờ môi hờ hững lọt vào tai tôi.
Dán mắt vào đôi vai nhỏ bé đầy cô quạnh, mọi thứ như thoát khỏi tầm nhìn của tôi, chỉ đọng lại mình em. Bước chân ngập ngừng nơi khóe cửa, em chợt quay người tiến về chiếc bàn nhỏ ở góc khuất của quán. Cảm giác này là sao nhỉ? Thoáng nghĩ, tôi chống cằm âm thầm dõi theo em. Ngồi phịch xuống tấm đệm, em đưa ánh mắt xa xăm thoát khỏi bậu cửa sổ, hòa vào rồi tan biến như bông tuyết đang lất phất ngoài trời. Ngẩn ngơ một hồi, em giở hộp bánh vừa mua trước đây vài phút, không hẳn là tự thưởng cho mình một món quà hay gật gù thưởng thức vị ngọt của bánh.
Một cảm xúc khó tả chợt trào dâng trong lồng ngực. Lặng thinh, nhìn một người xa lạ lầm lũi gặm nhấm nỗi đau từng chút một. Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn.
"Ừm, xin lỗi...tôi có thể..." đang mải dọn dẹp bàn ghế, kết thúc một ngày làm việc nhàn rỗi nhưng cũng hụt hơi, một bàn tay chợt vỗ nhẹ lên vai tôi
"...có thể đi được không?" lưng tôi như bị bắn thun đau điếng, gương mặt ngơ ngác như có cô tiên Tinkerbell vừa rắc bột "tỉnh" lên mũi. Tôi cuống quýt nhìn vài cô nữ sinh trước mặt rồi nhận ra mình đang ôm khư khư cái cạnh cửa, gãi đầu bối rối tôi liền lùi lại nhường lối.
Nhìn ra ngoài cửa kính thoáng phủ bụi, tôi khẽ mím môi. Đêm rồi. Nhưng không còn tuyết nữa.
"Anh. Anh đang nghĩ gì vậy? Không về sao?" em bước đến từ phía sau, khẽ hắng giọng cười khúc khích.
"Hơ? À, có gì đâu. Anh định về đây. Mà hôm nay, hình như em sẽ đi với cậu ta..." tôi phủi tay rồi nhoẻn miệng cười toe, nhìn em trong tấm váy trắng giản dị. Em thở nhẹ ra từ khóe mũi, gượng gạo. Ánh mắt tím long lanh như nến sáng.
"Cậu ấy nói...hôm nay sẽ tỏ tình với cô gái đó. Cần em đi theo để bớt hồi hộp ấy mà." em cười tít mắt, đôi mi cong khẽ rung như chiếc lông vũ trải nhẹ trên làn da trắng hồng.
"Ổn chứ?" tôi nhướn nhẹ đôi mày, ánh mắt chùng xuống phủ đầy men buồn
"Trông em không ổn sao? Em đã phải chuẩn bị kĩ càng rồi đấy." em lại cười, đưa tay ve vẩy đuôi tà váy trắng
"Cảm ơn, đã bên em suốt thời gian qua. Lần này, em sẽ nói hết nỗi lòng của mình." em nghiêng đầu, ánh mắt tím biếc nhạt nhòa tựa làn sương mờ, môi nở nụ cười dịu như hương sen.
"Anh à..." sải bước đến bên cánh cửa úa màu vàng sương, em chậm rãi thốt lên rồi ngưng bặt như chờ lời hồi đáp cho câu hỏi vô hình của mình.
"Anh không sao. Đi mau đi." tôi lưng đối lưng với em, cụp mắt xuống như muốn xóa tan ánh sáng nhập nhòe phía trước, nhức nhối và mệt mỏi. Tiếng cửa kẽo kẹt dần xa, chậm rồi dừng hẳn. Chỉ còn mình tôi đứng trong bóng tối. Miệng cười nhạt thếch...
Đã vài tháng từ ngày chúng tôi gặp nhau và cũng đêm đó em ngập ngừng hỏi tôi về lịch làm việc ở đây. Người dưng nhanh chóng lướt qua nhau nhưng để lại bước hằn in dấu khó phai nhỉ? Dù không như những gì mình nghĩ nhưng tôi và em giờ đã là đôi bạn thân khó tách rời, em 21 và tôi 22. Hẳn sẽ là một đôi hợp cạ.
Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến, em thoải mái kể với tôi về vết thương lòng của mình. Em cười, không chút vướng bận hay đoái hoài phiền muộn. Sự vô tư ấy sao khiến tim tôi chẳng chút bứt rứt, hay vì quá đau mà tôi chẳng thể cảm được gì? Nhìn nụ cười ấy, tôi hiểu và ước giá như mình sẽ không bao giờ hiểu. Hi vọng vẫn mãi rạo rực nay sao trầm lắng như rơi xuống đáy.
Nó mong manh như bọt biển phù du. Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Em nói cậu ta là một người rất tuyệt. Hệt như chàng thiên sứ hoàn hảo không vướng chút bụi trần. Cậu ta đã vô tình đơn phương một cô gái khác trong khi em vẫn đang ngẩn ngơ với cảm xúc của mình. Muộn màng thật đấy, nhưng chưa phải là kết thúc...
Tôi thức dậy khi trời đã dần chuyển sáng, trăng sao như các nhúm bông con treo lơ lửng trên gian trời nhàn nhạt, phủ đầy sương ẩm. Tôi nhìn đồng hồ vẫn đang nhích từng bước chậm chạp, kéo dài không gian tĩnh lặng đến ngạt thở. Một cảm giác lạnh toát chợt lan tỏa trên sống lưng, tôi khe khẽ điều chỉnh nhịp thở khi oxi bỗng bị chặn đứng ở cửa phổi. Tôi run người siết lấy nắm tay đang run lên trong mơ hồ. Tôi nhắm hờ mắt, cứ để xúc cảm mông lung ghim lấy chính mình. Hình ảnh của em bất giác hiện lên trong đầu tôi. Vội vàng lấy điện thoại nhấn vào số quen thuộc trong danh bạ. Từng tiếng tút dài như vang lên vô cùng tận, nhấn chìm mọi thứ trong im lặng.
"Anh..." tiếng em từ đầu dây bên kia nhẹ bẫng, nghe rõ cảm giác dồn nén tiếng nấc nghẹn ngào sâu trong họng
"Em không sao, phải không?" tôi cất lời khô không khốc
"Không. Tệ lắm, anh à. Nó...đau hơn em nghĩ...dù cho có chuẩn bị thật nhiều đi chăng nữa...nó vẫn rất đau..." giọng em chợt vỡ òa, không chút vương vấn, mọi thứ trào ra như mảng tường mục nát đến loang lỗ. Như tiếng lòng quặn thắt của mảnh tim chung tình. Tay tôi mềm nhũn, dường như chẳng thể cảm được điều gì. Mọi thứ với tôi trở nên vô hình, vô cảm...
"Em đang ở đâu?" mọi uất ức trong tôi bỗng trào ra như sấm dậy, nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng trống trải bủa vây mọi phía
"Em... Có lẽ, em muốn ở một mình." em thở ra, dường như không muốn tôi vì em mà đau nữa. Tiếng tút dài lại cất trong gian phòng kín. Bụi khí như màn sa tanh mỏng phủ ngập đầy, chờn vờn trong hư không. Nghĩ đoạn, tôi khoác áo chạy ra khỏi nhà. Chắc chắn, em chỉ có thể đến đó...
Lá cây chợt lao xao khi nghe thấy tiếng động. Phía chân trời khuất dạng sau mấy rặng cây, tia sáng mờ dần nhô lên từ đỉnh trời trọc, lăn tăn như chú cá nhỏ trên mặt hồ xanh gợn sóng. Em ngồi trước ghề đá nhô cao, tay bó chặt lấy gối, mắt đăm đăm nhìn về phía chiếc đồng hồ điêu khắc dựng giữa công viên. Tim tôi như có mảnh vỡ vô tình sượt qua và cả lực kéo vô hình níu lấy chân tôi. Rủ trên miếng lá xanh mướt, giọt sương nhỏ xuống bên tóc rồi rơi dài chạm vào má tôi.
"Ran..." tôi đứng phía xa, khe khẽ cất giọng. Thoáng chút ngỡ ngàng, em hơi nghiêng đầu rồi thôi.
"Anh đến trễ, nhỉ?"
"Đừng nói vậy. Em vốn đã tổn thương, dù thế nào...em vẫn phải chấp nhận mà." em cất giọng trầm ấm, không xôn xao, buồn nuối như khi tôi gọi cho em. Một chút vững vàng, mạnh mẽ và hẳn là ánh mắt em đã kiên định nhiều. Tôi nhẹ bước chân đến bên và ngồi thụp xuống cạnh em.
Khóe mắt đỏ hoe vẫn bình thản như không, không như lúc chợt trào những hàng nước mắt cào xé tâm can. Ánh mắt tím thẳm sâu chùng xuống phía trước những mảng trời loang lỗ, rách toạc đến thương. Bờ môi khẽ mím chốc lại thoát ra những hơi thở dài thượt tan theo gió trời mơn man trên tóc em. Tay em đan chặt lấy nhau như để ngăn nỗi xúc động đang tìm cách tuồn khỏi.
Tôi bất giác quay đi, đến cả bản thân cũng không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi giật nhẹ khóe môi rồi kéo nó thành hình bán nguyệt nhỏ xíu.
"Em biết tại sao không? Chiếc đồng hồ điêu khắc ấy, tại sao lại dừng ở 12 giờ..." tôi chợt thốt lên câu hỏi tu từ mông lung từ đáy suy nghĩ, chẳng chút trông mong.
"Đó có thể là một cuộc rượt đuổi định mệnh. Kim giờ và kim phút cùng nằm trên một vòng tròn nhưng chỉ trùng nhau vào một khắc hiếm hoi nào đó..." gò má ửng hồng phớt chút sương mờ khẽ nhô lên, em cười.
"Anh... Lần tới, anh sẽ đuổi kịp."
"Anh đã đến muộn mất rồi, Shinichi..." em hơi tròn mắt quay về tôi, ánh mắt lại dãn ra dịu dàng như vừa nghe một câu chuyện cười vừa nhấp một ngụm trà nóng. Ấm sực.
"Anh là kim giờ, em là kim phút. Nhưng em lại đợi kim giây. Sự cố chấp có giúp ta đuổi kịp?" em quay đi, đôi mắt phản chiếu ánh mai long lanh tựa mặt hồ không chút gợn sóng.
"Vậy tại sao? Đến giờ em vẫn cố chấp...đuổi theo cậu ta?" tôi cất lời, nhẹ tựa lông vũ phảng phất. Cảm xúc của tôi vốn đã lặng bỗng xôn xao không hiểu. Chúng như chiếc máy áp suất sôi sục ong đến tận não rồi chao đảo ngấm giọt trên đầu lưỡi. Tôi vô thức bật cười, một nụ cười bất cần. Câu hỏi của tôi như đàn cá nhỏ thoăn thoắt rẽ nước, ánh mắt em chợt xao động lăn tăn. Em ghì lấy khuỷu tay
"Yêu...có lẽ là vậy."
"Anh cũng vậy."
Mặt trời ló tấm thân vàng chói khỏi cửa trời. Phủ lên mình tấm sương xám mờ vẫn chưa khuất hẳn. Tán lá lục thẳm nhấp nhô theo chiều gió, chỉ nghe tiếng xào xạc của mấy rặng cây đung đưa. Bức tranh sớm mai tô bởi màu nước loang lỗ đến tận chân trời xa tít mù khơi. Hệt đóa hướng dương vươn mình khỏi mây mờ nhưng vẫn ấp ủ một màu trắng nỏn thanh khiết. Em nắm chặt lấy tay, hít một hơi đầy căng phổi như để tiếp thêm năng lượng cho nụ cười rạng ngời kia. Em thoắt đứng dậy, đưa mắt về phía đóa dương ảo đang hắt nắng.
"Em sẽ cho anh một cơ hội..." em nói như hát, cất giọng trong veo hòa cùng tiếng chim dần ran. Tôi tròn xoe mắt vì bất ngờ, vội đứng dậy như người vừa tỉnh, tim bỗng lạc hẳn nhịp đập.
"...và cũng cho bản thân thêm một cơ hội nữa. Em vẫn sẽ đi, theo từng giây nhích chậm của kim phút và đến một lúc nào đó, có lẽ...em sẽ dừng lại." em xoay đầu, đôi mắt cười tỏa nắng trong vắt. Tôi chợt sững người trong giây lát, tim dần trở lại nhịp đập vốn có, chút đau nhưng lại không nhói. Chỉ một chút thôi, tim tôi vẫn ánh lên niềm vui.
...
Ánh nắng chiếu xiên xẹo qua từng kẽ lá, tôi lờ mờ thoáng thấy em cười.
Liệu đã đến lúc?
Lên dây chiếc đồng hồ cảm xúc.
Thốt lên lời nói từ đáy tim.
Liệu đã tới lúc hai chiếc kim đồng hồ đuổi kịp nhau giữa hàng tỉ giờ của cuộc đời?
Vì sự cố chấp của cả một tuổi trẻ bồng bột, anh muốn đuổi kịp tình yêu của em.
( nguồn: kênh sinh viên )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro