Tuyển tập truyện ngắn Tinhvặn: Story 7
Vĩnh hằng - Author: Tinh Vặn
Một ngày, một năm, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, một tỷ năm, triệu triệu triệu năm sau nữa . . .
Miễn là tôi còn thở, miễn là tôi còn ý thức, miễn là trái tim tôi vẫn đập, miễn là, tôi vẫn nhớ . . .
Tôi luôn luôn . . . nhớ anh.
Tôi mãi mãi . . . yêu anh.
Tôi còn nhớ lần đầu thấy anh trong thư viện, một nam sinh lớp trên bình thường trừ khuôn mặt khá hợp cặp kính cận. Bất giác tôi bị anh hấp dẫn, đứa lười học như tôi, cái đứa nhìn gáy bìa sách là ngáp ngủ thế mà ngày nào cũng chăm chỉ đến thư viện. Cái đứa hiếu động như tôi chịu đựng thư viện buồn tẻ thinh lặng. Cái đứa thích vui chơi như tôi lại ngoan ngoãn ngồi trong góc bàn đọc sách.
Chỉ vì . . . trong thư viện có anh.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên tiếp xúc. Anh và tôi đứng sau hàng kệ sách, các quyển từ điển chắn trước mặt hai ta. Mỗi ngày đến thư viện, tôi hay suy nghĩ vẩn vơ hàng trăm ngàn cách đối diện nhau, bắt chuyện với anh như thế nào, làm sao để quen thân. Nhưng tôi không ngờ cơ hội đến tình cờ và bất ngờ như thế.
Tôi chọn một quyển sách, cảm giác bên kia có lực kéo. Tôi nổi bướng lên, giật mạnh, quyển sách thuộc về tôi, sau đó . . . tôi thấy khuôn mặt cười đắc thắng của mình in trong đôi mắt anh.
Chẳng biết hai đứa quen nhau từ bao giờ, chẳng biết vì sao kể từ đó trong thư viện, hai đứa luôn chiếm một cái bàn nơi góc tường. Anh yên lặng đọc sách, tôi yên lặng nhìn lén anh.
Chẳng biết là người yêu từ bao giờ, chẳng biết hai bàn tay đan nhau từ giây phút nào.
Lần đầu tiên tôi biết, một nụ hôn sẽ làm người ta rơi nước mắt.
Lần đầu tiên tôi biết, tình yêu là nhói đau, trái tim thít chặt vì hạnh phúc.
Hai nam sinh, một tình yêu cấm kỵ, ngồi cạnh nhau trong thư viện, vai chạm khẽ vào nhau, mắt liếc trộm người xung quanh, ngốc nghếch nhìn nhau cười.
Mười sáu tuổi xuân, tình cảm ngây thơ vụng dại.
Người ta nói tình đầu khó quên.
Vì tình đầu rất đẹp cũng mong manh, vì tình đầu dễ tan vỡ, mà cái gì khiếm khuyết càng đọng lại nỗi tiếc nuối mãi mãi.
Tôi không biết nữa, nhưng đúng là tôi rất khó quên anh.
Tình đầu của tôi rất hoàn mỹ, vì khi anh ra đi là lúc hai đứa tình nồng, chẳng bao giờ cãi nhau, gặp mặt còn không đủ, khao khát nhau hơn bao giờ hết.
Tình đầu của tôi khiếm khuyết, vì . . . đời tôi vĩnh viễn mất anh.
Tai nạn xe chết tiệt, kẻ khốn nạn là tôi.
Lúc đó anh cứ đòi qua bên kia đường mua lon nước cho tôi giải khát. Tôi bảo bây giờ buổi chiều tan học, đường đông xe qua lại, nguy hiểm lắm. Nhưng anh đòi đi, tính tôi thì khuyên hai, ba lần mà không nghe là tôi mặc kệ. Tôi không ngờ hai vỉa hè cách nhau có năm mươi mét, cũng là bờ sông ngăn cách cuộc sống và cái chết, không ai có thể vượt qua.
Tôi nhìn chiếc xe tải lướt qua, anh ngã xuống trước mắt, tôi hận mình sao không mù lòa. Thật sự, sau chuyện đó có mấy lần tôi muốn móc mắt mình ra nhưng bị gia đình phát hiện ngăn lại, canh giữ tôi nghiêm ngặt như tù phạm.
Tôi hận mình vì sao không quyết liệt ngăn cản anh thêm nữa? Vì sao dễ dàng bỏ mặc? Nếu tôi ngăn anh lại, phải chăng . . . trong đêm tối tôi nằm trong vòng tay anh chứ không phải dưới ánh trăng lạnh lẽo?
Một năm, hai năm, ba năm, tôi chìm trong những suy nghĩ tiêu cực. Có một ngày tôi chợt nhận ra tóc cha đã bạc, mắt mẹ hằn nếp nhằn. Tôi đã làm gì? Chìm đắm trong tuyệt vọng, để người thân của mình đau buồn. Ha ha, tôi đúng là kẻ tồi tệ.
Tôi bắt đầu mỉm cười, ăn uống đầy đủ, đi ra ngoài hoạt động nhiều hơn, chăm chỉ học hành, kết bạn. Tôi vẫn cười, tôi cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp, mất đi một người nhưng bầu trời vẫn xanh. Tuy nhiên, một nửa trái tim tôi trống trơn, buổi tối tôi vẫn khóc, nước mắt cứ chảy, chảy mãi đến khi cạn khô không chảy nữa.
Những suy nghĩ về anh, những kỷ niệm về anh trước khi đi ngủ đã thành một thói quen. Tôi nghĩ thói quen này rất tốt, vì mười năm sau, tôi gặp hàng trăm khuôn mặt nhưng vẫn nhớ rõ mặt anh như in, dù anh đến bên tôi chỉ bốn tháng.
Tôi ra xã hội đi làm, gặp nhiều người, có gái có trai, có già có trẻ. Có cô gái mặt đỏ hồng tỏ tình, có con trai theo đuổi quyết liệt. Tôi thật sự nghiêm túc muốn chọn một trong số họ làm một nửa chia sẻ cuộc đời với mình.
Hắn là đối thủ nặng ký, cấp trên của tôi là một người đàn ông trưởng thành rất hấp dẫn. Cách hắn theo đuổi lãng mạng nhưng không sướt mướt, sang trọng nhưng không lòe loẹt. Hắn giỏi ăn nói nhưng chững chạc, hơn nữa hắn yêu tôi rất nhiều. Hắn gần như điên cuồng vì tôi, bỏ làm, bỏ hết công việc, dao động vì mỗi câu nói của tôi.
Người đàn ông tốt như vậy, người đàn ông yêu mình như vậy, quá hoàn hảo để làm bạn đời.
Cha mẹ tôi cũng thích hắn, từ cái chết của anh, nhìn những biểu hiện tiêu cực của tôi thì cha mẹ cho rằng tôi thích nam, có một đoạn thời gian còn chủ động giới thiệu nhiều người cho tôi quen để tôi quên buồn. Cha mẹ tôi khá thích hắn, thường mời hắn về nhà chơi, chế tạo cơ hội ở chung cho hai đứa. Hắn rất mạnh mẽ, còn bày mưu lừa tôi gặp cha mẹ hắn. Hắn cũng yếu đuối, hốc mắt ướt nước xin tôi cho hắn một góc nhỏ nhoi trú ngụ trong trái tim, xin tôi hãy thử yêu hắn trước khi phủ định tất cả.
Đã có lúc tôi dao động.
Mười lăm năm rồi, tôi đã qua tuổi ba mươi, anh rời xa tôi mười lăm năm. Lần đầu tiên gặp anh đến lúc anh ra đi chỉ vẻn vẹn nửa năm, thời gian quá ngắn, đủ để cột mốc mười lăm năm nhòa dần.
Bên hắn rất vui, nói chuyện hợp nhau, sở thích hợp nhau. Hắn mạnh mẽ đủ cho tôi dựa vào khi mệt mỏi, hắn hài hước chọc tôi cười.
Tôi chợt nhận ra giờ đây tôi đã quên mất khuôn mặt anh rồi. Có ánh sáng bao phủ mặt anh, tôi chỉ còn mơ hồ thấy nụ cười dịu dàng, nốt ruồi trên khóe môi tựa cánh bướm bay.
Nhưng . . . không được.
Khi hắn ôm siết tôi, khuôn mặt gần sát, hơi thở nam tính lẫn mùi thuốc lá thơm gần chóp mũi, tôi đã đẩy hắn ra.
Tôi thật sự rất cố gắng để bước tiếp, mở rộng trái tim cho ai khác ngoài anh vào. Hắn là một thí sinh rất nặng ký, tôi cho hắn cơ hội xóa bóng hình anh, tôi nghĩ hắn sẽ chiến thắng và giải thoát tôi.
Nhưng . . . không được.
Khi có người ôm chặt lấy tôi, định hôn tôi thì tôi mới nhận ra, nếu không là anh thì không được. Phụ nữ hoặc đàn ông, tình yêu của họ chỉ làm tôi thấy sợ hãi. Tình yêu của anh ngọt ngào tựa kẹo, nụ hôn của anh làm tôi say đắm, chạm nhẹ vào nhau, khẽ khàng cách lớp áo đủ làm tôi run rẩy, dư âm mãi mãi.
Tôi chợt nhận ra, bấy lâu nay tôi tự cho mình đã bình thường, thoát khỏi bóng ma âm u. Nhưng thì ra . . . tôi chưa từng để ai chạm vào mình, luôn giữ một khoảng cách với mọi người. Nên khi cánh tay hắn vòng quanh người tôi, cánh tay đàn ông rắn chắc không như vòng tay thiếu niên tuổi mới lớn, lại làm tôi chỉ muốn nhanh chóng đẩy ra, cách xa thật xa, buồn nôn muốn ỏi. Thì ra nếu không là anh, những người khác chạm vào sẽ khiến tôi muốn nôn.
Tôi đã rất cố gắng yêu hắn.
Nhưng . . . không được.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, dù tôi đã quên khuôn mặt anh, những ký niệm cứ nhòa dần, bị thời gian ăn mòn, nhưng yêu anh đã thành thói quen. Từ lần đầu gặp anh thì tôi đã yêu, từ chủ động yêu đến bất giác thói quen yêu anh, từng ngày từng ngày. Thì ra mười lăm năm nay tôi chưa từng ngừng yêu anh, không một ngày nào, không một giờ nào, không một phút nào, không một giây nào ngừng yêu anh.
Khi tình yêu là thói quen, dù đối tượng đã mất, đã ra đi, đã kết hôn, đã yêu ai khác, tình yêu đó sẽ không biến chất, không thay đổi với người còn lại.
Hắn nói tôi không phải yêu anh, tôi chỉ yêu bóng ma quá khứ, yêu hình tượng trong đầu tôi, hình tượng được tôi đắp nặn lý tưởng không có thật.
Có lẽ hắn đúng. Là anh thật hay anh ảo cũng được, tôi chỉ biết mình yêu anh. Cả đời tôi không chọn người nào khác ngoài anh nữa, hết cách rồi, tôi hết thuốc chữa rồi.
Một ngày, một năm, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, một tỷ năm, triệu triệu triệu năm sau nữa . . .
Miễn là tôi còn thở, miễn là tôi còn ý thức, miễn là trái tim tôi vẫn đập, miễn là, tôi vẫn nhớ . . .
Tôi luôn luôn . . . nhớ anh.
Tôi mãi mãi . . . yêu anh.
Vĩnh viễn.
End
00o Tinhvặn: Luôn ức chế khi thấy những câu chuyện A chết, B làm gì đó đau đớn vật vã khóc thương, nhưng rồi gặp C có những điều kiện ưu tú. Thế là người đã khuất dù 'còn trong tim' thì B vẫn chọn cùng C xây tổ ấm. Bởi vì C yêu B tha thiết, vì 'người kia đã khuất, người ở lại nên bước đi tiếp', C ưu tú như thế không yêu thì uổng (suy nghĩ của reader). Mình thì ngược lại, tình yêu của A và B là thuần khiết, và mình muốn giữ tình yêu đó mãi mãi.
Nếu có comt muốn cho họ có kiếp sau happy thì...mình sẽ suy xét viết thử xem ^^o0o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro