ĐÊM BUỒN
Đêm của người ta là những giấc say nồng
Của riêng mình tôi là nghẹn ngào dòng lệ
Thao thức trọn canh từ lâu rồi vẫn thế
Vì bận nhớ mong một kẻ cuối phương trời
Hạnh phúc người ta gắn lên những nụ cười
Giống như ngày xưa của tôi-giờ đã mất
Bởi những tin yêu ngọt ngào chân thật
Người đã lỡ tay làm rơi vỡ mất rồi
Tâm hồn bây giờ chỉ là khoảng lặng trôi
Như giọt nắng thu cuối chiều dần lịm tắt
Ráng đỏ hoàng hôn như nỗi buồn đôi mắt
Hiu hắt cõi lòng quặn thắt một niềm đau
Khoảng cách vô hình bắt ta phải xa nhau.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro