CÔ ĐƠN
Em đợi anh về cũng đã mấy mùa trăng
Đôi mắt quầng thâm, đêm lệ tràn ướt gối
Những lúc ốm đau, không ai thăm, ai hỏi
Vò võ một mình chẳng biết nói năng chi
Mấy đứa con thơ chúng có tội tình gì
Đang tuổi lớn khôn cần tay anh dìu dắt
Sao anh vô tâm nỡ làm lên chia cắt
Chúng vẫn cười vui nhưng em biết chúng buồn
Hàng cây trước nhà lá úa chẳng ngừng tuôn
Phủ dấu chân quen, sầu dâng đầy ngõ vắng
Mỗi chiều hoàng hôn em đứng đây thầm lặng
Mơ bóng dáng anh đang cõng nắng xuân về
Biết đến bao giờ mới tròn chữ phu, thê
Cám dỗ vây quanh, đời bon chen mỏi mệt
Em sợ một ngày niềm tin em sẽ chết
Bởi phận yếu mềm, mạnh mẽ mãi được đâu
Anh hãy trở về..anh nhé...dẫu đớn đau...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro