Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU

Hạnh phúc, Shinichi và Ran, họ đã chạm tới, nhưng lại tuột khỏi tay, liệu có thể tìm lại!
Khi xưa em chờ anh 3 năm, bây giờ anh chờ em 10 năm, 20 năm hay lâu hơn nữa, nhưng ... hãy trở về bên anh, em nhé!

Chap 1. Chạm vào hạnh phúc

Giấc mơ bao lâu nay đã trở thành hiện thực, vâng, tôi đã trở lại hình dáng ban đầu. Tôi muốn gửi ngàn nụ hôn đến Haibara, nhưng tôi chợt giật mình khi nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của cô ấy. Và tôi xin thề là sẽ không bao giờ có ý nghĩ điên rồ đó nữa. Viên thuốc này sẽ là khởi đầu cho viên thuốc giải cuối cùng, cô ấy nói vậy. Tôi sẽ trở lại trong 60 giờ.

- Ran, tớ đang trở về nhà!

Tôi gọi cho Ran khi đang đứng trước cửa văn phòng thám tử. Tôi có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai bên khung cửa sổ, có thể nghe thấy tên của mình từ cô ấy, có thể ngửi thấy mùi hoa lan trong gió. Đúng, tôi đã về nhà, nơi có cô ấy, tất cả thuộc về cô ấy. Trong đó có cả tôi.

- Shinichi, cậu...

- Sao, không chào đón tớ sao?

- ...

Cô ấy không thốt lên lời, nhưng những giọt nước mắt đã nói lên tất cả, những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô ấy chạy tới ôm tôi, rồi ôm chặt hơn nữa.

- Ran, tớ không thở được

Cô ấy ngượng ngùng, khuôn mặt ửng hồng, hình ảnh này đẹp hơn bất cứ hình ảnh nào tôi đã từng thấy. Tôi đặt một nụ hôn lên gò má, lên mí mắt vẫn còn ướt đẫm và cuối cùng đôi môi của cô ấy, thật ngọt thật mềm, tôi như muốn chìm đắm trong nụ hôn ấy nếu không có tiếng ho của ngài thám tử.

- Cậu làm gì con tôi ở ngay trước cửa nhà tôi thế hả? Cậu có tin là tôi sẵn sàng đá cậu bay ra đường không?

Chúng tôi đỏ mặt khi bị người khác chứng kiến, có lẽ tôi đã sai khi không hẹn cô ấy đến nhà tôi thay vì chạy ngay đến nhà cô ấy để bị ông thám tử khó tính này bắt gặp. Ông ý đã không ưa tôi ngay từ khi tôi còn bé tí, may là có Ran ở đây, tôi nghĩ ông rất muốn hành động như những gì ông ấy nói.

- Bác, cho phép cháu đưa Ran đi chơi được không?

- Cậu xin phép tôi sau khi đã làm những điều đó với con bé? Câu trả lời của tôi là

- Ba, con đã hứa với Shinichi là sẽ đi với cậu ấy, con đã 20 tuổi rồi!

Sao tôi lại quên mất điều ấy chứ, chúng tôi đâu còn là những đứa bé 9 tuổi nữa chứ, sẽ không bị cấm túc, đúng thế, Ran có thể đi cùng tôi nếu cô ấy muốn.

- Thôi được, hãy đưa con bé về trước 9h tối, biết chưa!

Ông Mori nói và nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, ôi, tương lai của tôi và Ran sẽ không được suôn sẻ như tôi mong đợi rồi.

- Ran, cậu lên thay đồ đi, hôm nay chúng ta sẽ đến Sky Tree để chào mừng tớ trở về nhé!

- usho, nhà hàng đó rất sang trọng cậu có biết không? Lẽ ra cậu phải gọi tớ sớm hơn chứ (tớ ước tớ có thể gọi cho cậu sớm hơn), tớ không thể ăn mặc như thế này đến đó được.

Cô ấy nhìn tôi - Cả cậu nữa đó, cậu có thực sự muốn đưa tớ đến đó không khi cậu vẫn mặc quần áo học sinh vậy.

- Tớ nhớ là có rất nhiều cửa hàng gần đó, và chúng ta sẽ có thứ chúng ta cần, phải không tiểu thư xinh đẹp.

Cô ấy xấu hổ, tôi rất thích những giây phút này, cô ấy thật quyến rũ. Đúng phải là từ quyến rũ vì tôi không thể nhìn thấy điều gì khác ngoài cô ấy.

8h tối chúng tôi có mặt ở nhà hàng trên Sky Tree, cái bàn cạnh cửa kính, nơi có thể nhìn thấy toàn thành phố Tokyo, hay có thể nhìn thấy hàng nghìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Một người lãng mạn như Ran nhất định sẽ thích vị trí này. Cô ấy quay lại mỉm cười với tôi. Tôi nghĩ mình có thể đã chết trong nụ cười ấy, tim của tôi đã ngừng đập vài giây. Nụ cười thiên thần cùng với bộ váy trắng tung bay giữa khung trời rộng lớn. Ran, thiên thần của riêng tôi.

- Ran, hôm nay tớ mời cậu đến đây là có điều rất quan trọng muốn nói với cậu. Đó là, đó...

- Là gì vậy, Shinichi. Tớ không nghĩ cậu sẽ có lúc mất 5 ph mà vẫn chưa nói được đâu.

Cô ấy cười, dù chỉ là cái nhăn mũi cũng khiến tôi mất kiểm soat.

- Cậu baka, sao lại ngắt lời của tớ chứ. Ran, 3 năm qua tớ không hề bỏ cậu một mình, tớ luôn dõi theo cậu, chứng kiến những giọt nước mắt của cậu. 3 năm qua, dù cậu không nhìn thấy tớ, nhưng tớ luôn ở bên cậu. Tớ đã muốn chạy ngay đến bên cậu nhưng tớ không thể, không thể, Ran Mori, tớ .. tớ yêu cậu, yêu cậu hơn bất kì thứ gì trên đời này. Tớ không thể để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến sự an toàn của cậu. Tớ chính là Conan.

Sự im lặng, im lặng và im lặng. Chúng tôi cứ ngồi như thế, nhìn nhau. Khuôn mặt của cô ấy với bao cung bậc cảm xúc cứa lướt qua trước mắt tôi. Tôi như phạm nhân đang chờ quan tòa là cô ấy phán xử. Tôi không có một quyền tự bào chữa nào. Tôi đã làm cô ấy đau lòng quá nhiều. Mọi quyết định của cô ấy tôi sẽ không phản kháng. Nhưng tôi hy vọng, tôi hy vọng ...

- Shinichi, Conan, cám ơn, cám ơn vì đã luôn bảo vệ tớ, đã không rời xa tớ. Tớ yêu cậu, yêu cậu hơn mọi nỗi đau cậu gây ra cho tớ, tớ biết cậu luôn có lý do của mình, tớ tin cậu. Niềm tin đó chưa bao giờ thay đổi. Nhưng...

Tôi sợ từ nhưng, Ran, làm ơn, làm ơn...

- Nhưng tớ không thể tha thứ cho cậu được trừ khi...

- Bất cứ điều gì tớ cũng sẽ làm

Tôi vội vàng nói, có lẽ đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi

- Trừ khi cậu sẽ không bao giờ lừa dối tớ, không bao giờ một mình chịu nguy hiểm vì sự an toàn của tớ. Tớ sẽ không sống được nếu không có cậu, hãy để tớ ở bên cậu dù khó khăn hay vui sướng. Có được không?

- Ran,...Ran, tớ sẽ không bao giờ, không bao giờ lừa dối cậu thêm lần nào nữa, tớ hứa, nhưng nếu có nguy hiểm, tớ...

- Shinichi, tớ không yếu đuối đến mức đó, tớ muốn thực hiện mong muốn của mình khi học karate, đó là bảo vệ cậu, cậu có nhớ không?

- Nhưng, Ran..

- Shinichi, cậu biết 3 năm qua tớ đã rất đau khổ, sống nhưng trái tim đã chết thì có thể gọi là sống sao? Cậu muốn tớ sống như vậy sao?

- Ran. Tớ hứa, sẽ ở bên cậu dù bất cứ tình huống nào, dù nguy hiểm đến đâu. Ran Mori, hãy lấy tớ.

- Được, tất nhiên là tớ đồng ý. Cậu không biết tớ đã mơ ngày này bao nhiêu lần đâu.

Cô ấy mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.

aaaaaaaa, tôi là người đàn ông may mắn nhất thế gian. Sau tất cả những gì tôi đã làm, tôi không nghĩ Ran sẽ tha thứ và nhận lời cầu hôn của tôi. Như một giấc mơ vậy.

Mọi lời nói dối đã trở về thế giới của nó, mọi nỗi đau đã gác lại phía sau, chúng tôi hạnh phúc tận hưởng giây phút lãng mạn sau 3 năm "xa cách".

11h

Nhân viên phục vụ đến nói là đã sắp đến giờ đóng cửa. Chúng tôi không nghĩ thời gian lại trôi nhanh như thế. Tôi thực sự không muốn chia tay cô ấy một chút nào. Đã đến dưới văn phòng thám tử, tôi chắc chắn ngày Mori đang đứng sau cánh cửa chỉ đợi tôi mở ra là sẽ đá tôi bay ngay ra ngoài. Chúng tôi trao nhau 1 nụ hôn tạm biệt. Tôi vẫn đang ngất ngây với niềm hạnh phúc thì chợt "Đoàng". Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước mắt tôi, màu trắng và màu đỏ, và gương mặt của người con gái tôi yêu. Cô ấy đứng đối diện với tôi, môi vẫn nở nụ cười.

- Hãy sống thật hạnh phúc nhé Shinichi. Em yêu anh!

- Ran, em nói gì vậy, tất nhiên là chúng ta sẽ sống hạnh phúc, anh cũng yêu em, .. rất nhiều.

Rồi em đột ngột kéo tôi xuống, một phát đạn nữa đã trúng ngực của em. Tôi ghét em, ghét karate. Tại sao em lại phản xả nhanh như vậy. Tôi không quan tâm tôi có trúng đạn hay không, tôi muốn cùng em, trúng đạn cùng em, không quan tâm Gin đang muốn làm gì. Nhưng sao em lại phản bội lời hứa của chúng tôi, dù bất cứ tình huống nào cũng ở bên nhau. Sao em lại chịu đựng một mình. Tôi không thể để em chết, nhất định. tôi gào thét tên em, em đang ngủ nhất định là như vậy. Chỉ là ngủ thôi.

- Cậu không muốn cô ấy chết đúng không, thám tử?

Tôi nhìn người trước mặt, Kid

- Cậu có cách đúng không, nhà ảo thuật, tôi xin cậu

- Tôi không thể làm cô ấy sống lại được nhưng tôi có thể giúp cậu không mất cô ấy

- Như vậy nghĩa là sao?

- Hãy đi theo tôi

Chúng tôi đến một nới không xa nhà cô ấy nhiều, một ngôi nhà đẹp, một căn phòng đông lạnh, như một cung điện mùa đông. Tôi đặt cô ấy lên chiếc giường băng đặt giữa phòng. Cô ấy nhìn thật bình yên, như một nàng công chúa.

Kid đưa một viên thuốc vào miệng cô ấy

- Nó sẽ giúp cô ấy nhưng đến mức nào thì còn tùy vào sự may mắn của cậu, Tantei san
( còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shinran