Buổi sáng ngọt ngào
---
---
Chương 1: Một Buổi Sáng Thường Lệ
Cái nắng sớm chiếu qua cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt tràn vào phòng, báo hiệu một ngày mới. Kim Dokja ngồi tựa lưng vào thành giường, mắt vẫn nhắm hờ, cảm nhận sự ấm áp của mặt trời chiếu vào da. Anh không vội thức dậy. Thực ra, sáng nào cũng vậy, Kim Dokja đều có một thói quen. Anh sẽ nằm thêm một chút, tận hưởng cảm giác yên bình, rồi sẽ từ từ bắt đầu một ngày mới.
Và hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh mỉm cười khi nhớ lại việc Yoo Joonghyuk, người bạn—hay đúng hơn là người đồng hành của anh—lại rời khỏi nhà mà không một lời chào. Điều này không có gì mới mẻ, vì hắn luôn là người thức dậy sớm nhất, và dường như chẳng bao giờ cần lời chào hay nhắc nhở.
Kim Dokja thở dài một hơi, rồi kéo chăn lên, bọc lấy cơ thể để cảm nhận thêm chút ấm áp. "Không phải mình muốn rời giường đâu, nhưng… hôm nay có lẽ sẽ là một ngày vui vẻ."
---
Khi Kim Dokja bước ra khỏi phòng, anh đã thấy Yoo Joonghyuk đang đứng ở bếp, với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị mà thường ngày không bao giờ thay đổi. Mái tóc đen của Yoo Joonghyuk hơi rối, như thể hắn đã thức dậy rất sớm và không có thời gian để chỉnh sửa.
"Kim Dokja, cậu không định giúp tôi chuẩn bị bữa sáng sao?" Yoo Joonghyuk nói, giọng điềm tĩnh như thường lệ.
Kim Dokja nhìn hắn, không thể giấu nổi nụ cười trên môi. "Anh biết tôi không phải là người giỏi nấu ăn mà. Nhưng hôm nay tôi có thể giúp rửa bát." Anh mỉm cười, mắt sáng lên đầy vẻ tinh nghịch.
Yoo Joonghyuk ngừng một chút, rồi khẽ nhếch môi. "Vậy thì cũng được." Hắn không có ý phản đối, chỉ đơn giản là hơi cúi đầu xuống và tiếp tục công việc của mình.
Một không khí lặng lẽ bao trùm giữa hai người, nhưng lại không hề gượng gạo. Kim Dokja lấy một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống, nhìn Yoo Joonghyuk với ánh mắt thích thú. Anh luôn tìm thấy sự thú vị trong những điều đơn giản nhất. Và chính những khoảnh khắc như thế này đã khiến anh cảm thấy vui vẻ.
"Yoo Joonghyuk," Kim Dokja lên tiếng, giọng anh đầy tò mò. "Anh có nghĩ rằng, ngày nào đó chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường không?"
Yoo Joonghyuk ngừng lại, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn. "Bình thường là sao?"
"Ý tôi là, không có gì đặc biệt, không có những mối đe dọa, không có những cuộc phiêu lưu đầy căng thẳng," Kim Dokja nói, rồi hạ giọng xuống. "Chỉ là sống một cuộc sống đơn giản, như thế này."
Yoo Joonghyuk đứng đó một lúc, suy nghĩ một chút. Sau đó, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt dịu lại một chút. "Có lẽ là có thể. Nhưng tôi không chắc rằng cuộc sống bình thường có thể hoàn toàn thay thế được những điều chúng ta đã trải qua."
Kim Dokja hơi cúi đầu, rồi mỉm cười. "Ừ, tôi hiểu. Nhưng một ngày nào đó, tôi muốn thấy anh cười nhiều hơn, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt như thế này."
Yoo Joonghyuk không đáp lại, nhưng ánh mắt hắn chợt dịu lại một cách rõ rệt. Kim Dokja biết, hắn đã nghe và hiểu được những gì mình nói.
---
Bữa sáng hôm đó không có gì đặc biệt. Nhưng chính sự giản dị, ấm áp, và những tiếng cười nhỏ giữa họ khiến không khí thêm phần thoải mái. Kim Dokja và Yoo Joonghyuk không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần có nhau, mọi thứ dường như đã đủ.
Bữa ăn kết thúc, Kim Dokja dọn dẹp bát đĩa trong khi Yoo Joonghyuk đứng nhìn, không can thiệp. Có thể nói, cả hai đều đã quen với nhau đến mức chỉ cần một cái nhìn là hiểu được những gì đối phương muốn.
"Ngày hôm nay tôi định đi ra ngoài một chút, anh có đi cùng không?" Kim Dokja hỏi, vẫn không rời tay khỏi chiếc bát trong tay.
Yoo Joonghyuk quay lại, hơi nhướng mày. "Đi đâu?"
"Không đâu, chỉ là ra ngoài một chút, hít thở không khí trong lành thôi," Kim Dokja nói, nụ cười trên môi vẫn không tắt. "Anh đi cùng sẽ vui hơn."
Yoo Joonghyuk khẽ thở dài, nhưng rồi cuối cùng gật đầu. "Vậy thì đi."
---
Và như thế, một buổi sáng đơn giản, bình yên trôi qua. Kim Dokja và Yoo Joonghyuk không cần phải đối mặt với những điều phức tạp, cũng chẳng phải làm gì quá to tát. Chỉ có họ, trong một không gian yên bình, cùng nhau trải qua những giây phút không vội vã, không lo âu.
Cũng như những ngày sắp tới, những khoảnh khắc như thế này sẽ dần dần làm dịu đi tất cả những căng thẳng, những điều không cần thiết. Mối quan hệ của họ sẽ tiếp tục, nhẹ nhàng, không cầu kỳ, nhưng lại đầy đủ và viên mãn.
Ngày mai sẽ lại là một ngày như vậy—đơn giản, nhưng không kém phần ngọt ngào.
---
---
Chương 2: Những Khoảnh Khắc Đơn Giản
Kim Dokja và Yoo Joonghyuk rời khỏi căn hộ, bước ra ngoài và hòa mình vào không khí buổi sáng dịu nhẹ. Nắng vẫn còn dịu, không quá gay gắt, nhưng đủ để tạo ra một cảm giác ấm áp. Kim Dokja khẽ hít một hơi dài, cảm giác như thể mọi lo lắng và căng thẳng đều tan biến trong khoảnh khắc ấy. Anh nhìn Yoo Joonghyuk, người đang bước bên cạnh mình với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt thì lại chứa đựng một sự kiên nhẫn lạ thường.
"Anh có bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống sẽ thế này không?" Kim Dokja hỏi, ánh mắt nhìn ra xa.
Yoo Joonghyuk không vội trả lời, hắn chỉ im lặng đi bên cạnh, đôi chân bước đều đặn. Một vài phút trôi qua, hắn mới lên tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ. "Không, tôi không nghĩ như vậy. Cuộc sống chúng ta từng có... không hề dễ dàng. Nhưng nếu như cuộc sống bây giờ có thể như vậy mãi... tôi cũng không phản đối."
Kim Dokja mỉm cười, đôi mắt sáng lên vẻ hạnh phúc. "Vậy là anh cũng thấy nó không tệ lắm, phải không?"
"Không tệ," Yoo Joonghyuk lặp lại, nhưng đôi môi hắn khẽ cong lên thành một nụ cười nhỏ mà rất hiếm hoi. Kim Dokja nhận ra rằng, mặc dù Yoo Joonghyuk không thể hiện cảm xúc rõ ràng, nhưng trong từng hành động, từng lời nói của hắn, lại chứa đựng rất nhiều điều không lời.
Cả hai đi bộ qua một con phố nhỏ, nơi có những hàng cây xanh mướt, những chiếc lá rơi lác đác trên vỉa hè. Đôi lúc, Kim Dokja dừng lại để ngắm những bông hoa đang nở rộ, những cánh hoa màu sắc rực rỡ chào đón mùa xuân. Yoo Joonghyuk vẫn tiếp tục bước đi, nhưng đôi mắt hắn thỉnh thoảng cũng dừng lại trên những khoảnh khắc như vậy, mặc dù hắn không hề thừa nhận.
"Có vẻ như anh không thích những điều này lắm nhỉ?" Kim Dokja khẽ nói, nhìn thấy vẻ không mấy quan tâm của Yoo Joonghyuk.
"Tôi không ghét chúng," Yoo Joonghyuk trả lời, nhưng giọng điệu có phần không chắc chắn. "Chỉ là... tôi không thấy nó quan trọng."
"Nhưng đôi khi, những điều nhỏ nhặt lại khiến cuộc sống trở nên đáng nhớ," Kim Dokja nói, ánh mắt không rời khỏi những bông hoa trước mặt. "Tôi nghĩ là anh sẽ thích nếu thử tận hưởng những khoảnh khắc đó."
Yoo Joonghyuk chỉ mỉm cười nhẹ, như thể đang nghĩ về điều gì đó sâu sắc. "Tôi sẽ thử."
Kim Dokja quay lại nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh. "Vậy là anh đồng ý rồi nhé, tôi sẽ dạy anh cách tận hưởng những điều nhỏ bé trong cuộc sống."
"Không cần dạy," Yoo Joonghyuk đáp, giọng điềm tĩnh. "Chỉ cần cậu ở bên cạnh là đủ."
Kim Dokja ngạc nhiên, cảm giác trái tim mình như ngừng đập một nhịp. Yoo Joonghyuk ít khi nói những lời như vậy, nhưng khi hắn nói, lại có một sự chân thành ẩn chứa đằng sau. Kim Dokja không thể không mỉm cười, vui vẻ nói: "Anh thật sự rất ngạc nhiên đấy, Yoo Joonghyuk. Lúc nào anh cũng lạnh lùng, nhưng đôi khi lại nói những lời khiến tôi cảm thấy ấm lòng."
Yoo Joonghyuk không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của hắn lúc này đã mềm mại hơn một chút, như thể đang chia sẻ một phần cảm xúc mà bình thường hắn không dễ dàng bộc lộ.
Cả hai tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng dừng lại ở những tiệm cà phê nhỏ bên đường. Kim Dokja kéo Yoo Joonghyuk vào một quán nhỏ gần đó, nơi có không khí ấm áp và những chiếc bàn gỗ được bài trí đơn giản. Họ chọn một góc yên tĩnh, ngồi đối diện nhau, trò chuyện về những điều không hề quan trọng nhưng lại khiến buổi sáng này trở nên đặc biệt.
"Anh có muốn thử cà phê không?" Kim Dokja hỏi khi nhìn thấy Yoo Joonghyuk im lặng.
"Tôi không uống cà phê," Yoo Joonghyuk đáp.
"Vậy thì anh uống gì?" Kim Dokja hỏi, đôi mắt lóe lên sự tò mò.
"Trà," Yoo Joonghyuk trả lời ngắn gọn.
Kim Dokja chỉ mỉm cười, gọi một ly trà cho Yoo Joonghyuk và một cốc cà phê cho mình. Họ ngồi đó, thưởng thức đồ uống, không vội vã, chỉ đơn giản là tận hưởng sự yên bình. Đó là một buổi sáng không có gì đặc biệt, nhưng lại ngọt ngào theo cách riêng của nó. Chỉ có họ, không có gì phải lo lắng, không có gì phải vội vã.
"Kim Dokja," Yoo Joonghyuk lên tiếng sau một lúc im lặng, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Kim Dokja, "Tôi nghĩ mình sẽ thích cuộc sống như thế này."
Kim Dokja nhìn hắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Vậy thì, anh cứ ở bên tôi lâu lâu nhé, để tôi dạy anh thêm nhiều điều."
Yoo Joonghyuk không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng, hắn biết rằng những điều đơn giản như vậy đã khiến hắn cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
---
Cảm ơn bạn đã chờ đợi! Mình sẽ tiếp tục chương 2 của bộ truyện.
---
Chương 2: Những Khoảnh Khắc Đơn Giản (tiếp theo)
Kim Dokja và Yoo Joonghyuk ngồi yên trong quán cà phê nhỏ, không khí trong lành và tĩnh lặng khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết. Những lời nói nhẹ nhàng của Kim Dokja về những điều nhỏ nhặt dường như đã làm Yoo Joonghyuk cảm thấy thoải mái. Hắn không quen với những cuộc trò chuyện như vậy, nhưng chính Kim Dokja lại khiến hắn không thể không chìm đắm trong những khoảnh khắc ấy.
"Yoo Joonghyuk," Kim Dokja lên tiếng, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc cốc trà của Yoo Joonghyuk, "Anh có muốn thử nói chuyện về những thứ mà chúng ta chưa bao giờ chia sẻ với nhau không? Những điều mà anh chưa từng nói ra?"
Yoo Joonghyuk ngừng uống trà, hơi ngước lên nhìn Kim Dokja với vẻ nghiêm túc. "Cậu muốn nói về cái gì?"
Kim Dokja mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự tò mò. "Tôi chỉ muốn biết... những gì anh đang nghĩ. Những gì anh cảm thấy, những điều mà anh không nói ra. Tôi muốn hiểu anh hơn."
Im lặng bao trùm không gian một lúc, Yoo Joonghyuk nhìn xuống cốc trà của mình, suy nghĩ một chút. Lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, hắn không cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với những câu hỏi như vậy. Thực ra, những câu hỏi đó khiến hắn có một cảm giác kỳ lạ, giống như một sự kết nối nào đó đang hình thành giữa hai người.
"Thực ra..." Yoo Joonghyuk lên tiếng, nhưng lại im bặt, dường như đang suy nghĩ về câu trả lời. "Tôi không chắc rằng mình có thể giải thích được cảm giác của mình. Có những lúc, tôi thấy cuộc sống này chẳng có gì là đáng để lưu tâm. Nhưng khi tôi ở cạnh cậu, mọi thứ dường như trở nên khác đi."
Kim Dokja không ngờ rằng Yoo Joonghyuk lại chia sẻ cảm xúc của mình một cách cởi mở như vậy. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lắng nghe với tất cả sự chân thành.
"Vậy thì, tôi sẽ ở bên anh lâu hơn," Kim Dokja nói nhẹ nhàng, "Vì tôi biết, có một điều mà anh không thể phủ nhận, đó là chúng ta rất quan trọng với nhau."
Ánh mắt Yoo Joonghyuk không thay đổi, nhưng một lần nữa, hắn lại khẽ gật đầu. "Có lẽ vậy."
---
Sau khi rời khỏi quán cà phê, họ tiếp tục lang thang trên những con phố nhỏ, tận hưởng những phút giây yên bình mà cuộc sống mang lại. Không có những đe dọa, không có những nhiệm vụ phải hoàn thành, chỉ có họ—hai con người đang tìm kiếm những khoảnh khắc giản đơn mà đầy ý nghĩa.
Kim Dokja và Yoo Joonghyuk dừng lại ở một công viên nhỏ, nơi có những chiếc ghế đá được đặt dưới tán cây xanh mát. Cả hai ngồi xuống, không nói gì, chỉ im lặng thưởng thức khung cảnh xung quanh. Kim Dokja liếc nhìn Yoo Joonghyuk, thấy hắn đang nhìn về phía những đứa trẻ đang chơi đùa trong công viên, khuôn mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt thì đầy sự chú ý.
"Anh có thích trẻ con không?" Kim Dokja hỏi.
Yoo Joonghyuk không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ nhìn vào nhóm trẻ con, rồi lại quay sang nhìn Kim Dokja. "Chúng... có thể khiến người khác cảm thấy vui vẻ. Nhưng tôi không chắc mình sẽ thích chúng."
Kim Dokja cười nhẹ, mắt anh sáng lên vẻ tinh nghịch. "Anh là một người khó đoán đấy."
Yoo Joonghyuk không đáp lại, nhưng trong lòng hắn, một phần nào đó bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi. Mối quan hệ giữa hắn và Kim Dokja không phải là điều gì quá phức tạp, nhưng chính những điều giản dị lại khiến hắn cảm thấy như đang tìm thấy một phần cuộc sống mà trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Bầu trời chiều đang dần nhuộm một màu cam ấm áp, ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán lá, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Kim Dokja ngả đầu lên vai Yoo Joonghyuk, không nói gì, chỉ cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể hắn. Yoo Joonghyuk không phản đối, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra, đặt lên đầu Kim Dokja một cách tự nhiên. Một hành động rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc mà cả hai không cần phải thổ lộ bằng lời.
"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không?" Kim Dokja hỏi, giọng anh khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh.
"Đúng vậy," Yoo Joonghyuk trả lời, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, nhưng đôi tay lại siết chặt hơn, như một lời cam kết.
Không cần phải nói thêm gì nữa, cả hai chỉ ngồi yên như vậy, tận hưởng giây phút bình yên nhất trong cuộc đời họ.
_END_
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro