Bầu non
Nhìn tình vào thuở ngây thơ
Hằng ngày cứ ngỡ nằm mơ lên trời.
Lụa hồng trải khắp phương trời
Nơi đây dưới đất một đời hồng xinh.
Em thì cứ thích một mình
Mà thấy anh thế tim "binh" chục lần
Rồi ta lại cứ lần chần
Qua vài ngày tiếp lại thành nhau luôn
Nhưng sao anh cứ mặt buồn
Em thì cứ hỏi, anh chuồn cho qua.
Rồi thì ngày cứ đi qua
Một hôm, một phát, một bầu hiện ra
Em thì em bị má la
Nhưng em sao biết anh sao thiệt tình
Thiệt tình em cũng hại mình
Em sao ngu quá để mình tin anh
"Mọi thứ cứ để cho anh!"
Nhưng ngay sau đó thì anh "bỏ bà"
Bà thì thích áo bà ba
Nếu ba mà thấy thì anh mất cha cái đầu
Mẹ em thì cứ làu bàu
Rằng mày ngu thế rồi cái bầu ai nuôi
Nhà thì không thiếu cái muôi
Nhưng ngu thư thế thì ai nuôi mày
Hàng xóm thì cứ chau mày
Nhìn em rồi phán: "Con này ngu ghê!
Nhìn mặt là biết là mê chuối thầu
Mẹ nó hai tóc mái đầu
Còn nó thì vác buồn rầu về thêm.
Còn nhỏ mà cứ đi đêm
Học thêm thì trốn tốn cơm ba mần."
Em thì cứ thế lần đần
Trong tim nhói lắm, biết lầm còn còn sai
Nhớ anh thì thầm bên tai
"Mình làm một chút không sao đâu mà!"
Dù em say đã ngà ngà
Thuận nước thuận cái ta sà vào nhau
Và em sẽ mãi khổ đau
Đau cho đứa bé khi chưa chào đời.
Em biết là em ngu người
Vì sao có thể yêu ai lúc này
Học thì học trả cho thầy
Tương lai khốn khó, ăn mày nuôi ai
Dù gì cũng biết một hai
Nên em chẳng dám trách ai đâu nào
Nhưng lòng em cứ cồn cào
Thương cho ba má dần già vì em.
Nhớ thời nước mũi tèm lem
Họ làm sao khổ nuôi em thế này.
Em ngồi vuốt bụng ngày ngày
Nghĩ đến khi đẻ, sau này ra sao
Lòng như cơn sóng tuôn trào
Em như thế đấy thế nào nuôi con
Ngắm nhìn em nhỏ lon ton
Em đau đớn quá, thắt gan luôn rồi
Nhìn bụng em cứ bồi hồi
Giờ là thịt nhỏ, sau rồi lớn thêm
Những lời chỉ trích quanh em
Làm sao có thể trôi qua êm đềm
Người kia như gió qua thềm
Đến dừng một chút, êm đềm mất tăm
Trước nhà có tiếng có tăm
Nay thì nhà có người thăm mắng mình
Em thì mặt cứ chình ình
Thật thì không biết nên mình sao đây
Lời nói nhiều quá đắng cay
Em sợ em lấy cái tay đánh người
Nhưng rồi em nghĩ em cười
Là người sai trước nên cười cho qua
Nhưng mà em không thứ tha
Kẻ bội bạc thì làm cha kiểu gì
Thôi thì em ghì vào óc
Nhìn tương lai em khóc thật nhiều
Nhà nay đã ít tiền tiêu
Rồi sinh em bé biết nuôi kiểu gì
Chẳng lẽ là phải đút mì
Đói khổ lớn chịu chứ tuổi nì thì không.
Dù rằng chẳng thể ngóng trông
Nhưng trước khi phá em mong em chờ
Em chờ một đứa con thơ
Em ru nó ngủ, nó vui em cười.
Nhưng đời luôn cứ vật người
Thôi thì ngậm đắng vào đời sớm thôi.
–Uyển Mộng Ngọc–
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro