Part 1
NÀNG TIÊN CÁ!
Henric Haino
Phút cuối cùng em chẳng nói gì đâu
Chẳng thể nào nói được
Trái tim hồng sắp tan thành bọt nước
Thế là sóng biển lại đón em về
Ở ngoài kia rạng đông đang mỉm cười
Anh thức dậy thì em không còn nữa
Biển vỡ ra như lòng em đã vỡ
Sóng đớn đau cuộn lại đón em vào
Hạnh phúc đớn đau, hạnh phúc ngọt ngào
Em xin nhận những gì cay đắng nhất
Để giữ lại tình yêu không thể mất
Gió lạnh ơi, hôn anh nhé hộ em!
Em biết rằng không thể nói gì thêm
Khi tất cả chỉ còn là vị mặn
Trước mắt em ánh bình minh vụt tắt
Mặt trời của em sáng dưới đáy biển sâu
Chẳng tượng đài nào nói hộ em đâu
Khi trái tim em, anh chưa hề biết tới
Không ai tạc được trong lòng đau nhức nhối
Tháng năm trôi không giúp em dịu bớt cõi lòng
Em đến bên anh không một chút ngập ngừng
Và ra đi không hề ân hận
Giọt nước mắt tan vào biển mặn
Quên em đi, đừng vương vấn vì em
Em chết đi, tình yêu vẫn lớn
Vẫn sống dành mãi mãi cho anh
Và nếu suốt cuộc đời em vẫn chưa nói hết
Biển sẽ nói cùng em, sóng sẽ nói hộ em...
Em là ...
HenRic- HaiNơ
Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành
Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống
Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh
Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả
Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông
Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm
Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi ?
Bài thơ số 28
( tập thơ:NGƯỜI LÀM VƯỜN)
Rabindranath Tagore
Đôi mắt băn khoăn của em buồn
Đôi mắt em muốn nhìn sâu vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em
Anh ko giấu em một điều gì
Chính vì thế mà em ko biết gì tất cả về anh
Nếu đời anh chỉ là viên ngọc
Anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
Và xâu thành một chuỗi
Quàng vào cổ em
Nếu đời anh chỉ là một đoá hoa
Tròn trịa dịu dàng và bé bỏng
Anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc em
Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó
Em là nữ hoàng của vương quốc đó,
Ấy thế mà em có biết gì về biên giới của nó đâu
Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng thinh phản chiếu nỗi niềm u ẩn
Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui sướng khổ đau của nó là vô biên
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
Tương tư (Đỗ Phủ- Trung Quốc)
Hoa hoa lá lá rụng bời bời
Không thấy chàng ngày nhớ chẳng nguôi.
Gan ruột xót xa dường muối xát
Lệ rưng chưa đọng đã tuôn ơi.
Mình ta một tấc lòng
Không ai cùng để ngỏ
Gió cuốn mấy tầng không
Với trăng ta bày tỏ.
Ôm dàn lên lầu cao
Lầu cao tràn ánh nguyệt
Chưa dứt khúc tương tư
Lệ nhỏ đàn dây đứt.
Người ta bảo Tương sâu
Chưa bằng tương tư đâu
Sông sâu còn có đáy
Tương tư lại không bờ
Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau mà không thấy
Cùng uống nước sông Tương.
Mộng buồn bay chẳng đến
Chỉ chết mới gặp nhau
Tương tư ta khổ đau
Có tương tư mới biết.
Tương tư, tương tư, ôi tương tư!
Tương tư dằng dặc, ôi vô tận!
Sớm biết yêu thương lòng mang hận
Thà buổi ban sơ cứ hững hờ. (Nguyễn Đôn dịch)
Gửi phương xa (Lý Bạch -Trung Quốc)
Người đẹp còn đây, nhà đầy bông
Người đẹp đi rồi giường bỏ không
Giường không, đệm cuốn, nào ai ngủ
Nay đã ba năm hương còn xông.
Hương thơm, thơm không dứt
Người đi, đi không về
Nhớ nhau lá vàng rụng
Rêu biếc sương dầm dề.(Nguyễn Hữu Bổng dịch)
Không đề (Trần Mỹ Dung -Trung Quốc)
Chén xuân chan chứa bao tình
Cỏ thơm xơ xác, con oanh thẫn thờ
Sớm mai chàng đã đi chưa
Xin đem nước mắt làm mưa giữ chàng. (Nguyễn Bính dịch)
Còn tiếp 💜💜💜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro