Phó Hằng Tửu Ly: Chương 1
"A.. Haa.."
"Nóng quá.. Em nóng quá.. Ư hức.. Haa.. Aaa.. Chú ơi.. Hức.."
Bạch Bạch Bạch..
Tiếng da thịt chạm nhau vang lên giữa trưa hè yên ắng.
"Chút nữa thôi, ngoan".
"Không, không nổi nữa đâu mà chú ơi.."
Bạch Bạch Bạch..
"Cứu.. Ư.. Hức.. Cứu với.."
Phụt.
"Hừ.. Tôi ra".
Ôm người trong lòng đã xụi lơ sau nhiều giờ ân ái, âu yếm nhìn nhóc nhỏ toàn thân trần trụi túa đầy mồ hôi, khẽ liêm liếm.
...
Phó Hằng cùng người thương quyết định hè năm nay sẽ về quê một chuyến. Trước là trông nom nhà cửa lâu ngày khuất bóng, sau là xem như tự thưởng cho cả hai kỳ nghỉ thư giãn sau chuỗi ngày tất bận ở thành phố.
Vào hạ nên đường làng dưới quê càng thêm sinh động, cái gì nhìn vào cũng tươi. Tiếng chim hót dế kêu vào buổi trưa mang đến cảm giác yên bình khó tả.
Lòng lâng lâng ra lệnh chú người yêu mở cửa kính, ló đầu ra ngoài, tham lam hít hà mùi cỏ dại ven đường. Nắng chiếu rọi vào khuôn mặt thanh tú, ưu ái tôn lên nước da trắng hồng ánh nhẹ sắc vàng nhàn nhạt.
"Say nắng bây giờ, Tửu Ly".
"Kệ em!"
Không còn lạ gì tính khí cáu bẳn của nhóc con nhà mình, anh bất lực vươn tay nắm lấy những ngón tay nhỏ có phần đầy đặn thịt rồi xoa xoa, như thể một mệnh lệnh một lần nữa được đề ra phếch đầy mật ngọt dỗ dành.
"Em ghét chú".
"Ừm, tôi yêu em".
Hừ mũi một cái bỏ ghét đáp trả!
Đôi gò má phồng phồng, phiếm hồng trong phút chốc. Ngoan ngoãn thụt đầu vào trong nhưng vẫn hướng ra bên ngoài, che đậy sự ngượng nghịu thơm phức mùi sủng hạnh.
Đến nơi. Căn nhà thiết kế trông xưa hơn hẳn thời đại bây giờ. Sàn nhà được làm bằng gỗ bước đi nghe tiếng bịch bịch vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Ông bà đã mất, nhà này để không làm kỷ niệm, tuyệt nhiên Phó Hằng không đồng ý bán. Mọi năm khi có dịp rảnh dài ngày, anh sẽ về đây lau dọn, nom chừng. Chỉ hai năm đổ lại đây, vì bận xuyên suốt với cả tá công việc chốn công sở, cộng thêm em người yêu kém mình nhiều tuổi mắc phải covid nên chẳng dắt về được, đành trì hoãn đến tận năm nay.
"Phó Hằng.."
"Tôi đây, em làm sao thế?"
Phó Hằng hai tay đang cầm túi đồ đạc trong ba tháng sắp tới của cả hai, chuẩn bị xách lên gác. Vừa bước được hai bậc Tửu Ly đã rũ giọng kêu tên. Nghe thấy em gọi, anh lo lắng quay đầu lại, đáp lời ngay sau khi em vừa dứt câu.
Tửu Ly tay nào cũng trống, cả người nhẹ tênh như lông vũ, không cần phải xách nặng thứ gì. Đôi bàn tay nắm chặt một mảng áo, nhàu đến nhăn nhúm, cúi đầu hướng mắt về phía Phó Hằng mang theo chút phụng phịu:
"Em không muốn dọn dẹp đâu.."
Ôn nhu nhìn em, ánh mắt chất chứa yêu chiều. Bấy nhiêu năm quen em, dịu dàng trong mình, tất thảy từ ban đầu, căn bản đều đã dành hết cho Tửu Ly. Không phải động tay chuyện gì. Ở nhà được anh chăm như vua chúa, chỉ việc học rồi chơi, đêm đêm làm tình trả ơn, vậy là quá đủ rồi. Còn sợ em thiệt thòi nhưng đứng trước dục vọng dành cho người mình yêu thì.. Em ngoan ngoan, chịu thiệt chút nhé! Mỗi ngày anh sẽ cố gắng bù đắp cho em nhiều hơn hiện tại.
"Bé ngốc, trong tủ có một ít dưa lạnh đã cắt. Em ngồi ngoan ngoãn ăn là được".
Nhìn ông chú bị mình ức hiếp thành ra bộ dạng gì rồi, trong mắt ánh lên một tia đắc thắng, nhưng cũng cảm thấy chua xót vì quả thực ông chú chịu đựng thật giỏi!
"Nhưng.. Sợ chú mệt.."
"Không mệt, tôi dọn xong, chơi em đến đêm còn dư sức".
Bùm.
Ngượng chín mặt đến nổ xì khói, Tửu Ly mấp máy tính chửi nhưng lại thôi, xoay người phớt lờ anh, vờ như chưa nghe. Ông chú mỗi khi lên giường, hệt như thú dữ, càng chơi càng hăng, không biết mệt là gì, vẫn nên né né.
Cười một cái, nhìn thỏ con chạy trốn.
Thật hết cách với em.
...
"Chú ơi, chú ơi!"
Chưa thấy mặt đã nghe thấy giọng, Tửu Ly la toáng lên tìm ông chú của mình.
"Tôi ở đây, sau vườn. Ra đây với tôi".
Phó Hằng nói vọng ra.
Bịch Bịch..
"Ông xã.."
"Em làm sao?"
"Dưa.. Hết mất rồi.."
"A.."
Phó Hằng lúng túng nhìn em, không biết xử lý chuyện này thế nào. Tửu Ly nhà anh đúng là rất hay làm nũng, dựa dẫm phụ thuộc ông xã, nhưng gần đây độ dính người, ỷ lại của bé, ngày càng đặc hơn, dày hơn.
Hức..
Tửu Ly mếu máo, nhìn Phó Hằng như chờ đợi điều gì đó.
"Đừng khóc.. Em còn muốn ăn?"
Đáp lại là cái gật đầu dứt khoát.
"Được, tôi mua về thêm, chờ tôi".
"Không! Đi cùng ông xã.."
Bất lực nhìn em, cũng không phải là không được. Nhưng trời nắng quá, người ta sợ em say nắng lại bệnh. Tửu Ly vốn bệnh rất dai mà.
"Không được sao..?" Tửu Ly xìu giọng.
"Tôi đi lấy ô, trời nắng".
"Hì, nhanh nhé chú".
...
Sau một hồi lội bộ đến chợ, rốt cuộc cả hai đã lựa mua được tổng năm quả dưa hấu, to nhỏ đủ cả.
Tiện thể.. Tiện thể Phó Hằng nhân lúc nhóc con không chú ý, sải bước thật nhanh vào hiệu thuốc nhỏ, mua một hộp que thử thai.. Vì nếu biết được anh nghi ngờ nhóc con có thai, sẽ nổi đóa giận dỗi.
Thật ra Tửu Ly là một người song tính. Tự ti mặc cảm là bốn từ dùng để diễn tả con người em trước đây. Nhưng khi gặp được ông xã, yêu chiều, nâng niu, Tửu Ly đã không còn phiền hà về vấn đề cơ thể. Hằng đêm nỉ non khen em gợi cảm, câu hồn ông xã mất rồi. Cầu xin được thao nát nơi huyệt nhỏ của em.
Vì tỷ lệ người song tính mang thai là rất ít. Xương chậu nhỏ nên việc mang thai là khả năng cực kỳ thấp. Nhiều lần khi khoái cảm cực hạn, nhận thức mơ hồ, Tửu Ly luôn miệng năn nỉ chồng chơi trần, không thể có em bé đâu. Chồng mà không thuận theo Tửu Ly liền khóc lóc ăn vạ, tháo bao chơi trần thì mới chịu làm tiếp.
Vốn nghĩ chuyện em mang thai là không thể nên cũng thoải mái chơi đùa vô độ. Bây giờ dấu hiệu của người có em bé ngày càng rõ, vừa hạnh phúc vừa lo sợ.
Tửu Ly nhà anh tính tình cáu bẳn, khó ở là thế nhưng thực chất nhạy cảm, e dè. Sợ rằng nếu có, hoảng sợ chạy trốn, tiêu cực đủ điều.
Nhưng nếu quả thật Tửu Ly sợ hãi không muốn, anh nhất định nghe theo. Mang thai đã khó, sinh đẻ lại còn nguy hiểm hơn. Anh dĩ nhiên muốn chúng ta có con nhưng an toàn của người anh yêu vẫn là trên hết.
...
Chiều đến, khi đã dọn dẹp xong, trời cũng nhá nhem tối dần. Cả hai tắm rửa sạch sẽ ngồi vào bàn ăn. Suốt buổi, Phó Hằng ra sức dụ dỗ Tửu Ly uống nước nhiều một chút. Chốc nữa tiểu ra, sẽ lén em thử xem thực hư thế nào.
"Uống nước".
"Ưm.."
Chưa kịp trả lời đã bị Phó Hằng đút uống.
Ực.
"Uống uống uống, đã bao nhiêu ly rồi? Không uống! Không muốn nữa!"
Biểu tình hùng hổ là thế, nhưng đối diện với cái nhìn uy lực của Phó Hằng, Tửu Ly dè dặt im lặng. Không khí đột nhiên yên ắng đến nặng nề.
Ông chú hôm nay làm sao thế? Làm loạn muốn chống lại em sao?!
Hức..
Phá tan cái bầu không khí đầy khó xử kia là những tiếng nấc lớn dần. Những giọt nước từ trong mắt nhóc con thi nhau chảy xuống rơi tong tong vào cốc nước trước mặt.
Vẫn không ngừng khóc, bé nhà cảm thấy uất ức lắm rồi. Đây chính là hết thương nên chẳng còn nhu hòa như trước!! Chắc chắn là vậy đấy, chú thối!!
Phó Hằng thấy người yêu rơi lệ, đau lòng bối rối dỗ dành:
"Đừng khóc.. Tôi không đòi em uống nước nữa, có được không..?"
"Cóc thèm khóc. Chú bắt nạt em.."
"Tôi sai rồi".
"Uống uống uống, đã bảo không uống rồi kia mà.."
"Chỉ là.. Tôi.."
"Tôi sao hả? Chú muốn ép em uống nước đến căng bụng luôn rồi. Hức.."
"..."
"No rồi, em hết muốn ăn rồi".
"Em.. Tôi sai rồi".
"Biết rồi".
"Đừng giận".
Tửu Ly không nói nữa, trực tiếp đứng dậy, nhưng không phải là đi ra khỏi bếp. Em bước lại phía Phó Hằng, ngồi lên đùi anh. Nhìn thấy bộ dạng khác thường. Uy lực nam tính, quyến rũ lạ kỳ. Cũng không biết vì sao, nhu cầu tình dục của mình ngày càng nhiều hơn nhưng em biết hiện tại, trông chú thế này, chỉ muốn bị thao thôi.
Không nhiều lời mà hôn lấy ông xã. Tửu Ly muốn chú.
Tiếp nhận nụ hôn, lưỡi quấn lưỡi, đảo vòng liên hồi, nhóp nhép tiếng nước bọt.
"Haa.. Ông xã.. Em muốn làm tình.."
"Tửu Ly à.." Phó Hằng nuốt khan. Sớm đã cương cứng nhưng vì sức khỏe của em, tạm thời tiết chế.
"Thao em đi mà.. Ông xã.. Chơi em đi.." Tửu Ly khiêu khích chồng, mông cà cạ lên đũng quần đang bao bọc lấy dương vật to cứng đã nhiều lần chịch cậu đến hồn phiêu phách lạc.
"Hưư.. Em à.." Chút lý trí cuối cùng không cho phép anh đè nhóc con ra, cởi sạch quần áo. Chịch thả rong khắp nhà.
"Em.. Tới rồi.. Đâm em.. Ông xã.."
Phựt. Lý trí gì nữa, vứt đi.
Bàn tay nổi gân xanh bắt đầu vén áo em lên, để lộ vòm ngực căng tròn đầy đặn. Thoạt nhìn không giống bầu vú của nam nhân, mà giống bầu vú nhỏ nhỏ của nữ nhi hơn.
Tửu Ly biết điều ngậm lấy áo mình. Tay Phó Hằng đùa cợt xoa xoa vú em, búng búng vài cái.
"Aa.. Sướng quá.. Ông xã.."
"Em nói xem, nơi này, có sữa không, vợ dâm?"
"Có.. Có mà. Núc nó đi, bú vú em.."
Phó Hằng đáp ứng vợ ngoan. Cúi đầu ngậm lấy núm ti hồng. Lúc thì núc mạnh lúc thì le le lưỡi trêu đùa.
Vừa đau vừa sướng, Tửu Ly chủ động ưỡn ngực về phía trước. Hai mắt trợn ngược lên, lè lưỡi thở hồng hộc như chó cái động dục.
"Em sướng quá.. Chú ơi".
"Sữa vợ ngon quá, mau cầu xin chồng thao em".
"Ưm.. Haa.. Ch- chồng thao nát em đi. Em là bồn chứa tinh hư hỏng.."
Phó Hằng bị kích thích, Tửu Ly cũng biết điều đó. Chủ động nhướng mông cong để Phó Hằng móc con hàng của mình ra.
Dương vật bật ra đánh bép vào mông tiểu đĩ dâm. Rên lên đầy thỏa mãn, mắt nhuốm dục, đầy mong chờ nhìn chồng.
"Anh muốn chịch em".
"Aa.. Em muốn chồng chịch em đến đái, sướng lắm.."
Nói rồi cả hai lại môi chạm môi, tay sờ soạng. Phó Hằng lần từ nhũ hoa xuống bụng. Ấn xoa nhịp nhàng, đúng thật là so với ngày trước bụng bé nhà có tròn và mập mạp hơn.
"Đừng.. Chú ơi.. Đừng có sờ bụng.. Xấu mất rồi.. Ư.. Hức.."
Đột nhiên bị xoa nắn nơi bụng mỡ, Tửu Ly bắt đầu hoảng loạn, không muốn ông xã dòm ngó, để ý đến chỗ thừa thịt này.
"Bảo bối, em nói xem có thể có em bé không?"
"Ư.. Chú ơi.."
Ngại ngùng Tửu Ly vùi mặt vào cổ chồng nhõng nhẽo. Phó Hằng rất hay trêu khi làm tình, nhưng cứ mỗi lần trêu đến việc có em bé Tửu Ly như bị bật trúng công tắc, nhũn thành bột mềm, mếu máo trốn chạy.
Phó Hằng không tha, muốn em đối diện và chấp nhận vì nhỡ thật Tửu Ly có em bé..
"Không trốn, tôi làm em đến thụ thai".
Cắn răng nhịn ngượng, không biết để mắt vào đây. Tửu Ly vô ý nhìn xuống nơi dương vật to dài. Không nhịn được, em cầm nó trong tay. Mắt long lanh, cảm thán:
"To quá.."
"Của em tất". Trấn an người yêu, Phó Hằng hôn nhẹ lên tóc, âu yếm pha màu dục vọng nhìn Tửu Ly thật lâu, thật kỹ.
Tuy là con trai nhưng lại mỹ miều đến lạ. Mắt cáo sắc sảo, mày thanh không quá rậm, mũi thon cao nhẹ cùng đôi môi căng mướt. Chịu không nổi trước nhan sắc này, anh liếm láp một bên má rồi cắn yêu mấy cái. Đưa tay vén những sợi tóc rũ xuống đọng lại mồ hôi ấm nóng.
"Tôi hận không thể nuốt chửng em".
"Haa.. Chú ơi".
Dương vật căn chuẩn nơi huyệt nhỏ sớm đã ướt nước rồi đâm vào lút cán. Tay giữ chặt eo Tửu Ly, anh ấn xuống không cho bé vợ có cơ hội nhấc mông lên, thoát khỏi hung khí tình thú này.
"Sâ.. Ặc.. Sâu quá.. Haa.. A.. A.. A.."
Lên xuống dứt khoát, đâm thúc mạnh mẽ. Tửu Ly không theo kịp tốc độ chỉ biết ngước mắt nhìn lên trần nhà, thè lưỡi thở dốc. Nước dãi chực trào, khóe mắt đọng nước.
Nghĩ đến chuyện mình chơi em có con rồi. Phó Hằng phi thường phấn khích.
Chậm dần lại, anh nhẹ nhàng ra vào sau những cú thúc trời giáng. Lấy tay liên tục xoa nắn nơi bụng sữa múp múp. Yêu chiều trêu chọc.
"Bụng em bây giờ.. Yêu thật đấy".
"A.. A.. A.. Bị chồng chơi.. Sướng quá.. A.. A.. Haa.. Ứ.."
Không còn nhận thức được gì, liên tục rên rỉ những lời thật lòng.
"To, to quá. Chịch chết em đi.. Ư.. Ư.. Ưm.. Hưm.."
Tửu Ly nói bao nhiêu từ là bấy nhiêu cú thúc giáng xuống nện thẳng vào huyệt xinh.
"Ừ, tôi chịch chết em. Đĩ dâm".
"Đĩ..? Ư.. Hưư.. Đúng rồi.. Đĩ dâm.. Em là đĩ dâm thiếu đụ.. Sướng quá.. Sướng quá.. Ư.. Ư.. Hức.."
"Lồn em sướng quá. Lồn học sinh sướng quá. Tôi muốn chịch lồn lẫn đít em".
"Cặc chú to.. Em sướng.. Haa.."
Nói rồi Phó Hằng lấy tay đâm chọc vào lỗ đít nhỏ. Vừa chịch lồn em vừa thủ dâm nơi lỗ đít.
Khoái cảm nhân đôi, Tửu Ly rên rỉ đến ứa nước mắt, sung sướng la lớn:
"A.. A.. A.. Thật sự bị thao nát hai nơi.. này.. Ư.. A.. A.. A.."
Càng lúc càng nhanh, Tửu Ly bắt đầu cảm thấy không ổn, liền nói gấp gáp:
"Ch- chú ơi. Khoan.. A.. Khoan đã.. Em thấy.. Ư.. Thấy lạ lắm.. Chú ơi.."
Phó Hằng không nghe lời, nhanh hơn nữa.
"Em nói.. Ặc.. Dừng.. Lại.."
Chú ta hôn má em một cái thể hiện "tôi nghe thấy rồi" nhưng vẫn không chịu ngừng.
Đột nhiên bắn thẳng lên mặt chú là một thứ chất lỏng có mùi khai khai. Nhưng với chú lại thơm và quyến rũ lạ kỳ.
"Tiểu.. Em lỡ tiểu.. Mất rồi.. Ư.. Huu.."
"Ngon lắm, đái vào miệng tôi".
Đưa lưỡi liếm vệt nước tiểu bị bắn dính trên môi, hưởng thụ liếm láp.
Nói lời đó không hẳn để dỗ dành Tửu Ly hết ngượng, thật sự anh yêu bé đến phát cuồng, đến cả nước tiểu của bé, vẫn có thể uống.
Nâng Tửu Ly đứng dậy, vịnh chắc hai chân vì em đang đứng trên ghê, ra lệnh:
"Đái đi, vào miệng tôi".
Ưỡn người về phía trước vừa hay cậu bé thân dưới vừa vặn đối diện nơi miệng Phó Hằng. Tửu Ly xấu hổ che mặt.
"Em.. Vừa tiểu rồi mà.."
Nhìn dương vật nhỏ run run giữa không trung, Phó Hằng liếm môi:
"Vậy thì, xi đái cho em?"
Nói xong liền bắt đầu xi đái, nhìn dương vật run hơn, có khi giật giật.
"Sẽ.. Hức.. Sẽ lại tiểu ra mất.."
Bé nhỏ bất lực nhìn cu mình, chuẩn bị tinh thần sẽ lại bắn tiểu một lần nữa..
"Haa.. Sắp.. Sắp tiểu.."
Nghe vậy, Phó Hằng không chần chừ há họng, đưa đến gần nơi dương vật vợ.
"Tôi sẽ uống thật ngon miệng".
Dứt câu, Tửu Ly bất giác ưỡn mông giương cu về phía trước đái xè xè vào miệng ông xã.
Mùi nước tiểu khai nồng xộc vào cánh mũi và vị giác. Phó Hằng không hề ghét bỏ, hứng trọng đến giọt cuối cùng. Nuốt ực không chút do dự, xử lý xong số nước tiểu trong họng, anh còn tiếc nuối núc lấy đầu khấc hút hút, hy vọng sẽ còn một ít rỉ ra.
"Hết rồi mà.."
"Thèm nước em đái, ngon.."
Nhìn cậu bé của Tửu Ly nhỏ nhỏ thon thon, trông như của những chàng trai mới lớn, quả thật rất đáng yêu. Không còn gì bên trong nên sớm đã xìu xuống. Bủn rủn tay chân, Tửu Ly ngã vào lòng Phó Hằng, thiếp đi.
"Tôi còn chưa ra.."
Bất lực ôm em, Phó Hằng cũng quên rằng..
Tôi còn chưa thử thai giúp em. Haizz..
...
Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro