ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
Chương 6 Kết thúc
Năm nay anh 22và cô cũng 22
Tên anh là Conan Kudo còn tên cô vẫn là Ran Kudo
Họ đã kết hôn được 1 năm rồi.
Conan Pov
Đã là vụ án thứ 2 rồi, anh nhìn đồng hồ.
-Thanh tra Megure, hôm nay kết thúc ở đây nhé. Cháu có viêc quan trọng khác phải làm
Anh nháy mắt với vị thanh tra già. Ông ấy cười tươi đáp lại. "Đúng là bọn trẻ, haizzzz, mình hết tuổi lãng mạn rồi" ông suy nghĩ với ánh mắt nhìn xa xăm như đang nhớ về một thời đã xa.
Con đường tuyết trắng, cảnh vật xung quanh cũng được bao phủ một màu trắng. Anh hít hà vào đôi bàn tan, làn hơi tỏa ra xung quanh cho người ta thấy được cái lạnh của một ngày đông tại Tokyo. Nhưng Conan không cảm thấy lạnh, anh nhanh chóng hòa vào dòng người để về ngôi nhà ấm áp, nơi có người con gái anh yêu đang đợi anh. Anh nghĩ về ngôi nhà ấy, nó như một thế giới khác, không có người hại người, không có án mạng, nơi chỉ có yêu thương, tình người ấm áp, nơi người vợ đang nấu những món ăn ngon đợi chồng trở về.
Con đường hôm nay đông hơn mọi khi, anh đút tay vào túi, nắm chặt món quà bé nhỏ anh đã chuẩn bị từ mấy hôm trước. Hôm nay là Valentine, anh có thể quên ngày sinh nhật của mình nhưng không bao giờ quên ngày Valentine, vì nó cũng là ngày anh cầu hôn người con gái anh yêu tới 2 lần. Lần đầu với tư cách là Shinichi, lần thứ hai là Conan. Ngày này với anh luôn đặc biệt, đến nỗi trong mơ anh cũng nghĩ đến nó. Mỉm cười với những suy nghĩ miên man. Cánh cổng màu đen nổi bật trên nền tuyết trắng, khung chữ "Kudo" đang sáng lấp lánh với những chiếc đèn Neon li ti hiện ra trước mắt. Cô ấy luôn khiến những ngày đặc biệt càng trở nên đặc biệt theo thời gian. Anh thầm nghĩ và với tay tra chìa khóa. Giai điệu Merry Christmas vui nhộn len lỏi vào từng ngõ ngách, không khí giáng sinh tràn ngập căn nhà nhỏ. Cánh cửa mở ra, anh nhìn thấy nụ cười của cô, sáng trong và ấm áp, lấp lánh hơn cả những chiếc đèn nhiều màu.
- Hôm nay anh về sớm hơn em nghĩ.
Cô tươi cười nhìn anh, ánh mắt tím biếc chan chứa yêu thương. Cô đưa tay gạt những bông tuyết còn vương trên vai anh, trên tóc anh, gương mặt vẫn không tắt nụ cười. Chiếc áo măng tô màu đen anh đang mặc được cô cởi ra rồi nhanh chóng cô quay người đi vào phòng trong. Anh kéo cô từ đằng sau, tay anh đặt nơi eo cô, ấm áp, mềm mại là những gì anh cảm nhận được. Cô dựa vào người anh, cằm của anh chạm vào tóc cô. Anh yêu lắm cái cảm giác này, người con gái anh yêu đang rất gần anh, anh có thể ngửi thấy mùi hương hoa lan trên tóc cô, mùi vani thơm lừng trên người cô.
- Conan, nếu anh không bỏ em ra, anh sẽ phải ăn hết số bánh đang trong lò. Và em nghĩ nó đang chuyển sang màu đen.
Cô ấy quay lại đối diện với tôi, cười tinh ranh. Cô ấy càng ngày càng biết cách làm chủ cảm xúc của tôi. Anh luôn thua cô ở cái khoản này.
- 1 giây nữa thôi.
Anh luyến tiếc cái ấm áp của cô, không đành lòng buông tay ra.
Cô ấy chạy nhanh vào bếp, trong khi tôi thong thả đi vào phòng khách, ngồi lên chiếc sopha màu trắng, ngắm nhìn người con gái đang bận rộn với công việc còn dang dở.
- Conan, anh thử ăn cái này xem. Em đã thay đổi công thức, năm ngoái chúng ta làm vị dâu, năm nay em thử làm với vị trà xanh. Không biết có thành công không nữa.
Cô ấy đưa cho tôi 1 cái đĩa với những chiếc cooki màu xanh trà với đủ hình dáng, hình trái tim, hình sao, hình hoa lá, bên trên có điểm socola trắng thật đẹp mắt và dễ thương. Anh cầm 1 chiếc hình trái tim đưa lên miệng. Cảm giác giòn tan, ngọt ngào nơi đầu lưỡi.
- Tuyệt vời, vị trà xanh rất vừa, không quá đậm. Em có thể đi làm đầu bếp đấy Ran.
Anh nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô ấy, anh cũng mỉm cười
- Nhưng anh không cho phép người con trai khác được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của vợ anh. Vì thế anh không thể để em làm đầu bếp được.
Anh ranh mãnh nhìn cô rồi kéo cô ngồi lên đùi. Lấy tay với thêm vài chiếc cooki nữa, một đưa lên cho cô, một đưa lên cho anh. Khi cô còn đang thẹn thùng thì anh đã đặt một nụ hôn lên cái miệng xinh xinh ấy. Anh lấy lại phần cooki trong miệng cô về phía mình.
Gương mặt cô đỏ bừng, đáng yêu biết nhường nào.
- Tại bánh ngon quá
Anh trêu cô, khiến mặt cô càng trở nên đỏ hơn.
Anh ngả người nằm trên sopha, cô nằm trên người anh, mặt đối mặt, hai người gần như không có khoảng cách. Anh hôn cô, nụ hôn càng ngày càng trở nên mãnh liệt, ngoài tầm kiểm soát. Anh muốn nhiều, nhiều hơn nữa.
Bàn tay cô chạm nhẹ lên khuôn mặt anh, rồi đẩy anh ra.
- Chúng ta còn rất nhiều việc chưa làm xong, Conan. Anh biết rồi đấy. Các siêu thị sẽ đóng cửa vào Valentine, chúng ta sẽ phải đi chợ, vì mai gia đình Kazuha-Heiji sẽ đến dùng bữa và tủ lạnh nhà chúng ta hiện giờ không có gì cả nếu chúng ta không đi chợ hôm nay. Còn nữa là cooki vẫn chưa làm xong, em mới làm thử nghiệm thôi, số còn lại chúng ta sẽ cùng làm như năm trước.
Cô mỉm cười trên khuôn mặt nhăn nhó của anh.
- Nhưng nếu chúng ta làm xong sớm, em sẽ có quà cho anh vào tối nay.
Cô nháy mắt với anh, rồi làm hành động khiến anh phải chảy máu mũi. Cô... kéo một bên áo để lộ bờ vai trắng ngần trong vòng 2 giây ngắn ngủi. Mắt anh mở to. Rõ ràng cô đang quyến rũ anh. Và bắt anh phải đợi đến tối. Khi mọi việc đã xong. Vũ khí của phụ nữ thật lợi hại. Anh luôn thua trước cô. Sự tự chủ của cô luôn thắng anh.
Anh đứng dậy, làm mọi chuyện nhanh nhất có thể và suy nghĩ về tối nay, khi tất cả đã an bài.
Ran Pov
Flashback
Căn nhà được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn nến lung linh trải dài từ cổng qua lối đi đến bàn ăn trong phòng khách. Cô bước những bước nhẹ nhàng như sợ sẽ làm tắt chúng vậy. Anh cầm tay cô, cùng sánh bước. Hai con người ấy như đang bước vào một câu chuyện cổ tích vậy. Họ ngồi xuống, nơi bàn ăn đã được bầy biện trang trí đẹp mắt với màu hồng của hoa hồng và màu trắng của những chiếc cốc thủy tinh lonh lanh. Khung cảnh đẹp lãng mạn đến diệu kì. Cô nghĩ mình như đang mơ vậy.
- Ran, em có thể không biết nhưng với anh dường như anh đã đợi cả thế kỉ để có được ngày hôm nay.
Anh nhìn vào mắt cô, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh của cô khiến tiếng nói của anh đứt quãng, không toát ra thành lời.
- Ran, anh, anh, ..
Cô nhìn anh, cười dịu dàng, cười ấm áp, như động viên, như khích lệ "Conan, please, đừng để em phải chờ lâu hơn nữa". Nhưng cô không biết rằng, nó lại càng làm cho anh thêm lúng túng.
Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt đỏ bừng của anh.
- Ran, anh... anh y...yêu em. Yêu từ rất lâu rồi, từ khi chúng ta còn nhỏ, và luôn yêu em, mãi yêu em. Em có đồng ý đi cùng anh suốt quãng đời còn lại không Ran?
Anh quì gối và đưa lên trước mặt cô một chiếc hộp màu đỏ đã được mở sẵn. Bên trong là chiếc nhẫn có đính hạt kim cương hình hoa lan thiết kế tinh xảo. Chiếc nhẫn lấp lánh trong mắt cô. Cô vỡ òa, hạnh phúc và nước mắt. Cứ như thế tuôn rơi. cô đã nhớ lại tất cả, sự đợi chờ của cô, sự đợi chờ của anh. Anh và cô đã phải đợi rất lâu, rất lâu mới có thể chạm vào hạnh phúc. Cô sẽ nắm thật chặt, giữ thật chặt hạnh phúc này.
- Yes, Conan, em đồng ý. Em sẽ nắm tay anh, ở bên anh suốt cuộc đời này. Nếu có kiếp sau em cũng xin nguyện được ở bên anh.
Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang thi nhau rớt xuống gò má cô. Anh mỉm cười, rồi hôn lên đôi mắt đang ướt sũng. Anh đeo chiếc nhẫn đính ước vào ngón áp út, rồi đặt một nụ hôn lên đó. Hạnh phúc, anh và cô tìm lại được rồi.
end flashback
Cô ngắm nhìn người con trai bên cạnh. Đã 2 năm kể từ ngày ấy, tình yêu anh dành cho cô ngày một nhiều thêm theo thời gian, cô cũng vậy. Cô vuốt nhẹ những sợi tóc trên trán anh, đặt một nụ hôn lên đó. Anh khẽ lên tiếng
- Ran, em còn thức sao?
Cô nhìn anh, ấm áp yêu thương.
- Em còn chưa tặng quà cho anh.
Anh mỉm cười, kéo cô gần hơn, ôm cô chặt hơn.
- Em đã tặng anh rồi, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phut, mỗi giây. Thấy em cười, thấy em nói là món quà tuyệt vời nhất.
Cô hạnh phúc, anh luôn lấp đầy trái tim cô như thế.
- Nhưng em vẫn muốn tặng quà cho anh, em nghĩ anh sẽ muốn nhận nó.
- Bất cứ cái gì em tăng, anh cũng đều muốn nhận.
Cô thì thầm vào tai anh
- Anh sắp được làm cha.
Cô lùi lại để quan sát anh, quan sát gương mặt đang ngây ra của anh. Cô bật cười, thích thú với phản ứng hiếm khi cô thấy được ở một Shinichi quá mức hoàn hảo.
- Em, em nói lại một lần nữa được không? Anh chưa nghe rõ.
Anh cầm tay tôi, ánh mắt giục giã.
- Em không nói lại nữa, em buồn ngủ rồi.
Tôi giả vờ nhắm mắt lại, tựa vào ngực anh. Anh ôm tôi, rồi hôn tôi, lâu thật lâu. Anh thì thầm bên tai tôi.
- Cám ơn em. Cám ơn em. Anh không thể sống được nếu không có em.
Tôi cũng làm điều tương tự như thế với anh. Chúng tôi nằm bên nhau, ôm nhau, ngắm nhìn nhau, hôn nhau đến khi chìm vào giấc ngủ. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, hạnh phúc mới lại đến với những con người biết yêu thương.
The end!
( nguồn: kênh sinh viên )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro