Thói quen
Có những giây phút lòng ta trống rỗng
Chạm vào vật nhưng lại tưởng hư không
Làm hồn tôi lửng lơ và ký ức liền đến
Tuy không u buồn lại cũng chẳng mấy vui.
Vì sao thế? Cảm xúc cứ mãi trôi
Trôi vào hư không nhưng cũng chìm vào lồng ngực
Trôi đến tương lai cũng trôi về quá khứ
Cảm xúc trái ngược lại hoàn mỹ quyện vào nhau.
Ngày qua ngày tôi trở nên quen thuộc
Quen với cô độc với tháng năm đằng đẵng
Quen với con đường chỉ mình tôi bước đi
Quen với lửng lơ hư không không bờ bến.
Nhưng rồi tôi vẫn thấy đời tôi rất ổn
Không còn mất mát hay đau thương
Không có hụt hẫng sau nụ cười sảng khoái
Nhưng có sự yên bình và thảnh thơi dịu nhẹ
Như vậy đủ rồi, tình yêu miễn bàn đi!
Uyển Mộng Ngọc 🖤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro