(TRANS) TẠI SAO EM LẠI THÍCH TÊN TRA NAM MINH DẠ NÀY
📌 *Đây chỉ là SẢN PHẨM được tạo ra do SỞ THÍCH CÁ NHÂN của một khứa ship YUNLU. ĐỀ NGHỊ CÂN NHẮC TRƯỚC KHI XEM. Nếu bạn KHÔNG THÍCH CP NÀY CÓ THỂ BỎ QUA, xin cảm ơn!
* Đây chỉ là FANFIC, tất cả những gì diễn ra trong fic ĐỀU LÀ GIẢ, LÀ GIẢ, LÀ GIẢ. . . . Chuyện quan trọng phải nói 3 lần, đề nghị KHÔNG LIÊN TƯỞNG ĐẾN NGƯỜI THẬT,xin cảm ơn.
* Sản phẩm này KHÔNG PHẢI LÀ HINT, xin hãy PHÂN BIỆT giữa ĐỜI THẬT và FIC
➫ KHÔNG YY QUÁ ĐÀ, ĐỂ TRÁNH GÂY ẢNH HƯỞNG ĐẾN 2 DIỄN VIÊN: LA VÂN HI - BẠCH LỘC và FANDOM YUNLU.
*****
La Vân Hi rất yêu Bạch Lộc và cũng rất hiểu cô, hai người ăn ý thậm chí có thể đồng thời mở miệng hát cùng một bài hát. Nhưng anh cũng không thể hoàn toàn hiểu và đồng ý với cô.
Đạm Đài Tẫn, Thương Cửu Mân, Minh Dạ, trong lòng Bạch Lộc yêu Minh Dạ nhất,về điểm này La Vân Hi chưa từng từ bỏ ý định xác nhận lại rất nhiều lần. Trong lúc quay phim anh rất siêng năng hỏi. Sau đó, lúc họp báo cũng hỏi bằng được đáp án, khi phỏng vấn, chấm điểm khi quét lầu, anh luôn không bỏ qua chuyện này.
Tuy rằng sau đó Bạch Lộc đã sửa miệng, nói rằng thích Đạm Đài Tẫn nhất, nhưng trong lòng La Vân Hi biết rõ, đó chỉ là để khiến bản thân vui vẻ, cô thậm chí còn không bịa được lý do, thế cho nên khi anh ở trước ống kính truy hỏi cô, cô đều ấp úng không có cách nào giải thích.
Không phải La Vân Hi đang cạnh tranh với chính mình, anh cho rằng anh giống với Đạm Đài Tẫn hơn, hắn đôi khi sẽ ngây thơ, thích đùa giỡn, nhưng kì thật điều hắn mong cầu không nhiều, hắn rất dễ dỗ dành, hết lòng vì thê tử của mình, vì bảo vệ thê tử mà có thể trả giá hết thảy.... Thật là một người đàn ông trung thủy và biết che chở, nhưng tại sao Lu Lu lại thích tên tra nam Minh Dạ đó?
Trong lòng Minh Dạ, thê tử của hắn chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu, hắn luôn không nắm bắt được cơ hội, luôn làm cho người yêu bị tổn thương, luôn có nhiều bất lực, không thể làm gì! Rốt cuộc Lu Lu thích hắn ta vì điều gì?!
Bạch Lộc cũng từng giải thích, nhưng cô dường như không thể giải thích rõ ràng được. Cô từng nói rằng, cô cảm thấy La Vân Hi rất giống Minh Dạ, trưởng thành và đáng tin cậy, phẩm chất cao thượng, luôn quan tâm đến người khác, tốt bụng và mạnh mẽ.... Nhưng cô thường xuyên bị La Vân Hi từ chối trước khi nói xong, anh bĩu môi vì không thích nói là giống Minh Dạ.
Bạch Lộc từ bỏ giải thích, quên đi, dù sao bạn trai cô cũng rất dễ dỗ, liền sửa miệng nói thích Đạm Đài Tẫn, anh liền lập tức cười lớn.
Bạch Lộc không còn là cô gái nhỏ nữa, cô không còn thích kiểu đàn ông nói: "Anh không yêu thế giới này, anh chỉ yêu em." cô bắt đầu cảm thấy thiên vị một người quá mức mơ hồ, mà giới hạn của nhân phẩm và tính cách mới là thứ có thể đảm bảo giới hạn cuối cùng của một người đàn ông sau khi thế sự thay đổi.
Cô không thể nói với La Vân Hi điều này. La Vân Hi, người có vẻ trưởng thành và chững chạc như một người cố vấn cuộc sống, bắt đầu có chút ngây thơ trong khoảng thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt, anh không thể nghe những lời này và sẽ chỉ dùng 'biện pháp' buộc cô phải thừa nhận rằng tình yêu của anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Tuy nhiên, sự bất đồng nhỏ này có lẽ sẽ không gây ảnh hưởng gì, đôi vợ chồng trẻ vẫn trải qua cuộc sống ngọt ngào.
Hôm nay La Vân Hi nghỉ quay phim, bởi vì ngày mai không có lịch quay nên có thể về nhà nghỉ ngơi một ngày. Hai ngày nay anh có tâm sự, nhưng lại không nói với người bên cạnh, trợ lý chỉ đoán có thể có liên quan đến Bạch Lộc, nhưng lại không dám hỏi.
Ai, anh trai có lẽ là vì trong khoảng thời gian này Lộc tỷ luôn bị ầm ĩ lên hot search hắc mà phiền não, tiểu trợ lý đoán vậy.
La Vân Hi mở cửa ra, nhìn thấy bên trong đèn vẫn sáng, trong bếp còn truyền đến một ít âm thanh. Anh đặt túi xuống và bước nhanh vào trong.
Trong bếp có một nồi nước đang sôi, không biết đã sôi bao lâu, La Vân Hi đưa tay tắt lửa trước. Bạch Lộc mặc một chiếc áo sơ mi rộng của anh, vạt áo che đến đùi, đang cúi người bỏ mấy gói đồ vào tủ lạnh, tóc vẫn còn ướt.
Nghe thấy tiếng động, cô đứng dậy quay lại, vui vẻ nói: "Anh về rồi! Em được nghỉ phép mấy ngày, mang hoành thánh đến cho anh!"
Những miếng hoành thánh nhiều thịt được chia thành nhiều túi ni lông và đặt trong ngăn đá. Một gói được đặt trên thớt, có lẽ là chuẩn bị nấu bây giờ.
La Vân Hi đi tới, duỗi tay ôm Bạch Lộ vào lòng: "Tóc cũng không lau khô, làm ướt quần áo của anh rồi."
Bạch Lộc càng thêm tựa đầu vào ngực La Vân Hi: "Ướt liền ướt thôi, không lau, quần áo của em bị anh làm ướt cũng đâu phải chỉ một hai lần đâu, keo kiệt!"
Nhớ tới cảnh tượng 'làm ướt', La Vân Hi bật cười, tiếng vọng từ lồng ngực truyền đến tai Bạch Lộc.
"Muốn nấu hoành thánh? Em gói hả?" La Vân Hi hỏi.
Bạch Lộc lắc đầu.
"Vậy anh không ăn nữa!" La Vân Hi cố ý chơi xấu.
"Phải không? Vậy cũng được." Bạch Lộc cười hì hì nói:" Vậy em sẽ đi nói với mẹ, anh không thích hoành thánh mẹ gói, bảo mẹ lần sau đừng gói nữa!"
La Vân Hi đưa tay chọc lên phần eo dễ bị nhột của Bạch Lộc: "Em đừng có mà hại anh! Anh kiếm được chút ấn tượng tốt dễ dàng lắm sao?!"
Bạch Lộc vùi đầu vào trong lòng La Vân Hi cười, dần dần yên tĩnh lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Cô không ngẩng đầu lên, La Vân Hi cũng không buông ra, vẫn ôm chặt cô.
Hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng thở dài, đưa tay vuốt tóc Bạch Lộc: "Lu Lu, đừng sợ...."
"Em không sợ...." Một giọng nói nhỏ nhẹ từ trong ngực anh truyền ra, cô không còn dáng vẻ hoạt bát thường ngày, mà có chút suy sụp.
"Mặc kệ em muốn làm gì, anh cũng sẽ ở phía sau em. Nhưng mà Lu Lu, bảo vệ em là trách nhiệm của anh. Rất hiều chuyện anh sẽ không quan tâm, em không cần phải hy sinh bản thân để bảo vệ anh, em có hiểu không?"
La Vân Hi nhẹ giọng nói, cúi đầu hôn lên tóc Bạch Lộc: "Bây giờ là thời kỳ quan trọng của em, Ninh An Như Mộng không biết khi nào sẽ phát sóng, những video đó.... "
Bạch Lộc đột nhiên ngẩng đầu: "Em không thể để anh mang tiếng xấu này được!"
Từ khi ở bên nhau, La Vân Hi chưa từng thấy qua bộ dáng nãi hung* lại cứng rắn như vậy của Bạch Lộc, nhưng cũng hết sức đáng yêu. Anh nhịn không được dịu dàng cười: "Loại tiếng xấu nào? Nói anh lợi dụng công việc chiếm tiện nghi của em, cho nên em đã để lộ ra đoạn clip em đáp lại anh?"
(Một từ thông dụng trên Internet, vẻ ngoài giận dữ của một chú chó sữa nhỏ mềm mại và dễ thương Nó thường được dùng để mô tả vẻ ngoài giận dữ của một số người trông giống trẻ con, có vẻ ngoài dịu dàng và dễ thương, nó không có nghĩa là họ đang tức giận.)
Anh còn cười! Bạch Lộc trong lòng cảm thấy chua xót, nhẹ giọng giọng nói: "Hơn nữa.... Hiện tại công chúng đối với em đã có ấn tượng nhất định, đến lúc đó Ninh An Như Mộng phát sóng, em còn phải phối hợp tuyên truyền, rất nhiều chuyện em cũng không có cách nào khống chế được.... Nhưng em không thể để cho người khác nói anh.... Nói anh là...."
"Nói anh là kẻ thứ ba?" La Vân Hi nhẹ giọng tiếp lời, Bạch Lộc nghe chính anh nói như vậy cũng cảm thấy không thoải mái, ngước mắt nhìn anh.
Biểu hiện nhỏ trên mặt cô như thế nào, La Vân Hi đều cảm thấy đáng yêu, ôm chặt Bạch Lộc vào lòng: "Em sợ anh bị Bình Đài ba ba* mắng thê thảm à? Lần trước em và anh ta bị chụp lén cảnh hậu trường, không phải vẫn luôn bị mắng sao? Lần này em hành động quá chủ quan, có lẽ sẽ bị mắng càng nặng hơn..."
(Bình đài baba là thuật ngữ gọi bố của nền tảng, đang khịa anti làm ra vẻ như là bố của nền tảng)
Bạch Lộc căm giận cách một lớp quần áo cắn anh một cái: "Anh vui lắm hả? Mắng chết em.... Bình Đài ba ba cũng mắng em, quản lý cũng mắng em, mỗi ngày đều có mấy trăm cái hot search, em cũng bị đủ đủ các loại fan mắng."
La Vân Hi nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tựa như đang dỗ dành một đứa bé: "Em không nên làm như vậy.... điều đó sẽ chỉ mang đến dư luận càng thêm phức tạp cho em, sẽ ảnh hưởng đến truyên truyền về sau, còn làm hỏng hình tượng của em, sau này em muốn lấy được kịch bản tốt cũng sẽ khó khăn hơn nhiều, giá trị thương mại của em cũng sẽ gặp rủi ro ...."
"Anh cũng biết.... anh cũng biết giá trị thương mại rất quan trọng, Không biết là ai nói sẽ sớm công bố chính thức, trực tiếp dọa cho mấy thương hiệu của người ta chạy mất rồi?!"
La Vân Hi trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Lu Lu, thực xin lỗi...."
"Xin lỗi cái gì?"
"Thật ra anh biết, khi anh nói muốn có một thông báo chính thức, em đã do dự. Nhưng mà, Lu Lu...." Giọng nói của La Vân Hi vô tình mang theo chút tủi thân: "Nhưng anh thực sự không thể kiềm chế được.... Anh chỉ không thể kiềm chế được việc muốn tuyên bố em là vợ của anh, nhưng anh cũng không muốn ép buộc em...."
"Em biết...." Bạch Lộc cười nói: "Em do dự, bởi vì em chỉ cảm thấy rằng anh đi được đến thời điểm này cũng không dễ dàng, anh nhanh như vậy liền tuyên bố có bạn gái, bạn gái còn là em, cái người bị mắng mỗi ngày này, anh sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều...."
La Vân Hi nắm vai cô, kéo cô ra một chút, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Lu Lu, anh không quan tâm được nhiều như vậy, anh sẽ không giống như Minh Dạ, luôn phải nhìn trước ngó sau, bỏ lỡ hạnh phúc chân chính. Nói trắng ra là, nhiều người như vậy đối với anh mà nói đều là người xa lạ, anh cũng không phải sống vì họ, đời này con người có thể nắm bắt được vài người chân chính tham dự cuộc sống của mình là đủ rồi."
"Em biết...." Bạch Lộc nhìn anh, ánh mắt chăm chú mà thâm tình, lần nữa nhẹ nhàng kiên định nói: "Thầy La, nhờ có sự chỉ dạy của anh, em cũng không còn là cô gái nhỏ bởi vì dư luận mà đau buồn, em cũng chỉ cần anh!"
Đôi mắt hoa đào của La Vân Hi hơi cụp xuống nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên quyến rũ. Anh chậm rãi nói: "Được... Cô gái nhỏ của anh, anh chỉ thuộc về em...."
Bạch Lộc không chịu nổi bộ dạng này của anh, rõ ràng không làm gì, chỉ hơi hạ giọng, nhưng ở một người đàn ông trưởng thành lại có chút gì đó quyến rũ. Cô ngẩng mặt hôn lên môi anh một cái, La Vân Hi lập tức tiến tới hôn lên môi cô, vừa chạm vào liền tách ra. Bạch Lộc nhịn không được ngượng ngùng cười, theo bản năng lại gần hơn muốn tiếp tục nụ hôn, không nghĩ tới La Vân Hi lại lui về phía sau một chút.
Hửm? Kỳ lạ! Chẳng phải anh ấy luôn là người theo đuổi những nụ hôn không ngừng nghỉ sao? Bạch Lộc chưa bao giờ gặp phải tình huống khi bầu không khí nóng lên hoặc khi cô muốn thân cận, La Vân Hi lại không chịu hợp tác. Cô nhướng mày khó hiểu nhìn La Vân Hi.
La Vân Hi vuốt ve eo nhỏ của cô, dùng sức kéo, khiến cho thân thể của cô áp sát vào mình, đôi mắt cụp xuống tạo cảm giác áp bách: "Anh trịnh trọng nói cho em biết, trong lòng anh em luôn là ưu tiên hàng đầu, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, em đừng có làm ngược lại, em lại không phải Tang Tửu, vì sao phải hy sinh chính mình!"
Không biết trong đầu nghĩ đến điều gì, có lẽ là thiếu nữ nào đó nói chuyện với anh khi anh còn là ca ca tri kỷ của cô, La Vân Hi lại cảm thấy khó chịu, thấp giọng phàn nàn: "Cái tật xấu hư hỏng gì đây! Tâm lý thích những tên tra nam rất dễ thu hút những kẻ cặn bã đó, em có biết không?"
Bạch Lộc cho rằng anh lại đang ăn dấm chua của Minh Dạ, chỉ cảm thấy buồn cười, người này sao lại gây khó dễ cho nhân vật của mình như vậy chứ?! Nhưng một người phụ nữ đang yêu sẽ vô thức có một số phẩm chất của người mẹ, với tâm lý dỗ dành một đứa trẻ, cô khéo léo đưa ra 'Tam đại pháp khí thu phục La Vân Hi': "Ai nha! Em đây không phải là tìm được anh rồi sao! Sao em lại tìm được một người đàn ông tốt như thế này chứ? Thầy La của chúng ta vừa chung tình lại cưng chiều vợ, là một người đàn ông vô cùng vô cùng tốt, tìm được thầy La rồi thì còn lo gì thu hút phải tra nam nữa!"
Vừa nói, cô vừa nắm lấy cánh tay La Vân Hi lắc lắc, dán vào ngực La Vân Hi, ôm thật chặt nói: "Anh còn giận hả?" Cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của La Vân Hi, đáng yêu nói: "Em còn chưa ăn cơm, nấu hoành thánh nhé!"
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Bạch Lộc hét lên: "Em đang đun nước!" Cô nhảy dựng lên chạy vào nhà bếp, lại bị La Vân Hi ôm eo giữ lại, "Chờ cô nàng mơ mơ màng màng như em, phòng ở của anh đều bị đốt rồi!"
La Vân Hi bế cô đi đến sô pha, ôm cô ngồi trên đùi mình. Bạch Lộc vỗ vỗ vai anh: "Anh không đói bụng sao? Nấu vằn thắn thôi!"
La Vân Hi cũng không buông tay, vẫn ôm eo của cô, thậm chí vùi đầu vò hõm cổ cô: "Đói a...."
Đói còn không buông tay? Thật không hiểu nổi. Bạch Lộc lắc lư đôi chân vùng vẫy muốn đứng lên,
La Vân Hi lúc này mới tiếp tục chậm rãi nói: "Đói mới không kịp nấu hoành thánh đó...." Anh nói xong đã há miệng cắn vào vành tai nho nhỏ của Bạch Lộc, mơ hồ nói: "Vào phòng ngủ, hay là ở chỗ này?"
Bạch Lộc suy nghĩ một lúc, mới nhận ra trong đầu người anh em này đang nghĩ đến thứ phế liệu màu vàng gì, đấm mạnh anh một cái: "La Vân Hi, anh đang nghĩ cái gì vậy!"
La Vân Hi cười thấp giọng nói: "Phòng bếp? Không phải là không thể.... "
"LA! VÂN! HI!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro