TUYỂN TẬP NHỮNG THIÊN TÌNH TRUYỆN__HAY NHẤT WATTPAD_HOT 2011
THIÊN TÌNH TRUYỆN:
NGƯỜI ĐIÊN YÊU___CỰC HOT_Nỗi niềm ai tỏ!
…………………!!!!!!!!!!!!……………………….
(Thiên tình truyện được viết dựa theo nhạc phẩm_Nước mắt nhiều hơn mưa_Nhóm huyền thoại)
+))Có 1 câu chuyện về tình yêu đầy cảm động ...mà nhân vật chính là 2 người điên. Người con trai chỉ biết nói những lời điên rồ, còn người con gái thì chỉ biết dùng đôi mắt vô hồn nhìn người con trai... và cười...một nụ cười...của một người điên...
……………………!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.......................
+)Hai người trước đây không quen biết: một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc. Gia đình của 2 người đều nguyền rủa 2 người là điên và đuổi 2 người 2 khỏi nhà làm 2 người phải lưu lạc bốn phương.
+) Người con trai từ phương Nam đi về phương Bắc, còn người con gái đi từ phương Bắc về phương Nam. Người con trai trước đây không điên, nhưng trong lúc đang ở công trường thi công bị gạch rơi trúng đầu, nên sinh ra điên. Người con gái trước đây cũng không hề điên, trước đây thi đại học đỗ thủ khoa nhưng rồi tên của cô trên bảng vàng bị một người có tiền tráo đổi. Từ đó người con gái không nói lời nào nữa về sau sinh ra bị điên.
+)Không biết đã lưu lạc bao lâu mà quần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận đc, giày thì rách đến nỗi không thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng không thể gọi là màu hồng được nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười.
+) Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn...khi mà cả 2 đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc...
+)Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Người con trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn....người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng...kẻ thắng là người con trai...anh mở to đôi môi đen sì gặm 1 miếng...người con gái vẫn đứng yên...chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười...Người con trai nhìn người con gái...trong mắt không có chút gì động lòng...Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai...trong miệng ko ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh...Người con trai dừng việc ăn lại...bắt đầu nhìn người con gái...đờ đẫn...2 người cứ nhìn nhau như vậy...người con trai ko biểu lộ chút tình cảm nào...người con gái điên điên cười....Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái...người con gái vội vàng cầm lấy...và ăn ngấu nghiến.
…………[email protected]…………01663.68.7955……
+)Người con trai bỏ đi, không quay đầu lại. Lúc người con trai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 không nói câu nào, từ đó người con gái ở cạnh người con trai. Tối ngủ, người con GÁI cảm thấy thật ấm áp...một cảm giác mà trước đây chưa hề có...người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành...Nhìn người con gái lúc ngủ...không hề giống 1 người điên.
+)Hai người cứ như vậy...sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế.
Một ngày...không hiểu người con trai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gái cười nhiều đến nỗi phá tan bầu không khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên...trên mặt vẫn ko biểu lộ một chút tình cảm nào……………..và thế rồi trong đêm mưa giông tầm tã đó…………..hai người điên đó đã ở bên nhau thật êm ái và đầy hạnh phúc…… tràn ngập hân hoan…….bao khoái cảm….Cô gái như cảm thấy được ở chàng trai một sự che trở…Và thế là họ đã trao cho nhau tất cả mà cả hai giường như không ai hay……Ngoài trời giông bão từng cơn cứ ùn ùn kéo tới nhưng trong căn hộ rách nát kia đôi tình nhân ĐIÊN đang ân ái với nhau như bao cặp tình nhân khác…………
+)Cái lạnh của những cơn gió đầu mùa cử rin rít thổi qua……Chỉ trong chốc lát chàng trai ôm lấy cô gái điên một cách nhẹ nhàng êm ái mà đầy nồng nhiệt…Cô gái ngả vào long chàng….Miệng nhoẻn một nụ cười đầy hân hoan……….Chàng trai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng từ một cái nhìn bất chợt đầy âu yếm Chàng trai nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nồng cháy nên đôi môi nhỏ xinh của nàng….. Nụ hôn ngọt ngào đầy yêu thương …
+).Chàng trai ngẩn ngơ trước một cơ thể trắng ngần với những đường cong tuyệt mĩ của nàng hiện ra trước mắt ….Bộ ngức săn chắc của nàng và những đường cong uyển chuyển đầy duyên dáng mà tạo hoá đã tạo ra……….Chàng trai ôm hôn nàng,vuốt ve mái tóc nàng…giường như bản năng con người bỗng chợt thức tỉnh ở cả hai….khát vọng được yêu thương che chở như được sống dậy trong tiềm thức mà bao lâu nay tưởng chừng đã chết……
+)Cảm giác sung sướng ngaay ngất khi chàng trai đưa cái của mình vào chjm nàng …Nàng cảm thấy ….Vừa đau vừa xướng…
+)Mỗi cái nhấn nhẹ nhàng của anh đưa cô khoái cảm nhẹ nhàng khiến nàng quằn quại trở ra trở lại nàng giường như rất thích cảm giác này…thật êm ái nhẹ nhàng đầy mãn nguyện….hai cơ thể trần quấn lấy nhau như hai con rắn ôm chặt lấy nhau…..thật ấm áp biết nhường nào ……
+)những cú nhấn thật nhịp nhàng ,nàng cảm thấy hơi nhức âm đạo đau nhói …..một nàn máu hồng hồng chảy ra.Vừa đau vừa xướng Nàng chỉ còn biết gồng mình nên và tận hưởng cái cảm giác lạ lùng chạy rần khắp cơ thể ….Mặt nàng trở nên đờ đẫn …”…Đau mà thật xung xướng đầy ân ái nồng nhiệt…”…Không gian như lắng đọng mọi vật như làm tô thêm vẻ đẹp của khung cảnh đôi tình nhân điên..Đang trao nhau yêu thương.
+)Mặc gió rét giường như cả thế giới chỉ có hai người ….
……….và thế là trong đêm mưa họ đã trao nhau bao yêu thương……….nồng cháy……Và thật êm ái,,,,,,,,,,,,,!!!!!!!
+)Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi đôi tình nhân điên sống bên nhau đầy hạnh phúc…………..
Thế nhưng:………………………
+)))))))Về sau người con gái bị bệnh...từ trước đến nay chưa bao giờ bị...nhưng bây giờ đã nặng. Ban ngày... người con gái ko thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn...không thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa â'y ...bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt anh có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra... trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh.
+)Người con gái nhắm mắt...không nhìn người con trai cười như trước. Người con trai đưa bánh cho người con gái...nhưng người con gái không ăn....Người con gái sắp chết rồi...toàn thân nóng rực...hôn mê... Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm - một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường...nhìn thấy một người mặc áo xanh cảnh sát...liền khóc... lần đầu tiên anh khóc...miệng ko ngớt nói “cứu người”... Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra và chửi “Cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường không để ý”.... Người con trai nằm cúi xuống đất....ngửa mặt lên cầu xin...Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái...và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi...
+) Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy...trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.
...Người con trai quay... về bế người con gái ra đường... Người trên đường qua lại rất đông...nhưng không một ai chú ý đến 2 người...Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước di...Người con trai đặt người con gái xg đường, không còn mong chờ gì người qua đường nữa...Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm rồi....Va'...Người con trai nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường........
+)Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc....Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái...máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai...Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...”
.... Xe cứu hộ đến... người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi... Người con gái cuối cùng không qua khỏi vì máu mất nhiều quá, song lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi...đợi mãi... người con gái vẫn không quay trở lại.... Người con trai khóc...khóc cả đêm...khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa...........
___Hoàng Quách Tỉnh__2011_Pro___Yahoo: Situ_votinh2003
.
+)Và...thoi gian sau... tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau...người ta tìm thấy xác người con trai... Nụ cười trên mặt anh đã tắt...song tay vẫn ôm vào ngực... 1 cái bánh bao mốc meo và... 1 chai nước khoáng chưa mở...
Với một mẩu giấy nhỏ cùng dòng chữ ngoệch ngoạc …..
……………………….@@@@@@@@@@@@@@@@.................................................
+)Ngày hôm nay trời mưa rất nhiều ngày EM XA ANH vĩnh viễn từ đây sống thiếu đi một người …………Nhìn cơn mưa ngoài hiên càng thêm buồn…chợt nghe cay cay trên khoé môi của anh …hình như là anh ..khóc trong màn đêm, mặc dù anh cố gắng không cho lệ rơi ….Từ lúc em đi anh nhớ em đêm ngày không nguôi ..Em chẳng biết anh đá khóc sau nụ cười ,giọt nước mắt anh rơi bao nhiêu đêm nay đã nhiều hơn mưa nhiều lúc trong mơ anh thấy ta đang vui đùa trong mưa hai đứa đi trong mưa em còn có nhớ????????
…………..Thiên tình truyện được viết dựa theo nhạc phẩm “NƯỚC MẮT NHIỀU HƠN MƯA”Của nhóm huyền thoại………………………………!!!!!!!!!!!!!!!.........................
Lương Hương________Quách Tỉnh…
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….....+)Anh biết em rất thích đọc truyện nên Anh viết truyện này để mỗi khi buồn em có thể đọc để nguôi đi nỗi nhớ em nhé!!!!!!!
Anh bít mình đã làm em bùn nhìu nhìu lắm, nhưng thật long anh mún nói:.…..Em à : Trái tim anh rất cần có em ………””””””””””
“…Với thế giới em là một
Còn với anh em là tất cả.. “”
By: Hoàng Quách Tỉnh_Pro_2011
Yahoo: Situ_votinh2003
The End!
************************************************************************************************************************************************************
LẦN ĐẦU TIÊN TÔI LÀM "CHUYỆN ẤY" __CỰC XƯỚNG LUÔN !!!
Truyện cực hay và đầy bất ngờ ! hix hix!
.............Yahoo: Situ_votinh2003
Các bạn đọc hết nhé !
Hôm qua là một ngày vô cùng trọng đại.
Đó là lần đầu tiên tôi làm chuyện "ấy"...
Mình chưa hề có tí kinh nghiệm gì trong chuyện này cả nên trong lòng cảm thấy hồi hộp và lo lắng... Nhưng mà nghe người ta bảo là làm chuyện này sung sướng lắm, hứng khởi lắm, sướng tê hết cả người nên mình cũng thấy hứng khởi, chỉ muốn lao đến làm chuyện đó ngay. Làm được chuyện "ấy" rồi mình sẽ chính thức trở thành người lớn!!!
Được những người lớn kể về chuyện họ làm chuyện ấy mà mình muốn tan thành một đống nước.
Mình đã chuẩn bị rất kỹ cho lần đầu tiên này vì sự kiện này thật quan trọng đối với cuộc đời mình.
Để đến được chốn hành sự thì tôi phải chuẩn bị cho tươm tất, thơm tho.
Tôi mặc underwear đen kiểu cổ điển có cách điệu với những họa tiết như hình mặt trời bên góc phải,hình mặt trăng bên góc trái và chính giữ bên dưới là hình chiếc lá tươi. Nó có chất liệu 100% cotton,nghe mọi người nói là chất liệu này co dãn và hút ẩm tốt. Tôi còn nhỏ, chưa đủ tuổi, đầu óc có mỗi một mẩu tri thức nên ko hiểu được bản chất của hai việc này có gì quan trọng đối với hoạt động của mỗi con người, có ai thông thái giải thích dùm cái.
Cái quần này cũng có sự tích của nó. Cái quần ko phải tui mua mà là của thằng Đỗ Anh bạn tôi tặng cho tôi,nhưng cũng không phải của thằng đó mua mà là một người bạn gái bình thường của nó tặng nó nhân dịp sinh nhật. Câu chuyện thì dài lắm nhưng có thể tóm tắt như sau:
- Cô gái tên là Hường định đi mua quà sinh nhật tặng cho bạn Đỗ Anh nhưng không biết mua gì nên rủ bà chị đi mua, tiện thể đi mua linh tinh các thứ sột soạt khác. Hai chị em đều quán triệt sâu sắc một phương châm là phải mua quà nào mà có ý nghĩa và tần số sử dụng cao, gần gũi với đời sống. Đã ko mua thì thôi,đã mua là ko mua mấy thứ đồ bày, chả dùng được mà chỉ để vứt lăn vứt lóc chả ra sao cả.
- Hai chị em tí tởn lên Vincom Plaza để mua. Đi vòng vèo, bàn thảo mãi ko biết mua gì, bỗng đi ngang qua cửa hàng đồ lót nam nữ Jbuzz thấy ngay hình một anh chàng to đùng đứng lổm ngổm treo trên tường nên nảy ra “sáng kiến”… Cô em bắt đầu hình dung ra hình ảnh anh Đỗ Anh trong đầu. Rồi đưa tay nắn bóp vào không khí để phác thảo ra dung lượng kích cỡ của đối tượng cho đến khi mang đến một quyết định chuẩn nhất cho vật phẩm cần mua. Sau đó Hường và cô chị vào cửa hàng và sờ soạng các sản phẩm để chọn mua.
Tối đi sinh nhật Đỗ Anh ở quán karaoke cô gái tên Hường tặng quà cho bạn Đỗ Anh kèm theo một nụ cười tựa nắng mai. Mọi chuyện chỉ giản đơn có thế cho đến khi ăn uống hát hò chán chê rồi, người yêu của Đỗ Anh bảo để em bóc quà xem mọi người tặng gì nhé. Mọi người đến dự cũng đồng ý với ý kiến đấy. Người yêu Đỗ Anh bóc quà ra, nào là dầu gội đầu, nào keo vuốt tóc, rồi đồng hồ… Thực ra quà tặng thì ai mà nhớ cái nào là của ai, nhưng cô gái tên Hường kia đến muộn lại đựng quà trong một cái túi nilon đen đầy khiêu khích nên người yêu Đỗ Anh nhớ. Cho nên đến khi mở cái quà đó ra người yêu Đỗ Anh nhận ra ngay: “Đây quà của ai nhỉ, à đúng rồi, của chị Hường”. Mở ra một cái hộp có hình một anh chàng mặc đúng một chiếc underwear trong một tư thế khiêu chiến và một chiếc quần lót có hình dáng như đã mô tả bên trên! Người yêu Đỗ Anh cười bí hiểm và nhìn Hường với ánh mắt đầy huyền bí: “Chị Hường tặng quà giống em”… Cô gái tên Hường vốn có bản tính xì tin, nhưng trước tình thế quà tặng xì tin của mình bị phơi trước bao nhiêu người - cô ấy cười giả lả rồi chuyển sang nói chuyện… kinh tế Việt Nam trong tương lai sau thời hội nhập WTO.
- Lúc sinh nhật xong xuôi, tôi về nhà Đỗ Anh chơi. Xem lại quà, nhiều quà quá, Đỗ Anh bảo cái quần kia cỡ đó nó hơi to nó ko mặc vừa, và còn đồng hồ tao cũng có nhiều rồi - mày thích cứ lấy. Tôi cũng có nhiều đồng hồ roài nên lấy cái quần.Theo đánh giá chủ quan của tôi thì cô gái tên Hường đã tưởng tượng quá lố kích cỡ và dung lượng của bạn Đỗ Anh nên chọn mua sản phẩm ko phù hợp với kích thước thật của đối tượng. Nếu bạn đó mua cho tôi thì vừa.
Bên trên là sự tích cái quần Jbuzz có mặt trăng,mặt trời và 1 chiếc lá tươi.
Tóm lại cái quần trông rất sang trọng, tôi coi đây như là biểu hiện của sự hào hứng và trân trọng với sự kiện lớn của đời sắp diễn ra ...
Trở lại với sự chuẩn bị cho sự kiện lớn của đời tôi.
Phủ bên ngoài chiếc jbuzz đen là chiếc quần ngố thoáng mát cũng màu đen rách tua dua ngang đùi. Ý nghĩa của chiếc quần này là sự thể hiện một phần cá tính của tôi - sự giản dị từ phía bên ngoài.
Áo cũng là một phần khá quan trọng. Áo vẫn luôn đứng thứ hai về sự thu hút con mắt của mọi người, chỉ đứng sau cái quần. Điều đó là hiển nhiên và là quy luật muôn đời vì trong thực tiễn đời sống cái áo chỉ có chức năng che lấp những thứ quá giản dị so với cái quần.
Tôi mặc một chiếc áo pull có in hình đầu lâu xương chéo trước bụng, nó hoàn toàn ko có ý nghĩa gì đối với tôi cả nhưng có ý nghĩa sâu sắc với các cột điện cao thế trên toàn quốc.
Tôi vuốt keo romano và cũng xịt nước hoa lọai này luôn. Thật tình đa phần mọi người đều thích mùi romano nhưng tôi thì thích mùi keo Double Rich cơ, nhưng hôm nay làm chuyện “ấy” nên tôi muốn chiều theo số đông.
Tôi bắt đầu xuất phát để đi làm chuyện “ấy”.Trong túi tôi đã có sẵn một thứ vô cùng quan trọng để hoạt động “ấy” của tôi có thể diễn ra trôi chảy và toàn vẹn …
Diễn biến tâm lý của nhân vật “tôi” lúc ấy là sự trỗi dậy đa chiều của cảm xúc… Năm nay tôi đã 21 tuổi rồi mà chưa một lần được làm chuyện “ấy”…
Tôi cũng chưa rõ lắm sẽ phải làm chuyện “ấy” thế nào, phải đút đút gì đó ra sao hay có phải làm gì trước khi đút không…
Nếu làm ko đúng thì sao, ngại thật… Nhưng mà nghe mọi người nói cũng đơn giản thôi nên cũng có yên tâm phần nào… Rồi sẽ được sung sướng lắm, dù chưa rõ là sẽ sung sướng chỗ nào nhưng cũng thấy lòng trào dâng sự náo nức.
Và cuối cùng thì tôi cũng đã đến…
Và cuối cùng tôi đã đến nơi tôi sẽ được đút
Và cuối cùng tôi đã đến được nơi tôi sẽ được đút và trở thành người lớn
Sau một lúc khởi động và làm những thao tác căn bản để chuẩn bị làm người lớn…
Đối phương đã sẵn sàng ở đó chờ tôi đút.
Người tôi nóng ran, mồ hôi bắt đầu chảy lăn tăn trên từng thớ thịt trên khắp cơ thể, tôi cầm cái “ấy” và chuẩn bị đút.
Cái “ấy” của tôi chỉ còn cách lỗ 10 centimét… chỉ 10 centimét nữa thôi tôi sẽ thành người lớn…. Tôi nhắm mắt, nín thở, cầm cái “ấy” xông thẳng vào cái lỗ…
9 centimét ….
8 centimét……..
7 centimét…………
...........................
...............................
3 centimét…..
2 centimét ……
1 centimét………
………….
Xoạpzzzz!!!
….
………………………..
Cái ấy của tôi đã nằm gọn trong lỗ…
Tôi nhắm mắt lại, một sự sung sướng trào dâng trên toàn cơ thể…
… Và tôi đã thành người lớn….
………
…………
…………..
Sướng!
………………………..
Tôi đút 1 cái, sướng tê người!
…. Rồi đút cái thứ 2, không thể kìm nổi sự sung sướng lại nữa!
... Đút cái thứ 3, xúc cảm trào đang tột đỉnh!
Vậy là tôi đã đút được những lá phiếu của mình vào lỗ của hòm bỏ phiếu… Tôi đi bỏ phiếu cho cả bố và mẹ tôi, tổng cộng đút 3 cái phiếu… Chà, cái cảm giác này thật là sung sướng quá, tôi đã hoàn thành được trách nhiệm và nghĩa vụ của một người công dân là đi bỏ phiếu bầu cử quốc hội.
Tôi cũng đã thành người lớn rồi các bạn ạ…
Đó là chuyện về ngày bầu cử quốc hội trong sáng và thánh thiện của Dany.
Ủa,các bạn làm sao vậy?
(”*_*”)?????????????
************************************************************************************************************************************************************
Anh yêu Em!!!!!!!!!!Con đĩ của anh ạ!
Có thể câu chuyện này hơi ghê ghê. NHưg có ý nghĩa lắm lắm. Mong mọi ng ủng hộ. Thanks mọi ngươi nhieeu lắm!!!!!!!!!!
Anh yêu Em! Con đĩ của anh ạ!
Anh yêu Em! Con đĩ của anh ạ!
________________________________________
Những viên thuốc Marvolon rơi tung tóe trên sàn, tàn thuốc lá...bay vào ly Maxim, máu chảy ra từ trên đùi chảy xuống...rất nhiều, từng dòng đỏ tươi ướt đẫm trên chiếc váy trắng...căn phòng chợt im lìm và lạnh lẽo, chiếc rèm cửa bay lượn lờ qua mặt cô, một cô gái...vừa bị thằng người yêu...cưỡng hiếp...
Cách đây một tiếng, cũng trong căn phòng đó, một chàng trai và một cô gái...họ ngồi cạnh nhau, nắm lấy tay nhau, vuốt ve như những đứa trẻ. Người con trai ấy lượn lờ đôi bờ vai xinh của cô.. vuốt những sợi tóc xỏa ngang trên má... kề môi lên vầng trán mịn màng và...
- Em cho anh nhá?
- Không được! Mình còn nhỏ mà anh...
- Lớp 12 rồi còn nhỏ gì nữa...anh... anh sẽ cưới em mà?!
- Không, em không muốn, anh yêu em hay anh yêu tình dục?
- Anh yêu em, nhưng anh muốn...
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 650x286 and weights 36KB.
Bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô...làm cô thấy ghê rợn, cậu ta hôn lên má, rồi lượn xuống môi...và cổ...và...đè cô xuống nền giường ấy:
- Đừng anh, em phải về đón giao thừa với mẹ...Anh để cho em về...
- Một lần thôi, anh yêu em mà!
Chỉ là những cái gạt tay rất nhẹ. Chỉ là những cái đẩy chân gượng ép...Nhưng rồi, chiếc dây áo có bàn tay người kéo tuột ra...1 dây, 2 dây...và cả bờ vai trần trụa...cô cố gắng vùng vẫy...giẫy giụa mạnh hơn...vì đến bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ, đó là một trò đùa quá lố:
- Anh, đừng đùa nữa...Em không thích...
- Im nào, không đau đâu...Em sợ à, anh sẽ không bỏ em đâu!
Chiếc gra giường kéo tung ra...xộc xệch...tay cô nắm chặt lấy gra giường, cố đẩy người ra...nhưng không thể, cậu ta mạnh quá. Bờ môi hôn ngấu nghiến lấy cô..Không chịu nổi, cô cắn, cậu giật mình buông tay...cô chạy ra phía cửa...thật không ngờ, cậu ta nắm lấy tay và kéo giật lại chiếc giường ấy..Lần này, sức cô đã đuối, không còn đủ hơi giẫy giụa, chạy ra khỏi căn phòng ghê tởm đang có một con sói khát dục trong ấy...Cô khóc, nước mắt tràn lan dính bệt vào tóc tai đang rũ rượi...Người cậu đè lên người cô...và bàn tay lột trần chiếc váy trên cơ thể mỏng manh không còn sức lực, không còn nói lên lời, chỉ còn ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu và cầu xin...Nhưng dường như, ánh mắt ấy không đủ để thức tỉnh con cầm thú trong cậu kia...
Buông xuôi, tay chân cô buông lỏng, bỏ mặc cho số phận định đoạt cái trinh tiết trong cô...nó còn hay mất...
Những tiếng kêu la giữa khoảng ko mông lung im lặng...xé tan một tình yêu nồng cháy 2 năm nay...Và, thế là hết...Thứ quí giá nhất của 1 đứa con gái đã không còn, chỉ còn là một thân xác tàn tạ...một màng trinh đã rách, một hộp thuốc tránh thai vứt bừa bãi..Và, một tình yêu đã đến lúc vỡ tan...
Lết những bước chân mỏi mòn ra ngoài khung cửa sổ, nhìn xuống con đường tấp nấp từ căn hộ tầng 9...cắn chặt lấy môi, cầm cự những tiếng nấc nhói lòng...Những giọt lệ tình không may phải rơi trong hối thúc.
Thành phố lên đèn, ánh sáng chói loá len lỏi trên những con đường kẹt cứng, họ đang bắt đầu đếm ngược...chỉ còn 15 giây nữa là thời khắc chuyển dời sang năm mới, 15 giây nữa, cả đất nước hoà trọn một niềm vui...Và bắt đầu từ đây cho đến 15 giây nữa, cô gái 17 tuổi...đã thành một người đàn bà - Một-người-đàn-bà-bất-đắc-dĩ...
Một năm sau, sau quãng thời gian cô lẩn tránh cậu. Một điều kì lạ, nếu như sau khi mất cái đấy, những cô gái đều bấu víu quỵ luỵ van xin những thằng con trai...thì cô lại không làm như thế. Cô đã lảng tránh, chuyển trường..Không còn gặp mặt, cô đổi thay tất cả...Chỉ còn 1 điều, hận thù và quên đi những giây phút không đáng có đã qua. Thế nhưng, mọi chuyện không dễ dàng như người ta nghĩ.
Đúng vào cái đêm giao thừa ấy...Tình cờ cô gặp được một người con trai khác..Anh ta cảm cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dường như, cái nét đàn bà trong cô nó tạo ra là để quyến rũ những thằng con trai thèm khát...Cô đã từng cám ơn cậu người yêu cũ vì điều đó. Và chỉ là một lời cám ơn hằn thù sâu tận.
Họ nói chuyện với nhau, đi chơi với nhau được vài lần thì cậu ấy ngỏ lời yêu cô...Tổn thương vì một lần yêu mất mát, cô không còn dám tin vào tình yêu thật sự. Trong một quán bar sang trọng, khi cậu đặt tay lên tay cô và ngỏ lời yêu đầu tiên hết sức lãng mạn, cô đã nhìn, cũng vẫn là ánh mắt ấy, và buông một lời đau đớn mà ko phải ai cũng dám nói ra:
- Anh cần mấy đêm?
- Em nói gì thế? Anh không hiểu...
- Tôi hỏi anh yêu tôi, anh cần mấy đêm để chấm dứt tình yêu ấy?
- Em đang nói gì thế??? Anh...
- Thôi được rồi, tôi sẽ làm người yêu anh...với điều kiện, anh hãy xem tôi...như một con điếm! Và chỉ là một món hàng chơi qua đường, nếu anh chịu được thì ok, chúng ta bắt đầu!
Tình yêu bắt đầu - giữa một chàng trai công tử nhà giàu và một con điếm. Cô luôn xem đó là một cuộc tình chỉ vỏn vẹn trao tay bằng những đêm dục vọng...Thế nhưng, cậu vẫn luôn yêu thương cô hết mực, và chưa từng một lần đòi hỏi điều gì ở cô, dù là, cô chẳng còn tiếc, và tất nhiên, cô nghĩ cậu cũng chẳng biết về quá khứ nhục nhã ê chề mà cô đã mang trong lòng 1 năm qua...Những dịp lễ, những ngày quan trọng, cậu đều dành cho cô một món quà bất ngờ và câu nói mà cô đã thuộc lòng trong 8 lần nghe được:
- Anh yêu em, con điếm của anh ạ!
Một lần cậu rủ cô đi gặp thằng bạn thân vừa đi du học ở nước ngoài về, dù cô đã khéo lời từ chối...nhưng cậu vẫn nằng nặc đòi cô cùng đi, vì cậu đã lỡ nói với thằng bạn có một cô người yêu xinh đẹp và tuyệt vời...chưa bao giờ thấy...Dù cô sắt đá,dù lạnh nhạt..nhưng tình yêu cậu dành trọn cho cô cũng đã làm cô lung lay đôi chút. Cô nhận lời, cậu chở cô đến một khu chung cư cao cấp. Đã 1 năm mà cô vẫn không thể nào quên khu chung cư ấy: Từ chiếc thang máy cho đến những bước nhảy chạy trên cầu thang, 1 năm trước đây, cô đã mòn dép ở chung cư này và một năm trước đây...đời con gái của cô đã mất ở chung cư này. Những bước chân dừng lại trước căn phòng số 103...con số ấy đập mạnh vào mắt cô làm cô choáng váng...Nó...Cchính căn phòng đó...Cô không thể tưởng tượng nổi trong căn phòng ấy bây giờ có ai?! Những tiếng gõ cửa đều đặn và giọng một chàng trai thân quen đến kì lạ:
- Vào đi, cửa không khoá...
Bất thần trong con người mình, bước đi theo quán tính...cô bước vào, tay trong tay cùng với cậu người yêu...Con người ấy quay lại, con cầm thú ấy...Cô đứng sựng lại, không tin vào mắt mình, ly Maxim trên tay con người ấy rơi xuống, nó vỡ tan tành đến ngạt thở, cô vùng tay chạy đi. Trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã...cậu người yêu chạy theo cô...gọi trong tiếng mưa gào thét...nhưng cô không thể đứng lại. Ánh đèn pha xe ô tô rọi thẳng vào mặt cô, quay vội người lại, cô nhắm mắt... và rồi...
- K....é.....t....t......
- R....ầ....m....m.....
Cô ngã trên nền cỏ. Chiếc xe vẫn còn đó. Và người yêu cô đã nằm đó, bên vũng máu chan chứa tuôn trên nền đường ướt át. Vùng chạy lại, nhấc đầu cậu lên, nước mắt hoen mi, hoà vào nước mưa tuôn rơi không ngớt...Gào lên trong đêm mưa gió, ôm người cậu sát vào lòng, tay nhuốm máu, và cô biết, mình đã yêu lần nữa...Một-tình-yêu-muộn-màng...
"Tôi gặp em, và tôi biết mình đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, em thanh thoát trong tà váy trắng dịu dàng...thế nhưng, ở em toát lên một sự lạnh nhạt từ cái nhìn thờ ơ với tôi khi em bắt gặp tôi nhìn em đắm đuối...Tôi đã đủ can đảm đến bên em, hỏi tên em, làm quen với em..Và em đáp trả bằng sự lạnh lùng buốt giá khi giật phăng chiếc di động từ tay tôi và bấm số em vào đó..Rồi em bỏ đi. Và...tôi yêu em vì thế..Lại bắt đầu một tình yêu mới nữa rồi, liệu, tôi phải làm gì để có được em? Sao tự nhiên, tôi thấy tôi bất tài quá!"
"Tôi yêu em, con điếm của tôi ạ...Làm sao có thể đập vỡ tảng băng đang ngày càng đông cứng trong mắt em, làm sao có thể hoá phép những lời nói vô hồn của em với tôi như vậy? Làm sao đây? Em lúc nào cũng chỉ nói hãy coi em như một con điếm. Em, sao em khờ thế? Dù em có là đàn bà đi nữa, thì tôi vẫn yêu em mà?! Có phải em sợ tôi yêu phải một đứa con gái mất trinh hay sao? Không, không có chuyện ấy đâu! Tôi đã biết tất cả...Nhưng, tôi không muốn nói với em rằng hãy quên quá khứ ấy đi vì nó chỉ làm thêm cay đắng, dù là rất muốn nói, nhưng tôi sợ em lại dấy lên niềm mặc cảm đó hơn và sẽ rời xa tôi thêm nữa.
Tôi đã khóc khi nghe chính miệng thằng bạn thân nói nó đã từng là người yêu của em khi tôi gửi hình em cho nó, và đau đớn khi biết nó đã là người đàn ông đầu tiên của em..Em có biết cảm giác lúc đó thế nào không? Tôi chỉ muốn chạy lại bên em và ôm chầm lấy em, tôi thấy thương em nhiều lắm...Muốn bù đắp lại những vết thương mà người đời đã gây ra cho em, nhưng dường như, em không muốn là tôi phải không? Sao em cứ mãi như thế, em có biết là tôi yêu em nhiều đến mức nào không...Con điếm...Một con điếm như em...đủ tư cách để được yêu mà!!!"
Nước mắt vỡ vụn, nỗi đau lại càng cào xé...Cô đứng bên mộ cậu, giữ khư khư lấy quyển nhật kí còn ấm...Và nhắm mắt bên những viên thuốc an thần vung vãi...Nỗi đau vì một tình yêu không trọn vẹn...[right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]
____Hạnh phúc nay còn đâu,,,,chỉ còn những giọt lệ sầu...____
************************************************************************************************************************************************************
HÃY ĐỂ ANH BẾ EM RA KHỎI CUỘC ĐỜI ANH !
By: Hoàng Quách Tỉnh_2011
Chiều thứ 7 không em!
****Cho tôi xin là cơn gió mát để mỗi trưa hè ......mất điện,thổi mát tâm hồn em****
_________15/3/2011________
Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.
Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.
Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...
Hồng Nhung đã bước vào cuộc đời tôi.
Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Hồng Nhung ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.
Hồng Nhung nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Hồng Nhung đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.
Kéo tay Hồng Nhung sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.
Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.
Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Hồng Nhung. Đó là cách tôi thư giãn.
Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.
Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Hồng Nhung cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Một lần nữa, Hồng Nhung lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.
Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.
Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.
Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.
Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Hồng Nhung.
Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.
Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.
Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.
Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.
Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.
“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.
Tôi kể cho Hồng Nhung nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Hồng Nhung ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Hồng Nhung trở nên mờ nhạt dần.
Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.
Nhưng tôi không nói với Hồng Nhung về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.
Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.
Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.
Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".
Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Hồng Nhung ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Hồng Nhung, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Hồng Nhung sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Hồng Nhung, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.
Hồng Nhung như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.
_____________Hãy nắm giữ hạnh phúc mà mình đang có,đừng để khi nó mất đi rồi mới nối tiếc.Lúc đó thì đã quá muộn rồi_____________
By: Situ_votinh2003
************************************************************************************************************************************************************
TRÁI TIM EM RẤT CẦN CÓ ANH_MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI SAO MÀ OAN NGHỆT ĐẾN THẾ 2 ?
Tình yêu đầu tiên của tôi-đó là một câu chuyện tình rất buồn nhưng lại thật sâu sắc và khó quên.Mãi cho đến tận bây giờ,đôi khi bất chợt nhớ lại,tôi lại cảm thấy lòng mình quặn lên một nỗi đau thật day dứt và khó tả,một nỗi đau mang tên anh và những lúc như thế thì tôi lại càng khẳng định được rằng:tôi vẫn còn yêu anh,rất nhiều....
Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một ngày mưa phùn cuối tháng 11 trong căn tin trường tôi.Anh học trên tôi 2 lớp,là 1 chàng trai có vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng lại rất thu hút,tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt buồn sâu lắng vương rất nhiều ưu sầu và trầm tư của anh khi nhìn những hạt mưa rơi tí tách ngoài sân,có lẽ kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy đã cuốn tôi vào vòng xoáy tình yêu với anh,thế là từ đó tôi đã thầm để ý đến anh,có thể nói là bấy cứ lúc nào anh ở đâu là ở nơi đó có sự hiện diện của tôi,mặc dù chỉ là đứng từ xa nhìn anh thôi nhưng với tôi đó lại là một niềm vui và sự hạnh phúc vô bờ.....
……………Tôi cũng để ý thấy rằng tuy anh rất đẹp trai và nổi bật nhưng anh lại chỉ toàn đi chơi chung và nói chuyện với lũ con trai,không bao giờ thấy anh xuất hiện cùng với "bóng hồng" nào-điều đó cũng đã vô tình tạo cho tôi được một niềm hy vọng nho nhỏ sâu thẳm trong tận đáy lòng.Và rồi vào một ngày đầu tháng 3,tôi đã lấy hết can đảm để viết cho anh một lá thư làm quen,lúc đầu cũng lo lắm chứ,sợ rằng mình sẽ bị từ chối nhưng thôi kệ,đã phóng lao thì phải theo lao thôi chứ biết sao bây giờ?Và nếu như ngay từ lúc đó anh từ chối kết bạn với tôi thì có lẽ tôi đã không đau khổ như bây giờ,lúc biết được rằng anh đồng ý làm bạn với tôi,thật sự là tôi đã bất ngờ và vui lắm,khởi đầu chỉ là bạn bình thường nhưng tôi cũng đã khấp khởi hy vọng rằng thời gian sẽ vun đắp cho tình cảm của tôi và anh ấy.....
………….Khoảng thời gian sau đó hai chúng tôi đã có với nhau những kỉ niệm rất đẹp,những lần cùng ngồi trò chuyện với nhau trong căn-tin hay những lần cùng nhau đi bộ về lớp sau những giờ ra chơi đã làm cho tình cảm của tôi dành cho anh ấy ngày càng sâu đậm hơn.Mãi cho đến một ngày tôi mới giật mình nhận ra rằng:tôi đã thật sự yêu anh ấy mất rồi,không phải là vì vẻ bề ngoài bảnh bao của anh ấy nữa mà là vì chính con người thật bên trong,từ tư cách đạo đức và quan niệm lối sống của anh đã làm cho tôi thật sự khâm phục.Mặc dù biết rằng trước đây anh đã từng có bạn gái và vì một lý do không đáng mà 2 người đã chia tay,anh cũng nói thật với tôi rằng cho đến bây giờ anh vẫn không thể quên được cô ấy nhưng tôi đã chấp nhận hết tất cả,yêu mến anh một cách mù quáng và nhiều khi còn làm nhiều chuyện hơi bị ngu ngốc vì anh nữa,trong khi anh thì vẫn cứ dửng dưng và lạnh lùng trước tình cảm của tôi hay nói đúng hơn,anh chỉ luôn xem tôi như 1 người bạn hay nhiều lắm là 1 đứa em gái khờ khạo của mình mà thôi.Tuy tôi không nói ra là tôi thích anh nhưng qua những hành động cử chỉ của tôi làm vì anh,tôi chắc rằng anh hiểu,nhưng tại sao.....anh vẫn im lặng?Vì nghĩ rằng anh hơi khó xử và cần thời gian để suy nghĩ nên tôi đã nhẫn nhịn chờ đợi......Và rồi,cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến,anh chủ động gửi e-mail cho tôi,nhưng không phải là để nói về chuyện của 2 đứa chúng tôi mà là để cho tôi thấy tấm hình của anh và chị AP(người yêu cũ của anh) chụp chung với nhau kèm theo "nhật ký chuyện tình của anh và chị AP" và câu cuối cùng khi chốt lại mọi chuyện anh đã nói rằng:"Trái tim anh sẽ mãi mãi ở bên AP,mãi mãi......"
……...Con tim tôi đau thắt lại và hoàn toàn vỡ tan tành khi đọc xong bức e-mail ấy.Đến lúc đó tôi mới hiểu được rằng,trong lòng anh hoàn toàn không có chỗ dành cho tôi,từ đầu đến cuối đều là do một mình tôi đơn phương theo đuổi anh và cũng đã ít nhiều ngộ nhận tình cảm của anh dành cho tôi.Yêu đơn phương 1 người thật là 1 điều đau khổ biết chừng nào.Sau khi suy nghĩ rất lâu tôi đã quyết định gởi cho anh 1 lá mail khác để nói thật về tất cả tình cảm mà tôi đã dành cho anh ấy bấy lâu nay kèm theo với 1 câu kết là:"Với em thì tình bạn có thể thăng hoa lên thành tình yêu nhưng còn tình yêu thì không bao giờ có thể giảm xuống là tình bạn đâu anh à,đừng gởi cho em thêm bất kỳ lá mail nào nữa,em không muốn lại 1 lần nữa tan vỡ vì anh như thế này đâu!"Và rồi sau lá mail ấy của tôi...anh đã im lặng....Tôi cũng đã tìm cách tránh mặt anh từ đó,dẫu biết hành động đó của mình là trốn tránh sự thật nhưng tôi tin rằng mình đã làm đúng.Nếu gặp người tôi yêu mến nhưng người đó chỉ mang lại cho tôi toàn khổ đau thì thôi,tôi thà không gặp nữa,làm vậy sẽ tốt cho tôi và anh ấy hơn....Mối tình đầu cay đắng của tôi đã có 1 kết thúc buồn như vậy đó các bạn à!
Anh đến và đi khỏi cuộc sống của tôi nhanh như một cơn gió thoảng,mặc dù tình yêu với anh không được trọn vẹn và chỉ mang đến cho tôi toàn là nước mắt và khổ đau nhưng những ngày tháng ngắn ngủi được ở bên cạnh anh đối với tôi đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất,có quá mâu thuẫn không vậy các bạn?Tôi tin rằng quyết định từ bỏ của mình là đúng,bởi vì càng dấn sâu vào thì tôi sẽ càng đau lòng và tuyệt vọng hơn mà thôi!Dù cho giờ đây chúng tôi đã mỗi người một phương và cũng lâu rồi tôi không gặp anh nữa nhưng tôi vẫn muốn anh biết 1 điều:tôi đã không hối hận khi yêu anh,trước đây,bây giờ và mãi mãi,bởi vì tình yêu là không bao nói đến sự hối hận,cảm ơn anh đã đến và cho tôi biết rằng được yêu thương một người nào đó thật sự là một điều hạnh phúc biết dường nào.Hy vọng rằng ở 1 nơi nào đó trên đất nước Việt Nam này ,anh cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự cho riêng
mình,anh nhé!
…………..Thế rồi thời gian thấm toắt trôi đi!
Sau 3 năm du học ở mỹ về, vào một buổi chiều mưa dông tôi lang thang lê bước trên con phố cũ, nơi mà lần đầu tiên tôi gặp anh.Tôi chợt nhận ra…… bóng dáng ấy ,ko thể nhầm được…..anh…chính là anh…tôi vội quay bước nhưng anh đã kịp nhận ra ……Hương à phải em ko …..!Lâu rùi mình không gặp nhau rùi….Thực lòng ngày ấy anh đã muốn nói lời xin lỗi nhưng em đã đi xa!
Em à anh thật lòng xin lỗi em về tất cả..
...Tôi ko cầm được nước mắt trước khuôn mặt hốc hác tiều tuỵ của anh ...
Anh à tại sao lại ra nông nỗi này?? Anh chỉ ngồi lặng thinh...thế rồi anh đã kể tôi nghe hết mọi chuyện:” Em à anh đã yêu mai thật lòng ,trao trọn con tim này cho cô ấy..nhưng anh có ngờ đâu chính người anh yêu nhất và thằng bạn thân nhất đã phản bội anh:: Mai và Lâm đã có tình riêng với nhau,họ đã cấu kết hại anh....anh đã mất tất cả em ạ!...Tin bạn để gìơ đây mất hết Toàn bộ công ty do anh điều hành đã phá sản,anh còn nợ ngân hàng 570 triệu nữa...Thực sự anh không ngờ họ lại đối sử với anh như vậy.....”..Anh đã làm gì sai..” chứ?
......Thế rồi một lần nữa tôi lại gần anh ,chăm sóc lo lắng cho anh những lúc anh buồn..ngày tháng trôi đi tuy khó khăn nhưng với tôi đây là quãng thời gian hạnh phúc biết bao...Cuối cùng tôi đã có anh bên mình,dù thiệt thòi,dù là người đến sau,nhưng yêu anh tôi chấp nhận tất cả.......Thời gian thấm thoắt trôi đi..vào một buổi sáng đẹp trời anh đã nói với tôi...lời nói đó tôi đã mong chờ ko phải là một năm ,mà đã 5 năm trời tôi đã chờ đợi ,vậy là cuối cùng ngày đó đã đến.....” Hương à làm vợ anh em nhé”...tôi đã khóc vì sung sướng trong vòng tay của anh!
"Hương ơi mai là đám cưới của mình rồi em chuẩn bị nha, tối nay anh sẽ chẳng ngủ được đâu vì chắc anh sẽ nhớ đến em suốt đêm mất "
"khang anh ơi ! mai tụi mình sẽ được hạnh phúc mà em sẽ mãi trọn đời yêu anh "
nhưng tối trước ngày tân hôn vị bác sĩ điều trị cho khang đã đến nhà , và nói
Tôi rất buồn vì câu phải nhập viện , kết quả khám bệnh cho thấy cậu bị ung thư giai đoạn cuối"
câu nói như sét đánh ngang tai gia đình anh , nhất là khang , đã làm anh suy sụp hoàn toàn ,
Tôi đã khóc rất nhiều...
Tôi đến thăm Anh tại bệnh viện
" khang à , anh có biết là em đã khóc rất nhiều không sao anh lại như vậy anh đi rồi em biết ở với ai đây "
"em à , anh thật có lỗi với em , anh bây giờ chỉ còn đợi chết nũa thôi em đừng buồn nha ,
em hãy tìm 1 người chồng mới đi đừng đợi anh làm gì"
Tôi đã khóc khóc rất nhiều,và anh cũng ôm tôi vào lòng và thế rồi nước mắt cứ rơi, nhưng biết làm sao đây , mỗi buổi tối tôi đến
nằm cạnh anh và kể chuyện cho anh nghe , từ chuyện gia đình sau này từ chuyện con cái .
ngày tháng trôi qua còn một tháng nữa là anh sẽ ra đi..đau đớn thay.. , những ngày đó Tôi đã khóc rất nhiều ,
"em à , những ngày nay anh muốn em sẽ làm cho mình thật đẹp anh mong hình ảnh của em sẽ đọng lại trong tâm trí anh , khi kiếp sau anh sẽ nhận ra em trong đám đông người trên thế gian này ".............
.................................................................................................
“ NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro