Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em Yêu Anh

#G22371

"Chào mọi người, chào các Ads, mình tên H người Hà Nội nhưng bây giờ đang ở Đà Nẵng. Mình chuyển vào Đà Nẵng cũng được hơn một năm rồi. Hôm nay mình xin chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người nhé ^^.

Cảm ơn anh!

Bệnh viện và tai nạn giao thông, nó là định mệnh đưa anh đến với em, cũng là nó đã cướp đi mất anh... Em còn nhớ đó anh ạ, 20/11/2012 em gặp anh tại bệnh viện Việt Đức, một nạn nhân của tai nạn xe máy bị thương tới 41%. Cảnh ấy quen lắm, em nhìn thấy suốt rồi nên cũng không để ý nữa. Nhưng mà tự dưng thấy lo cho anh, đi theo xe đẩy của anh, ngồi chờ vật vờ ngoài cửa phòng phẫu thuật hơn bốn tiếng. Anh còn sống. Nhưng tổn thương nhiều lắm, mặt anh có hai vết rách to, cả những vết trầy.

Anh được chuyển đi tới phòng hồi sức, em đứng ngoài xem anh như thế nào. Mấy ngày sau anh cũng khỏe, sức khỏe anh hồi phục nhanh lắm. Em canh lúc anh không có người thân, vào lân la làm quen với anh. Nhớ không? Anh ngại đấy nhé. Không muốn cho em nhìn mặt sẹo, rồi còn đuổi em ra ngoài vì là người lạ nữa. Hôm đó là 5/12/2012. Mình nói chuyện được 5 phút không nhỉ? Cũng chỉ giới thiệu được tên thôi, mấy cái linh tinh nữa.

14/12/2012, anh hỏi sao em hay vào viện? Có người thân bị bệnh? Em nói dối anh. Em xin lỗi anh cái này rồi nhé ^^. Đều đặn vậy, mỗi tuần em đều vào thăm anh 2 lần, nói chuyện với anh. Anh học giỏi lắm, sinh viên năm cuối khoa Toán đại học Sư phạm. Em cũng đã từng muốn đi học đại học lắm đó anh. Nhưng em chỉ hoàn thành được hết chương trình cấp 3, mà còn chậm một năm so với mọi người nữa chứ.

Ngày anh tháo bột, ra viện em không biết, tới thứ Sáu vào thăm anh đi mất rồi. Ừ, chắc duyên mình chỉ đến đó thôi. Em chưa kịp nói với anh là em thích anh, cũng chưa kịp xin anh cái gì có thể liên lạc được. Em buồn lắm. Rồi hai tuần sau đó, cũng là thứ Sáu, anh ngồi chờ em trước cổng viện. Em đi qua anh, anh đi theo rồi biết em bị bệnh nên mới vào viện thường xuyên vậy. Em bị ung thư đại tràng! Trước kia chỉ là u lành tính, nhưng rồi nó biến đổi nên em phải phẫu thuật, phải uống thuốc thường xuyên. Anh ôm em, ngay tại chỗ, mặc kệ người ta nhìn còn em ngơ ngác.

20/1/2013, là hôm đó, anh ngỏ lời yêu em. Đó giờ em không dám yêu ai vì sợ mình sẽ phải đi sớm. Bỏ lại người ta thì khổ, nhưng anh nói anh không sợ khổ, chỉ sợ không có được em. ""Em sẽ chết sớm đấy!"" ""Yêu anh đi! Sớm hay muộn cũng phải yêu anh"". Từ hôm đó anh chăm sóc em nhiều lắm, xin phép bố mẹ cho em tới ở với anh. Bố mẹ không đồng ý, nói anh bệnh hoạn, bị điên. Nhưng rồi thương em nên họ xin lỗi anh rồi cũng đồng ý. Mình về ở với nhau. Anh ra trường, đi làm. Em chỉ ở nhà nấu ăn chờ anh về.

Mình sống êm đềm đến cuối năm 2015 anh nhỉ? Rồi bệnh của em lại tái phát. Là khối u di căn. Em phải điều trị bằng xạ trị. Anh làm việc nhiều hơn, thời gian bên em ít hơn nhưng khi rảnh luôn nhắn tin cho em, gọi điện nữa. Tới lúc đó, em vẫn chưa từng một lần nói với anh ba chữ ""em yêu anh"".

Đầu 2016, anh muốn đưa em tới nơi em muốn đến nhất. Em muốn tới Vience, nhưng sức khỏe của em không cho phép. Nên anh đưa em đi Đà Nẵng, em thích nơi này, chúng mình đã ở lại tới giờ. Những đợt xạ trị qua, em ngày một gầy. Mái tóc đen, dày dần thay thế bằng những sợi tóc màu nhạt hơn, tóc cũng bớt dần. Anh gọi em là Tiểu Tam mao. Anh hay chọc cái đầu trụi gần hết tóc của em, những lúc ấy em chỉ muốn sờ những vết sẹo trên mặt anh rồi ôm anh thật chặt. Chắc đau lắm anh nhỉ? Xước một chút thôi cũng đau nữa mà...

23/12/2016 một ngày cận kề Giáng Sinh, anh đưa em đi hát, anh chỉ ngồi nghe, để em hát cho đã. Em hát anh nghe, Whenever you call. Anh ngồi yên nghe rồi khóc. Anh nói nếu em chết trước, anh nhất định sẽ mở bài này cho em nghe trong đám tang. ^^

09/01/2017, em mất anh. Mãi mãi. Là tai nạn. Anh không còn nguyên vẹn nữa. Người ta phải liệm lại cho anh. Em không dám nhìn anh. Trong đám tang em cũng k dám nhìn anh nằm yên trong ấy một lần nào. Em không khóc. Thật lạ. Em không hề rơi một giọt nước mắt nào. Vì em không yêu anh? Hay vì quá đau tới mức em bị trơ luôn cảm giác? Em đưa anh đi hỏa táng. Ôm hũ tro của anh. Ngắm anh trong ảnh, khuôn mặt cười hạnh phúc ấy, nhưng không có hai vết sẹo, là ảnh lúc anh còn chưa bị tai nạn.

Tết này em về nhà anh cho bố mẹ anh đỡ buồn, em rời Đà Nẵng về quê anh ở Phú Thọ. Em không nhận xạ trị nữa. Nên mình sẽ sớm đc bên nhau anh ha.

Anh đã nói anh sẽ luôn lo cho em về mọi thứ mà. Nên anh chỉ qua đó trước, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đón em thôi anh nhỉ? Em sẽ sớm qua đó với anh. Sẽ nói anh nghe ""em yêu anh"" bù lại cho quãng thời gian qua em chưa một lần nói.

Yêu anh, H.

https://youtu.be/XiJAKQsaG-w "
---------------------
Rồng ôm ôm bạn một cái nhé. Rồng tự hỏi, nếu tai nạn không xảy ra, và bạn sẽ là người "ra đi" trước như những gì bạn lo sợ lúc mới quen. Thì bạn sẽ mong muốn ở anh ấy điều gì? bạn có muốn anh ấy đau khổ mà từ bỏ cuộc sống của bản thân không? Rồng nghĩ là không. Rồng tin rằng anh chỉ mong bạn có thể vì anh ây mà mỉm cười sống tiếp và phải sống thật tốt. Không phải để cho anh ấy vui lòng, mà để chính anh ấy thấy bản thân mình được thanh thản. Vì không thể tiếp túc chăm sóc bạn như trước đây nữa.

Cuộc đời này, vì yêu nhau, bước cùng nhau lâu thiệt lâu, sống với nhau đến bạc mái đầu thì rất dễ, ai cũng có thể làm được. Nhưng vì yêu nhau mà chấp nhận chuyện sinh ly tử biệt, chấp nhận sự thật rằng bản thân phải sống tật tốt, sống luôn cả phần người ấy mới là khó.

Bố mẹ anh ấy quý bạn là thế, họ mất anh ấy rồi, bạn muốn họ sớm mất thêm cả bạn nữa sao? còn gia đình bạn, bạn bè của bạn nữa,... chẳng ai mong chờ sự "buông thả" đó của bạn cả. phải không?

Thế nên, Rồng rất mong bạn sẽ mạnh mẽ mà tiếp tục điều trị, sẽ ở lại và thay thế anh ấy chăm sóc bố mẹ anh, để khi gặp lại nhau bạn có thể tự hào nói với anh ấy rằng: "em đã rất đau khổ và tuyệt vọng khi mất anh, nhưng em vượt qua được. Em đã chiến đấu, em đã sống trọn vẹn với bổ phận của em. Em đã chứng tỏ người yêu của anh không phải là một kẻ yếu đuối. Anh có tự hào về em không?" Rồng tin lúc đó, hẳn anh ấy sẽ rất tự hào về bạn. Ôm ôm bạn một lần nữa.

p/s: nếu bạn vẫn còn ở Đà Nẵng, Rồng mời bạn một buổi cf nhé.

-Rồng-

#G30528

"Hôm nay mình là người đã thay anh H gửi bài viết này (phía dưới) của anh ấy đến với Gay Confessions 18+, hôm nay mình lại một lần nữa gửi đi một cfs khác, nhưng không phải là của anh ấy, mà là của bản thân mình. Mình là em gái của anh H, mình rất buồn khi phải gửi đi cfs này, nhưng mình nghĩ mình nên chia sẻ câu chuyện này tới với nhiều người trong cộng đồng hơn nữa. Năm ngoái ngày 18/3, mình đã gửi cfs của anh đến page, nhưng do page cũ hiện nay không còn nên mình xin được phép gửi kèm theo cfs cũ của anh.

Ngày 12/9/2018, là ngày cuối cùng mọi người được nhìn thấy anh cười. Anh à, em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì anh! Anh là người anh trai tuyệt vời nhất đối với em, với gia đình mình và với những đứa nhỏ đã được anh chỉ dạy. Ngoài kia có nhiều người chê cười anh lắm, quê mình là một vùng quê không quá phát triển, mọi người đều không hề có bất cứ một thiện ý nào với một người đồng tính. Từ ngày họ biết anh là người đồng tính, anh có nhớ hay không, họ đã chẳng tiếc những lời nhục mạ anh. Nói nhà mình vô phúc, nói bố mẹ đẻ ra yêu quái, nói bố mẹ kiếp trước tạo nghiệp nên kiếp này đẻ ra được hai đứa con, một đứa thì bệnh ung thư còn bê đê, một đứa thì xấu nhất xấu nhìn cái tỉnh này. Em tủi thân lắm, nhưng anh chưa bao giờ để em một mình, luôn luôn động viên em rằng anh sẽ không bỏ rơi em. Dù ai có chê em xấu hay không tốt như thế nào, thì họ cũng chẳng bao giờ biết em đã phải trải qua những gì, những người đó em không cần để tâm, em chỉ cần yêu bố mẹ, yêu bản thân mình là được. Nhưng anh chưa bao giờ nhắc em yêu thương anh? Em ngây thơ quá anh nhỉ? chẳng thể nhận ra được điều đó dù năm nay em cũng đã 25 tuổi rồi.

Từ ngày anh đi với anh N, em cũng tìm hiểu nhiều hơn về cộng đồng những người đồng tính. Anh vẫn luôn nói với em, 'có thể ông trời không cho em một ngoại hình hoàn hảo, nhưng lại cho em một trái tim hoàn hảo và một tâm hồn có thừa bao dung'. Anh dạy em nhiều điều còn hơn cả bố mẹ dạy em nữa. Năm ngoái, ngày anh quyết định ngừng nhận điều trị tại bệnh viện và về nhà sau cái chết của anh N. Em đã cho anh coi lời khuyên của Ad lúc đó cho anh, là tiếp tục nhận điều trị và sống cho tới khi không thể nữa. Nhưng anh chỉ cười mà đáp lại em ""'sống trong chăn mới biết chăn có rận' nếu không phải là anh, hay cũng không phải bạn Ad đó, là em thì dĩ nhiên em cũng sẽ khuyên người ta vậy rồi phải không? Chỉ là một câu động viên thôi mà. Em nhớ bình luận cảm ơn giùm anh nhé"". Anh về lại quê nhà anh N, em cũng không thể gặp anh thường xuyên nữa vì hai nơi rất xa.

Anh đã sống quãng thời gian còn lại thực sự ý nghĩa, anh nhỉ? Dù anh vẫn phải ngày ngày chịu đựng những cơn đau, vậy mà anh chưa bao giờ ngưng cười, ngưng vui vẻ. Anh chưa bao giờ để bố mẹ anh N hay nhà mình phải lo lắng về anh. Anh tiếp tục sự nghiệp dạy học của anh N, dù anh không hề được học qua bất cứ một lớp học làm nhà giáo nào, anh vẫn làm rất tốt. Học sinh theo học anh ngày một đông. Ban đầu thì anh chỉ dạy những đứa nhỏ, sau này thì anh dạy những đứa lớn hơn.

Anh còn nhớ anh kể với em về một cậu trai ham mê đánh nhau và hay làm phiền mọi người không? Anh đã dành không ít thời gian cho nhóc đó anh nhỉ? Em kể anh nghe nè, sau ngày anh mất hai hôm, nó được nhận visa đi Canada rồi đó. Nó đã về, khóc trước anh mà cảm ơn, nó mấy bữa nay vẫn còn ở nhà mình anh ạ. Nó muốn được làm con trai nuôi nhà mình. Muốn được là chỗ dựa của bố mẹ và em. Nó nói không thể đền đáp gì được cho anh nên nó sẽ thay anh làm những điều anh chưa làm được. Anh đã cứu nó lên từ vũng lầy, đã dạy nó từng chút một để làm người, để làm được điều mà nó không bao giờ mơ tới. Đưa nó tới con đường đúng đắn mà bố mẹ nó đã không thể chỉ ra được, đã đánh thức trong nó những điều mà nó luôn luôn muốn giấu đi. Em thấy, hình như là nó thương anh?

Hãy yên tâm ở bên đó vui vẻ với anh N, anh nhé! Em và bố mẹ sẽ không bao giờ quên anh, sẽ không bao giờ để anh cô đơn một mình. Có nhiều điều anh muốn làm, sẽ đưuọc em và nhóc K thay anh làm. Thiên thần thì nên trở về với nơi thiên thần xứng đáng anh ha, chứ không phải là tự trói mình vào một thế giới không xứng với mình. Em thương anh, luôn bên em và bố mẹ anh nhé!

Gửi anh một bài hát mà em thấy bóng hình anh trong đó, và cũng là bài hát về Diana, người mà anh luôn ngưỡng mộ.

------cfs của anh H------
------------------------

Không biết nói gì hơn là lời cám ơn bạn đã gửi lại câu chuyện này cho Page để tụi mình có thêm động lực chia sẽ những câu chuyện cùng mọi người, mình tin rằng khi biết những dòng này được gửi đi anh ấy cũng rất vui và tự hào về cô em gái bé nhỏ của mình, xin thay mình thắp cho anh một nén nhang bạn nhé!❤️

••Long••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro