Người em thương
Mặt trời đã lên cao
Cánh gió sớm bay vào
Bay bay trong chiếc áo
Mái tóc đen chao chao
Anh dịu dàng như gió
Lòng em cứ xôn xao.
"Mái tóc em dài ghê
Anh búi hộ em nhé"
Anh mỉm cười nói nhỏ
Rồi hôn lên tóc em.
Ôi người em thương ơi
Bàn tay anh gầy quá
Em bắt anh ăn nhiều
Anh cười rồi anh nói
Rằng em quá âu lo.
Ôi người em thương ơi
Anh có biết tim em
Đã trao cho anh tất
Anh là lẽ sống đấy
Là hy vọng đời em
Là ngọn lửa trong em
Sẽ không bao giờ tắt.
Hỡi người em thương ơi
Anh mong manh quá đỗi
Như là áng mây bay
Như là ngày nắng hạ...
Xin đừng rời xa em
Đừng bỏ em một mình.
Người em thương ôi thôi
Em quá thương anh rồi
Em không cho anh đi
Em sẽ giữ anh lại
Em không cho ông trời
Ông mang anh đi đâu
Hỡi người em thương nhất
Anh hãy cố gắng lên
Em sẽ luôn ở bên
Ở bên anh anh mãi mãi
Cho dù trời nắng cháy
Cho dù tuyết có rơi
Hỡi người của em ơi
Anh hãy tin hãy tin
Lòng em chỉ có một
Một bóng hình anh thôi.
Hà Nội, 4/5/2007
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro