Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot: Thị

[THỊ - Tấm Cám truyện không khác.]

_____
1. Trọng sinh

- "Dì ơi! Dì làm gì bên dưới vậy?" - Tấm thấy cây rung lắc mạnh, không khỏi sợ hãi ôm chặt lấy cây cau.

- "À! Dì đang đuổi kiến cho con ấy mà..." - Dì ghẻ kéo cong môi nở nụ cười, tiếng cười sung sướng khi đạt được mục đích là thứ duy nhất nàng găm sâu trong lòng khi cây đổ ầm xuống.
Tấm chết, lòng không cam, linh hồn chạy trốn qủy sai, quyết không chịu đầu thai. Bụt tìm thấy linh hồn nàng lẩn trốn, không khỏi thở dài khuyên nhủ.

- "Tấm, đi đầu thai thôi."

Nàng nhìn ông lão trước mắt cắn môi ấm ức:

- "Tại sao? Tại sao con có được sự giúp đỡ của người, mà con vẫn không được hạnh phúc viên mãn?"

- "Vốn dĩ sự can thiệp của ta là phá vỡ luật nhân quả, thay đổi mệnh cách của con rồi." - Bụt vuốt chòm râu bạc phơ thở dài - "Nếu không phải vì ta, có lẽ bây giờ con vẫn yên ổn sống cùng hai người họ..."

- "Con không cam tâm! Tại sao lúc đó người không ra cứu con?"

- "Tấm à. Con đã sử dụng ba điều ước rồi. Là một vị thần, ta không thể thất hứa. Nhưng cũng không thể tự ý sửa đổi nhân quả. Nhân quả là do con tạo ra nên phải nhận lại."

Con ngươi của Tấm đỏ đục thù hận, sự cung kính với Bụt đã không còn bao nhiêu, ngữ điệu xưng hô cũng thay đổi:

- "Nhân quả? Ta đã làm gì ác độc để rước lấy cái chết này? Từ trước đến nay ta sống không làm hại một ai..."

- "Con cướp vận may của người khác. Con thay đổi số mệnh của người khác theo con. Nếu như con không nuôi con cá bống, thì nó bây giờ có lẽ vẫn tung tăng bơi lội, nếu con không đi dự hội với bộ cánh lộng lẫy, thì người đáng ra được vua chọn, giờ đang sống trong cẩm y ngọc thực."

- "Vậy không phải tất cả là do người sao? Là người cho ta. Nhân quả này không phải lỗi mình ta. Giờ người lại đổ lỗi cho ta? Nếu thời gian quay lại, người nghĩ ta có hối hận vì đã biếu người nắm xôi không?"

Con người vốn dĩ không phải không có lòng tham, chỉ là trong hoàn cảnh bị chèn ép, khiến họ không thể dám mơ tưởng điều gì. Ai đã khiến cái tâm vô cầu của Tấm trở nên lòng tham vô đáy? Ai đã khiến nàng cảm giác được mọi việc trở nên dễ dàng, ai đã chỉ cho Tấm nuôi cá bống làm bạn, cho nàng cảm giác có người ở bên, cho nàng cảm giác không thấy cô đơn, rồi ai đã phá nát cái hạnh phúc nhỏ nhoi mới chớm nở, khiến lòng nàng bắt đầu có mầm mống ma tâm, khát cầu quyền lực, khát cầu sống trong vinh hoa, là ai khiến cô thôn nữ chỉ muốn đi xem hội mà biến thành hoàng hậu một cách quá dễ dàng? Là ai? Khiến nàng ở đỉnh cao của hạnh phúc, đá ngã nàng xuống vạn kiếp bất phục.

Cho nàng ăn một miếng thịt béo ngậy, rồi đổ cả nồi thịt đi trong khi nàng vẫn trong cơn thèm khát. Là ai?

- "Tấm... Ta phải làm gì để tiêu tan ma tâm trong lòng con đây? Nếu con tiếp tục như vậy, linh hồn của con chẳng mấy mà bị vấy bẩn, đày xuống 8 tầng địa ngục không thể quay đầu."

- "Ta không cam lòng. Ta muốn sống lại. Người phải giúp ta."

- "Tấm. Cám đã vào cung rồi. Con vẫn muốn quay lại nơi đó sao?"

- "Phải."

Bụt không cầm lòng được nhìn linh hồn đang ngày càng mất đi ánh sáng thuần khiết, vặn vẹo không còn hình dáng của thiếu nữ đơn thuần ngày ấy, đưa tay phất trần vung lên, một lỗ hổng không gian hút cả hai vào trong.

_____
2. Hoàng Anh

Linh hồn Tấm trọng sinh làm chim hoàng anh. Nàng bay thẳng vào cung.

- "Vàng Ảnh Vàng Anh
Có phải vợ anh
Chui vào tay áo..."

Vua vung cánh tay áo bào ra, nàng không ngần ngại chui thẳng vào. Đôi mắt nhìn Cám ngạo nghễ:"Nhìn đi. Dù mày cướp được vị trí của tao, thì mày cũng không cướp được cái mà mày khát cầu."

Cám đến bưng trà cho vua. Thấy vua đang chơi cùng vàng anh, cánh tay áo bị dính phân chim lúc nào không biết, vội vàng cúi đầu ngượng ngùng:

- "Bệ hạ, tay áo người bị bẩn. Người cởi ra để thiếp giúp người gột sạch."

Vua thuận theo ý Cám. Cám mừng rỡ ôm áo bào đem đi giặt để thể hiện phẩm chất chịu khó của mình không thua kém Tấm. Vàng Anh bay lên bờ rào, lảnh lót líu lo:

- "Giặt áo chồng tao thì giặt cho sạch.
Giặt mà không sạch tao vạch mặt ra."

Cám nghĩ mình nghe nhầm, tiếp tục vắt áo bào đem phơi. Vàng anh tiếp tục hót:

- "Phơi áo chồng tao thì phơi bằng sào
Chớ phơi bờ rào rách áo chồng tao."

Lần này nghe rõ ràng phát ra từ con chim của vua, Cám không khỏi sợ hãi tái xanh cả mặt. Nhưng cùng đó là sự căm phẫn nhìn vua suốt ngày quấn quýt bên chim, về nhà mẹ khóc nức nở. Dì ghẻ nhíu mày không vui:

- "Chết rồi mà vẫn còn ám mẹ con ta sao Tấm? Hừ! Con bóp chết con chim đó nướng cho mèo ăn, còn lông chôn kĩ đừng để ai thấy. Nhớ tạo hiện trường như chim xổ lồng, đừng để vua biết được."

Vua bạc tình, chim xổ lồng cũng chỉ tiếc rẻ, chẳng mấy quên mau. Thú vui chốn cung đình, đâu chỉ ngoài một con chim.
Ôi con chim lảnh lót trong lồng nghĩ luôn được vua bảo vệ thích nói gì thì nói hay sao? Để rồi cũng có ngày bị bóp chết bởi bàn tay Cám thôi. Nghĩ sao vắt vẻo trên sào muốn nói sao thì người khác cũng phải chịu?

Tấm sống lại một lần vậy mà vẫn chưa hết được sự ngây thơ, vẫn chưa hết được sự ỷ lại vào vua. Sự thật là sẽ chẳng ai cứu nàng cả

_____
3. Xoan đào

Tấm lần thứ hai chết vì ngạt thở trong tay mẹ con Cám, cảm giác lửa cháy khiến nàng ám ảnh, đôi mắt ngập trong thù hận. Lông chim vàng anh chôn xuống chứa sức mạnh tà niệm, khiến hạt xoan đào nảy mầm, mọc thành hai cây sừng sững cao chót vót, tán lá xòe rộng phủ một khoảng trời râm mát.

Vua đi qua, thấy xoan đào đẹp, sai người mắc võng nghỉ ngơi. Chiếc võng đu đưa, gió nhè nhẹ thôi qua khiến vua nhớ những ngày oi ả, nằm trên đùi Tấm, được nàng cầm quạt phe phẩy dễ chịu. Mối tình si còn chưa nở đã tàn, kẻ phụ bạc luôn thèm khát thứ không trọn vẹn. Tấm chính là nỗi khát cầu của hắn. Một đấng quân vương ba ngàn giai nhân chờ sủng, sao lại cưới một thôn nữ nâng lên làm hoàng hậu cơ chứ? Hội hè mở ra, hắn đã có ý định sẵn trong lòng, chính là không để quyền lực của mình bị bất kì quý tộc nào chi phối. Nên hắn chọn một thôn nữ không tiền không quyền, dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, có giá trị lợi dụng để chèn ép bình ổn đám nữ nhân hậu cung có gia thế trong triều suốt ngày uy hiếp quyền uy đế vương của hắn. Tất cả chỉ vì nắm giữ quyền lực tập trung vào lòng bàn tay.

Khi nghe tin Tấm chết, hắn lo sợ kế hoạch gián đoạn nửa chừng, quan trong triều sẽ nhân cơ hội mà tấu bạt nữ quyến trong gia lên làm kế hậu. Tạo hóa quả không bỏ rơi hắn, đúng lúc ấy Cám tự tiến cử bản thân, vậy là nghiễm nhiên hắn đã có một cái cớ hoàn hảo: vì si tình cố hoàng hậu nên cưới Cám để bù đắp nỗi đau mất mát. Và Cám trở thành con cờ tiếp theo cho công cuộc củng cố quyền lực của hắn.

Suy cho cùng, Cám cũng chỉ là nạn nhân trong cuộc tranh đoạt quyền lực.

Đế vương vô tình, nhưng cái chết của Tấm lại để lại chút sạn trong lòng hắn.

Sống trong cung cấm lòng người hiểm ác, Tấm như làn gió mát xoa dịu đôi phần trái tim sắt đá của hắn. Nhưng hắn chưa kịp xác định được cảm xúc đó là gì, thì nàng đã chết.

Hình ảnh thiếu nữ dịu dàng ngồi trên sạp cứ ám ảnh hắn mỗi khi mệt mỏi. Mà khi nằm trên chiếc võng này, sự ám ảnh này lại hóa dễ chịu. Thật dễ chịu. Như bàn tay Tấm đang xoa thái dương cho hắn vậy.

_____
4. Khung Cửi

- "Mẹ! Vua không hề đoái hoài gì con cả. Tối nào ngủ chàng cũng chia đôi giường. Lúc nào không bận công sự thì lại ra thượng uyển mắc võng nằm, không cho ai đến gần. Cứ tiếp tục thế này, con gái mẹ sẽ héo khô trong hậu cung mất!"

- "Chặt hai gốc xoan đào ấy đi. Sai người làm khung cửi dệt vải may tặng vua một tấm áo bào để lấy lòng ngài. Con thì chẳng có tài hoa gì như mấy vị quý phi mỹ nhân kia, thôi thì chỉ có cách này thôi."

Mọi chuyện được làm theo như sự sắp xếp. Chiếc khung cửi được đóng một cách tinh xảo, nhưng thật kì lạ, khung cửi mới được đóng chắc chắn, nhưng khi Cám ngồi xuống dệt vải, lại phát ra âm thanh lỏng lẻo ghê người:

- "Cót ca cót két
Lấy tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra!"

Cám khiếp sợ hất đổ khung cửi, lùi ra xa. Lần này, cô nhanh chóng về tìm dì ghẻ cầu cứu.

- "ĐỐT NGAY NÓ ĐI! ĐEM TRO VỨT THẬT XA HOÀNG CUNG!"

____
5. Thị

Chiếc khung cửi bị thiêu rụi, cháy rực 3 ngày mới lụi tắt. Cám sai lính đem tro cách mười dặm mới vứt. Tà khí tro cốt như khát vọng tồn tại của Tấm, khiến cây thị đã héo khô sắp chết bên cạnh hồi sinh, đơm hoa rơi như mưa, vậy mà chỉ đậu có duy nhất một quả, cao chót vót trên cành cao, tỏa ra mùi thơm lừng. Thanh niên đi qua ai nấy đều muốn hái xuống nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc trong vô vọng.
Có một bà cụ bán nước dưới gốc thị cũng vô cùng yêu thích mùi hương thơm ngát của quả thị. Bà giơ cái bị rỗng ra, cất lời dỗ dành:

- "Thị ơi thị hỡi
Thị rụng bị bà
Bà để bà ngửi
Chứ bà không ăn."

Lập tức, quả thịt như đứa trẻ ngoan dứt khỏi cành, rơi thẳng vào chiếc bị của bà.
Chiều tối, bà lão mang về, đặt lên bàn, bắt đầu ngồi thiền tụng kinh. Mỗi ngày đều đặn đã thành thói quen của một kẻ già đơn độc sống cô quạnh trong một ngôi nhà tranh.
Sáng sớm, bà dậy khi trời còn tinh mơ, têm trầu đun nước vối mang ra chợ, bày sạp ra bán. Trước khi đi, bà xoa quả thị như xoa đầu một đứa bé dặn dò:

- "Ở nhà ngoan trông nhà cho bà nhé."

Đợi đến khi bà lão đi khuất bóng, quả thị lắc mình biến thành thiếu nữ, trên trán hằn rõ tử khí lượn lờ, khuôn mặt vặn vẹo không thấy được hình hài, nàng nhìn quanh ngôi nhà nhỏ, cầm chổi quét dọn vỏ cau lá trầu bị cắt bỏ đi vương vãi dưới nền, nấu cơm tinh tươm bày ra nóng hổi lên bàn, xong xuôi nàng lại lắc mình quay về quả thị.

Bà lão về nhà lấy làm ngạc nhiên lắm. Không biết hàng xóm nào đã nấu giúp bà bữa cơm, vì quanh đây đâu có ai quen thân.
Bà cũng không phải người tùy ý ăn cơm không như vậy. Định bụng sáng mai rình xem có ai đã vào nhà mình. Nghĩ bụng vậy, bà cầm đũa bát lên và cơm. Ăn cơm xong, bà lại ngồi thiền niệm kinh. Quả thị bên cạnh như có phản ứng, tỏa hương thơm ngào ngạt thoát ra ngoài.

Hôm sau, như thường lệ, trước khi ra ngoài, bà xoa quả thị một cái dặn dò. Bà vừa đi khỏi, Tấm rời khỏi quả thị, tử khí trên người lạ thay đã dịu bớt, khuôn mặt trở nên hài hòa xinh đẹp hơn. Nàng biết rằng bà lão mỗi đêm đọc kinh vô tình đang siêu độ giải thoát cho nàng. Nàng không nhớ ra mình là ai, chỉ biết mình có một sự hận thù đối với ai đó, không biết đây là lành hay dữ, thở dài cầm cây chổi lên quét.

Bà lão đi một nửa đường thì quay lại. Chứng kiến biến hóa thần kì của quả thị ra người con gái chăm chỉ làm lụng xuất hiện trong nhà mình, bà mừng rỡ ôm chầm lấy nàng, xé tan vỏ thị. Nàng không thể biến thân trở về nên ở cùng với bà luôn.

Nàng biết bà lão cả đời cô quạnh, nên chẳng cần biết nàng là yêu ma hay quỷ quái, một mực giữ nàng ở lại bên cạnh. Còn nói dối hàng xóm nàng là con gái bà ở xa giờ về ở chung, cho nàng một thân phận mới để tồn tại.

Mỗi đêm, nàng đều ngồi cạnh bà nghe bà đọc kinh, lòng hận thù của nàng tan dần, nhan sắc trở nên ngày càng mặn mà. Tiếng lành đồn xa bà chủ quán nước có cô con gái xinh đẹp tuyệt trần, nhờ vậy mà quán hàng của bà ngày càng đông khách, thu hút nhiều tài tử phong lưu ngồi lại chỉ để chờ cơ hội được ngắm mỹ nhân. Bà lão cho nàng cảm giác tình thân mà nàng đã rất lâu rồi không hề có được. Nàng cảm thấy cái xưng hô mẹ này, nó quá đẹp đẽ biết bao.
Nếu cứ tiếp tục sống cuộc đời mới như vậy, có lẽ là một lựa chọn hoàn mỹ nhất mà tạo hóa ưu ái cho nàng.

Ngẫm đến đây, trong kí ức nàng chợt lóe lên một khoảnh khắc.
Đó là một buổi trưa, mọi người ngoài đồng làm về đã mệt mỏi, chẳng ai thấy một ông lão tóc bạc phơ ăn mặc rách rưới bên vệ đường cả. Đúng lúc ấy, nàng đến giếng đình kiếm bóng râm mát để nhỉ trưa, rửa sạch tay vẫn còn ướt lẫn chút mùi bùn, bưng một nắm xôi gói trong lá sen trước mặt lão, ngại ngùng cất lời:

- "Ông ơi, con có chút xôi vò, ông ăn tạm đi. Trưa rồi sao ông không về nhà."

- "Lão tứ cố vô thân, không nhà để về."

Bụt cầm gói xôi đã không còn ấm nóng, nghe cái bụng đang sôi réo lên của nàng, cũng lờ mờ đoán ra được đây là suất ăn của nàng trưa nay, có lẽ được chuẩn bị từ sáng, ngẫm lại không khỏi mỉm cười. Ông véo nắm xôi ra làm hai, cả hai người vui vẻ ăn.
Ăn xong, nàng cúi chào rồi vội vàng đứng dậy vác cuốc ra đồng ngay. Ông lão vội gọi với lại:

- "Này cô bé khoan hãy dừng chân, ta thấy con là một cô bé ngoan, ngoan tất phải có thưởng, ta cho con ba điều ước. Giàu sang, vinh hoa, phú quý, quyền thế, con muốn điều gì, chỉ cần nói một câu, ta sẽ biến ra những thứ đó cho con."

Nàng cười toe toét, nghĩ ông lão đùa mình, cũng không tỏ ra khó chịu, đáp:

- "Kì thật con chẳng nghĩ ra được điều gì. Nếu ông thật sự là thần tiên, thì cho con xin để dành nhé?"

Ông lão cười vuốt chòm râu gật gù:
- "Được. Mỗi lần nước mắt con rơi xuống, ta sẽ đến gặp con."

Nàng khóc ba lần, cái yếm, cá bống và cơ hội được đi trẩy hội. Tiên nhân quả là kẻ giữ lời, nhưng cũng tàn nhẫn.

____
6.  Quay về

Vạn sự vô thường. Cách vùng nàng nửa dặm đê vỡ. Nhà vua đích thân đến khảo sát tình hình. Hôm đấy trời nắng, đi ngang qua quán nước của bà lão, vua ghé vào ngồi nghỉ. Nhìn đĩa trầu têm cánh phượng quen mắt, nhớ tới người con gái vẫn luôn ám ảnh trong đầu hắn, cầm lên ngắm nghía hỏi bà cụ:

- "Bà cụ cho ta hỏi, trầu này ai têm?"
Bà lão mỉm cười đáp giọng điềm tĩnh:

- "Trầu này con gái già têm."

Vua ngỏ ý muốn được gặp. Bà lão nói:

- "Ngài ngồi đợi một chốc, lát con gái già mang nước vối ra ngay."

Bà vừa dứt lời, Tấm đã mang ấm nước vối ra, vừa trông thấy vua, một thanh kiếm vô hình xé tan bức tường ngăn cấm, ký ức nhiều kiếp bị giết ùa về, lòng căm phẫn báo thù bùng lên như được tháo khỏi xiềng gông, đôi mắt trong trẻo của nàng một lần nữa sa vào vũng lầy tăm tối.

- "Tấm... Là em phải không? Em không chết?"

Nàng cúi đầu, che đi đôi mắt lạnh lẽo của mình, chớp mắt một cái, lại trở về bình thường:

- "Vâng."

Cảm giác trống trải trong hắn khi nhìn thấy nàng lấp đầy nhanh chóng. Hắn hiểu rằng cái thứ tình cảm này là gì. Xin phép bà lão mang Tấm về cung, hắn cũng không hề quan tâm tại sao Tấm còn sống, và xuất hiện ở nơi đó.

____
7. Cám

Hoàng cung mở tiệc ăn mừng vì sự trở về của hoàng hậu. Cám trông thấy Tấm không khỏi kinh hãi. Người đã chết trước mắt cô giờ đang đứng lù lù, cả người như tản ra tử khí. Cô ta sợ hãi lui về phía sau, cánh môi run rẩy lắp bắp:

- "Chị...chị...!"

Tấm cười đôn hậu đưa tay ra:

- "Cám à, còn không mau mau đến đây. Tiệc đã bắt đầu rồi."

Nụ cười của Tấm khiến Cám có ảo giác, hình ảnh quá khứ ập về. Trong mắt cô, Tấm luôn là một chuẩn mực mà cô mãi không thể theo đuổi. Vẻ ngoài xinh đẹp của Tấm, tiếng nói nhỏ nhẹ, tính cách nhu mì, khéo làm khéo việc, khiến cho đám trai làng ai cũng tơ vương, chỉ chờ Tấm đủ tuổi là mang sính lễ đem sang hỏi cưới. Còn cô, mặc dù chỉ kém Tấm vài tuổi, song công việc trong nhà chẳng bao giờ đến tay. Cả ngày chỉ ăn chơi bời, thích gì mẹ cũng mua cho. Nhìn Tấm, lúc nào cô cũng có sự đố kị ganh ghét. Cô ta không muốn nhường chiếc yếm cho nàng, lừa gạt nàng lấy tôm tép. Cô thừa biết nàng sẽ chẳng cáo trạng cô đâu. Đúng. Chính cái sự nhường nhịn đó khiến cô cực kì căm ghét. Nên nhìn thấy nàng khóc, nàng đau khổ, cô ta mới cảm thấy thỏa mãn. Dù có mách thì sao chứ, mẹ cũng sẽ bênh cô thôi.

Bữa tiệc linh đình. Cám cứ nhìn theo Tấm mà nốc hết không biết bao nhiêu chén rượu. Tàn canh, cô lảo đảo thân mình đến bên cạnh Tấm, ngà ngà nói:

- "Chị Tấm ơi, chị Tấm! Chị làm thế nào mà đẹp thế?"

- "Có muốn như chị không, chị mách cho cách."

Cám giờ chẳng còn chút phòng bị, gật gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng nấc cục một cái.

Tấm sai người đào một cái hố lớn đun một nồi nước sôi. Tấm bảo Cám xuống hố rồi sai quân hầu dội nước sôi vào hố. Cám chết. Tấm sai đem xác làm mắm bỏ vào chĩnh gửi cho mụ dì ghẻ, dặn kĩ với kẻ hầu là nói quà của con gái mụ ta gửi biếu. Không được nói là con gái nào.

_____
8. Dì

Lại nói về dì ghẻ, bà ta cảm thấy cuộc đời như này mới thật là viên mãn. Con gái sống sung túc, bản thân nhàn nhã ngồi chơi có kẻ hầu người hạ. Và đặc biệt là không còn sự tồn tại của Tấm đeo bám nữa. Bà ta hận mẹ Tấm cướp đi người mình thầm mến mộ. May thay kẻ đó sống không bao lâu thì chết yểu, bà ta không cần tốn công mà bước được vào cửa chính ngồi nhà mà bà ao ước. Vậy mà đến lúc chết, người đàn ông đó vẫn chỉ mang hình bóng của mẹ Tấm xuống mồ. Bà ta căm hờn người đàn ông đó, căm hờn người phụ nữ đó, căm hờn sang cả Tấm. Nếu dòng máu huyết thống của chồng bà ta không chảy trong người Tấm, thì bà ta đã bóp chết nàng từ lâu rồi. Vậy mà nuôi ong tay áo, dám giành vinh hoa phú quý đáng lý ra thuộc về con gái bà ta sao? Đừng có mơ tưởng.

Bà ta ở ngoài cung, đâu biết chuyện Tấm về, nghe quân lính nói vậy tin ngay, nở mặt nở mũi huênh hoang cả xóm làng, lấy mắm ra ăn, bữa nào cũng nức nở khen ngon.

Một con quạ mỗi lần thấy bà ta múc mắm là đến đậu nóc nhà kêu rằng:

- "Ngon gì mà ngon! Mẹ ăn thịt con, có còn xin miếng."

Mẹ Cám giận lắm, chửi mắng ầm ĩ rồi vác sào đuổi quạ. Con quạ bay là là mặt đất như trêu ngươi bà dì ghẻ. Cây sào vung vẩy quật vào chĩnh mắm vỡ tan tành, nước mắm chảy lênh láng, một cái đầu lâu lăn lóc ra, còn nguyên khuôn mặt chưa mục rữa phân hủy hết.
Nhận ra khuôn mặt của Cám, dì ghẻ gào thét điên loạn, ôm ngực lăn đùng ngã vật ra đất.

_____
9. Kết

Tỉnh dậy, chung quanh dì ghẻ tối tăm ẩm mốc, tiếng chuột chạy loạt soạt ngay qua, ánh trăng lọt qua khe chiếu lên căn nhà giam đầy bẩn thỉu, mụ già điên khùng dùng tay không chộp lấy con chuột, cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Tiếng bước chân từ xa vọng lại khiến bà ta sững lại. Một người cầm cây nến phát sáng từ xa lại gần, gương mặt ngày một hiện rõ khiến bà ta sợ tái xanh mặt, lùi vào một góc tự vệ, miệng không ngừng nói:

- "Không phải. Không phải...."

Tấm cười nhạo, khuôn miệng nhỏ nhắn vẽ một đường cong dữ tợn, đứng cách song sắt nhìn kẻ đang run rẩy mà lòng sung sướng tột cùng:

- "Kìa dì, dì không nhận ra con gái sao? Con đây, Tấm đây mà, con đến thăm dì đây."

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro