Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BẮT CÓC

Ann tỉ mỉ dùng đôi bàn tay nhỏ xinh lấp từng miếng đất sét vào công trình nhỏ của riêng mình. Con bé dự định nặn một chú cá heo. Tuần trước khi đi thủy cung cùng với gia đình, nó đã ngay lập tức bị thu hút bởi loài cá thông minh và đáng yêu này. Ann có một tình yêu thương vô bờ bến đối với các loài động vật, có lẽ nó được thừa hưởng tính cách này từ mẹ - một mẫu phụ nữ luôn dịu dàng với mọi thứ xung quanh, à, có lẽ, trừ ba nó ra.

Cô Kobayashi đến bên cạnh Ann, cúi thấp người quan sát chú cá heo vẫn đang trong giai đoạn thành hình. Cô xoa đầu nó, nhẹ giọng khen ngợi: "Tốt lắm Ann-chan, con làm cô bất ngờ đấy."

Nó nhoẻn miệng cười. "Con cảm ơn cô."

Ann là một đứa bé xinh xắn, con bé luôn tạo được cảm tình cho bất kì ai đã từng tiếp xúc với nó.

Mọi người thường bảo, nó là một phiên bản thu nhỏ hoàn chỉnh của mẹ. Ann cũng cảm thấy đúng, bởi vì nó có mái tóc đen mượt mà như mẹ, có khuôn mặt gần như là hệt mẹ, cũng có đôi chân dài thẳng tắp như đôi chân đã từng tung bao nhiêu cú karate chuẩn xác thần sầu của mẹ, nhưng có một điều nó cảm thấy không hài lòng cho lắm, đó là nó không có màu mắt tím thạch anh như mẹ đang sở hữu. Màu mắt của ba và mẹ nó đều rất đẹp và thuộc vào hàng hiếm ở xứ sở hoa anh đào này nên có thể nói rằng, nó sẽ không chịu thiệt thòi khi sinh ra. Tiếc thay, gen của ba nó lại quá mạnh trong việc này. Và thế là đôi mắt của nó mang màu trời, gam màu trung tính này khiến cho nó có vài phần giống con lai.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu đã đến giờ ra về. Cô Kobayashi gõ vài thước lên bàn. "Đến giờ nộp bài rồi. Các em ghi tên mình lại, để bài làm ở nguyên vị trí cho cô đi kiểm tra rồi hãy ra khỏi lớp nhé!"

Cả lớp đồng thanh hô một tiếng thật to. "Vâng!"

Ann vỗ vỗ chú cá heo của mình lần cuối, mỉm cười hài lòng. Con bé bắt đầu loay hoay dọn dẹp tập vở vào cặp.

"Rei-kun, con nặn con rắn đấy à?" Tiếng cô Kobayashi thảng thốt khiến Ann chú ý.

Một cậu bé với vẻ mặt cực kì điềm tĩnh trả lời. "Không phải đâu ạ. Đó là con lươn."

Mọi người: "..."

Ann bật cười khanh khách.

Rei và Ann là hai anh em sinh đôi, vì Rei ra đời trước vài phút nên thằng bé nghiễm nhiên được lên chức anh. Năm nay cả hai đứa đều đang học lớp Một. Nếu Ann giống mẹ thì Rei lại hoàn toàn giống ba. Cậu nhóc thừa hưởng hoàn toàn nét điển trai và láu lỉnh từ ba, cũng có đôi mắt màu xanh biếc hấp dẫn như ba và em mình. Nhưng mái tóc của Rei lại mềm mượt hơn ba rất nhiều, có lẽ vì vài phần ảnh hưởng đến từ mẹ.

Trái ngược với Ann rất khéo tay, Rei lại là một người dở tệ đúng nghĩa về các mảng nghệ thuật.

Rei và Ann lễ phép cúi chào cô giáo rồi dắt tay nhau ra về. Vì hôm nay bác Agasa bận việc nên cả hai lại phải tự mình đi bộ.

Rei là một người khô khan, vẻ mặt của cậu nhóc lúc nào cũng nghiêm túc hơn so với lứa tuổi của mình, y-hệt-ba-cậu-vậy. Tuy nhiên, đối với em gái, cậu luôn có một sự bao dung và kiên nhẫn hiếm thấy.

Ánh hoàng hôn đang dần tắt ở phía xa. Ann nắm tay anh mình đi trên con đường mòn quen thuộc. Con bé tò mò đưa mắt quan sát, rồi không nói không rằng kéo Rei sà vào các hàng quán bên đường.

"Ann." Rei rên lên với vẻ không hài lòng. "Mẹ sẽ không vui nếu biết chúng ta lén ăn vặt ở bên ngoài."

"Anh hai, em muốn ăn thử cái đó." Ann phấn khích chỉ vào một loại kẹo dẻo với đủ thứ hình thù kì quái.

"Nó chẳng khác gì với loại ba từng mua đâu."

"...Khác mà."

"Đừng cãi bướng, đi về mau."

Nhìn đôi mắt rưng rưng của em gái, Rei đành thở dài xin hàng. "Được rồi. Một ít thôi nhé."

"Vâng!"

Cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình về nhà sau khi giải quyết được vấn đề của Ann – cô công chúa bé bỏng luôn được nuông chiều hết mức. Rei cứ mãi nhai đi nhai lại điệp khúc "ăn một ít thôi" trong khi Ann chẳng màng quan tâm mà xơi gần hết cả bịch.

"Em sẽ bị đau bụng trước khi dùng bữa tối đấy." Rei lên tiếng cảnh báo.

Và có vẻ như Ann lại chẳng để điều đó lọt vào tai.

Rei quyết định chẳng thèm quan tâm nữa, ai bảo con bé quá lợi hại trong việc khiến cả nhà phải chiều chuộng cơ chứ!

Bớt đi một sự để ý dành cho Ann, Rei mới chợt nhận ra từ nãy đến giờ cậu đã bỏ qua sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình. Rei thấy thấp thoáng có hai bóng đen đang núp sau cây cột mà cậu và Ann vừa đi qua. Dường như chúng đang bám theo, bởi vì ngoài cậu và em gái ra thì con đường này hoàn toàn vắng vẻ.

Dù cho đã tiếp xúc với tư duy trinh thám của ba từ khá sớm và cũng đã được mẹ dạy cho vài chiêu karate phòng thân, cậu vẫn không tránh khỏi sự hoang mang khi va chạm với nguy hiểm thật sự.

"Ann?" Rei khẽ gọi.

"Vâng." Ann mút ngón tay đang dính đầy vị ngọt của kẹo, ngẩng đầu đáp.

"Ừ... có vài kẻ đang theo dõi chúng ta, và anh biết mục đích của chúng không tốt đẹp gì. Anh đếm từ một đến ba, chúng ta cùng chạy thật nhanh về nhà nhé."

"Thật ạ?" Con bé mở to mắt ngạc nhiên. Tuy nhiên, nó không hề sợ hãi. "Vâng, như thế cũng được ạ. Nhưng em nghĩ chúng ta nên chạy luôn chứ không nên đếm làm gì."

Rei suýt đứng hình trước phản ứng của con bé. "...Được thôi."

Thế là cả hai cùng cắm đầu chạy như ma đuổi.

Rei rất lo lắng, vì cậu nghe được tiếng bước chân đuổi theo.

Ann cố chạy thật nhanh, vẫn nắm chặt tay anh mình. Trước mắt đã hiện ra cái ngõ nhỏ, rẽ ra ngõ này sẽ là đường lớn. Trong lòng con bé thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cuộc đời vốn không đẹp như phim, con bé cảm thấy cả người mình bị một lực lớn kéo lại rồi nhấc lên, một tấm khăn trắng xóa ập vào mũi nó, mùi thuốc nồng nặc khiến nó khó chịu, nó vùng vẫy trong tuyệt vọng, để rồi lịm dần trong cơn mê...

...

Ann tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra, nhưng chớp mắt một hồi cũng thấy không khác gì lúc nhắm mắt. Hình như nó đang ở nơi nào tối tăm lắm, sàn nhà lại lồi lõm, gỗ khá nhọn khiến chân nó có vài vết xước. Sau khi đã nhớ lại tất cả chuyện xảy ra, con bé hoảng hốt kêu to. "Anh hai!"

"Anh đây." Rei lập tức trả lời, cậu nhóc đang ngồi ngay bên cạnh nó.

"Anh hai." Ann mò mẫm trong bóng tối, đưa tay ôm lấy bóng hình quen thuộc. "Mình đang ở đâu thế này?"

"Anh không biết. Tỉnh dậy đã thấy ở đây rồi." Rei đưa tay ôm lại em gái, khẽ vuốt ve lưng nó. "Em đừng sợ. Ba mẹ chắc chắn sẽ tìm ra mình thôi."

"Vâng, ba mẹ rất lợi hại mà."

Bỗng nhiên có tiếng động lạ vang lên, một cánh cửa mở ra, rồi một đốm sáng lớn rọi thẳng vào mặt Rei. Một cây đèn pin. Ánh sáng tới đột ngột khiến Rei có chút váng mắt, cậu giơ tay che mắt lại rồi chớp chớp cho thích nghi. Hai người đàn ông bước tới, trông có vẻ bặm trợn. Rei cảnh giác lui lại, giơ tay đẩy Ann về phía sau lưng mình.

"Đại ca, bây giờ nên làm thế nào?" Một tên lo sợ hỏi.

"Gọi điện cho ba mẹ chúng tống tiền. Chứ còn thế nào nữa? Ai bảo mày chơi hết sạch tiền rồi." Tên kia ngông nghênh trả lời. "Nhìn chúng nó có vẻ là con nhà giàu."

Rei bớt đi một chút lo lắng. Bọn chúng đơn thuần là muốn tống tiền thôi, không phải bắt cậu và Ann vì có thù hận gì đó với ba mẹ. Cậu biết ngành nghề của ba mẹ đều là những ngành nghề dễ chuốc thù oán nên cậu cũng đã từng lo sợ mình và Ann sẽ là mục tiêu.

"Oắt con." Tên đàn em hất mặt. "Đọc số điện thoại của ba hoặc mẹ mày. Nhanh lên!"

Rei không chút nao núng đọc rành mạch một dãy số điện thoại.

"Tốt. Biết phối hợp đấy." Tên đàn em vô cùng hài lòng.

Tên đại ca trầm ngâm quan sát cậu nhóc. "Cứng đấy, dường như không sợ hãi gì nhỉ?"

Rei cũng lười để ý đến hắn ta, cậu xoay người nhìn Ann, lại dịu dàng vuốt đôi má bầu bĩnh của em gái. "Đừng lo lắng. Ba sắp đến đón chúng ta rồi."

"Vâng." Ann gật đầu.

Ánh mắt cậu rơi xuống chân Ann, đôi chân vốn trắng trẻo nõn nà giờ đã loang lổ vết xước và máu. Cậu tức giận vô cùng, nhưng sợ có thể khiến mấy tên bắt cóc làm ra hành động gì nguy hiểm hơn nên cố nén giận, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh em gái.

Tên đàn em nối máy với số điện thoại mà Rei đưa cho. Khoảng ba bốn hồi chuông vang lên mới có người nhận điện. "Alô?"

Giọng nói phát ra là của đàn ông, tuy trầm ấm nhưng lại lạnh đến rét xương rét tủy. Tên đàn em bỗng dưng mất hết khí thế, lắp bắp không nói nên lời.

Rei và Ann lại mừng rỡ nhìn nhau, giọng của ba khiến cả hai đỡ sợ hơn nhiều.

"Vô dụng." Tên cầm đầu bực tức giật lấy điện thoại. "Hai đứa con mày đang nằm trong tay tao, khôn hồn thì chuyển ngay 200 triệu yên cho bọn tao. Nếu không đừng trách tao không nương tay."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó lại lạnh nhạt lên tiếng. "Cho tôi nghe giọng của bọn nhóc."

"Hừm." Tên đại ca giơ điện thoại về phía Rei và Ann. "Nói đi."

"Ba!" Rei và Ann đồng loạt gọi to.

Tên đại ca nhếch môi. "Nghe thấy chưa?"

"Tôi chuyển tiền bằng cách nào?"

"Gửi vào tài khoản ngân hàng này 01xxxxxxxx. Khi đã check đủ số tiền bọn tao sẽ thả bọn nhóc về đúng nơi mà bọn tao bắt. Mày mà giở trò thì tao không chắc mày còn có thể gặp lại đứa con trai kháu khỉnh và đứa con gái dễ thương của mày đó."

"Được."

Cả hai tên hí hửng nhìn nhau cười, kì này ăn may rồi!

"Đem hai đứa nó đi chỗ khác. Bọn cớm dễ mò tới lắm vì ban nãy mình gọi điện thoại rồi." Tên đại ca phất tay.

Bọn chúng dẫn Rei và Ann ra ngoài. Rei quan sát xung quanh, ở đây là một nhà kho bỏ hoang, nó lại nằm ở một cánh đồng rộng lớn hoang vu. Thật sự là rất khó tìm ra nếu không phải người dân bản địa. Trời đã sẩm tối. Cậu và Ann đã bị bắt cóc rất lâu rồi, vài ba tiếng đồng hồ cũng nên, cậu bị trúng thuốc mê nên cũng mất hết khả năng phán đoán thời gian.

Bọn chúng lại trói tay rồi dán một miếng băng keo quá khổ lên miệng cả hai.

Ann cảm thấy toàn thân đều rã rời, thậm chí bụng còn kêu ọc ọc. Đáng lẽ bây giờ con bé đã được chén một bữa no say và được đi công viên giải trí rồi cơ. Hôm nay là thứ Sáu cơ mà, là ngày đi chơi chung thường niên của gia đình nó, gia đình Ari và gia đình Kei. Chú Heiji và dì Kazuha sẽ lại mang theo thật nhiều món ngon, chú Kaito và dì Aoko sẽ lại đi chơi tàu lượn siêu tốc chung với bọn nó, rồi ba và mẹ sẽ lại mang nó và anh đi chơi thâu đêm...

Thế mà giờ đây nó phải ở đây chịu ấm ức.

Bọn bắt cóc tống Rei và Ann vào cốp sau của xe. Bọn chúng thì ngồi vào trong xe, thong thả khởi động máy chuẩn bị rời đi.

Bầu trời bỗng nhiên nổi gió, mạnh đến nỗi có thể thổi bay cả chiếc xe. Hai tên bắt cóc hoảng sợ, lại tháo dây an toàn, bước ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Tên đàn em há hốc mồm, đụng đụng cánh tay của tên còn lại. "Đại ca, nhìn kìa..."

Trên bầu trời tối đen, bốn chiếc trực thăng bay tới, dừng lại trên đầu bọn hắn, chiếu đèn xuống, rọi sáng trưng cả một khoảng không gian vốn đang tối đen như mực. Từ đằng xa, tiếng còi hú vang lên càng lúc càng gần, lại khoảng chừng mười mấy chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau chạy tới bao vây cả nhà kho (lẫn bọn hắn). Cảnh sát ào ạt ùa ra, ai nấy đều cầm trên tay khẩu súng đen ngòm, hướng thẳng họng súng tới hai kẻ tội đồ.

Một chiếc xe BMW màu đen nổi bật tiến thẳng vào trung tâm. Cửa lái mở ra, một người đàn ông vận vest đen lạnh lùng bước xuống. Hai tên bắt cóc ngạc nhiên đến đông cứng người. Nếu bọn hắn không nhìn nhầm thì kia chính là... khắc tinh số một của bọn tội phạm, thám tử nổi tiếng nhất mọi thời đại tại Nhật Bản! Anh ta hờ hững tựa vào chiếc xe, tay đút túi, vô cùng thong thả lên tiếng. "Tôi là Shinichi Kudo, thanh tra trưởng của sở cảnh sát Tokyo. Bọn nhóc mà các anh bắt cóc là con của tôi. Tôi cho các anh mười giây để giao bọn trẻ ra, nếu làm tổn hại đến con tin, ngay lập tức năm mươi cảnh sát ở đây cùng trực thăng chuyên dụng sẽ đối đầu với các anh đến cùng."

Bọn bắt cóc còn chưa hết bàng hoàng thì người bước ra từ cửa phụ của chiếc xe lại càng dập tắt hi vọng thoát tội (dù chỉ còn một ít) của bọn chúng. Người phụ nữ vừa bước ra chính là luật sư nức tiếng tại Nhật Bản, hầu như ra pháp trường trăm trận đều thắng hết trăm trận. Cô ta được mọi người đặt cho một biệt danh rất kêu: Nữ hoàng của ngành Luật.

Người phụ nữ ấy khẽ hắng giọng. "Tôi là Ran Kudo, luật sư. Các anh đã vi phạm điều 134 của bộ luật hình sự về tội bắt cóc. Các anh bắt cóc con tin nhằm chiếm đoạt tài sản sẽ bị phạt tù từ hai đến bảy năm, con tin lại là trẻ em sẽ bị phạt tù từ năm đến mười hai năm, nếu xét con tin có thương tích từ 31-60% và số tiền chiếm đoạt từ 200-500 triệu yên sẽ bị phạt tù từ mười đến mười tám năm. Các anh có quyền im lặng vì mọi lời nói của các anh từ bây giờ sẽ trở thành bằng chứng chống lại các anh trước tòa."

Bác thanh tra Megure cũng cùng lúc bước xuống xe, theo sau là Sato, Takagi, Chiba và Yumi. Ông thở dài. "Có bắt cóc tống tiền cũng phải chọn đối tượng mà bắt chứ. Chán sống lắm rồi..."

Takagi tiến lên bên cạnh, cũng thở dài ngao ngán. "Sao bọn chúng có thể điên tới mức bắt cóc hai đứa nhóc nhà Kudo nhỉ?"

Sato cười khúc khích. "Shinichi-kun và Ran-chan sẽ không tha thứ cho bọn chúng đâu."

Chiba ngáp ngắn ngáp dài. "Vừa mới trực về đã bị gọi lên lại là sao..."

Yumi chớp chớp mắt. "Có ai nói cho em biết là tại sao cảnh sát giao thông lại phải có mặt ở đây không?"

Bác thanh tra Megure cười khì. "Đến tên bảo vệ gác cổng cũng suýt bị Shinichi gọi đi thì cảnh sát giao thông có là gì."

Bọn tội phạm đương nhiên không còn đường chạy thoát, chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ: "chết không kịp ngáp".

Ran đau lòng cởi trói và băng keo cho đứa con trai cưng, cô lo lắng kiểm tra xung quanh để chắc chắn con trai mình không bị tổn hại gì trong khi Shinichi đang âu yếm vỗ về cô công chúa nhỏ bên cạnh.

"Ba xin lỗi hai đứa. Đáng lẽ ba mẹ không nên để các con về nhà một mình." Shinichi hôn lên má Ann, dịu dàng nói.

Ann vẫn mỉm cười tươi rói. "Anh hai nói ba mẹ sẽ đến cứu tụi con mà. Ba mẹ lợi hại quá."

"Được rồi." Ran đứng dậy, nắm lấy tay Rei. "Cả nhà mình đi ăn tối nào. Gia đình dì Kazuha và dì Aoko đã đợi mình rất lâu đó."

Gia đình nhà Kudo lại quây quần bên nhau trong khi xung quanh là tiếng còi cảnh sát rùm beng, thông tin lan truyền làm cả nước chấn động.

"Mẹ ơi, con xin lỗi vì buổi chiều đã lén ăn vặt ở bên ngoài."

"Ồ, mẹ đã nói gì về việc đó nhỉ?"

"Con xin lỗi mẹ. Nhưng cũng vì anh hai vẫn đồng ý mua cho con đấy thôi."

"Ba sẽ không bênh con đâu nhé Rei."

"Con làm sao có thể chống lại được ánh mắt cún con của em cơ chứ?"

"Ba cũng vậy mỗi khi mẹ con như thế, Rei à..."

"Shinichi!!!!"

"Haha..."

"Ngày mai gia đình mình ra đảo chơi nhé, rủ cả Ari và Kei nữa."

"Hoan hô ba!"

Bầu trời đêm lại trở nên hiền hòa. Biệt thự nhà Kudo lại sáng đèn sau một ngày im ắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shinran