Câu Chuyện Thứ Tư : Phía Trước Là Bầu Trời
Dưới những tia nắng rực rỡ xuyên qua tán lộc vừng đang mùa thay lá, tôi vô tình đi qua một người, và rồi thanh xuân năm ấy tôi cũng vô tình đi qua một người.
Tôi được mời đến dự hôn lễ của Linh - một người bạn cấp ba đã từng thân thiết. Tôi biết mình sẽ gặp lại cậu ấy, tôi cũng biết cậu ấy có lẽ vẫn sẽ như hướng dương chỉ hướng về mặt trời.
Tôi từng cười nhạt khi có người nói thanh xuân của ai không mơ hồ, không phải vì tôi là một đứa sáng suốt mà bởi vì năm đó tôi vô tình quen biết Trạc Luân. Có những người đến khi ba mươi tuổi vẫn mơ hồ về con đường phía trước, có những người chỉ mười tám đôi mươi người ta đã biết làm gì với tình cảm với bầu trời thuộc về riêng họ.
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy. Trường cấp ba của chúng tôi rất rộng với khuôn viên đầy những cây cổ thụ xum xuê như muốn hút cạn hết sức sống của mọi vật xung quanh, đó là một ngày cuối tháng ba đầy gió, trên cây lộc vừng già cỗi với những chiếc lá vàng vọt, cậu ấy nằm trên cành lớn nhất lim dim ngủ với vẻ mặt tận hưởng như cây xanh quang hợp.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như lúc đó tôi vờ như không thấy cậu ấy, và sẽ chẳng có gì đáng nói hơn nữa nếu tôi không vô tình giẫm lên đôi giày bata trắng muốt của cậu. Thế là chúng tôi cứ trút bực tức lên nhau bằng một cách con nít nhất có thể, cậu ấy giẫm lại đôi giày bata trắng của tôi không thương tiếc, còn tôi thì vò tóc cậu ấy rối hơn tổ quạ. Rồi thì mọi thứ cứ diễn ra như tự nhiên vốn phải là như thế, bạn học nào đó mách thầy giám thị có người đánh nhau rồi chúng tôi cùng viết bản kiểm điểm cùng lườm rồi ghét nhau rồi trở thành những người bạn thân thiết.
Có lần cậu ấy khoác vai tôi cười thật tươi và nói:
- Hồi xưa nhìn thấy bà tui như nhìn thấy con nhỏ tui ghét nhất hồi cấp một. May cho bà là tui chưa xô bà té.
Tôi nhếch môi tỏ vẻ khinh khỉnh, không buồn liếc nhìn cậu ấy, hờ hững trả lời:
- Ông có biết tại sao chúng ta có thể từ thù thành bạn không, vì tui nhận ra tui với ông cùng một loại người, loại người mà thiên hạ hay nói là xấu tính xấu nết đó, biết chưa?
Bạn bè chơi chung đều nói chúng tôi là hai "thằng" bạn thân thiết đáng ngưỡng mộ kể cả lúc tà áo dài của tôi vẫn tung bay trong gió mỗi khi đứng cạnh cậu ấy. Nhưng tôi thì chưa bao giờ cho rằng giữa chúng tôi tồn tại cái gọi là "tình bạn".
Tôi vốn là điển hình cho kiểu người "mơ mộng đến mơ hồ" dù cái tính đanh đá một mất một còn của tôi vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt. Còn Luân ngoài mặt cọc cằn bên trong cọc cằn thì chỉ có định hướng tương lai của cậu ấy là khiến tôi không ngừng nể phục. Ngoài từng xem cậu ấy là kẻ thù số một thì trong lòng tôi cậu ấy là thần tượng, là mảng màu rực rỡ nhất một thời áo trắng. Nhưng cái đẹp thì thường để ngắm tốt hơn là để dùng.
Tôi vẫn cứ thế mơ hồ ở bên cạnh Luân suốt những năm tháng sau này, ồn ào, cãi vã, giận dỗi, quậy phá, cười đó, rồi khóc đó, cho đến một ngày trường tôi tổ chức Hội trại thường kỳ ba năm một lần. Vì tôi và Luân khác lớp, nhưng lại chung đội tuyển Anh nên đều được miễn tham gia công việc của lớp mà tập trung cho việc chuẩn bị tiết mục thi tài giữa các đội học sinh giỏi.
Nhóm chúng tôi chỉ có vỏn vẹn bốn người thay vì tám người như những đội tuyển khác, kịch không thể diễn, nhảy cũng không, đã vậy giọng đứa nào cũng như phá hủy thính lực của người khác nên càng không thể hát. Cuối cùng Linh quyết định chọn tiết mục nhàm chán nhất quả đất - trình diễn thời trang cây nhà lá vườn.
Tôi vốn đã nghĩ tiết mục này chẳng khác gì một màn tấu hài kinh điển. Thực tế lại càng chứng minh điều tôi nghĩ chẳng khác xa tưởng tượng là mấy. Trong lúc Luân và một bạn nam khác trình diễn trong trang phục "rừng rú" với hai cái vòng cỏ gấu trên đầu thì tôi và Linh lóng ngóng với bài thuyết trình về bảo vệ môi trường bằng tiếng Anh kỳ quặc với cụm từ "cái quần" được lặp đi lặp lại không dưới chục lần. Mọi người được một trận cười thoải mái và tất nhiên chúng tôi xếp cuối với phần thưởng là một phiếu giảm giá hai mươi phần trăm món ăn ở gian hàng các lớp.
Nhưng Luân không đi cùng mọi người mà kéo tôi ra phía sau trường học, nơi có cây lộc vừng già cỗi năm ấy và một khoảng trời bao la đầy sao lấp lánh. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao trước đây chị hai tôi nói hội trại là nơi tình cảm tăng phẩm cấp. Chỉ có điều việc đó không dành cho những người như hai đứa chúng tôi.
Luân nói :
- Sắp hết học kỳ một rồi, bà lo học, lo chọn khối, chọn trường thi đi, không thể lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ mà sống được.
Luân nói:
- Tui tính sau này qua Israel du học học ngành nông nghiệp, bà đi với tui không?
- Để hai đứa về làm vườn hả? Ông nhìn tướng tui đủ sức không?
Tôi nheo mắt cười cợt. Luân chỉ im lặng. Sau đó cậu ấy nói rất nhiều rất nhiều điều dông dài về cuộc sống, về nhân sinh hữu hạn về đủ thứ triết lý mà tôi chỉ muốn ngủ gật trên vai cậu ấy. Rồi cậu ấy trầm mặc dẫn tôi về, tôi mắt nhắm mắt mở cũng chẳng nhớ được chính xác Luân đã nói gì mà ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Sau buổi Hội trại đó, chúng tôi bị cuốn vào vòng xoay của học hành và thi cử. Sát hạch năng lực, tôi rớt, không đủ tư cách tham dự cuộc thi học sinh giỏi chính thức ở tỉnh. Có lẽ Luân nghĩ tôi buồn nên cố tình kéo tôi đi chơi, nhưng cậu ấy đâu biết rằng tôi chán ghét các kỳ thi đến hờn cả thế giới rồi.
- Bà có biết những lúc bà không đanh đá bà là một con người nhàm chán không?
- Giờ ông mới biết hả?
Luân dường như bất lực với tôi về nhiều thứ, có lẽ lần này cũng vậy, thật ra tôi còn bất lực với chính bản thân mình huống gì người khác, tôi chỉ nghĩ đơn giản sau này tôi sẽ làm điều mình thích, sống cuộc sống mình muốn, vui vẻ là được. Bây giờ không xác định thì ngày mai xác định, ngày mai không được thì ngày mốt, đâu phải ai cũng như cậu ấy luôn tranh thủ chạy đua với cuộc sống như thể có sống bao lâu cũng không đủ thế đâu.
Đang mím môi cúi đầu độc thoại thì Luân bất ngờ kéo tôi ra giữa con đường đông nghẹt xe cộ qua lại. Cậu ấy bảo tôi bước lên con lươn rồi đi vài bước thật nhanh. Dù chẳng hiểu gì nhưng tôi vẫn làm theo, kết cục chưa đi được ba bước đã ngã xuống đường. Cậu ấy vì đỡ tôi nên xây xát một chút. Chúng tôi bị người đi đường mắng một trận rồi kéo nhau vô quán trà sữa. Lúc này Luân mới nói, con đường tôi và cậu ấy đang đi giống như ban nãy tôi bước trên con lươn, chính là đang chông chênh như vậy, chỉ cần một phút không cẩn thận mọi thứ sẽ biến thành hành trình khó đoán, trắc trở sẽ càng nhiều hơn, mà trên thế gian này không ai dám chắc cuộc đời họ một đời bình yên.
- Vậy nên?
- Vậy nên bà hãy cẩn thận với cuộc đời bà, đừng tùy ý nữa, được không?
Mỗi lần nhắc đến vấn đề này cậu ấy luôn tỏ ra nghiêm trọng thái quá, tai nhất định sẽ ửng hồng, mắt nhất định lại tối thêm một phần, sâu thăm thẳm thêm một phần.
- Thế tui đi du học với ông nhé?
Tôi làm bộ cười xuề xòa.
Luân im lặng, kể từ đó tôi không nghe cậu ấy nhắc lại chuyện tương lai thêm một lần nào nữa. Chúng tôi vẫn cùng nhau học, cùng nhau tiến về phía trước theo cách chúng tôi muốn. Luân vẫn chăm sóc và quan tâm tôi, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác mình đã bỏ lỡ một điều gì đó.
Rồi thi đại học cũng qua, ngày lại ngày tháng nối tháng, năm liền năm. Luân mang theo lời hứa sẽ kết hôn cùng tôi nếu năm ba mươi tuổi hai đứa vẫn còn độc thân chôn giấu nơi cát bụi của miền đất Israel xa xôi. Còn tôi không biết từ khi nào luôn ôm ấp một hình bóng dong dỏng cao khuất dần giữa con đường chiều về nắng tắt và lòng tôi cũng dần tắt.
Năm ấy Luân đi thi, tôi trượt.
Năm ấy Luân đậu đại học. Tôi ôn thi lại.
Năm ấy Luân đi Israel du học ngành nông nghiệp cậu ấy yêu thích, tôi ở Việt Nam mở quán ăn và cặm cụi viết lách.
Năm ấy chúng tôi cứ mãi bận bịu tiến về phía trước mà quên mất chúng tôi đã từng có quãng thời gian êm đẹp như thế bên nhau.
Và bây giờ chúng tôi gặp lại trong đám cưới của Linh nhưng thanh xuân dang dở năm đó đã không ai có cách nào viết tiếp, mỗi người một số phận, không thể cứ mãi chấp nhất một ý niệm xưa cũ. Trong cái không khí chất đầy hạnh phúc hiện tại cậu ấy làm phù rể cho chú rể, bạn gái cậu ấy làm phù dâu cho cô dâu. Còn tôi chỉ là một người giữ mãi hình bóng chàng trai mặt trời để đi tìm một chàng trai khác, ví dụ như chàng trai mùa thu ấm áp sẵn sàng xoa dịu trái tim tôi. Vì như tôi vẫn hay đùa cùng cậu ấy,thanh xuân tươi đẹp chỉ là để trưng trong tấm kính thật dày, một ngày nào đó vui vẻ lấy ra xem lại rồi mỉm cười, thế là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro