Thơ tình
[Khi viết mấy bài này mình mới tầm 18, 19 và chưa có mối tình nào =]]]
Anh ơi!
"Quên làm sao mà nhớ làm sao
Muốn nhớ hay quên có được nào
Nhớ lại thêm buồn, quên cũng tội
Quên thì không nỡ, nhớ càng đau."
Em đành nén lòng mà chúc mừng anh
Môi thắm cười mà lòng chan nước mắt
Thấy anh cười cùng người con gái khác
Trái tim em tựa ngàn lưỡi dao đâm.
Anh ơi anh, anh có biết hay không
Trái tim em đã buông lời thổn thức
Ngày ấy em sống trong niềm hạnh phúc
Ở bên anh, cuộc sống là niềm vui.
Em ngây thơ nghĩ trong suốt cuộc đời
Ta sẽ cùng đi qua bao sóng gió
Ánh mặt trời kia khi mờ khi tỏ
Nhưng tình ta sẽ bền vững trăm năm.
Nào ngờ đâu anh cất bước quay lưng
Đến với con người cao sang, quyền thế
Không quan tâm đôi mắt đang nhỏ lệ
Tình nghĩa anh lại bạc đến thế sao?
Cầm cánh thiệp hồng lòng em nhói đau
Anh bây giờ đã là của người khác
Thôi em đành lặng im trong nước mắt
Chúc anh vui bên người ấy, anh ơi.
CÁNH PHƯỢNG HỒNG
Cánh phượng hồng ngày ấy em trao anh
Chắc bây giờ chẳng còn tươi thắm nữa
Vậy mà sao lòng em vẫn nhung nhớ
Mùa hạ ấy, em và anh bên nhau.
Em đã ngây thơ trong mối tình đầu
Trao về anh trái tim người con gái
Hạnh phúc sao nếu được quay trở lại
Những ngày xưa... Kỉ niệm quá êm đềm.
Nhớ ngày đó anh hay nói với em
Tình anh sẽ không bao giờ đổi khác
Không bao giờ để em rơi nước mắt
Đối với anh, em là cả cuộc đời.
Thế mà số phận chia rẽ lứa đôi
Trong cơn mưa rả rích chiều mùa hạ
Anh theo cha trở về nơi đất lạ
Để lại em, người con gái bơ vơ.
Em vẫn ngây thơ, em vẫn đợi chờ
Và tin tưởng vào lời anh đã nói
Năm năm nữa thôi, anh sẽ trở lại
Để cùng em xây hạnh phúc trăm năm.
Nào ngờ đâu giấc mộng đẹp vỡ tan
Khi anh về cùng người con gái khác
Trái tim em bỗng dưng tràn nước mắt
Khi biết rằng đó là vợ của anh.
Đau xót làm chi mộng ước không thành
Anh cứ đi cùng người con gái khác
Miễn mai sau nếu có ngày gặp mặt
Anh còn mỉm cười gọi đúng tên em.
VÌ SAO?
Nghe sóng biển du dương
Trông mặt trời chiếu tỏ
Em mỉm cười hỏi nhỏ:
"Anh ơi anh, vì sao?
Vì sao trên trời cao
Ngàn mây trôi lặng lẽ?
Vì sao nước dưới bể
Xanh xanh mãi một màu?
Và thế gian vì sao
Có mưa và có nắng?
Vì sao muôn con sóng
Dát ánh bạc lung linh?
Vì sao trong trái tim
Luôn tươi dòng máu đỏ?
Vì sao muôn cây cỏ
Nảy lộc độ xuân về?
Vì sao cánh đồng quê
Đầy thương yêu thân thiết?
Vì sao đêm mờ mịt
Vẫn thấy ánh sáng sao?
Sao mặt trời trên cao
Tỏa nắng vàng rực rỡ?
Vì sao dù giông tố
Đời vẫn mãi tươi xanh?
Vì sao mái tóc anh
Êm nghe hương của biển?
Vì sao trong thương mến
Ta lại tìm thấy nhau?"
Anh nhìn vào biển sâu
Đôi mắt em mở rõ
Anh mỉm cười nói nhỏ:
"Vì có anh và em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro