[Thơ Việt] Nhạc dạo thanh xuân
Gió lụa thổi xanh trong màu mắt biếc
Chảy nhựa trong những khoảng đời riêng tôi
Để biết bụi vốn không phải là bụi
Để biết buồn không phải là buồn thôi.
Tôi buộc mình vào những tầng mây trắng
Buộc những tiếng chim, với câu hát, cõi lòng
Cố đưa tay đi tìm ngày thơ mộng
Rồi buộc lòng trên cõi trốn (*) mênh mông.
Có nỗi buồn cho ngày không kịp khóc
Cứ nhức nhối và dằn vặt, đơn côi
Không lối thoát, rồi tôi đành im lặng
Đến một ngày, tôi không nhớ là tôi.
Rồi ngày ấy trong tôi như dậy sóng
Dậy sóng yêu bởi vạn kiếp con người
Lặng đưa hương như hoa và như gió
Rồi tôi yêu, nhưng không phải cho tôi.
Khi mỗi bước là bước dài cảm xúc
Lòng tôi đau nhưng dậy nỗi tự hào
Cho đến ngày tôi không còn nhận rõ
Nước mắt ai đã khóc đến vì tôi?
_Go_ 16/10/2018_
(*): có thể hiểu như trốn chạy nỗi buồn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro