Bố
Ông nhìn đoán chừng tầm ngoài năm mươi, quần áo luộm thuộm, cũ kỹ bạc màu. Ông nhìn chăm chăm vào cửa hàng, lóng nga lóng ngóng không dám bước vô.
"Chú ơi, chú có cần gì không ạ?"
"Cái đầm đó bao nhiêu đó cô? Tui mua cho con gái tui, nó mười tám tuổi. Hợp không cô?"
"Dạ ba trăm. Mẫu này hợp với mấy bạn nữ tuổi teen con chú đó. Chú vào xem thử nha!"
"Thôi, người tui bẩn, tui đứng ngoài đây được rồi"
Ông bước qua bước lại nhìn vào trong, nhất quyết không chịu vào
"Cô ơi, hôm nay tui hông mang đủ, ngày mai tui ra. Cô đừng bán cho ai nghe cô? "
"Cô giữ dùm tui nghe cô, mai tui ra thiệt đó nghe cô!"
"Mai là tui ra đó, tui nói là tui sẽ ra mua đó...!"
Ông cứ chần chừ như luyến tiếc không muốn rời đi, sợ cô nhân viên gặp người ưng sẽ bán luôn cái áo. Đi vài bước ông lại ngoảnh đầu căn dặn, đến khi bóng áo đơn bạc khuất dần sau con hẻm ngoằn ngoèo, cô dường như vẫn nghe văng vẳng từng câu hứa hẹn của ông.
Cô trở vào, cầm lên chiếc điện thoại, quay số. "Bố ơi, con nhớ bố! Giờ con đi đặt vé xe, mai con về..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro