Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hệ Liệt: Luận Về Cách Tẩy Não Húc Phượng

Đoản văn Hệ liệt: Luận Về Cách Tẩy Não Húc Phượng.

Cre tác giả: Anh Bảo (là tác giả của các fic như Không phải Cùng Kỳ làm thật mà, Thiên Ma đại chiến đánh ra một hài tử, Đầu thai chiếm đóng,...)

Đây là đoản văn hệ liệt, các thế giới Húc Phượng xuyên qua đều là thế giới ĐỒNG NHÂN do tác giả đã viết lúc trước.

Trans+edit: Lạc Tuyết (@tieungocnhi_ngannhi)

Link fic: https://yingbao424.lofter.com/post/1ffcc2b3_12db0a84e?incantation=rzJpcvhJMWb6

-----

“Cùng Kỳ ôn châm”

Húc Phượng nhìn vết máu nhỏ trên tay và đi đến kết luận.

Thì ra hắn đã yêu sâu đậm Cẩm Mịch, thậm chí sẵn sàng hi sinh vì nàng?

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Húc Phượng trước khi ngất xỉu.

Lưu Anh cùng Cẩm Mịch đến Hoa Giới tìm Dạ U Đằng cho Húc Phượng.

Húc Phượng vì linh lực tiêu tán, nhiệt độ cơ thể giảm nhanh chóng, Nhuận Ngọc cũng không bận tâm điều gì, lập tức dựng kết giới, truyền linh lực của mình cho Húc Phượng.

Người khác đang làm gì, Húc Phượng không hay biết, hắn chỉ cảm thấy mình đang trôi dạt trong bóng tối, một cảm giác mất trọng lực ập đến, Húc Phượng ngã phịch xuống đất.

Thế giới "Hoài nghi Long sinh":

Cẩm Mịch kéo Tuệ Hòa đến tìm Nhuận Ngọc, thấy Húc Phượng nằm bò trước cửa Tuyền Cơ cung, liền đá một cái, “Này, này, Phượng Hoàng chết tiệt, đừng chắn đường, đứng dậy mau.”

Cú đá của Cẩm Mịch không hề nương tay, Húc Phượng bị đá bật dậy, ôm lấy mông đau nhức, nhìn quanh thấy Cẩm Mịch và Tuệ Hòa, có chút ngạc nhiên, chẳng phải hắn đã trúng ôn châm của Cùng Kỳ ở Ma Giới sao?

Quay đầu nhìn lại phía sau, đại môn của Tuyền Cơ cung rất quen thuộc, Thiên Giới?

Lại nhìn Cẩm Mịch và Tuệ Hòa đang tay trong tay, từ khi nào mà hai người này thân thiết như vậy?

Húc Phượng cảm thấy đầu óc hơi rối loạn, Cẩm Mịch nhìn Húc Phượng, khinh thường nghĩ, “Con chim này lại đánh rơi thêm vài điểm IQ rồi sao? Vốn đã không nhiều, đừng để mất hết.”

Thấy ánh mắt khinh bỉ của Cẩm Mịch nhìn mình, Húc Phượng hơi nghi hoặc, nàng không sợ hắn không truyền linh lực cho nàng nữa sao?

“Các ngươi...”

“Phượng Hoàng chết tiệt, nếu muốn vào thì nhanh lên, không thì mau tránh ra, đừng đứng đây cản đường.” Cẩm Mịch không khách sáo cắt ngang lời Húc Phượng.

Húc Phượng tức giận, chỉ vào Cẩm Mịch nói, “Ngươi, ngươi, ngươi...”

“Ngươi cái gì mà ngươi, tránh ra.” Cẩm Mịch đưa tay đẩy Húc Phượng ra và bước vào cung Huyền Cơ.

Tuệ Hòa bị Cẩm Mịch kéo đi, mỉm cười áy náy với Húc Phượng, “Biểu ca đừng để ý.”

Không để ý! Cẩm Mịch quá đáng quá rồi, sao hắn không để ý được!

Hắn phải dẹp bỏ tình cảm vừa mới nảy sinh đối với Cẩm Mịch.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cẩm Mịch, cố gắng dùng ánh mắt đốt cháy nàng nhưng không thành công, Húc Phượng cũng bước vào cung Huyền Cơ.

“Nhuận Ngọc ca ca, ta và Tuệ Hòa đến thăm huynh đây.” Cẩm Mịch kéo Tuệ Hòa vào Thất Chính điện.

“Nhuận Ngọc biểu ca.” Tuệ Hòa cũng chào hỏi.

Nhuận Ngọc thấy hai người bọn họ, đặt tấu chương xuống, “Các muội khỏe chứ?”

Ba người trò chuyện vài câu, Húc Phượng tức giận chạy vào, lớn tiếng hét, “Cẩm Mịch! Ngươi…”

Thấy Nhuận Ngọc che miệng cười nhìn hắn, Húc Phượng lập tức dịu giọng, “Huynh trưởng.”

Nhuận Ngọc nghe thấy vậy hơi nhíu mày, rồi đứng dậy, bước đến trước mặt Húc Phượng, chỉnh y phục lộn xộn của hắn.

Hành động thân mật này làm Húc Phượng đỏ mặt, đứng đơ ra đó.

Nhuận Ngọc đột nhiên lạnh lùng, lùi lại vài bước, Húc Phượng còn chưa kịp phản ứng, Nhuận Ngọc đã rút Xích Tiêu kiếm ra kề vào cổ hắn.

Hành động này khiến Húc Phượng kinh hãi, vội hỏi, “Huynh trưởng, sao lại thế này?”

Nhuận Ngọc vẫn lạnh lùng, “Ngươi không phải Húc Phượng, nói, ngươi là ai?.”

Húc Phượng???

“Huynh trưởng, huynh nói gì vậy?” Húc Phượng lùi lại một bước.

Nhuận Ngọc thấy vậy, cầm kiếm Xích Tiêu lao tới, Húc Phượng thấy tình thế không ổn, muốn đánh trả nhưng sợ làm tổn thương Nhuận Ngọc, chỉ có thể vừa tránh né vừa giải thích, “Huynh trưởng, ta là Húc Phượng, huynh mau dừng tay.”

Nhuận Ngọc không nghe lời giải thích của hắn, Húc Phượng chỉ có thể tiếp tục né tránh, đằng sau một luồng linh lực mạnh mẽ truyền tới, Húc Phượng không kịp tránh, bị linh lực trói buộc, ngã xuống đất.

Cẩm Mịch hiếm khi có biểu cảm nghiêm túc, dùng linh lực trói Húc Phượng lại chính là từ nàng. “Nhuận Ngọc ca ca, xử lý hắn thế nào?”

Húc Phượng chết lặng, hắn bị Cẩm Mịch trói lại???

Cẩm Mịch từ khi nào trở nên lợi hại như vậy???

Cất Xích Tiêu kiếm đi, Nhuận Ngọc cúi đầu nhìn Húc Phượng, “Nói, ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì.”

Húc Phượng muốn khóc mà không có nước mắt, hắn chỉ bị trúng Cùng Kỳ ôn châm thôi mà, sao lại thành ra thế này???

“Huynh trưởng, ta thật sự là Húc Phượng.”

Cẩm Mịch lấy ra một băng lăng đâm vào cổ Húc Phượng, “Nhuận Ngọc ca ca, không cần nói nhiều với hắn, xử lý luôn đi.” Nói xong liền giơ tay định đâm.

“Khoan đã! Ta có thể chứng minh!” Húc Phượng sợ hãi, thấy rõ Cẩm Mịch thực sự muốn giết hắn.

Nhuận Ngọc nhìn Húc Phượng, nói, “Chứng minh đi.”

“Có thể giải linh lực trói buộc trước không?”

“Cẩm Mịch, cởi trói cho hắn.”

Cẩm Mịch gật đầu, vung tay giải linh lực trên người Húc Phượng.

Húc Phượng lấy ra Hoàn Đế Phượng Linh, đưa đến trước mặt Nhuận Ngọc, “Huynh trưởng, xem này.”

Nhuận Ngọc nhận lấy Hoàn Đế Phượng Lăng từ tay Húc Phượng, mắt đầy kinh ngạc, “Cẩm Mịch, Tuệ Hòa, các muội ra ngoài trước.”

Hai người gật đầu, lui ra ngoài.

“Huynh trưởng cuối cùng cũng tin ta rồi.” Húc Phượng thấy hiểu lầm đã được cởi bỏ, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nhuận Ngọc trả lại Hoàn Đế Phượng Linh cho Húc Phượng, giọng nói lạnh lùng, “Húc Phượng, ngươi làm vậy có ý nghĩa gì?”

Húc Phượng mờ mịt, hắn đã làm gì?

“Huynh trưởng, huynh làm sao vậy?”

“Hừ, thôi đi, ngươi đến từ đâu thì về đó đi, ta không muốn tìm cách đưa ngươi về nữa.”

Húc Phượng càng bối rối, “Về đâu? Đây là đâu? Chẳng phải ta đang ở Thiên Giới sao?”

Nhìn Húc Phượng như vậy, Nhuận Ngọc càng ghét, “Đừng giả ngốc nữa, về thế giới của ngươi đi.”

“Thế giới của ta? Đây rốt cuộc là đâu? Ta chỉ bị trúng Cùng Kỳ ôn châm thôi mà, sao lại thành như thế này.” Húc Phượng dần hiểu ra, có vẻ hắn đã đến một thế giới khác.

Nghe vậy, Nhuận Ngọc nhíu mày, đưa tay nắm lấy cổ tay Húc Phượng, kiểm tra linh lực của hắn, là linh lực thuần khiết của tiên gia, không bá đạo như khi làm Ma Tôn.

Nhuận Ngọc vừa định nói gì đó, liền bị người ôm vào lòng, lời chưa kịp nói ra cũng nuốt lại.

‘Húc Phượng’, cảnh giác nhìn Húc Phượng, “Ngọc nhi, huynh không sao chứ, hắn là ai?.”

Nhìn thấy một người khác giống mình,Húc Phượng hoàn toàn ngơ ngác, “Ngươi, ta, cái này…”

Thấy ‘Húc Phượng’ đến, mặt Nhuận Ngọc cũng hiện lên nụ cười, vuốt ve cánh tay đang ôm eo mình, “Ta không sao.”

Dù Nhuận Ngọc nói vậy, ‘Húc Phượng’ vẫn ôm chặt kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa, mới yên tâm.

Thấy hành động thân mật của ‘Húc Phượng’ và Nhuận Ngọc, Húc Phượng có suy đoán, “Huynh trưởng, ngươi và hắn, các ngươi…”

Nhuận Ngọc liếc nhìn Húc Phượng, “Không liên quan đến ngươi.”

“Ngọc nhi, huynh chưa nói cho ta biết hắn là ai?”

“Hắn là Húc Phượng, cái Húc Phượng đó.”

Nghe Nhuận Ngọc nói vậy, ‘Húc Phượng’ ngay lập tức hiểu ra, ôm mặt Nhuận Ngọc, hôn một cái thật mạnh lên miệng Nhuận Ngọc, sau đó đắc ý nhìn Húc Phượng, “Chúng ta đã ký hôn thư, cũng đã thành thân, bây giờ đã có con, thế nào?”

Húc Phượng mở miệng, không nói được lời nào, thông tin này quá lớn, hắn cần thời gian tiêu hóa.

Nhuận Ngọc nhẹ nhàng đẩy ‘Húc Phượng’, “Đệ thả ta ra trước, còn có người ở đây.”

‘Húc Phượng’ không những không thả, mà còn ôm chặt hơn, “Không thả, để hắn nhìn cho rõ.”

Nhuận Ngọc cười bất đắc dĩ, không nói gì nữa, dựa vào lòng ‘Húc Phượng’, để mặc hắn ôm.

Húc Phượng mất một lúc mới nói lắp bắp, “Các ngươi là huynh đệ, sao có thể như vậy.”

‘Húc Phượng’ nghe xong liền khinh thường nói, “Hừ, huynh đệ thì sao, Phục Hy và Nữ Oa còn là huynh muội, hơn nữa ta và Ngọc nhi là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, tại sao không thể bên nhau.”

“Vậy Cẩm Mịch thì sao, ngươi…”

“Nha đầu Cẩm Mịch đó vừa nhìn đã thấy chướng mắt, chỉ có ngươi mù mới thích nàng ta.”

Hắn mù mới thích Cẩm Mịch???

‘Húc Phượng’ tiếp tục nói, “Giữ lấy Ngọc nhi tốt như vậy không muốn, lại đi thích Cẩm Mịch, không mù thì là gì.”

Nhuận Ngọc chọc ‘Húc Phượng’, nói, “Được rồi, đừng nói nữa, hắn chưa trải qua những chuyện đó, ngươi nói hắn cũng không hiểu.”

“Hử?”

“Hắn là sau khi trúng Cùng Kỳ ôn châm nên lưu lạc đến đây, còn chưa biết gì cả.”

‘Húc Phượng’ gật đầu, hiểu ra, quay đầu nói với Húc Phượng, “Nhớ kỹ, phải tốt với Ngọc nhi, biết không?”

Húc Phượng ngẩn ngơ gật đầu, “Biết.”

“Ừ, vậy ngươi về đi.” Lớn tiếng đuổi Húc Phượng đi.

Húc Phượng quay người, bước đi, ngã phịch xuống đất.

Nhuận Ngọc vừa định nói gì, liền thấy Húc Phượng biến mất ngay lập tức.

‘Húc Phượng’ đắc ý nói, “Đi nhanh như vậy, chẳng lẽ bị ta dọa sợ rồi.”

Nhuận Ngọc kiểm tra một chút, xác nhận Húc Phượng đã đi, mặc dù không biết tại sao, nhưng vẫn nói, “Có lẽ vậy, dù sao đệ cũng lợi hại hơn hắn nhiều.”

‘Húc Phượng’ đắc ý ôm lấy Nhuận Ngọc, lại hôn một cái, “Hì hì, đương nhiên rồi.”

Thế giới 《Sao Không Giống Như Những Gì Sách Viết Thế Này》

Một cần câu dài và một cần câu ngắn nằm ngang trên mặt nước, trên bờ là một người trung niên và một đứa trẻ đang ngồi cầm cần câu cá.

“Tổ phụ ơi, tại sao cần câu của con không nhúc nhích chút nào?” Đứa trẻ nhấc cần câu của mình lên, trên khuôn mặt có chút tò mò.

Thái Vi đưa tay ấn cần câu trong tay Lý Nhi xuống, “Lý Nhi, tổ phụ đã nói với con là khi câu cá phải tĩnh tâm, không được vội vàng, biết không?”

“Ồ ồ, con biết rồi.” Lý Nhi gật gật cái đầu nhỏ, ngồi thẳng lưng đợi cá cắn câu.

Bất chợt, Lý Nhi chỉ vào cần câu của Thái Vi vui mừng hô lớn, “Nó động đậy rồi, có cá cắn câu rồi!”

“Suỵt.” Thái Vi làm động tác im lặng, “Lớn tiếng sẽ làm cá chạy mất.”

Lý Nhi lập tức lấy tay che miệng mình, biểu hiện rằng sẽ không lên tiếng nữa.

Thái Vi thành thạo điều chỉnh cần câu, đột ngột giật lên, một con cá lớn bằng cánh tay người lớn bị kéo lên khỏi mặt nước.

“Wow, con cá to quá! Tổ phụ thật giỏi!” Lý Nhi vỗ tay vui sướng, kêu lớn.

Thái Vi đắc ý cười, sự ngưỡng mộ của cháu nhỏ khiến hắn rất hài lòng, “Tổ phụ đương nhiên là giỏi nhất rồi.”

Bùm~

Ngọa tào con cá của ta!!!

Thái Vi trợn mắt nhìn một vật thể đen không rõ từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào cần câu của hắn, con cá mắc câu bỗng biến mất không dấu vết.

“Khụ, khụ khụ khụ.” Húc Phượng từ dưới nước ngoi lên, ho vài cái, rồi bơi về phía bờ.

Húc Phượng bò lên bờ, lắc lắc đầu, hắn chỉ bị trượt chân một cái, sao lại rơi xuống nước, chẳng lẽ lại vào thế giới khác?

Khi ngẩng đầu thấy Thái Vi trước mặt, Húc Phượng ngẩn người, “Phụ đế?”

Thái Vi lúc này mới nhìn rõ, chưa kịp nói gì, Lý Nhi bên cạnh đã chạy đến, “Phụ thần!”

Theo bản năng đón lấy đứa trẻ đang lao vào lòng mình, Húc Phượng sững sờ, đứa trẻ này gọi hắn là gì?

Phản ứng này khiến Thái Vi nhíu mày, “Lý Nhi, lại đây, phụ thần con còn đang ướt.”

Lý Nhi nhìn Húc Phượng đang nhỏ nước, ngoan ngoãn chạy về phía Thái Vi, Thái Vi bảo vệ Lý Nhi sau lưng, vung tay một cái, một con Kim Long trói chặt Húc Phượng lại, “Nói! Ngươi là ai!?”

Húc Phượng lại một lần nữa bị khống chế, muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, “Phụ đế, con là Húc Phượng mà!”

“Phụ thân của Húc Phượng là Liêm Triều, ngươi quả nhiên là giả, nói, mục đích của ngươi là gì!?” Thái Vi gầm lên, Kim Long càng siết chặt.

Húc Phượng bị siết đến khó thở, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ rực, hai chiếc cánh phượng hoàng bật ra phá tan Kim Long.

Húc Phượng cuối cùng cũng thở được, không ngờ chiếc Phượng Linh này đã cứu mạng hắn những hai lần rồi.

Nhưng vừa rồi cậu nghe thấy thông tin chấn động gì, cha hắn là Liêm Triều???

Thái Vi nhận ra chiếc Phượng Linh kia, rõ ràng trước mặt là Húc Phượng, nhưng không phải Húc Phượng mà hắn quen.

Một bóng trắng đáp xuống, Lý Nhi vui vẻ gọi lớn, “Phụ đế!”

Nhuận Ngọc đón lấy Lý Nhi đang lao tới, xoa đầu đứa trẻ, “Phụ đế, chuyện này là sao?”

Nhìn đứa trẻ vừa gọi mình là phụ thần lại lao vào lòng Nhuận Ngọc gọi phụ đế, Húc Phượng có một suy nghĩ không dám tin.

“Huynh trưởng, đứa trẻ này, là con của ta và huynh?” Húc Phượng chỉ vào Lý Nhi hỏi.

Thái Vi giải thích, “Có lẽ là từ thế giới khác.”

Nhuận Ngọc gật đầu, y cũng đến từ thế giới khác nên hiểu rõ, “Là con của ta và Húc Phượng, nhưng không phải ngươi.”

Húc Phượng sững sờ, vừa rồi hắn nghĩ hai người kia đang đùa, nhưng giờ đứa trẻ đã ở trước mặt, Nhuận Ngọc thật sự có thể sinh con!!!

“Ngươi làm sao đến được đây, biết cách nào để trở về không?” Nhuận Ngọc hỏi.

Húc Phượng ngơ ngác lắc đầu, “Ta trúng Ôn châm của Cùng Kỳ, tỉnh dậy liền ở đây.”

“Vậy thì hơi khó rồi.” Nhuận Ngọc lộ vẻ suy tư, “Trước tiên ngươi theo ta về Thiên Giới, ta sẽ tìm cách đưa ngươi về.”

“Cảm ơn huynh trưởng.”

Nhuận Ngọc để lại Lý Nhi với Thái Vi rồi đưa Húc Phượng về Thiên Giới.

Nhuận Ngọc đi tìm trong Tỉnh Kinh các, để lại ‘Húc Phượng’ canh chừng Húc Phượng.

“Ngươi và huynh trưởng, là chuyện thế nào?” Húc Phượng nhìn ‘Húc Phượng’ hỏi.

‘Húc Phượng’ đáp lại, “Hiện tại ngươi thích Cẩm Mịch?”

“Đúng vậy.”

“Thật sao?”

“Chắc là vậy.” Húc Phượng có chút lúng túng.

‘Húc Phượng’ nắm lấy tay Húc Phượng, truyền linh lực vào, không có gì bất thường, nhưng hắn lại nảy ra ý đồ xấu, “Ngươi thực sự muốn biết?”

“Ta…”

“Hửm? Không muốn biết sao?”

“Ngươi có thể nói cho ta sao.” Húc Phượng chấp nhận thua, đồng ý.

‘Húc Phượng’ cười đắc ý, “Có gì mà không thể.”

Ngón tay chạm vào trán Húc Phượng, ký ức như dòng nước tràn vào đầu hắn.

Ngón tay thu lại, Húc Phượng ngã ngửa ra sau, chưa kịp chạm đất đã biến mất.

‘Húc Phượng’ bị hoảng hồn, dùng linh thức quét một lượt, không thấy dấu vết Húc Phượng, cũng không quan tâm lắm.

“Sao đệ lại đến đây, ta không phải bảo đệ canh chừng hắn sao?” Nhuận Ngọc bị giật quyển sách trên tay, bất lực nói.

“Hắn về rồi, đột nhiên biến mất, không cần quan tâm nữa.”

“Thế thì tiện lợi rồi.”

‘Húc Phượng’ ôm chầm Nhuận Ngọc, hôn lên môi, “Ngọc nhi sao lại để tâm đến hắn như vậy, ta ghen rồi.”

Nhuận Ngọc mỉm cười, “Vậy đệ muốn thế nào?”

“Hì hì hì, đương nhiên là~” Tay đã thăm dò vào cổ áo Nhuận Ngọc.

“Đừng ở đây.”

“Thử xem, chưa thử ở đây bao giờ mà.”

Thế giới 《Tình Huống Như Thế Nào》

Húc Phượng với tư cách người ngoài cuộc đã xem xong 《Ái Biệt Ly》, toàn thân cảm thấy không ổn. Khi nhìn thấy cảnh Nhuận Ngọc tan biến, Húc Phượng không thể kiềm chế mà đưa tay ra bắt lấy những đốm sáng bay lơ lửng, “Không! Đừng! Nhuận Ngọc!”

Rầm một tiếng, Húc Phượng ngã xuống đất, cơn đau từ cơ thể truyền đến khiến hắn tỉnh lại, “Nhuận Ngọc!”

Trước mắt là một mảng tối đen, Húc Phượng hạ tay xuống, ngồi dậy thở dốc. Chỉ vì một Cẩm Mịch mà lại có thể dẫn đến cảnh tượng đó.

Nhớ lại cảnh Nhuận Ngọc tan biến vừa nãy, Húc Phượng đưa tay ôm lấy ngực.

Đau, rất đau.

Cẩm Mịch, không thích thì thôi, hắn không muốn thấy Nhuận Ngọc chết dưới tay mình.

Tình cảm mới nảy sinh dành cho Cẩm Mịch trong lòng Húc Phượng hoàn toàn tan biến, đối với hắn, sự an nguy của Nhuận Ngọc vẫn quan trọng hơn.

Nhìn xung quanh, nơi này rất quen thuộc, là Xi Nhận Sơn ở Ma Giới, xem ra lại không biết đã đến thế giới nào nữa.

Húc Phượng đứng dậy đi ra ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, đi được một đoạn, nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.

“Ư... chậm... chậm thôi, ha~ nhanh quá, lớn quá.”

Âm thanh có chút mơ hồ, Húc Phượng nghe không rõ lắm. Khi hắn bước lên phía trước, cảnh tượng trước mắt khiến hắn lần nữa sững sờ.

Nhuận Ngọc bị một nam nhân mặc hắc y ôm trong lòng, áp lên vách núi, y phục trên người mở rộng, hai tay quàng lên cổ nam nhân kia.

Đầu nam nhân đó vùi vào ngực Nhuận Ngọc, hai chân dài trắng nõn của Nhuận Ngọc quấn chặt lấy eo nam nhân kia, hai chân trần cọ xát, khuôn mặt và cơ thể ửng đỏ, ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ hơi hé mở, thân thể không ngừng dao động theo nhịp độ của nam nhân kia.

“Ha... Húc Phượng, Húc Phượng.”

Nam nhân mặc hắc y nghe thấy tiếng Nhuận Ngọc, rời khỏi nơi bị trêu đùa đáng thương, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ hé mở.

Khi nam nhân mặc hắc y kia ngẩng đầu lên, Húc Phượng nhìn rõ khuôn mặt nam nhân đó, giống hệt mình.

Đầu óc Húc Phượng trống rỗng, cả người như tượng đá đứng đó.

“Ah ah ah...” Nhuận Ngọc đờ đẫn, ngửa đầu thở dốc.

‘Húc Phượng’ vùi đầu vào cổ Nhuận Ngọc, yên lặng tận hưởng sự tĩnh lặng sau cơn khoái lạc.

Húc Phượng đứng ngây ra đó, không biết phải làm sao, vì hắn nhận ra rằng, hắn đã cứng rồi!

Húc Phượng cố gắng kiểm soát bản thân rời khỏi đó, ‘Húc Phượng’ tai động đậy, vung tay phát ra một luồng linh lực, “Ai!”

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trống rỗng, linh thức quét qua, không thấy sinh vật sống, chẳng lẽ hắn nghe nhầm?

Nhuận Ngọc bị tiếng gọi làm tỉnh lại, gắt gao véo vào thịt mềm của Húc Phượng, “Ai với ai, mau ra ngoài!”

‘Húc Phượng’ nắm lấy tay Nhuận Ngọc, đẩy eo lên, “Ngọc nhi cái miệng kia đâu có nói vậy.”

“Ta không chịu nổi nữa!”

“Không sao, ta còn chịu được.”

Thế giới 《Đầu Thai Chiếm Đóng》

Húc Phượng vô thức đưa tay chắn trước ngực, một lúc lâu sau, không có cơn đau nào như tưởng tượng.

Hắn buông tay nhìn xung quanh, không còn ở Ma giới nữa, nhưng cảnh tượng này cũng rất quen thuộc, hắn đang ở Tuyền Cơ cung, đứng trước cửa tẩm điện của Nhuận Ngọc.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất một lớp màu bạc, nhìn lên bầu trời, dường như đã khuya rồi, nhưng bên trong tẩm điện vẫn còn ánh sáng le lói.

Sao giờ này mà huynh trưởng vẫn chưa ngủ?

Húc Phượng giơ tay gõ cửa, không lâu sau cửa mở ra, nhưng sao người mở cửa lại là Quảng Lộ?

Quảng Lộ nhìn Húc Phượng ngoài cửa, không để ý đến hắn, cũng không đóng cửa, mà trực tiếp đi vào trong tẩm điện.

Húc Phượng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bước vào. Đi vào trong, người trên giường đang ngủ yên, Quảng Lộ ngồi bên giường cầm một thứ gì đó đọc, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Cảnh tượng này có chút kỳ lạ, Húc Phượng hỏi, “Huynh trưởng đã ngủ rồi, sao ngươi còn ở trong tẩm điện của huynh trưởng?”

Quảng Lộ ngẩng đầu nhìn hắn, đáp, “Bệ hạ đừng đùa nữa.”

“Ngươi, ngươi gọi ta là gì?” Húc Phượng chỉ vào mình, lắp bắp hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt Quảng Lộ thay đổi, “Bệ hạ hiện đang hôn mê không tỉnh, ngài là đại diện Thiên Đế, đương nhiên ta phải gọi ngài là bệ hạ.”

“Cái gì! Huynh trưởng sao lại hôn mê không tỉnh!” Húc Phượng đầy kinh ngạc.

Quảng Lộ không trả lời hắn, mà đánh tới một chưởng, Húc Phượng vội vàng tránh né, “Quảng Lộ, ngươi làm gì vậy!?”

Vài mũi băng tinh phóng ra, Húc Phượng không dám đánh trả, chỉ có thể tiếp tục né tránh, không lâu sau đã bị Quảng Lộ đuổi ra khỏi phòng ngủ.

“Quảng Lộ, nghe ta giải thích, ta thật sự là Húc Phượng, ta không có ác ý!”

Nhưng dường như Quảng Lộ không tin lời hắn nói, Húc Phượng không còn cách nào, biến ra chân thân phượng hoàng, một con phượng hoàng lửa bay lên trời, Quảng Lộ lúc này mới dừng lại, băng tinh trong tay dần tan biến.

Húc Phượng vừa thở phào, một luồng linh lực quấn lấy hắn, kéo xuống từ không trung.

Linh lực này không có ác ý, Húc Phượng cũng đành hạ xuống, hóa trở lại hình người, trước mặt là ‘Húc Phượng’ mặc xổm phục Thiên Đế.

‘Húc Phượng’ nói, “Quảng Lộ, hôm nay huynh trưởng thế nào rồi?”

Quảng Lộ lườm ‘hắn’ một cái, quay người đi, ‘Húc Phượng’ không nói gì thêm, chỉ thở dài, nói với Húc Phượng, “Đi theo ta.”

Hai người ngồi xuống bên bàn đá trong sân, ‘Húc Phượng’ nói, “Ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

“Huynh trưởng sao lại hôn mê không tỉnh!”

‘Húc Phượng’ trầm mặt, “Là do ta.”

Nghe vậy, Húc Phượng giận dữ đứng dậy, đấm vào mặt ‘Húc Phượng’, “Ngươi sao có thể hại huynh trưởng! Ngươi…”

Húc Phượng túm lấy cổ áo ‘Húc Phượng’, lại đấm thêm một cái, định đánh thêm vài đấm nữa, nhưng ‘Húc Phượng’ cứ để mặc cho hắn đánh, không phản kháng chút nào. Nắm đấm một lần nữa giơ lên, cuối cùng cũng không hạ xuống, Húc Phượng hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ đẩy ‘Húc Phượng’ ra.

‘Húc Phượng’ khẽ nói, “Ngươi có yêu Cẩm Mịch không?”

“Không yêu.”

“Vậy còn Nhuận Ngọc?”

“Không…” Húc Phượng lập tức định phủ nhận, nhưng vừa nói một chữ thì không thể nói tiếp được.

“Ngươi tự hỏi lòng mình, thật sự không có cảm tình đó sao?”

“Ta…” Húc Phượng không khỏi trầm tư, thật sự không có sao?

‘Húc Phượng’ tiếp tục nói, “Đừng như ta, làm chuyện khiến bản thân hối hận, mới nhận ra tình cảm của mình.”

Đợi một lúc lâu không có phản hồi, ‘Húc Phượng’ quay đầu lại nhìn, Húc Phượng đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Hy vọng ngươi không đi vào con đường cũ của ta.”

Thế giới 《Thiên Ma Đại Chiến Đánh Ra Một Hài Tử》

Đang trầm tư, Húc Phượng không nhận ra cảnh tượng xung quanh đã thay đổi. Vai hắn bị ai đó vỗ nhẹ, Húc Phượng giật mình quay lại, thấy Nhuận Ngọc trong bộ hôn phục, tay dừng giữa không trung, rõ ràng bị dọa sợ.

"Ơ, huynh trưởng." Húc Phượng ngượng ngùng nói. Mấy lần trước đều như vậy, hắn biết rõ mình đã đến một thế giới khác.

Nhuận Ngọc cau mày, vẻ mặt không vui, “Hôn lễ sắp diễn ra rồi, sao đệ còn chưa thay hôn phục?"

“Hôn lễ???" Húc Phượng sững sờ, vậy Nhuận Ngọc mặc hôn phục là để kết hôn với mình sao?

Húc Phượng lắp bắp, "Huynh trưởng, ngươi, ngươi muốn gả cho ta?"

Nhuận Ngọc trợn mắt, bước lên vỗ vào mặt Húc Phượng, nói, "Nghĩ cái gì thế? Thiên Hậu của ta?"

"Thiên Hậu? Ta!" Húc Phượng trợn to mắt, không thể tin nổi.

"Chứ sao nữa?"

Húc Phượng lắc đầu, "Ta, ta sao có thể gả cho huynh trưởng!"

Thực ra trong lòng Húc Phượng nghĩ, dù thật sự thành thân, thì cũng nên là huynh trưởng gả cho hắn mới đúng.

"Huynh trưởng, huynh trưởng, ta đến muộn rồi, ngươi..." Bên này ‘Húc Phượng’ mặc hôn phục của Thiên Hậu vui vẻ kéo váy chạy tới, còn chưa nói hết câu đã thấy Nhuận Ngọc và Húc Phượng cả hai cùng nhìn mình, câu nói nuốt lại vào trong.

Húc Phượng nhìn một bản thân khác mặc rõ ràng là y phục của nữ, đeo ngân bạch mũ phượng, kéo váy chạy tới, may mà tiên nhân không có mồ hôi, không làm lem trang điểm trên mặt?

Húc Phượng chỉ muốn tự chọc mù mắt mình, hắn muốn mù rồi!!!

Nhuận Ngọc và ‘Húc Phượng’ đều nhận ra điều gì không ổn, vừa định ra tay, Húc Phượng, người đang lấy tay che mặt vì không dám nhìn, đột nhiên đưa tay kia ra, nắm lấy Hoàn Đế Phượng Linh.

Linh lực của cả hai đều thu lại, ‘Húc Phượng’ vui vẻ nói, “Dù không biết ngươi từ đâu đến, nhưng khách đến là bạn, uống ly rượu mừng nào.”

“……Được.”

Sau khi lễ cưới kết thúc, ‘Húc Phượng’ nhìn Húc Phượng vẫn còn ngơ ngác, hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”

“Không, không sao.” Húc Phượng nhìn bản thân khác, hôn phục này thực sự quá chói mắt.

“Đúng rồi, vẫn chưa hỏi ngươi sao đến đây?.”

Húc Phượng quay đầu nói, “Ta bị trúng ôn châm của Cùng Kỳ, sau khi hôn mê tỉnh lại thì đã ở đây.”

‘Húc Phượng’ nghe vậy như được tiêm máu gà, nắm chặt lấy Húc Phượng, hào hứng nói, “Ôn châm!”

“Dường như ngươi rất phấn khích?”

“Đương nhiên rồi! Ta nói cho ngươi nghe, khi ngươi trở về, Nhuận Ngọc đã truyền linh lực suốt đêm cho ngươi, chính là thời điểm tốt nhất, đừng nghĩ ngợi gì, ôm lấy hôn ngay, hôn xong thì tỏ tình, nếu không bị đánh chết thì chuyện này có hi vọng, nghe rõ chưa!”

Húc Phượng trợn mắt nhìn ‘Húc Phượng’ đầy phấn khích, “Ngươi nói gì?”

‘Húc Phượng’ đột nhiên chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, một lần nữa nhắc nhở, “Nghe kỹ đây, trở về ngay lập tức ôm lấy Nhuận Ngọc mà tỏ tình, nếu không sau này sẽ hối hận!”

Húc Phượng nghĩ tới cảnh Nhuận Ngọc chết dưới tay mình, cùng hình ảnh nằm trên giường không còn sức sống, vội vàng gật đầu.

‘Húc Phượng’ hài lòng buông tay Húc Phượng, “Tin ta đi, ta làm vậy là vì tốt cho ngươi.”

Vừa định nói thêm điều gì, Húc Phượng trước mặt đột nhiên biến mất, ‘Húc Phượng’ sững sờ một lúc, rồi nhận ra chắc hắn đã trở về thế giới của mình, cũng không quan tâm nữa, vui vẻ đi tìm Nhuận Ngọc.

Cảm giác mất trọng lượng lại xuất hiện, Húc Phượng cảm thấy toàn thân vô lực, mở mắt ra, trước mặt là Nhuận Ngọc đang truyền linh lực cho hắn, Húc Phượng lúc này mới xác nhận hắn đã trở về thế giới của mình. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Nhuận Ngọc, Húc Phượng không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nhuận Ngọc thấy Húc Phượng mở mắt, lập tức thu tay lại, bước tới sờ trán Húc Phượng, “Còn khó chịu không?”

Nhìn bàn tay Nhuận Ngọc run rẩy, nhưng vẫn quan tâm tới an nguy của mình, Húc Phượng cảm động vô cùng, nhớ lại lời nhắc nhở của ‘Húc Phượng’, gắng gượng ngồi dậy ôm lấy Nhuận Ngọc, trong ánh mắt kinh ngạc của Nhuận Ngọc, hôn lên đôi môi tái nhợt ấy.

Húc Phượng cũng không làm gì quá sâu xa, chỉ là môi chạm môi, hồi lâu mới rời ra, “Huynh trưởng, Húc Phượng thích huynh.”

Sắc đỏ thẫm nhuộm lên gương mặt tái nhợt của Nhuận Ngọc, y mạnh mẽ đẩy Húc Phượng ra, “Ta…ta…”

Nhuận Ngọc lúng túng không biết nói gì, đành ngồi im không để ý đến Húc Phượng nữa.

Húc Phượng thì lại rất đắc ý, có vẻ như thật sự có hi vọng, hì hì.

Khi Cẩm Mịch mang Dạ U Đằng trở về, Húc Phượng lại mặt dày đòi Nhuận Ngọc đút cho mình uống.

Sau khi trở về Thiên giới, Nhuận Ngọc bị Húc Phượng theo đuổi mạnh mẽ, các loại thơ tình, các món quà, lời tỏ tình khắp nơi, còn cả những lời hỏi han không ngừng nghỉ.

Thiên giới truyền ra một tin chấn động, Hỏa Thần điện hạ của Thiên giới tự tiết lộ trên Cửu Tiêu Vân điện rằng sinh phụ của mình là Liêm Triều thượng thần, và Liêm Triều thượng thần không chết, mà ẩn cư tại Xà Sơn.

Thiên Đế và Thiên Hậu đối chất ngay tại chỗ, xác nhận điều này, Thiên Đế nổi giận đùng đùng, lập tức hòa ly với Thiên Hậu, và lập Dạ Thần Nhuận Ngọc làm Thái tử.

Không lâu sau, Hỏa Thần lại tiết lộ Cẩm Mịch là con gái của Thủy Thần và Hoa Thần tiền nhiệm, sau đó Thủy Thần tự mình xác nhận, đó là thân sinh nữ nhi.

Thiên Đế ngay lập tức muốn thực hiện hôn ước, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Hỏa Thần lại tiết lộ một tin chấn động, Thái tử Nhuận Ngọc đã cùng mình tư định chung thân, và đã châu thai ám kết, yêu cầu Thiên Đế hủy bỏ hôn ước với Thủy Thần, ban hôn cho hai người.

Thiên Đế lập tức cho người kiểm tra, quả nhiên Nhuận Ngọc đã mang thai hai tháng, Thiên Đế suýt nữa tức chết tại chỗ.

Sau này, theo lời tiết lộ của một quả tinh không muốn nêu tên có mặt tại hiện trường, Thiên Đế lúc đó muốn đánh chết Hỏa Thần, nhưng Thái tử lấy mạng ra uy hiếp, việc này mới dừng lại.

Một thời gian sau, Thiên giới đại hỷ, Thái tử nạp chính phi, theo lời tiết lộ của quả tinh không muốn nêu tên lần trước, Thái tử phi chính là Hỏa Thần, khi đó bộ dạng mặc hôn phục nữ của Hỏa Thần thật sự chói mắt.

Không lâu sau đại hôn, Thiên Đế truyền ngôi cho Thái tử, du ngoạn lục giới.

Toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro