[Thơ Việt]...
Đèn điện kia thắp trên đầu ngọn gió
Phả dịu dàng trên nền đất xanh lam
Nơi giọt sương còn rụt rè ngơ ngác
Thì trăng kia đã bật tiếng lên đàn.
Đàn khúc ca có một người nghe rõ
Nhưng dịu dàng giấu trong cõi mênh mang
Ngẩng đầu lên nhớ ánh sáng thiên đàng
Cuối đầu xuống chỉ thấy lòng toang hoác
Chân không còn giữ trên nền đất lạ
Mưa không còn nhiễu trên mí mắt em
Môi không còn giữ bao lời mơ mộng
Và trái tim như gió lúc đêm về
Thổi ùa vào trong nền sương lạnh giá
Bám trụ vào trên những phiến lá đa
Nơi thành phố có toà nhà san sát
Và mèo con kêu ngao ngán trước nhà.
Nơi thành phố giữ bao con người lạ
Tấp nập và phồn thịnh cõi xa hoa
Nhưng biết đâu dưới bầu trời lạnh giá
Chân tình ai sẽ về với chúng ta?
_Go_8/12/2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro