Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Yêu thành kinh mộng ] Nam chủ là hồ yêu

Năm trước viết bản thảo tạp chí, đã đến giờ có thể mở khóa, đăng một chút ~ nam chủ là hồ yêu thích ăn khoai tây ~

Phần 1: Thành vô danh

"Đến trạm Lạc Chi rồi!"

Phương Tĩnh Dư mơ mơ màng màng nghe thấy câu này, liền nhất thời giật mình tỉnh lại. Thấy xe dừng lại, lái xe trước mặt còn hô, "Đến trạm Lạc Chi xuống xe!" Phương Tĩnh Dư vội vàng lấy đồ đạc ở phía trên xuống xe.

Cô đi vội vàng, đương nhiên không nhìn thấy vài hành khách còn lại trên xe nở nụ cười quỷ dị và đôi đồng tử vàng chói dựng đứng dưới vành mũ của lái xe.

Năm nay Phương Tĩnh Dư tốt nghiệp Đại học, chuyên ngành tiếng Anh, được giới thiệu làm thực tập phiên dịch ở công ty của bạn một người quen. Cô gái vừa rời khỏi ghế nhà trường, đương lúc thanh xuân tươi đẹp, giống như đóa hoa còn chưa nở hết, toàn thân tràn đầy... sức sống dồi dào mà yêu quái ưa thích.

Cô đứng dưới tấm biển đề ba chữ "trạm Lạc Chi" mà nhìn xe khách đi xa dần, lại liếc mắt ngó quanh bốn phía. Con đường dài này vẫn là đường nhựa, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cao lớn, hai bên là ruộng lúa nhìn không thấy bờ, ngay cả một hộ dân cũng không thấy.

Phương Tĩnh Dư vốn tưởng là người quen kia nói rằng công ty đó là công ty bê tông cốt thép trong thành phố, không ngờ lại ở một vùng quê tràn ngập bản sắc địa phương như thế này nên có chút không ngờ. Vậy là công ty đó làm việc ở nơi này?

Lấy điện thoại trong túi ra, cô muốn tự mình gọi một cuộc điện thoại để có người ra đón, nhưng vừa mở điện thoại ra đã thấy trên màn hình không hiển thị vạch sóng nào. Phương Tĩnh Dư hơi nhíu mày, nhìn màn hình điện thoại vô số lần, vẫn là như vậy.

Đứng yên chờ một lúc lâu, Phương Tĩnh Dư mới thấy một xe ngựa chậm rì rì đi đến. Cuối cùng cũng thấy có bóng người, cô tiến lên hai bước, hỏi người đánh xe, "Ông gì ơi, ông có biết quanh đây ở đâu có người không?"

Người đánh xe là một ông già, ông ta đội mũ rơm nên không thấy rõ mặt, trả lời mơ hồ, "Muốn vào thành? Tôi đưa cô đi một đoạn."

Phương Tĩnh Dư vừa nghe, lập tức cảm kích nói lời cảm ơn, đặt hành lý ở phía sau xe, mình cũng tự ngồi lên.

"Ông à, cháu thấy ở đây rất yên ắng, bình thường không có ai đến sao?"

"Có người đến, nhưng không nhiều lắm." Ánh mắt dưới mũ rơm của ông già rõ ràng là màu đỏ, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn là thần sắc quỷ dị, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra liếm liếm nước miếng trào bên mép.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, dần dần xuất hiện người đi đường, Phương Tĩnh Dư cảm thấy có chút không đúng.

Quần áo của những người đi đường này thật kỳ dị, hơi giống quần áo của người cổ đại. Trong lòng cô có chút không yên, quay đầu muốn hỏi ông già thì thấy một tòa thành hùng vĩ xuất hiện trước mắt, tường đỏ mái xanh, trên cửa thành có một tấm biển lớn không đề chữ.

Hình như cô đi lầm vào thời không khác thì phải?

"Ông ơi, đây là đâu vậy?" Vốn Phương Tĩnh Dư nghĩ rằng nơi có người thì nói không chừng sẽ có sóng di động, nhưng bây giờ tình huống lại vượt ra khỏi dự đoán của cô.

Ông ta cười khằng khặc, không trả lời câu hỏi của cô, xe ngựa nhanh chóng tiến vào trong cửa thành đỏ tươi.

"Đây là phim trường sao?" Phương Tĩnh Dư lại hỏi, nắm chặt điện thoại. Vừa rồi cô cảm nhận được một luồng không khí quỷ dị, luôn cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn cô. Dù sao cũng nhận sự giáo dục của khoa học nhiều năm như vậy, nhất thời cô không thể nào tin vào mấy chuyện yêu ma quỷ quái kỳ dị, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói cụ thể là không đúng ở chỗ nào.

Cửa thành phía sau cô ầm ầm đóng lại, những người đi đường vốn đứng xa xa nhìn nay dần dần tiến lại gần hơn.

Xe ngựa dừng lại trước tảng đá giữa đường. Lão già kia quay đầu, cái lưỡi hồng dài ngoẵng chẻ đôi kia thè ra, Phương Tĩnh Dư nhìn thật rõ ràng.

Chiếc điện thoại không bắt được tín hiệu rơi bộp xuống đất, trên mặt Phương Tĩnh Dư tràn ngập vẻ lo sợ không yên.

Nhìn một vòng, thấy mọi người xung quanh mới vừa rồi còn bình thường nay lại lộ ra những đôi mắt màu mè, móng vuốt động vật, vui cười tiến về phía cô, cô chỉ có thể tái mặt lui về đằng sau.

Ba tiếng bốp bốp bốp vang lên, những người đó đột nhiên an tĩnh, cúi đầu đứng yên một bên. Tĩnh Dư bị vây ở bên trong nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy từ ba hướng Đông – Nam – Bắc có ba đám người đi đến, mỗi đám khiêng một cỗ kiệu.

Quanh mỗi cỗ kiệu đều có màn che, Phương Tĩnh Dư không thấy rõ bên trong có gì, bỗng nhiên nghe thấy từ trong một cỗ kiệu vang lên một giọng nói không rõ là nam hay nữ, "Lần này nhìn qua không tệ, ta muốn."

"Nói gì vậy, đương nhiên là phải chia đều chứ." Một giọng nam hùng hậu vang lên từ cỗ kiệu khác.

Cuối cùng là một giọng nữ kiều mị từ trong một cỗ kiệu vang lên, "Tất nhiên là vẫn phải như trước kia, nếu không cũng không còn gì thú vị nữa. Này, con người, bây giờ ngươi mau chạy nhanh lên. Nếu số trời thực sự không cho bọn ta bắt ngươi, bọn ta sẽ tha cho ngươi ~ Nhưng nếu ngươi bị bắt, bọn ta sẽ ăn ngươi luôn ~"

Phương Tĩnh Dư nghe rõ lời cô ta nói xong, lập tức mím môi quay người bỏ chạy. Từ phía sau vang lên tiếng cười lớn như đang châm chọc cô không biết tự lượng sức mình.

Phương Tĩnh Dư cũng biết, mình làm vậy chỉ có thể mua vui cho bọn họ, bây giờ bọn họ chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột mà thôi.

Cuối cùng nơi này là chỗ quái quỷ nào, vấn đề của mấy kẻ đó là gì, Phương Tĩnh Dư không có nhiều lòng dạ mà suy đoán, cô chỉ biết mình phải chạy trốn trước.

Những người đó rõ ràng có thể lập tức bắt cô, lại muốn đuổi phía sau cô chậm rì rì chặn đường, thưởng thức bộ dạng chật vật chạy trối chết của cô.

Bên tai vang lên vô số tiếng cười vui như kiểu xem hài kịch, Phương Tĩnh Dư cũng không quan tâm, chỉ vùi đầu chạy trốn về nơi ít người nhất có thể.

Cô đã biết là có trốn cũng không được, ai ngờ sau khi cô chạy vào rừng trúc, quay đầu lại phía sau đã không thấy một bóng người nào đuổi theo nữa.

"A, vật nhỏ trốn vào chỗ của hắn kìa, không chơi đâu ~"

"Xì, không vui gì cả, nhất định sẽ bị nuốt vào bụng chỉ bằng một miếng."

"Hừ! Tốt nhất tên kia đừng có độc chiếm, ông đây sớm đã không vừa mắt hắn rồi!"

Ba tiếng sau, ba cỗ kiệu đi về ba hướng khác nhau, các tiểu yêu quái đuổi theo Phương Tĩnh Dư cũng tự khắc tản đi.

Phương Tĩnh Dư không biết chuyện bên ngoài rừng trúc, cô chỉ thở hồng hộc quay đầu lại rồi lại chạy sâu vào trong rừng trúc. Tuy không biết tại sao những kẻ kia không đuổi theo kịp nhưng bây giờ cô tuyệt đối không thể ra ngoài.

Tóc Phương Tĩnh Dư bị cành trúc đâm đến rối tứ tung, trên mặt cũng có mấy vết máu nhỏ. Toàn thân cô chật vật, lòng tràn đầy sợ hãi, đẩy một khóm trúc ra, động tác đột nhiên dừng lại.

Bởi vì trong không gian rộng mở trong sáng rực rỡ, cô thấy một chàng trai áo trắng tuấn tú như thần tiên trong tranh bước ra.

Phần 2: Chàng trai áo trắng

Khuôn mặt hoàn mỹ của chàng trai kia quả thực không giống người phàm trần, mái tóc dài đen như mực phía sau lưng được gài bằng mấy nhành trúc, nhìn thoáng còn tưởng đó là trâm gài hình trúc có hai phiến lá xanh lục. Dáng người hắn cao to, áo trắng mặc trên người hắn càng làm tăng thêm vẻ xuất trần như tiên.

Phía sau là một căn nhà trúc, mà hắn đang xới một khối đất trước nhà, động tác cầm cái cuốc dài rất chậm rãi. Rõ ràng là động tác tuỳ ý, nhưng hắn làm lại toát lên vẻ tao nhã tuyệt vời khó hình dung.

Phương Tĩnh Dư nhìn đến ngẩn ngơ, sau đó lại cứng nhắc muốn lùi về phía sau. Cô sợ người cực tao nhã này cũng cùng một giuộc với đám yêu quái muốn bắt cô. Khi cô còn chưa kịp làm gì, chỉ thấy chàng trai kia khẽ liếc mắt lên, không có gì đặc biệt nhìn cô một cái. Phương Tĩnh Dư lập tức như con ếch bị rắn nhìn thấy, đứng im không thể cử động nổi.

"Phiền." Hồi lâu sau, chàng trai kia lẩm bẩm. Sau đó hắn cầm cuốc đi vào trong nhà trúc, một chút cũng không thèm để ý đến Phương Tĩnh Dư.

Thái độ này hắn như vậy ngược lại khiến Phương Tĩnh Dư an tâm. Cô nghĩ đại khái mình cũng không chạy đi được, có lẽ nên tạm thời tìm một chỗ nào đó dàn xếp trước. Mà ngoại trừ nơi trước mặt này, dường như cô không còn lựa chọn nào khác, những kẻ bên ngoài không biết đã đi chưa. Cho nên dù sợ hãi, cô vẫn bước lên vài bước, nói, "Xin chào, tôi......"

"Phiền, đừng đến đây." Chàng trai kia đầu cũng không quay lại, cầm cuốc vào trong phòng trúc.

Phương Tĩnh Dư không dám chọc hắn tức giận, đành phải đứng bên ngoài chờ. Cũng may không lâu sau, hắn lại đi ra, cầm một củ khoai tây trong tay, ngồi trên bậc thang trước nhà trúc ăn.

Phương Tĩnh Dư trợn mắt há hốc mồm không dám tin. Hắn ta cứ thế ngồi ở đó cầm..... củ khoai tây đó ăn?!

"Tốt nhất là không nên ăn vỏ khoai tây." Phương Tĩnh Dư im lặng một lúc vẫn không nhịn được mà nói.

Chàng trai kia không rõ có nghe rõ không, từ đầu đến cuối trên mặt hắn không xuất hiện vẻ buồn rầu nào. Hắn cắn một miếng khoai tây, nuốt xong bỗng thở dài, nhắm mắt lầm bầm lầu bầu tự nói, "Nấu qua rồi vẫn không ăn được, phiền."

Tổng cộng hắn nói ba câu, Phương Tĩnh Dư cũng nghe ba lần hắn nói phiền, hơn nữa nhìn qua hắn cũng rất kỳ quái. Nhưng dù thế nào, chỉ cần hắn không giống đám người bên ngoài muốn ăn thịt cô là được, ăn củ quả trong đất như hắn không phải tốt sao. Phương Tĩnh Dư đoán bọn họ đều là yêu quái, nhưng lại không biết người này là yêu quái gì.

Mặc kệ hắn là yêu quái gì, Phương Tĩnh Dư quyết định tạm thời tìm hắn làm chỗ dựa, nên cố lấy dũng khí chủ động nói, "Tôi sẽ làm khoai tây sợi chua cay, anh... ngài muốn ăn không?"

Cuối cùng hắn cũng có động tĩnh, lại đứng lên đi vào trong phòng. Phương Tĩnh Dư thấy hắn không quan tâm đến mình, còn tưởng mình sẽ bị "bơ" ở đó khá lâu. Không ngờ hắn đi hai bước, thấy cô không đuổi theo, dừng chân quay người nhìn cô, miệng giật giật.

Phương Tĩnh Dư nhìn là cảm thấy hắn sẽ nói......

"Phiền." Sau đó quả nhiên hắn nói vậy. Phương Tĩnh Dư đoán ý của hắn, thử dò xét đi đến gần, thấy hắn không có ý phản đối, vội vàng đi nhanh hai bước đuổi kịp hắn.

Nhà trúc rất rộng, Phương Tĩnh Dư đi theo chàng trai này, đi vào phòng bếp, nhìn thấy trong nồi nước nóng còn mấy củ khoai tây đang bập bềnh chìm nổi, bên bếp lò còn có hai cái giỏ lớn nữa. Lại liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh vươn bàn tay trắng nõn vào trong nồi nước sôi bốc củ khoai tây ra, đưa lên miệng cắn, Phương Tĩnh Dư không hiểu tại sao bỗng nhiên không thấy sợ nữa. Yêu quái này dường như đặc biệt thích ăn khoai tây.

Phương Tĩnh Dư biết nấu ăn, tuy rằng không biết cách nấu thật ngon nhưng trong phòng bếp này gia vị nguyên liệu đều có đủ. Cô dùng tốc độ nhanh nhất xào một đĩa khoai tây sợi chua cay, đặt ở cạnh cái bếp lò phía xa xa. Vì sau khi cô xào món này, toả ra mùi thơm, chàng trai kia liền dựa vào rất gần, rất gần, gần đến mức chân hắn nhanh chóng chạm vào gót chân cô.

Bưng đồ ăn ra, Phương Tĩnh Dư đứng một bên, tên kia cũng lập tức không dán lấy cô nữa mà dán về phía bếp lò. Hắn đứng ở đó, trực tiếp lấy tay bốc mấy sợi khoai tây chua cay bỏ vào miệng, không có chút ý định muốn ăn bằng đũa.

Phương Tĩnh Dư ngẩn ra, vội vàng lục lọi khắp nơi tìm, tìm được một đôi đũa trúc đưa cho hắn.

"Thường thì vẫn tìm không thấy, phiền." Hắn nhìn đôi đũa trong tay Phương Tĩnh Dư mà nói, trong giọng nói không có chút phập phồng lên xuống nào. Hắn nhận đôi đũa, gắp một miếng khoai tây sợi chua cay thật to đút vào miệng, Phương Tĩnh Dư nhìn mà sốt ruột, sợ hắn thấy không vừa miệng.

"Hắt xì." Phương Tĩnh Dư đang chờ hắn nhận xét, hắn lại bỗng nhiên hắt xì một cái, mắt nheo lại không thoải mái lắc lắc đầu. Mái tóc dàu đen nhánh kia vì động tác này mà vung lên một đường cong tuyệt đẹp. Phương Tĩnh Dư lại nhìn ngây người một chút, lập tức có chút tự ti sờ sờ mái tóc đuôi ngựa của mình.

"Cay, phiền." Hắn ta nhìn chằm chằm đĩa khoai tây sợi chua cay ngon miệng nói, cuối cùng tự tay gắp hạt tiêu băm nhỏ ở trong sang một bên. Mãi đến khi không còn sót một hạt nào, hắn mới bắt đầu ăn.

Nhìn hắn không ngừng ăn đĩa khoai, Phương Tĩnh Dư hơi thả lỏng, xem ra hắn thích. Nói như vậy, xin hắn cho mình ở lại đây, dùng cái này để trao đổi với hắn, chắc là hắn sẽ đáp ứng thôi?

Phương Tĩnh Dư còn chưa kịp nói gì, tên kia ăn xong khoai tây còn tiện tay đưa đĩa lên liếm một lượt mới mở miệng nói, "Ngươi có thể ở lại đây, ta là Bạch Thú." Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Phương Tĩnh Dư gặp tên yêu quái Bạch Thú này mà không nghe thấy hắn thêm từ "phiền" vào trong câu.

Vậy là nhờ một đĩa khoai tây sợi chua cay, Phương Tĩnh Dư đã tự mình tìm được một chỗ dựa.

Phần 3: Bạch Thú ở Tây thành

Phương Tĩnh Dư phát hiện Bạch Thú thực sự là một yêu quái lôi thôi, ngoại trừ ngày ngày ăn no khoai tây, thời gian còn lại hắn không chậm rãi cuốc đất ở vườn rau trước nhà thì cũng chỉ nằm trên hành lang trước nhà trúc ngủ.

Đệm cũng không thèm kê, nằm thẳng lên hành lang đầy bụi mà ngủ. Ngoại trừ một chỗ đại khái là do hắn thường nằm ngủ ở đó nên có vẻ sạch sẽ, còn những chỗ khác đã tích bụi dày, cũng không biết là bao nhiêu năm không quét dọn.

Hắn lại còn mặc một bộ áo trắng, vạt áo toàn bùn đất cũng không quan tâm, trực tiếp đi đôi giày lấm lem vào nhà, dẫm lên hành lang mà hắn hay nằm ngủ, qua một ngày thì bộ áo trắng kia trở thành bẩn bẩn thỉu thỉu. Phương Tĩnh Dư nghĩ, khi mình gặp hắn, hẳn đó là ngày mà hắn sạch sẽ nhất.

Phương Tĩnh Dư có chút cuồng sạch sẽ, nhìn Bạch Thú như vậy liền cảm thấy vô cùng khó chịu, hận không thể lột y phục của hắn ra giặt, thuận tiện lôi cả người hắn đi tắm luôn. Nhưng cô không dám, chỉ có thể đứng một bên day dứt nhìn hắn từng chút từng chút biến khí chất thần tiên cao lãnh của mình thành cái giẻ lau bẩn thỉu.

Cũng may buổi tối Bạch Thú còn thay quần áo, Phương Tĩnh Dư không thấy hắn tắm rửa, cũng không biết cuối cùng là hắn tắm rửa thế nào. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn sạch sẽ trở lại, trong lòng thực sự thấy rất thư thả.

Toàn bộ những phòng trong nhà trúc chỉ có một phòng là ngủ được, mới đầu Phương Tĩnh Dư còn lo không biết ngủ ở phòng bếp hay hành lang. Sau đó cô phát hiện, buổi tối Bạch Thú căn bản không ở trong phòng ngủ mà lại chạy lên trên nóc nhà nằm ngủ. Thế nên nghiễm nhiên Phương Tĩnh Dư có thể ngủ trong gian phòng duy nhất kia.

Cũng chính sau đêm đầu tiên, vấn đề về Bạch Thú mà Phương Tĩnh Dư suy ngẫm cả nửa ngày cuối cùng cũng có đáp án.

Hắn là một con cáo trắng.

Phương Tĩnh Dư đứng trước nhà trúc, nhìn con cáo trắng cực lớn chiếm cứ toàn bộ nóc nhà, nhìn thấy chóp cái đuôi dài của hắn đu đưa trước cửa sổ, quái lạ là cô lại không có chút cảm giác sợ hãi. Có lẽ là vì cô cảm thấy một con cáo không ăn gà mà thích ăn khoai, thực sự là vừa hoang đường vừa buồn cười, một lòng nghĩ đến chuyện này liền không có thừa ý nghĩ mà sợ hãi.

Cũng có lẽ là do bộ dạng con cáo trắng này thực sự rất đẹp, bộ lông như mơ hồ phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng, đôi mắt hẹp dài màu xanh biếc kia như một đầm nước tĩnh lặng.

Ở chung lâu ngày, Phương Tĩnh Dư dần dần cảm thấy Bạch Thú ngoại trừ thích nói "phiền", không quan tâm đến con người mấy thì thực sự là một yêu quái dễ ở chung. Mỗi ngày hắn sẽ tìm cô làm cơm ăn với khoai tây, thời gian còn lại cũng sẽ không quan tâm cô muốn làm gì hay đi đâu.

Phương Tĩnh Dư đánh rơi hành lý trên đường, quần áo để thay linh tinh gì đó cũng không có, nhưng cô lại có tính cuồng sạch sẽ. Sau ba ngày không tắm, cô không nhịn nổi nữa, quyết định cho dù có chọc giận Bạch Thú cũng phải tắm rửa thay quần áo.

Lúc đó Bạch Thú đang ngủ trên hành lang, cái áo trắng thay tối qua lại xuất hiện vô số vết bùn, tay áo cũng bị bẩn, đến đôi giày trắng lộ ra cũng toàn là bùn đất.

Khi thấy Phương Tĩnh Dư thận trọng nói muốn mượn hắn một bộ quần áo để thay, lỗ tai hắn khẽ giật giật như con cáo, cọ cọ tay mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói chậm chạp, "Quần áo, trong phòng. Phiền."

Nói xong liền quay đầu một lần nữa, nằm sấp xuống, nhắm mắt quay lại với giấc ngủ.

Phương Tĩnh Dư vui vẻ lấy một bộ quần áo trắng từ trong phòng ra, lại tìm được một cái ôn tuyền ở sau rừng trúc.

Nhưng nhìn một đống áo trắng bẩn thỉu chất thành núi bên cạnh ôn tuyền, cô không nhịn được giật giật khoé miệng. Căn bản từ trước tới nay Bạch Thú hắn ta không hề giặt quần áo, vậy chờ đến lúc hắn mặc hết tất cả y phục sạch thì phải làm sao?

Nhớ lại thì bộ quần áo trong tay cô hình như là một duy nhất còn sót lại trong phòng, Phương Tĩnh Dư chỉ cảm thấy gân xanh trên trán cũng đang co giật mãnh liệt.

Trước khi tắm rửa, cô bắt đầu giặt giũ đống áo trắng này, tìm được một dòng suối nhỏ khác, còn tìm được mấy cây gai bồ kết ở gần đó. Cảm ơn bà ngoại ở quê đã dạy cô cách giặt quần áo bằng gai bồ kết, Phương Tĩnh Dư ngồi xổm bên bờ suối ra sức chà xát áo trắng, cảm thấy mình như vừa biến từ nữ đầu bếp chuyên trách thành bảo mẫu, vẫn là chủ động.

Cô chạy lên chạy xuống trong phòng, tìm một cái giỏ trúc để đựng quần áo, lại nhanh chóng tìm dây thừng chăng trước nhà trúc phơi quần áo. Bạch Thú im lặng nằm ngủ trên hành lang, chỉ thỉnh thoảng mới hé mắt nhìn cô tất bật quanh mình.

Chờ Phương Tĩnh Dư phơi xong nửa số quần áo rồi quay lại suối giặt tiếp nửa còn lại, Bạch Thú bỗng đứng lên, đi ra giữa sân phơi đầy áo trắng, nghe ngóng bên này bên kia. Vẻ mặt hắn thản nhiên, tay đưa ra sờ sờ ống tay áo trắng tinh mới giặt bay bay trong gió. Nhìn ống tay áo trắng tinh sau khi bị hắn sờ để lại vết bàn tay màu đen, Bạch Thú giật giật lỗ tai, dường như hơi sợ hãi, nhanh chóng rút tay về.

Khi Phương Tĩnh Dư quay về phơi mẻ quần áo thứ hai thì thấy vết bàn tay đen sì kia.

Chỗ này chỉ có cô và Bạch Thú, là ai làm không cần nghĩ cũng biết. Nhưng nhìn tên Bạch Thú đang quay mặt vào trong nằm ngủ không nhúc nhích trên hành lang, Phương Tĩnh Dư không nói gì, cầm cái áo kia đi giặt lại lần nữa. Nhưng thật ra sau khi cô cầm cái áo đi rồi, Bạch Thú kia bỗng quay đầu lại nhìn cô một cái.

Từ sau khi Phương Tĩnh Dư giặt quần áo cho Bạch Thú, mỗi ngày nhìn bộ quần áo mình tự tay giặt mà hắn đang mặc lại bị bẩn đều thấy cực kỳ sốt ruột. Dù gì đây cũng là thành quả lao động của cô đó.

Từ khi cô tiến thêm một bước, có thể thấy Bạch Thú càng bao dung với cô hơn, lá gan Phương Tĩnh Dư cũng càng lúc càng lớn. Cô bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh Bạch Thú, nhắc nhở càm ràm hắn:

"Trước khi đi phải thay giày, nhấc vạt áo lên."

"Không được ngủ như vậy."

"Không được dựa vào bếp lò, không được ngồi bệt trên đất ăn khoai tây."

Mỗi lần Bạch Thú đều nói một câu "phiền", sau đó cố gắng làm theo lời cô, ngoan ngoãn nghe lời đến mức Phương Tĩnh Dư thấy khó tin.

Tuy hắn vẫn luôn khiến quần áo dính đầy dầu mỡ bùn đất tro bụi như trước nhưng tốt xấu gì thái độ cũng đặc biệt dễ chịu. Được ở cạnh một yêu quái nghe lời như vậy, Phương Tĩnh Dư đã rất thỏa mãn.

Thở dài, cô xắn tay áo phụ trách quét tước phòng trong phòng ngoài, quét lau hành lang hắn thường nằm ngủ sạch sẽ, còn lấy một cái đệm lông trắng mềm mại ở trong ngăn kéo ra đặt ở đó. Bạch Thú thấy cái đệm lông trắng kia, không nói câu gì lập tức nhấc lên ném ra thật xa, lại cứ như thường lệ nằm ngủ vùi ở hành lang nay đã sạch sẽ hơn trước gấp mấy lần.

Khi Phương Tĩnh Dư đang đau đầu định đi nhặt cái đệm kia về, bỗng nhiên lại bị Bạch Thú ôm vào trong lòng. Trong lòng cô âm thầm nhảy dựng lên, cảm xúc đầu tiên ùa tới lại không phải là sợ hãi, mà là bình tĩnh xen lẫn chút... vui sướng khó phát hiện.

Bạch Thú lúc ngủ trong bộ dạng con người rất thích cuộn mình, lúc này vòng tay ôm cả nửa người Phương Tĩnh Dư vào trong lòng. Phương Tĩnh Dư thấy tim mình đập thình thịch, bỗng nghe hắn thản nhiên nói, "Bộ da đó là của ca ca ta."

Là bộ da lông ca ca hắn sau khi chết để lại? Phương Tĩnh Dư bỗng thấy mình như vô tình xúc phạm Bạch Thú, thế mà dám lấy da lông của người thân hắn làm nệm cho hắn, liệu hắn có vì vậy mà tức giận không?

"Ta ăn hắn xong thì nhả bộ da lông đó ra, khó ăn. Mùi vị khó nuốt, phiền." Phương Tĩnh Dư nghe ra cảm giác ghét bỏ trong lời nói của hắn, nhất thời không biết nói gì, chỉ thấy suy nghĩ của con người và yêu quái quả nhiên là hoàn toàn khác biệt.

Bạch Thú nói xong, đặt cằm lên đỉnh đầu Phương Tĩnh Dư, mũi hít hít, dường như thấy thoải mái nên hơi nheo nheo mắt, dần ngủ thiếp đi.

Phương Tĩnh Dư, "..." Cô đại khái bị coi là cái đệm.

Phần 4: Cầm lòng không được

Từ sau hôm đó, dường như Bạch Thú rất vừa lòng với cái đệm là cô, lần nào ngủ vùi cũng thích lôi cô vào nằm cùng. Mỗi lần Phương Tĩnh Dư đều rất cảnh giác đề phòng Bạch Thú bất ngờ tấn công, nhưng lần nào hắn cũng dễ dàng túm được cô, ôm vào lòng đến không thể động đậy.

Mỗi khi tựa vào trước ngực Phương Tĩnh Dư, ngửi thấy mùi lá trúc thoang thoảng thơm ngát, Phương Tĩnh Dư liền cảm thấy trái tim mình lại không nghe lời đập loạn lên không ngừng, do dựa vào nhau quá gần nên cả khuôn mặt cô đều ửng lên một rặng mây đỏ.

Phương Tĩnh Dư dù thế nào cũng không dám thừa nhận mình thích tên yêu quái này. Một tên yêu quái lôi thôi, thích ăn khoai tây, hay nói "phiền".

Có lẽ cứ tiếp tục ở đây mới là nguy hiểm nhất đối với cô. Con người sao có thể thích một yêu quái cơ chứ, huống chi, hắn cũng không thích cô.

Phương Tĩnh Dư đứng bên bờ suối, liếc mắt nhìn về căn nhà trúc phía xa xa, sau đó không quay đầu lại mà đi ra khỏi rừng trúc. Hơn nửa tháng rồi, đám yêu quái kia chắc hẳn là không còn canh chừng ở bên ngoài, cô đúng là vẫn phải về nhà.

Bạch Thú chưa bao giờ ngăn cô làm bất cứ chuyện gì, dường như cũng không để ý cô có đi quá xa hay không, cho nên đại khái hắn cũng sẽ không để ý cô có đi mất luôn không. Dù sao ban đầu cũng là chính cô xin ở lại đây trước.

Cô hẳn là nên đến nói vài lời tạm biệt với Bạch Thú, nhưng cô lại không dám. Cũng không biết đến cùng là sợ Bạch Thú không cho cô đi hay là sợ Bạch Thú cho cô đi.

Phương Tĩnh Dư ổn định lại hơi thở đứng ở bìa rừng quan sát một lúc, phát hiện quả thật không có ai, liền nhẹ nhàng thở phào. Cô vẫn nhớ rõ đường, chạy theo đường đến đây quay lại trước cửa thành. Dọc đường đi thuận lợi đến mức khó tin, Phương Tĩnh Dư cũng không thấy dù chỉ là một bóng người.

Nhưng khi cửa thành gần ngay trước mắt, Phương Tĩnh Dư nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười nhạo. Cô bị phát hiện!

Chỉ còn cách vài bước, cô nhất định có thể chạy ra khỏi nơi này! Phương Tĩnh Dư cắn răng nghĩ.

Nhưng cửa thành gần ngay trước mắt kia, dù có làm thế nào cô cũng không đến gần được, cuối cùng trượt chân một cái, ngã sõng soài trên đất.

Chờ đến khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện mình không còn ở cửa thành nữa mà lại ở trong một quảng trường vô cùng rộng lớn.

Xung quanh là cung điện thật lớn, bốn phía dựng lên bốn đài cao, phía dưới có rất nhiều yêu quái vây quanh, đều hiện nguyên hình hoặc nửa nguyên hình nửa hình người. Giữa đám yêu quái đông đúc, chỉ có một mình Phương Tĩnh Dư lẻ loi ngồi giữa bãi đất trống.

"Nhìn xem, ta thấy lạ khi vật nhỏ này không chết đó ~ A ~ Lần này sao Bạch Thú lại tốt bụng ghê, đồ ăn dâng tận miệng cũng không đớp lấy ~"

Nghe thấy tên Bạch Thú, Phương Tĩnh Dư nhìn về phía phát ra giọng nữ kiều mị kia. Đó là một con trăn lớn màu đen đang cuộn tròn trên đài cao phía Nam, nửa trên là cơ thể mỹ nhân khuynh thành, có vô số nam nữ trần truồng vây quanh. Vừa nói chuyện, ả vừa thè lưỡi rắn ra liếm mút đám nam nữ đang uốn éo quanh mình.

"Bạch Thú kia không cần đến cung điện tốt đẹp ở Tây thành, một tùy tùng cũng không muốn, lại chạy đến chỗ kia sống. Nay còn nuôi nấng một sủng vật nhỏ, quả là thú vị." Từ trên đài cao phía Đông vọng xuống, giọng nói không phân rõ nam nữ, có cơ thể người nhưng không có hai tay, từ cổ đến chỗ đáng lẽ ra phải có tay thì thay vào đó là hai cánh chim to lớn mà diễm lệ.

"Hôm nay đúng lúc có buổi tiệc mười năm gặp mặt một lần của yêu thành, nếu Bạch Thú không coi trọng sủng vật nhỏ của hắn mà để ả chạy đến đây, vừa hay lấy vật nhỏ này ra làm tiết mục thứ nhất."

Phía trên đài cao phía Bắc là một con hổ trắng, giọng nam thô thiển mạnh mẽ tràn ngập ác ý, "Để máu của con người văng mỗi góc một ít, coi như là quà đền bù cho việc vắng mặt của Bạch Thú trong buổi lễ mười năm yêu thành họp mặt này cũng được."

Hổ trắng vừa nói xong, vô số yêu quái cười rộ lên ầm ầm, ánh mắt nhìn Phương Tĩnh Dư từ kiêng dè cũng biến thành thèm nhỏ dãi.

Phương Tĩnh Dư tái mặt, ngồi lặng ở một chỗ không động đậy. Muốn chạy ra ngoài là tự cô quyết định, nay bị đám yêu quái này giết, cô cũng không thể đổ lỗi cho ai khác. Cô thật quá ngây thơ rồi, còn nghĩ rằng mình thật sự có thể chạy trốn khỏi đây.

Chỉ là, cô bỗng hối hận vì lúc nãy không cáo biệt với Bạch Thú, còn cả hôm nay, cô vẫn chưa làm khoai tây cho hắn ăn. Chờ đến khi không tìm thấy cô, chắc là Bạch Thú sẽ vừa cau mày vừa nói "phiền".

Phương Tĩnh Dư ngồi đó ôm đầu gối, không nhìn đám yêu quái đang đến gần cô, chỉ ngây ngô ngẫm nghĩ, tại sao trước khi chết cô lại chỉ nhớ đến Bạch Thú.

Thích Bạch Thú, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, muốn chăm sóc hắn, thậm chí dù chết cô cũng nguyện chết vì bị hắn ăn thịt. Vì sợ hãi trước suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng này, Phương Tĩnh Dư mới có thể bất chấp tất cả mà xông ra ngoài.

Phương Tĩnh Dư cúi đầu suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên thấy cảnh vật trước mắt mờ đi không rõ, có hai giọt nước rơi tí tách trên mặt đất.

"Phiền."

Giọng nói rõ ràng như vậy, ngữ điệu quen thuộc như vậy vang lên bên tai cô.

Phương Tĩnh Dư hai mắt đẫm lệ, mông lung ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Bạch Thú đã đến đây từ lúc nào không biết, biến thành hình dạng cáo trắng đứng bên cạnh cô, há miệng nuốt chửng hai tiểu yêu quái gần cô nhất. Đám tiểu yêu còn lại thấy thế chạy toán loạn, thét lên ầm ĩ, cảnh tượng nhất thời có chút hỗn loạn.

"Hừ, Bạch Thú, vài thập niên ngươi không tham gia bất cứ sự kiện nào, sao bây giờ lại muốn quấy rối?" Vẫn là hổ trắng kia lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất mãn và kiêng dè với Bạch Thú.

Bạch Thú vừa nuốt mấy tiểu yêu kia xong, bây giờ nghe vậy liền trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt từ trước đến nay, "Phiền."

Sau đó cắp lấy Phương Tĩnh Dư, nhảy lên trên đài cao phía Tây.

Phần 5: Nụ hôn của cáo trắng

Bạch Thú cuộn mình trên cái đệm đặt ở đài cao hoa lệ. So với thân hình to lớn của hắn, Phương Tĩnh Dư chỉ như con kiến nhỏ, bị móng vuốt hắn vỗ lên trước bụng, lấy đuôi che khuất.

Phương Tĩnh Dư còn ngẩn ngơ, bị Bạch Thú huých nhẹ một cái lập tức gục trên người hắn. Bộ lông trắng muốt mềm mại, vươn tay ra là có thể cảm nhận được làn da bụng ấm áp dưới bộ lông đó. Hắn dùng đuôi cuốn quanh cô, chừa ra một khe hở nhỏ, chặn lại ánh mắt xung quanh. Phương Tĩnh Dư dựa lên trên bụng hắn, bỗng thấy vô cùng an tâm.

Phương Tĩnh Dư nằm xuống, một tay vuốt ve bộ lông mềm mại bên cạnh, bỗng cảm thấy Bạch Thú khẽ giật giật, sau đó cái đuôi khẽ dịch sát vào thêm một chút, giống như một cái chăn bông mềm nhẹ đắp lên người cô.

Mọi người hay nói trên thân cáo có mùi máu tanh, nhưng từ trước đến nay trên người Bạch Thú chỉ có mùi lá trúc thoang thoảng, mùi rất dễ chịu. Phương Tĩnh Dư lặng lẽ ôm lấy đuôi hắn, vùi mặt vào trong đám lông dày. Bạch Thú cảm nhận được, đôi tai trên đầu hơi run run, ánh mắt nheo lại.

"Bạch Thú! Người đừng quá kiêu ngạo!" Hổ trắng trên đài cao kia hò hét nói, giọng nói như chuông đồng vang vọng khiến lỗ tai người khác đau nhức, "Vài thập niên nay ngươi không tham gia bất cứ sự kiện nào, ai cũng hiểu là ngươi không dám nhận khiêu chiến của chúng yêu, nên mới trốn ở cái rừng tăm tre kia! Hôm nay nếu ngươi đã đến đây, tốt nhất là phải bảo vệ được chức vị kẻ đứng đầu Tây thành, nếu không... Hừ!"

Hổ trắng phì phò nói một tràng như vậy, Bạch Thú vẫn không có biểu hiện gì, đôi mắt xanh biếc híp lại, không quan tâm đến hắn, nhìn người đang bị đuôi mình che mất, không biết đang nghĩ gì.

Thấy Bạch Thú không để hắn vào mắt, hổ trắng càng thêm tức giận, đập cái bàn đặt trái cây trước mặt hắn thành một đống vụn gỗ, hô to với đám yêu quái ngu xuẩn kích động dưới đài cao, "Không ai muốn khiêu chiến Bạch Thú, thay hắn giữ chức vị đứng đầu Tây thành sao?"

"Ngươi đi, khiêu chiến Bạch Thú, sau đó cắn chết sủng vật nhỏ của hắn!" Đợi một lúc không có ai đứng ra, Bạch Hổ một mình đứng trên đài cao tuỳ tay chỉ một yêu quái.

Bạch Thú nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt xanh biếc chậm rãi mở ra, vẻ sâu kín trong đó khiến những yêu quái bị hắn nhìn chằm chằm đều thấy lạnh người.

Phương Tĩnh Dư bỗng thấy Bạch Thú mình dựa vào đứng lên, rút đuôi hắn ra, từ trên đài cao nhảy xuống phía dưới.

Hắn đối diện với một con hổ yêu vàng sọc đen, đối diện với tiếng thét dài khiêu khích của hắn. Bạch Thú không nói hai lời, nhảy đến há mồm ra nuốt chửng con hổ yêu kia, đơn giản y như nuốt hai con yêu quái lúc nãy.

"Khó ăn, phiền."

Nghe thấy hắn nói vậy, Phương Tĩnh Dư ngồi một mình ở đệm phía trên cao bỗng thấy rất buồn cười. Cô cũng thật sự nở nụ cười, cười đến mắt mũi nhắm tít lại.

Bạch Thú dưới sân bỗng quay đầu nhìn cô một cái, bỗng nhảy lên vươn đầu lưỡi ra liếm hết toàn thân cô từ trên xuống dưới, liếm cho cô ướt nhẹp cả người. Lúc này mới có chút thỏa mãn, nheo mắt quay lại sân lần nữa.

Phương Tĩnh Dư cũng không hiểu sao lại thế này, dường như quên mất mình bị cuồng sạch sẽ, vừa bị liếm xong thì lập tức ngơ ngác, từ đầu đến chân dính đầy nước miếng, gương mặt đỏ bừng lên một cách khó hiểu.

Kẻ khiêu chiến cứ liên tục tăng lên, nhưng sau khi Bạch Thú dễ dàng nuốt chửng được hai mươi mấy con yêu quái thì không còn kẻ nào dám tiến lên nữa. Hổ trắng kia cũng đen mặt, không nói chuyện nữa, chỉ lại đập nát cái bàn mới được thay ở trước mặt mình.

Cả người Phương Tĩnh Dư bị Bạch Thú liếm ướt, ở trên đài cao bị gió lạnh thổi qua, nhịn không được hắt xì một cái. Bạch Thú giật giật lỗ tai, nhẹ nhảy lên đài cao, cuốn cô ấp vào bụng một lần nữa.

Được bọc trong ấm áp, Phương Tĩnh Dư nhanh chóng ngủ thiếp đi, chuyện xảy ra sau đó cô cũng không biết, khi vừa mở mắt ra đã thấy bọn họ về đến rừng trúc. Cô vẫn vùi bên cạnh Bạch Thú như lúc trước, ở trên nóc nhà Bạch Thú hay ngủ.

Ánh trăng rất đẹp, rừng trúc bị gió thổi rào rạt lay động. Cáo trắng bên người như được bao phủ trong một vầng hào quang.

Phương Tĩnh Dư khẽ cử động, Bạch Thú liền quay đầu đến trước mặt cô, đôi mắt xanh biếc nhìn cô chằm chằm, không nói. Phương Tĩnh Dư nhìn con cáo gần trong gang tấc, trong lòng không chút sợ hãi, chỉ có cảm giác chua xót xen lẫn ngọt ngào khó nói.

Cô nguyện tin, khi đó Bạch Thú cố ý đi tìm cô, hắn cũng không muốn cô bỏ đi. Bất luận hắn có thích cô hay không, hắn vẫn đi tìm cô, chỉ bằng điều này, Phương Tĩnh Dư liền không chút tiền đồ mà thấy vui vẻ.

"Thực xin lỗi, lại gây phiền phức cho ngươi."

"Phiền."

Bạch Thú luôn nói phiền, nhưng giọng điệu mỗi lần thì khác nhau. Có khi hắn thực sự thấy phiền, giọng sẽ lộ vẻ ghét bỏ. Mà có khi, hắn chỉ theo thói quen nói vậy, ngay cả khi không biết nói gì hắn cũng sẽ nói vậy, giống như bây giờ.

"Hôm nay còn chưa làm khoai tây cho ngươi ăn, thực xin lỗi." Phương Tĩnh Dư muốn cười, nhưng nghĩ đến việc mình đang nhận sai, lại cố kiềm chế đôi môi muốn cong lên đổi đề tài.

Bạch Thú nghe xong, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Hôm nay ăn đám vừa nãy, khó ăn, phiền."

Lần này phiền, là thật sự ghét bỏ.

Lần này Phương Tĩnh Dư không thể nhịn cười nữa, miệng vừa nhếch lên bật cười đã bị Bạch Thú liếm một cái lên mặt. Tiếng cười im bặt, Phương Tĩnh Dư sờ nước miếng dính trên mặt, bỗng rướn lên phía trước, hôn một cái lên cái răng nanh dài bên mép Bạch Thú.

Cô thích yêu quái này, tình cảm giữa nam và nữ, không thể nghi ngờ, càng không thể trốn chạy.

Phần 6: Xương người dưới đất

Khó có lúc Bạch Thú lại đi ra ngoài, Phương Tĩnh Dư loanh quanh trong nhà trúc, giặt giũ phơi phóng sạch sẽ rất nhiều quần áo của hắn, nhìn thấy một cái cuốc nhỏ dựng ở góc nhà. Cô bỗng để ý thấy cỏ dại trước sân mọc cao lên không ít, bởi vì gần đây Bạch Thú chỉ thích ấp cô nằm ngủ, không để ý đến sân vườn nữa.

Có lẽ cô nên giúp một tay. Nghĩ vậy, Phương Tĩnh Dư cầm cái cuốc nhỏ kia xới khu đất được quây trong hàng rào. Cô cẩn thận nhổ cỏ, sau đó nhìn trụi lủi thì thấy kỳ quái, không hiểu Bạch Thú làm gì với đất ở đây mà hơn nửa tháng rễ cỏ dại cũng không dài lắm.

Giúp nấu ăn, giúp giặt quần áo, giúp ngủ, giờ cô còn phải giúp trồng trọt. Phương Tĩnh Dư cười lắc đầu, nhấc tay cuốc xới đất tiếp.

Nhưng mà không được mấy cái, cô lập tức đờ cả người.

Nhìn cái hố mà cô đào lộ ra mấy bộ xương khô, nụ cười trên mặt Phương Tĩnh Dư cứng lại. Cô không biết mình có tâm trạng gì, cúi xuống bới cái hố kia thêm một chút, chắc chắn xương cốt dưới đó là xương người, còn không chỉ là của một người. Dưới mặt đất này, còn rất nhiều bộ xương người.

Có lẽ không lâu sau, cô cũng sẽ trở thành một trong số những bộ xương trắng này. Phương Tĩnh Dư ngây ngẩn nghĩ, liệu trong số này có cô gái nào cũng ngốc nghếch thích Bạch Thú giống cô không.

Lấp cái hố đó lại, Phương Tĩnh Dư ngồi ngây ngẩn ở hành lang mà Bạch Thú hay ngủ. Cô cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa rồi, nhìn thấy đống xương người đó mà chút ý nghĩ chạy trốn cũng không có.

Bạch Thú đã quay lại, còn mang túi của Phương Tĩnh Dư về, một cái ba lô và một túi hành lý khoác trên một chân của hắn, hắn dùng ba chân còn lại đi đường, nhìn qua cực kỳ không được tự nhiên, buồn cười vô cùng.

Phương Tĩnh Dư cầm lấy đồ đạc, dũng khí trong lòng bỗng tăng lên rất nhiều. Cô nghĩ rằng mình nên hỏi cho rõ ràng chứ không phải luẩn quẩn suy đoán lung tung trong lòng.

"Bạch Thú, mảnh đất kia, chàng dùng làm gì?"

"Trồng khoai tây." Bạch Thú gục lên người cô, lôi cô nằm xuống nhắm mắt muốn ngủ, "Nhưng mãi chẳng mọc ra khoai tây, đành phải đốt đi trồng lại, phiền."

Phương Tĩnh Dư nhớ đến lúc mình đào lên cũng thấy trong đất quả thật có mấy củ khoai tây nhỏ quắt queo, lại nghe ra trong giọng Bạch Thú có ý nghi hoặc và buồn rầu, cô không nhịn được hỏi, "Bạch Thú, chàng không biết là khoai tây sinh trưởng ở dưới đất sao?"

Bạch Thú im lặng rất lâu, lâu đến mức Phương Tĩnh Dư tưởng hắn ngủ thiếp đi rồi, hắn bỗng nhiên nói ba từ "phiền" liên tiếp, từ sau càng nhấn mạnh hơn từ trước. Vì vậy Phương Tĩnh Dư hiểu, chuyện này đã gây cho Bạch Thú một sự đả kích lớn, đại khái là hắn vẫn luôn cho rằng khoai tây kết quả ở trên cành.

Nhưng hỏi xong vấn đề này, cô bỗng thả lỏng rất nhiều, ngược lại không thấy sợ hãi khi hỏi vấn đề kế tiếp.

"Ở trong đất đó, ta thấy rất nhiều xương trắng."

"Mỗi tháng đều có kẻ đưa một nửa thi thể con người đến đây, ta không thích ăn, chôn xuống đó làm phân bón, nghe nói làm vậy tốt cho cây... Phiền." Đại khái hắn lại nhớ đến việc trời xui đất khiến làm khoai tây hắn bị hỏng, tâm trạng không tốt, nửa ngày sau mới nói tiếp, "Tháng này lại không đưa đến."

Tháng này không đưa? Nếu cô không nhầm thì có lẽ thứ được đưa tới vào tháng này sẽ là một nửa thi thể của cô. Phương Tĩnh Dư nghĩ vậy, trong lòng chợt thả lỏng, cúi đầu nở nụ cười.

Bạch Thú không hiểu tại sao cô bỗng vui vẻ cười, nhìn cô một cái rồi lấy móng vuốt che lên đầu ngủ. Phương Tĩnh Dư cũng không dễ dàng cho hắn ngủ như vậy, cô còn có một vấn đề cuối cùng.

"Bạch Thú, chàng sẽ ăn ta sao?"

Bạch Thú không chút do dự nói, "Ta không thích thịt con người, khó ăn. Nhưng nếu nàng không phản đối, ta thực sự muốn ăn nàng."

"Ta là con người duy nhất chàng muốn ăn?"

"Ừm."

Duy nhất, nghe thật tốt. Dù sao cô cũng trốn không thoát được yêu thành này, so với bị yêu quái khác ăn thịt, không bằng để Bạch Thú ăn, như vậy coi như là làm tròn nguyện vọng của cô, vĩnh viễn ở bên hắn.

"Được, ta đợi chàng đến ăn thịt ta." Phương Tĩnh Dư mỉm cười dịu dàng, nhẹ vuốt ve lưng hắn.

Phần 7: Kết thúc

"Nàng không mau dậy làm khoai tây cho ta, chải tóc cho ta sao? Phiền." Bạch Thú kéo kéo chăn của Phương Tĩnh Dư.

"Chàng cút đi!" Phương Tĩnh Dư rầu rĩ nói vọng ra từ trong chăn.

Hắn nói muốn ăn cô, cô liền cho hắn ăn, kết quả không phải là ăn kiểu đó! Uổng công cô thong dong chờ thăng thiên, cuối cùng lại không ngờ là hoảng hốt thất thân.

"Không phải nàng nói sẽ cho ta ăn sao?"

"Tối hôm qua ăn rồi, còn ăn cực kỳ ngon nữa, đừng phiền." Phương Tĩnh Dư ôm hai má đỏ rực nói.

Bạch Thú thấy cô không có ý định ra ngoài, trực tiếp ôm cả người lẫn chăn đặt ra ngoài hành lang, giống như mọi khi thường ôm cô ngủ.

Ánh mặt trời rực rỡ, Phương Tĩnh Dư chui ra khỏi chăn hít hà hương trúc mát dịu, đờ đẫn nhìn mặt Bạch Thú đang ngủ, vơ vơ mái tóc dài tán loạn trên chăn của hắn rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Bạch Thú thấy cô chui vào trong thì lập tức mở mắt, ánh mắt xanh biếc luôn phẳng lặng lúc này lại có chút ý cười giảo hoạt.

Sở thích ăn khoai tây của hắn có từ mười năm trước.

Khi đó, cô bé thích ăn khoai tây lần đầu xin mẹ dạy nấu ăn, chính là làm khoai tây sợi chua cay. Làm xong đặt ở đó, lại bị một con cáo đi qua ngửi thấy mùi, ăn vụng mất hơn nửa, cô bé nhõng nhẽo lập tức ngồi đó khóc cả buổi chiều, khóc đến mức mắt đỏ bừng như con thỏ nhỏ.

Nhiều năm như vậy, kỹ thuật nấu ăn của cô thật sự chẳng tiến bộ chút nào, lần đầu tiên hắn ăn đã cảm nhận được.

Bạch Thú nghĩ, mỹ mãn ôm Phương Tĩnh Dư trong lòng, cùng nhau ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pulpficat